• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, hắn cố gắng nhịn xuống.

Anh không thể lại mềm lòng với cô!

Anh vốn dĩ là muốn báo thù! Tại sao có thể mềm lòng với cô cơ chứ!

Kể cả cô là phái nữ, cũng không thể!

Tông Minh Hạo dứt khoát đóng sập cửa xe, nhưng câu nói 'rời đi' mãi cũng không có cách thốt ra lời.

Tiểu Triệu liếc mắt nhìn Tần Lục Nguyệt nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng thầm than một tiếng, thấp giọng nói: "Tổng Giám đốc, ước chừng thiếu phu nhân dầm mưa cũng hơn một giờ rồi, giờ cô ấy lại ngất đi, sợ rằng... Nhỡ thiếu phu nhân xảy ra điều gì bất trắc, chỉ sợ không thể nói rõ với lão phu nhân ở bên kia. Dù sao, thiếu phu nhân gả tới là vì nhị thiếu gia..."

Trong nháy mắt đôi ngươi chim ưng của Tông Minh Hạo chìm xuống, qua rất lâu, mới nói: "Đưa cô ấy trở về, gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy!"


Tiểu Triệu lập tức: "Vâng."

Tiểu Triệu xuống xe, che ô cho Tần Lục Nguyệt, trong biệt viện nhanh chóng có người đi ra dìu Tần Lục Nguyệt vào trong nhà.

Tông Minh Hạo không vào xem Tần Lục Nguyệt, trực tiếp đi vào thư phòng.

Hắn cầm lấy văn kiện, xem xét chuẩn bị kí tên nhưng lúc hạ mũi bút xuống, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh Tần Lục Nguyệt đứng trong mưa, ánh mắt nó ngập tràn oan ức nhìn hắn.

Cô thì có cái gì oan ức chứ?

Làm ra loại chuyện kia, oan ức moi từ ngóc nào ra cơ chứ?

Tông Minh Hạo cắn răng, ném cây bút trong tay xuống bàn, xoay người rời khỏi thư phòng, bước chân hướng về phía phòng trị liệu.

Vừa vào cửa, tầm mắt của hắn liền đặt trên gương mặt trắng tái bé xíu của nó.

Bác sĩ nhìn thấy Tông Minh Hạo đi đến, nhanh chóng chào hỏi: "Đại thiếu gia."


"Tình huống thế nào?"_Tông Minh Hạo vẫn không kìm được hỏi.

"Không tốt lắm."_Bác sĩ nói tiếp: "Cô ấy bị thương rất nặng, còn mắc mưa, trên người còn có miệng vết thương. Vừa nãy dầm mưa, sợ là sẽ sốt! Không cẩn thận sẽ biến chứng thành viêm phổi, tôi đã xử lí vết thương cho cô ấy, rất nhiều vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng sưng đỏ."

"Vết thương?"_Tông Minh Hạo ngẩn ra: "Chẳng phải cô ấy chỉ bị ngã hai lần thôi sao? Làm sao lại tòi ra lắm vết thương thế chứ?"

"Đại thiếu gia, những vết thương trên người cô ấy không phải vì té mà tạo nên,... mà là... Bị người ta đánh mà thành. Hẳn là cô ấy đã băng bó qua, có điều lại mắc mưa, thuốc cũng bị trôi hết."_Bác sĩ nói thêm: "Có điều cũng may, mặc dù cô ấy bị đánh, nhưng lại không ảnh hưởng đến các cơ quan bên trong..."


"Bị đánh?"_Chỉ trong một giây đôi mắt chim ưng lại trở nên sắc bén: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người phụ nữ của anh, muốn trừng phạt cũng là anh trừng phạt, là ai mang lá gan lớn như vậy, dám vượt mặt làm thay?

Đúng lúc này Tiểu Triệu thấp giọng nói: "Tổng Giám đốc, mới vừa rồi cô của thiếu phu nhân là Tần Ngọc Phượng gọi điện đến, Tần Ngọc Phượng nói, trưa hôm nay, thiếu phu nhân có đến nhà bà ấy, bị Tần Giai Nhanh đánh, vết thương rất nặng..."

Tông Minh Hạo bỗng nhiên nghĩ đến, lúc hắn nhìn thấy nó cũng vừa dịp trông thấy Nghiêm Sâm đỡ lấy Tần Lục Nguyệt.

Lẽ nào, không phải Tần Lục Nguyệt chủ động ôm ấp, mà là... suýt nữa mất thăng bằng, khụy xuống, cho nên Nghiêm Sâm mới ôm lấy cô ấy?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Tông Minh Hạo nhất thời có chút không bình tĩnh.
Hắn bước nhanh đến, lập tức xốc tay áo Tần Lục Nguyệt lên.

Trên cánh tay trắng nõn mềm mại như ngó sen xuất hiện một vệt máu ứ, còn có dấu vết của kim loại tạo nên, lại gặp phải mưa ngâm, đã sưng nhiễm không đành lòng nhìn thẳng.

Tông Minh Hạo không kiểm tra toàn bộ vết thương trên người nó, cũng phần nào đoán ra những chỗ còn lại, phòng chừng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà! Quả thật ngốc!

Bị đòn chỉ biết chịu mà không biết phản kháng sao?

Làm thế nào người phụ nữ của anh lại có thể ngốc đến mức này cơ chứ!

Đúng lúc này, y tá đi đến đo nhiệt độ cho Tần Lục Nguyệt, nhỏ giọng báo cáo: "Đã bắt đầu sốt rồi, 39,6°."

Bác sĩ lập tức nói: "Mau tiêm!"

Y tá xoay người cầm lên một bình dịch, truyền cho Tần Lục Nguyệt.
Tần Lục Nguyệt cứ như vậy nằm trên giường, tùy ý người ta định đoạt.

Cả người nó bé nhỏ, nằm lọt thỏm trên chiếc giường rộng lớn, nhìn qua gầy yếu vô cùng.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, giấu nhẹm trong mái tóc dài, khiến người khác nhìn vào không kìm được sinh lòng trắc ẩn.

Đột nhiên Tông Minh Hạo xoay người, nhanh chân rời đi.

Anh không thể tiếp tục ở lại nơi này!

Chết tiệt, anh vậy mà thêm một lần nữa mềm lòng!

Đúng lúc đó, Tần Lục Nguyệt nằm trên giường bệnh bất thình lình nói mớ, giọng cô the thé: "Ba, mẹ... Đừng bỏ lại con... mẹ, mẹ..."

Bước chân Tông Minh Hạo dừng lại, cứ như vậy đứng trân trân tại chỗ.

"Thật xin lỗi... thật xin lỗi... tôi không có..."_Lời thủ thỉ đầy oan ức nương theo nước mắt chảy ra ngoài, trườn theo khóe mắt chậm rãi trượt xuống, trong nháy mắt lẩn sâu vào mái tóc dài.
"Trị khỏi cho cô ấy."_Tông Minh Hạo bỏ lại câu nói này, không chần chừ thêm, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiểu Triệu nhanh chóng đi theo.

"Tại sao cô ấy bị đòn?"_Tông Minh Hạo hỏi. "Mẹ của thiếu phu nhân, có để lại cho cô ấy một đôi bình sứ trắng. Một nhà Tần Quốc Dân nóng lòng muốn chiếm lấy bình sứ trắng, thiếu phu nhân không chịu đưa, cho nên bị bọn họ đánh."

Tiểu Triệu báo cáo tất cả tin tức cậu ta hỏi thăm được, đầu đuôi nói lại cho Tông Minh Hạo: "Đôi bình sứ trắng kia đã mang về, Tổng Giám đốc, ngài có muốn xem không?"

"Mang ra."_Tông Minh Hạo quay đầu rời đi.

Tiểu Triệu lập tức cho người mang chiếc bình sứ trắng mà Tần Lục Nguyệt đã dùng cả tính mạng để bảo vệ, đưa đến trước bàn làm việc Tông Minh Hạo.

Tông Minh Hạo nghiêm túc quan sát trên dưới một lần, xác định bình sứ trắng này, chính là một món đồ cổ.
Có điều, giá trị của cái bình sứ này cũng không cao cho lắm, không đến nỗi Tần Lục Nguyệt phải liều sống liều chết, bảo vệ nó chứ?

Thế nhưng, nếu nói đây là di vật mẹ cô để lại cho cô, lý do này còn tạm được chấp nhận.

Ngón tay Tông Minh Hạo xoay quanh chiếc bình sứ, đến khi hắn nhìn thấy con ấn dưới đáy bình thì bỗng nhiên sửng sốt.

Tần Lục Nguyệt từ từ mở mắt ra.

Tràn vào mắt, không còn màn mưa thê lương nữa, mà là bức tường được trang trí đầy tinh tế.

Nơi này là biệt viện Tây Trang?

Là tự mình đi vào?

Khó khăn cử động cổ, lại nhìn thấy ống truyền dịch treo lủng lẳng trên đầu. Mà phía dưới tầm mắt là chiếc giường lớn rất lớn thật hoa mỹ.

Ơ, mình..., đây là phòng trị liệu sao?
Tần Lục Nguyệt muốn ngồi dậy nhưng nó chỉ mới cử động tay chân một chút thì cơn đau ập đến, đau đến mức nó phải bật thành tiếng.

Tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng, nó đã phải khó khăn nuốt ngược trở lại mọi âm thanh.

Cổ họng bị sưng, một chữ cũng không thốt ra được.

"Cô đã tỉnh."_Một giọng nữ mềm mại truyền tới.

Tần Lục Nguyệt khó khăn quay đầu, trông thấy một y tá vận bộ đồng phục đang bước chậm vè phía nó, điều chỉnh lại tư thế ngồi cho nó, sau đó gật gù.

"Cô bị sốt, cả người trên dưới đều bị bầm, tạm thời không nên cử động.Cô có cảm thấy cổ họng mình sưng phù đau đớn không?"_Y tá hỏi.

Tần Lục Nguyệt khó khăn gật đầu.

"Đừng lo lắng, mấy chứng viêm kia sẽ giảm thôi. Đợi đến khi hạ sốt, cô sẽ cảm thấy khỏe hơn."_Y tá nhanh chóng an ủi nó: "Cô mắc mưa, suýt thì biến chứng thành viêm phổi, bác sĩ phải tốn rất nhiều sức, mới có thể kiểm soát tình hình của cô. Hiện tại cô phải nghỉ ngơi thật tốt, từ từ sẽ khá lên thôi!"
Tần Lục Nguyệt nghĩ đến bình sứ trắng và chuyện của mình với Tông Minh Hạo, lo lắng há há mồm, muốn hỏi một vài câu. Nhưng cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể bất lực nhìn y tá.

Y tá không hiểu ý tử của Tần Lục Nguyệt, đứng tại chỗ lo lắng không thôi, mồ hôi lau mãi không dứt: "Cô, cô muốn nói gì sao?"

Đúng lúc đó, Tiểu Triệu gõcửa đi vào:"Thiếu phu nhân, đã tỉnh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK