• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Đôi mắt Tần Lục Nguyệt càng mở lớn.

   Cái gì?

   Chính chú ruột của mình đem mình bán đi để đổi cho Tần gia một đời phồn hoa (cuộc sống náo nhiệt và giàu có, phồn hoa).

   Tần Giai Nhân nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tần Lục Nguyệt, tức khắc vui vẻ nở nụ cười: "Thật buồn cười! Tần Lục Nguyệt, chị sẽ không cho rằng chúng tôi đem chị và Tần Ngọc Phượng từ cái vùng hoang vu hẻo lánh kia về, chỉ là để nối lại tình thân? Đúng là nực cười! Ba tôi đưa chị về đây, đương nhiên là muốn đem chị bán cho kẻ ngu dại kia của Tông gia rồi! Nói đến thì cũng rất thú vị! Ba tôi đưa ngày sinh tháng đẻ của chị tới Tông gia, Tông gia lập tức đồng ý, nói bát tự của chị rất phù hợp với tên ngu ngốc kia của Tông gia!"

   Tần Giai Nhân nói đến đây, lại cười vui vẻ.


   Chuyện này, tôi đã kìm nén suốt mười tám năm, ngày hôm nay rốt cuộc đã nói ra, quả thực rất vui vẻ nha!

   "Tần Lục Nguyệt, giống như chị vậy, cũng chỉ có thể xứng với tên ngu ngốc kia của Tông gia!"_Tần Giai Nhân vừa che miệng vừa cười nói: "Chị gái tốt của tôi, sau này Tần gia sẽ nhờ cả vào chị! Chị có thể từ chối, nhưng chị trả nổi một trăm vạn kia sao?"

   Bỗng trái tim của Tần Lục Nguyệt nảy lên, ngẩng đầu gắt gao nhìn Tần Giai Nhân: "Làm sao em biết cô thiếu bọn cho vay nặng lãi một trăm vạn?"

   Tần Giai Nhân lại nở nụ cười vui vẻ: "Tần Ngọc Phượng ngu ngốc kia, chỉ cần hơi lừa một chút, bà ta liền mắc bẫy. Tôi chỉ ở trước mặt bà ta khoe rằng mình vừa có được một chiếc vòng tay mới, bà ta lập tức nhịn không được. Ha ha ha ...."

   Trong nháy mắt Tần Lục Nguyệt đã hiểu tất cả!


   Đương nhiên biết cô mình có khuyết điểm gì!

   Năm nay, Tần Ngọc Phượng 42 tuổi, đến nay vẫn chưa kết hôn, nguyện vọng lớn nhất là được gả vào nhà giàu có. Đó là lý do mà từ nhỏ, cô của Lục Nguyệt thà rằng mỗi ngày cho hai người ăn mì gói cũng muốn một thân toàn là hàng xa xỉ.

   Thế cho nên nó mới thường xuyên bị đói bụng, để ăn no, khi còn nhỏ nó chạy đi khắp nơi nhặt vỏ chai kiếm tiền.

   Cũng chính là vì nguyên nhân này, mà năm đó khi Tần Quốc Dân tới, nói muốn dẫn nó cùng cô về nhà, cô nó không chậm trễ liền đáp ứng!

   Biết đâu rằng, tất cả chỉ là âm mưu của Tần Quốc Dân?

   Hiện giờ, cô lại mượn của bọn cho vay nặng lãi nhiều tiền như vậy, cũng là do Tần Giai Nhân cùng Tần Quốc Dân một tay đạo diễn!

   Mục đích này, đơn giản chính là buộc nó phải gả cho kẻ ngốc của Tông gia!


   Tần Lục Nguyệt quay đầu nhìn Tần Quốc Dân: "Chú, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà, thật sự chú định thấy chết mà không cứu sao?"

   Tần Quốc Dân không nhịn được phất tay một cái, nói rằng: "Người một nhà? Năm đó, các người mới là người một nhà! Chẳng qua, tôi cùng lắm chỉ là con của một người vợ bé ở bên ngoài sinh ra, khi nào các người lại coi tôi là người một nhà?... Tần Lục Nguyệt, Tần gia đã thua! Bây giờ Tần gia, là của tôi! Nếu cô muốn Tần Ngọc Phượng còn sống trở về thì cô nhất định phải gả đi!"

   Bỏ lại những lời này, Tần Quốc Dân quay người rời đi.

   Tần Giai Nhân cũng xoay người rời khỏi, đi được hai bước, cô ta dừng lại, quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt: "Chị yêu dấu, vì cái tình chị em nên tôi nhắc nhở chị một chút, chị chỉ có thời gian là ba ngày, a, không, là hai ngày rưỡi! Hai ngày rưỡi nữa, chị cứ chờ mà nhặt xác Tần Ngọc Phượng đi! Hừ!"
   Nói xong, Tần Giai Nhân dậm dậm giày cao gót, rời đi.

   Cả người Tần Lục Nguyệt đều ngây dại, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần.

   Vì cái gì, tại sao lại như vậy?

   Trong vòng một ngày, đầu tiên là người yêu phản bội, sau đó là tình thân tan vỡ.

   Trên thế giới này, mình chỉ còn cô là người thân.

   Nhưng mà, mình thật sự phải gả cho kẻ ngốc nghếch kia sao?

   Tần Lục Nguyệt hồn xiêu phách lạc ngồi trên mặt đất, nửa ngày cũng không có động tĩnh.

   Nó chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, quả thực là  muốn điên mất rồi.

.

..

...

   Lúc này, ở Tông gia nơi giống với phủ đệ vủa vương hầu thời trước, Tông lão phu nhân nhìn thoáng qua đứa cháu trai ngu dại phía xa, thở dài một tiếng, nói với con dâu Lương Hồng Mân: "Hôn sự của Minh Trạch nên thực hiện đi. Cô gái nhà Tần gia kia bát tự tốt, mang tướng vượng phu (người phụ nữ hay gặp may, mang đến điều tốt lành trăm bề cho chồng con). Khi lấy về, có thể sẽ làm cho bệnh tình của Minh Trạch tốt hơn một chút".
   Tông phu nhân Lương Hồng Mân quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai, nhịn không được cau mày một cái.

   Nếu không phải con trai mình đang ở tình trạng này, đâu đến phiên một cô gái nghèo được gả vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK