Rốt cuộc là Bắc Cực cái gì... Gấu Bắc Cực? Cáo Bắc Cực? Thỏ Bắc Cực? Cũng không thể là Sò Bắc Cực chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng gào khóc, nghiêng đầu chỉ thấy một người phụ nữ hai mươi tuổi che miệng vọt vào đồn công an.
Tạ Phỉ cũng không để ý, nhưng lúc đi ngang qua cửa đồn công an, lại thấy mọi người ở đó nói chuyện phiếm: "Đây đã là lần thứ ba rồi, làm sao gần đây luôn có người báo án mất tích thế."
Tạ Phỉ quay đầu theo bản năng, bóng lưng người phụ nữ đã biến mất sau tầng làm việc.
Bởi vì chậm trễ trong lát, hai người đến chợ sáng hơi trễ.
Cũng may đồ mà Tạ Phỉ muốn mua có thể thay bằng thứ khác được, bọn họ dạo quanh chợ sáng, cửa hàng liên tục mở cửa, mới mua được gần hết.
Trên đường đi xe ba gác về, Tạ Phỉ nghe thấy bên đường truyền tới tiếng hét to —
"Trống bỏi chong chóng, thổi thủy tinh đồ chơi bằng đường đây."
Hắn nhìn theo tiếng một cái, thấy bên đường có một ông lão bán hàng, mặt mũi đối phương gầy gò, áo quần phong phanh, co ro ngồi trên cái ghế nhỏ, nhìn có chút đáng thương.
Đoán chừng là nhận ra được hắn đang quan sát, ông lão nhìn vào tầm mắt hắn, hiền hòa cười một tiếng.
"Ca, chúng ta mua một đồ chơi làm bằng đường nhé?" Tạ Phỉ đột nhiên đề nghị.
Một lát sau, hắn mới nghe Úc Ly lạnh lùng trả lời: "Cậu thật nhiều chuyện."
Tạ Phỉ tự phiên dịch thành "được thông qua", lái xe đến bên cạnh ông già, nhìn chằm chằm đĩa quay khắc đầy mười hai con giáp nói: "Bao nhiêu tiền một lần quay ạ?"
"Hai mươi." Ông lão híp mắt cười.
"..."
Sự đồng tình của Tạ Phỉ biến mất hầu như không còn, nhưng bây giờ hắn cũng là người có thể kiếm tiền, hai mươi liền hai mươi đi, "Vậy cháu quay một lần."
Hắn xuống xe đi tới trước đĩa quay, ngón trỏ nhẹ nhàng khều một cái, cây kim bằng trúc thuận thế xoay tròn.
"Tui tuổi rồng, để tui quay được con rồng đi." Tạ Phỉ chắp hai tay cầu khấn.
Ông lão cười một tiếng sâu xa, cái đĩa quay này của ông ta có lắp thiết bị, cùng lắm là quay ra một con không tốn thời gian lắm, giống như bây giờ...
"Ai nha, là con chuột —"
Ông lão đang làm bộ tiếc thay, chỉ thấy cây kim sắp dừng lại quay thêm một vòng lớn một cách khó hiểu, gắng gượng dừng ở trước "hình rồng".
Mình hoa mắt??!
Ông lão nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, chỉ thấy thiếu niên trước sạp hưng phấn vỗ tay: "Thật sự là rồng!"
"..."
Được rồi, rồng thì rồng, dù sao cái này cũng không có lãi gì, cùng lắm thì tốn chút thời gian.
Ông lão cầm muôi sắt múc chút nước đường đặc sệt đang nóng, thành thạo nặn qua lại trên ván đá, dần dần hình thành đường nét.
Từ nhỏ Tạ Phỉ đã thích xem làm đồ chơi bằng đường, lúc này cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm, chợt nghe một tiếng hừ lạnh: "Ông đang vẽ rồng đó hả?"
Hiển nhiên ông chú râu xồm tương đối không vui, mặt đầy vẻ chê bai: "Rốt cuộc có biết vẽ không đấy, không biết để tôi làm!"
Ông lão cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt: "Tự vẽ thêm hai mươi."
"Được, ông tránh ra!"
Ông lão quả quyết nhượng bộ.
Tạ Phỉ nhìn ông lão kia, nào còn có vẻ hòa ái dễ gần gì, rõ ràng chính là một gian thương. Nhưng thấy Úc Ly khí thế mười phần, hắn vẫn chờ mong tiết mục vả mặt sắp diễn ra, dẫu sao Úc Ly nắm giữ nhiều kỹ thuật dân gian như vậy, biết làm đồ chơi bằng đường cũng không kỳ quái.
Nhưng mà...
"Mẹ, tại sao trên mâm lại có con rết?" Bé trai năm sáu tuổi chỉ đĩa quay, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Người phụ nữ đứng cạnh đứa bé lúng túng nhìn người "vẽ", cười khan nói: "Con rết cái gì, chú đang vẽ ngựa."
"Nhưng nó có râu mà."
"Đó không phải là râu, đó là bờm ngựa."
Theo cuộc đối thoại của hai người, Tạ Phỉ trơ mắt nhìn động tác của Úc Ly càng ngày càng chậm lại, cuối cùng phẫn nộ ném thìa: "Được rồi!"
Mấy du khách đứng xem đều yên lặng, chỉ có ông lão ung dung cắm một que trúc cho đồ chơi bằng đường, lại dùng xẻng sắt đưa cho Tạ Phỉ, căng giọng thét to: "Tới đây! Một con rồng!"
Sắc mặt Úc Ly càng thúi hơn.
Đi khỏi gian hàng, một tay Tạ Phỉ cầm đồ chơi bằng đường, một tay đẩy xe, hắn dè dặt nhìn Úc Ly đang trầm mặc, còn chưa nói gì, đối phương đã tức giận giành chất vấn trước: "Nhìn cái gì, là tôi nhìn thấy rồng rồi hay là cậu nhìn thấy rồi?"
Trong đầu Tạ Phỉ nghĩ tôi cũng đã gặp rồi, thật sự không giống anh vẽ, nhưng ngoài miệng cũng rất khôn khéo: "Anh."
Úc Ly chắc không nghĩ tới Tạ Phỉ sẽ nghe lời như vậy, ngược lại bị nghẹn, thật lâu sau mới tìm được một điểm để bới móc: "Sao cậu không ăn, có phải bất mãn với rồng của tôi không?"
"Không có, ca đưa tôi, tôi không nỡ ăn." Tạ Phỉ vô cùng hiểu nghệ thuật ngôn ngữ.
Quả nhiên, sắc mặt Úc Ly hơi hòa hõa, giọng nói cũng mang theo nhiệt độ: "Khụ, lần này vẽ có một chút tỳ vết, cậu không cần nâng niu."
Tạ Phỉ: "..."
Thành công dỗ được Úc Ly, bầu không khí cả quãng đường đều rất vui vẻ.
Chờ đến khách sạn, Tạ Phỉ nghe Tương Phi nói Lục Hi Bình hôm qua vội vã về nhà đã trở lại, còn dẫn theo một bà lão ngồi xe lăn, lúc này đang ở hậu viện chờ hắn.
"Bà lão?" Tạ Phỉ sửng sốt.
Tương Phi mỉm cười: "Là bà ngoại của Lục tiên sinh."
Tạ Phỉ vốn tưởng rằng sẽ gặp được một người già bệnh tật thoi thóp, đến khi gặp thật thì không khỏi có chút giật mình.
Bà lão trước mắt ít nhất bảy tám chục tuổi, nhưng ăn mặc lại cực kì thời trang — mái tóc tạo hình nhuộm trắng bạc, trên mặt trang điểm vừa phải, hai tai đeo hai viên chân trâu, trên người thì mặc cái áo choàng dài cài nút thủ công tinh tế, vạt áo có hoa hồng đỏ, cho dù ngồi trên xe lăn cũng không giống như là bệnh nhân.
Đối phương thấy hắn thì nhã nhặn cười một tiếng: "Vị này chính là ông chủ Tiểu Tạ đi, thật là một đứa trẻ xinh đẹp, cảm ơn cháu đã chăm sóc Hi Bình nhà ta."
Tạ Phỉ vội vàng nghênh đón, cười híp mắt nói: "Chào bà ngoại Lục ạ."
"Chào cháu." Có vẻ như bà lão rất thích hắn, trong mắt lộ ra vẻ gần gũi, nhưng khi bà nhìn về phía ông chú râu xồm thì lại ngẩn người, một hồi lâu sau mới hỏi: "Có phải chúng ta đã từng gặp rồi không?"
Úc Ly lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Chào lão phu nhân."
Trong mắt bà lão có hoảng hốt, một lát sau mới cười một tiếng, "Chỉ cảm thấy khí chất của cậu có chút quen thuộc, có thể là lớn tuổi, nhớ lộn."
Tạ Phỉ đang muốn dỗ bà lão đôi câu, chỉ thấy Lục Hi Bình nháy mắt với hắn, hắn lập tức hiểu ý đối phương là muốn trò chuyện riêng, đổi lời nói: "Bà ngoại Lục, có thể mượn cháu ngài một lúc không, cháu muốn nhờ anh ta giúp một chuyện."
Bà lão mỉm cười gật đầu: "Đi đi."
Tạ Phỉ tạm thời giao bà lão cho Úc Ly, ra sân sau với Lục Hi Bình, tìm một góc hỏi: "Lục tiên sinh có chuyện gì không?"
Lục Hi Bình hiếm thấy nghiêm túc, "Khoảng thời gian này bà ngoại muốn ở lại khách sạn, tôi phải ở gần để chăm sóc, có thể thêm giường không?"
"Không thành vấn đề."
"Có thể dời đến tầng dưới của các cậu không?"
"Không phải phòng anh rộng hơn sao?" Lục Hi Bình đã sớm dọn đến vườn hoa, còn đặc biệt giàu có bao luôn căn phòng sang trọng nhất.
"Viện này của hai người thanh tịnh chút." Lục Hi Bình cười khổ: "Sẽ không quấy rầy hai người quá lâu, nhiều nhất là nửa tháng, nói không chừng chỉ mấy ngày, phòng tôi tạm thời để bác sĩ tư nhân của bà ở."
Tạ Phỉ sửng sốt một chút: "Có ý gì?"
Lục Hi Bình theo bản năng lấy thuốc lá ra, dừng một chút lại cất vào trong túi, cố gắng bình tĩnh nói: "Thời gian của bà ngoại không còn nhiều lắm."
Hóa ra bà Lục đã gần đến chín mươi tuổi, hai năm trước làm một lần phẫu thuật lớn, thân thể cũng không tốt lắm, hai ngày trước bỗng nhiên ngất xỉu, bác sĩ chẩn đoán là bệnh cũ tái phát, nếu như không có kỳ tích xuất hiện, hơn nửa sẽ là trong mấy ngày này.
"Tôi hy vọng bà ngoại có thể yên lặng vượt qua cuộc sống sau cùng, trong nhà tôi..."
Sắc mặt Lục Hi Bình hơi trầm xuống, hàm hồ nói: "Nhà tôi khá loạn, bây giờ tôi cũng phải lén lút đưa bà ra."
Tạ Phỉ thở dài trong bụng, "Vậy tôi đi dọn dẹp phòng một chút."
Hắn không biết nên an ủi Lục Hi Bình như thế nào, cho dù nói thế nào cũng quá hời hợt, đến khi trở về nói chuyện này với Úc Ly, nhưng bất ngờ nghe được một chuyện bát quái.
"Trong vòng đều biết Lục Hi Bình có bối cảnh, nhưng có rất ít người biết anh ta là cháu ngoại duy nhất của vua đánh bạc."
"Đánh bạc, vua đánh bạc?"
"Lục Thắng Nam." Úc Ly đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, ngửa mặt nhìn hắn: "Chính là bà lão cậu vừa thấy, Lục Hi Bình và mẹ anh ta đều theo họ Lục."
Tạ Phỉ đầy vẻ "chấn động cả nhà tôi", hồn lìa khỏi xác nghe Úc Ly kể chuyện.
Lục Thắng Nam từ khi nhỏ đã bị người cha trọng nam khinh nữ từ bỏ, lưu lạc mấy năm, may mắn được một vị đại lão tán thưởng, lấy năng lực của chính mình dựng lên cơ nghiệp. Lúc bà ba mươi tám tuổi, sòng bạc kinh doanh trên danh nghĩa đã trải rộng cả nước, chẳng qua là lúc còn trẻ Lục Thắng Nam quá vất vả, đường con cháu khó khăn, liền quyết định thu nuôi ba cô gái. Ai ngờ hai năm sau Lục Thắng Nam trai già đẻ ngọc, sinh ra được một cô con gái, đáng tiếc con gái bà từ khi ra đời đã không tốt, tuổi còn trẻ liền buông tay về tây, chỉ để lại Lục Hi Bình tám tuổi.
Lúc ấy chồng Lục Thắng Nam chết, con gái cũng mất, trừ gia sản lớn như vậy cũng chỉ còn lại mỗi Lục Hi Bình là ruột thịt, đương nhiên cực kì cưng chiều. Vì để tích phúc cho Lục Hi Bình, bà cố gắng tẩy trắng sòng bạc làm ăn, lại lo lắng mình tuổi cao theo không lo được cho đối phương quá lâu, liền tận lực không để cho Lục Hi Bình tham dự sự nghiệp gia tộc, chỉ cho tiền không cho quyền, lấy điều này để an ủi mấy cô con gái nuôi đã có thế lực.
Hiệu quả bà dụng tâm lương khổ rất tốt, ít nhất con gái nuôi của Lục gia rất thương yêu Lục Hi Bình, nhưng ba người tranh quyền đoạt lợi, mâu thuẫn đã sớm ồn ào.
"Khó trách Lục tiên sinh lại nói trong nhà loạn." Tạ Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, xúc động nói: "Thật không nghĩ tới Lục lão phu nhân lại là vua đánh bạc, tôi còn tưởng rằng vua đánh bạc phải là nam cơ."
"Khi còn bé bà ta như giả trai, tính khí rất cứng rắn." Không biết Úc Ly nghĩ tới điều gì, đột nhiên khẽ cười: "Trời đông giá rét bị người ta chém đứt ngón cái, ném ra khỏi sòng bạc, lúc đó cũng chỉ mười mấy tuổi, nhưng lại không nói tiếng nào."
Tạ Phỉ nhớ lại hình như Lục Thắng Nam đeo găng tay phải, hóa ra là cụt tay sao?
Hắn cảm giác xương ngón tay của mình mơ hồ đau, lại chú ý tới trong lời nói của Úc Ly có ý, tò mò hỏi: "Ca, anh từng gặp bà hồi còn bé rồi sao?"
"Tôi thấy tính tình bà ta không tệ, chết thì không khỏi đáng tiếc, liền đưa về nuôi hai ngày." Úc Ly hất cằm, dương dương đắc ý: "Nhắc tới Lục Hi Bình còn phải gọi tôi một tiếng ông nội đấy."
???
Thấy vẻ mặt Tạ Phỉ không đúng, Úc Ly kịp phản ứng mình câu nói kia có ý nghĩa gì, bỗng nhiên nóng nảy: "Ý tôi là bối phận!"
Tạ Phỉ thầm nói nếu như theo bối phận thì chúng tôi cũng nên gọi anh là tổ tông, nhưng không nghĩ tới Úc Ly và nhà họ Lục còn quan hệ sâu xa, khó trách Úc Ly đối với Lục Hi Bình cũng không tệ lắm, ít nhất ở trong chuyện Ngu Cẩm Thành cũng đồng ý giúp một tay.
"A! Vậy há chẳng phải là Lục lão phu nhân từng nhìn thấy dáng vẻ của anh? Bây giờ anh nổi tiếng như vậy, bà ấy nên sớm nhận ra ròi chứ? Sẽ không cảm thấy kỳ quái sao?" Tạ Phỉ đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
"Không nhận ra, cùng lắm là cảm thấy người hơi giống thôi."
"Nhưng anh đã dịch dung thành như vậy rồi mà bà còn nói khí chất quen thuộc."
Úc Ly trầm mặc một lát, "Tôi khi đó, và tôi bây giờ không giống nhau."
"Chẳng lẽ dịch dung thành một gương măt khác?" Tạ Phỉ suy đoán.
"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?" Úc Ly đột nhiên nghi ngờ, nổi đóa lên: "Hôm nay hoàn thành kế hoạch rèn luyện chưa?"
Tạ Phỉ: "..."
Lúc này mới buổi trưa được không? Không khỏi che giấu quá mức lộ liễu!
Tạ Phỉ năn nỉ ỉ ôi, rốt cuộc tạm thời thoát khỏi việc hành hạ, nhưng buổi tối vẫn bị kéo đi luyện tập tàn nhẫn. Cũng may hôm sau Úc Ly theo đoàn phim đến vùng khác quay cảnh cuối trước khi đóng mày, trước khi đi cũng không nhớ ra được phải đặt app theo dõi, cho Tạ Phỉ cơ hội lười biếng.
Tạ Phỉ vùi đầu vào trong sự nghiệp trang trí Giáng Sinh, trong khách sạn chẳng những treo đầy đèn nhấp nháy và vòng hoa, còn có nhiều tiểu cảnh Giáng Sinh khắp nơi.
Đến ngày 23 tháng 12, khách sạn đã đổi mới rực rỡ hoàn toàn, Tạ Phỉ chụp không ít đăng lên Weibo, lại cố ý làm chút sắp xếp đặc biệt, một lòng mong đợi ngày lễ đến.
Hắn có lòng tin, chỉ cần qua lễ Giáng Sinh, danh tiếng của khách sạn sẽ cao hơn một tầng.
Ngay lúc Tạ Phỉ đang vén tay áo chuẩn bị làm một trận lớn hơn, trong một căn phòng cũ nào đó ở trấn Thiệu Dương xa xa, một đám bọn côn đồ đang họp.
Trong đó có duy nhất một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, khác hẳn với bọn côn đồ, cho dù là từ bề ngoài hay khí chất đều giống như một người có ăn học, chẳng qua là lời nói ra lại không hề văn nhã: "ĐM! Một đám phế vật! Lâu như vậy rồi, ngay cả một khách sạn cũng không lấy được, nuôi bọn mày có ích lợi gì?"
Gã lạnh mắt quét qua tên đầu trọc đang run rẩy, trầm mặt khiển trách: "Nhất là mày, bảo mày đi đe dọa uy hiếp, kết quả lại bị đánh tè ra quần; bảo mày đi thả rắn, cmn mày lại bị cắn; bảo mày làm bộ phóng hỏa hù dọa người, người ta vẫn tốt, đi theo dõi còn bị ông chủ khách sạn đưa đến đồn, cmn còn có tội danh biến thái đáng xấu hổ như vậy, sao mày lại có bản lĩnh thế, đúng là thiên phú dị bẩm!"
Gã đầu trọc vừa được đón ra khỏi cục cũng rất oan ức, trong lòng run sợ giãi bày: "Tam, Tam gia, khách sạn này quá tà môn, một đứa con gái còn đánh giỏi hơn mấy tên đàn ông, con nít tầm mười tuổi cũng ác đến dọa người. Hơn nữa em thật sự đã ném rắn vào trong sân của bọn họ rồi, ai biết được vừa mới ném xong lại bị một con chim tha ra bỏ lên người em, em liền bị cắn..."
Còn về lời chỉ trích cuối cùng, gã đầu trọc quả thực xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể dập đầu bôm bốp nói: "Có thể là em đã trúng một loại độc rắn hiếm thấy..."
Tam gia vừa thấy dáng vẻ oan ức sợ hãi của gã liền điên lên, cầm chén trà trên bàn ném lên trên người gã: "Mày còn dám lý luận?!"
Gã đầu trọc lắc đầu liên tục nói không dám, trong lòng Tam gia nghẹn một cái, mỏi mệt khoát tay: "Tao nghe được tin tức, đường sắt trên cao cũng sắp được công bố rồi, chậm nhất là trước mùa xuân. Một khi công bố, thôn Tịch Ninh sẽ cấm chỉ mua bán nhà, chúng mày phải nhanh chóng làm cho xong chuyện này."
Có điều gã đầu trọc thật sự rất sợ, "Nhưng..."
"Nhưng cái gì mà nhưng, tao nhìn mày là thấy khó chịu!" Tam gia trực tiếp cắt đứt lời gã, đột nhiên ngẩn ra, nguy hiểm nheo mắt lại, "Nếu như âm mưu không được, vậy chúng ta sẽ thử dương mưu."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Gã đầu trọc: Rõ ràng suất diễn của tôi cũng rất nhiều, vậy mà còn không cho tên họ.