• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Nặc nghiêng đầu nhìn Tần Lục Nguyệt, hỏi: "Có nghiêm trọng như vậy không?"

Tần Lục Nguyệt ngồi đối diện nhướng mày trả lời: "Cậu cho là thế nào?"

"Vậy tại sao cậu không căng thẳng?"_Nghiêm Nặc lại hỏi.

Tần Lục Nguyệt vừa thu dọn bàn làm việc vừa trả lời: "Vì mình biết cậu sẽ không làm gì mình!"

Nghiêm Nặc bật cười.

Tần Lục Nguyệt dừng thu dọn, ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn cậu đã giúp mình! Tuy là ngoài ý muốn nhưng mình cũng rất vui vì cậu đã bảo vệ mình, cậu biết không, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cô của mình, thì không có ai bảo vệ mình đâu. Cho nên, mình rất vui!"

Nghiêm Nặc cười rạng rỡ: "Ừ!"

Cô cũng rất vui khi nghe Tần Lục Nguyệt nói.

Thực ra, cô nhúng tay vào chuyện của Vương Lan, nhưng không nói cho Tần Lục Nguyệt, cô cứ lo rằng Tần Lục Nguyệt không chịu nhận ý tốt của cô.


Bây giờ nghe Tần Lục Nguyệt nói như vậy, cô rất vui vẻ, ít nhất Tần Lục Nguyệt cũng đã thật sự coi cô là bạn bè, không phải chỉ biểu hiện ngoài mặt thân thiết mà là bạn bè tốt thật sự.

Nghiêm Nặc không phải kẻ ngốc, bạn bè thật hay chỉ biểu hiện ngoài mặt cho có, cô vẫn luôn nhìn ra.

Cũng bởi vì như vậy, nên cô mới suốt ngày không để người khác vào mắt.

Không thật lòng với cô, sao cô phải thật lòng với bọn họ!

Tần Lục Nguyệt dọn dẹp cái bàn cho sạch sẽ rồi mới nói: "Việc của công ty, cậu mới vào làm chắc cũng rất khó khăn, nhưng mà mình đoán ông chủ cũng không dám giao cho cậu làm việc gì đâu, nếu có, cũng chỉ là mấy công việc đơn giản thôi. Giám đốc cũng không dám làm gì cậu. Haizz, mình đi theo hỗ trợ cậu, cũng được nhàn rỗi không ít!"

Nghiêm Nặc tiện tay lấy một quyển sách trên giá lật vài trang, nói: "Hừ, bổn tiểu thư đây cũng không phải kẻ vô dụng. Tuy rằng chuyên nghành của mình không phải là quảng cáo, nhưng không có nghĩa là mình không hiểu quảng cáo! Hơn nữa, không phải còn có cậu sao, cậu không phải vẫn muốn phát triển ở bộ phận kế hoạch này à, bây giờ cậu cứ tự nhiên thể hiện đi. Cậu có thể dùng tên tuổi của mình làm bất cứ chuyện gì!"


Tần Lục Nguyệt vô cùng thân thiết nháy mắt với Nghiêm Nặc: "Tạ ơn công chúa ban thưởng! Thần nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, trở thành người quảng cáo tài giỏi nhất!"

Nghiêm Nặc lấy từ trong túi ra một chiếc USB đưa cho Tần Lục Nguyệt: "Giữ lấy!"

"Đây là cái gì?" Tần Lục Nguyệt vừa cầm vừa hỏi.

Nghiêm Nặc bày ra dáng vẻ không có gì: "Chương trình học chuyên nghành quảng cáo quốc tế cao cấp nhất, 1 khóa trị giá 10 nghìn EUR (Euro-đồng tiền chung châu Âu, theo ngày 13/08/2020 là vào khoảng 275 576 242 VNĐ), mình giữ cũng không có tác dụng gì, cho cậu đấy!"

Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt, hỏi: "Cho mình?"

"Đúng vậy, mình cũng muốn cậu trở thành người quảng cáo tài giỏi nhất!"_Nghiêm Nặc kiêu ngạo hất tóc: "Bạn của mình, đương nhiên phải là người giỏi nhất."

Tàn Lục Nguyệt cực kì cảm động: "Cảm ơn cậu, Tiểu Nặc! Mình không biết nên làm gì để cảm ơn cậu đây!"


"Cái gì to tát mình cũng không cần, buổi trưa cậu mời mình đi ăn cơm là được rồi."_Nghiêm Nặc cười hì hì, nói: "Mình còn chưa được thưởng thức qua cơm văn phòng đâu đấy!"

"Được!"|_Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Đến trưa, Tần Lục Nguyệt dẫn Nghiêm Nặc đi đến nhà ăn của công ty, gọi hai suất cơm.

Nghiêm Nặc nhìn đĩa đồ ăn, sau đó lại nhìn Tần Lục Nguyệt ăn, rồi tự cầm lấy đũa ăn một miếng.

Ăn một miếng, hơi nhướng mày nhưng cũng không nhổ ra, tiếp tục nuốt vào từng miếng.

"Không hợp khẩu vị sao?"_Tần Lục Nguyệt hỏi.

"Khó ăn."_Nghiêm Nặc bĩu môi một cái: "Miễn cưỡng, cũng còn có thể ăn. Mọi người trong nhà đều cho là mình kén ăn, cho nên cho dù là ở nước ngoài hay ở nhà, bọn họ đều mời đầu bếp tốt nhất nấu cơm cho mình. Nhưng bọn họ không biết, thật ra mình không kén ăn một chút nào, chỉ là không ai ăn cùng mình mà thôi! Anh hai luôn bận rộn nhiều công việc, cha mẹ thì thường xuyên không có ở nhà, một mình mình ở trong căn phòng lớn như vậy, mình cũng không muốn ăn. Nhưng mà bọn họ lại không biết như vậy, cho nên cứ thấy mình không ăn là lại đổi đầu bếp. Trước đây, khi còn ở trong nước sau đó thì ra nước ngoài, bọn họ phải đổi cho mình đến mấy chục đầu bếp rồi. Nhưng mà bây giờ về nước, mình lại cảm thấy ăn rất ngon, anh hai cũng thường xuyên ở cùng mình, bây gờ lại có cậu cùng ăn cơm với mình, mình sẽ ăn được rất nhiều!"
"Đúng vậy, phải ăn nhiều một chút. Trông cậu rất gầy đấy!"_Tần Lục Nguyệt bỗng có chút đau lòng.

Đừng nhìn cô ấy là đại tiểu thư quyền cao chức trọng, nói ra thì vẫn thiếu cảm giác an toàn!

Loại cảm giác khi bên cạnh toàn những người xa lạ, Tần Lục Nguyệt không dám nói bị cảm động lây, nhưng ít nhất nó cũng hiểu được cảm giác cô đơn là gì.

Nghiêm Nặc cắm cúi ăn, ngẩng đầu cười tươi với Tần Lục Nguyệt, nói: "Cậu cũng rất gầy!"

"Vậy chúng ta cùng ăn nhiều một chút!"_Tần Lục Nguyệt cười tươi nói, trông vô cùng đáng yêu.

Tần Lục Nguyệt không biết, nụ cười của nó lại lọt vào mắt người khác, mà ánh mắt người kia nhìn nó lại có gì rất khác lạ.

Người này không phải ai xa lạ, chính là bạn trai mà nó mới chia tay cách đây không lâu – Trần Cao.

Trần Cao vốn dĩ là muốn đến nhà ăn an ủi Vương Lan.
Bởi vì Vương Lan bị trừ hết tiền lương và tiền thưởng tháng này nên buồn bực phát giận, gọi điện cho anh ta mà hung hăng mắng Tần Lục Nguyệt một trận, sau đó vẫn chưa hết giận, liền gọi anh ta tới đây.

Trần Cao đang dỗ Vương Lan ăn cơm, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Lục Nguyệt ở đấy không xa. Nhìn nó càng ngày càng tỏa sáng lại nhìn sang mặt mày cau có của Vương Lan, Trần Cao bỗng dưng có chút hối hận.

Bạn gái xinh đẹp như thế mà không cần, nhất định não mình bị ngấm nước rồi!

Hơn nữa, nghe nói Tần Lục Nguyệt mới được thăng chức lên bộ phận kế hoạch!

Tiền Lương còn tăng lên đến 1 vạn (= 33 439 133 VNĐ_ngày 13/08/2020)!

Một tháng một vạn, vậy tiền lương một năm là 12 vạn!

Trần Cao tưởng tượng đến tiền lương của Tần Lục Nguyệt, lòng anh ta lại đau.
Nếu có thể quay lại với Tần Lục Nguyệt thì tốt rồi, như vậy với tính tình của cô ấy, nhất định sẽ đem tiền lương đưa hết cho mình. Như vậy, có thể bớt đi vài năm tiền nhà ở thành phố Q.

Trần Cao quyết định, phải đi tìm Tần Lục Nguyệt nói chuyện.

Lúc Tần Lục Nguyệt đứng dậy rời đi, anh ta liền nói dối Vương Lan rằng muốn đi vệ sinh, sau đó cũng đứng dậy đi theo.

Tần Lục Nguyệt biết Nghiêm Nặc ăn không quen đồ ăn của công ty, cho nên tiện tay mua một chút điểm tâm ngọt, mang về văn phòng cho cô ấy.

Vừa mới thanh toán xong, tự nhiên có một bóng người nhảy ra, chặn đường của nó, làm nó giật mình, thiếu chút nữa lấy điểm tâm vừa mua đập vào mặt đối phương.

"Lục Nguyệt, anh rất nhớ em!"_Trần Cao bày ra bộ dáng thâm tình nhìn Tần Lục Nguyêt: "Anh phát hiện anh không thể nào quên em được!"
Vẻ mặt Tần Lục Nguyệt như mới gặp quỷ nhìn Trần Cao.

Anh ta có bệnh à?

Tần Lục Nguyệt đến liếc anh ta cũng lười, quay đầu rời đi.

Trần Cao nhanh mắt, lại chặn đường của nó, thâm tình thổ lộ: "Thật ra, người anh yêu nhất vẫn là em. Chia tay với em, anh cũng rất bất đắc dĩ, tất cả đều là do Vương Lan ép anh! Lục Nguyệt, chúng ta làm lành có được không? Anh nhất định sẽ đối tốt với em, anh sẽ không kết hôn với Vương Lan nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK