• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng lễ Giáng Sinh, phạm vi nhỏ trong thôn Tịch Ninh có tuyết rơi.

Bông tuyết rơi xuống đất liền tan, không để lại dấu vết, cũng chỉ có vài người may mắn có thể thấy được.

Từ Nha Nha chính là một trong những người may mắn đó, sau khi cô bị đồng hồ báo thức gọi dậy, phản ứng đầu tiên chính là đi kiểm tra cái tất bên gối, đáng tiếc không có gì cả.

Nghe thấy tiếng than thở, Tô Âm cười một tiếng trào phúng, nhưng cô ta cũng vừa mới tỉnh, không muốn nói chuyện, cộng thêm liên tục bị vả mặt, cũng hơi cẩn thận chút.

Tô Âm cầm lấy điện thoại nhìn một cái, 8 giờ 15 phút, liền cuốn chăn trở người: "Tớ không ăn sáng đâu, cậu ăn xong thì về gọi tớ."

Từ Nha Nha đã không định nuông chiều cô bạn tính tình tiểu thư này nữa, buổi chiều cô còn có việc, 9 giờ sáng phải mua vé xe về thành phố Nam Sơn, nếu chờ ăn cơm xong, nhỡ may Tô Âm lề mề chút, chẳng phải sẽ trễ giờ sao?

Cô dứt khoát đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra "xoẹt" một cái.

Trong ánh nắng tràn ngập, cô nhìn thấy bông tuyết.

"Tuyết rơi..."

Từ Nha Nha tự lẩm bẩm, ngay sau đó giật mình một cái: "Tuyết rơi!"

Người miền nam phần lớn đều thích tuyết, Tô Âm cũng không ngoại lệ, cơn buồn ngủ trong nháy mắt bay đi, gần như là lăn một vòng nhảy xuống giường, bước nhanh vọt tới bên cửa sổ, đặt mông đẩy Từ Nha Nha ra.

Đậu má...

Từ Nha Nha tự nhận là có tư chất cao cũng suýt nữa không nhịn được la to, cô dần lấy lại tinh thần, bắt chước đẩy Tô Âm, nhẹ nhàng mở cửa sổ một cái —

Sau đó, cô nhận được món quà tuyệt với nhất đến từ ông già Noel.

Trên thực tế, "Ông già Noel" bởi vì tiêu hao quá độ, đã trở về phòng ngủ bù, trước khi ngủ còn không quên khoác lác trước mặt Tạ Phỉ, "Nhớ năm đó tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đóng băng biển khơi, dậm chân một cái là núi lở đất mòn..."

"Vâng vâng vâng, một mình anh lộn nhào chính là một trăm lẻ ngàn dặm." Trong lòng Tạ Phỉ không tin, dẫu sao Úc Ly miêu tả nguyên hình của mình đều không hề đáng tin, nhưng hắn vẫn nói lời hay dô dành nửa ngày, cho đến khi đối phương mỏi mệt nhắm mắt, hô hấp dần dần vững vàng.

Tạ Phỉ chống cằm nhìn Úc Ly ngủ, hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười: "Cám ơn, ông anh Giáng Sinh."

Sau khi xác nhận Úc Ly ngủ an ổn, hắn mới rón rén rời đi tìm Lục Hi Bình — đôi mắt như hoa đào của đối phương giờ phút này tràn đầy tơ máu, nhìn một cái cũng biết là cả đêm không nghỉ ngơi.

"Bác sĩ Triệu đâu?" Tạ Phỉ hỏi.

Lục Hi Bình xoa mặt, "Tôi bảo ông ấy về nghỉ ngơi trước rồi."

"Nếu không anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi trông giúp anh." Tạ Phỉ quan tâm nói: "Anh cũng đừng quá lo lắng, anh tôi nói bà ngoại Lục không sao, thì chắc chắn sẽ không sao."

"Làm sao có thể không lo lắng?" Lục Hi Bình theo bản năng muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đang ở trong nhà, lại để tay xuống, thuận miệng hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì xảy ra vậy, vừa rồi rất ồn ào."

Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, "Chắc các vị khách nhìn thấy tuyết rơi."

"Tuyết rơi?"

Tạ Phỉ chần chờ một chút, gật đầu.

"Bà ngoại tôi thích nhất là tuyết, trước kia cơ thể còn khỏe, mùa đông hàng năm đều dẫn tôi đi trượt tuyết." Lục Hi Bình nở nụ cười khổ, "Đáng tiếc bà còn đang ngủ."

Tạ Phỉ an ủi: "Sau này sẽ có cơ hội."

Lục Hi Bình thở dài, "Nhận lời chúc của cậu."

9 giờ, nhóm khách đầu tiên chuẩn bị rời đi.

Như ông chủ cam kết ngày hôm qua, bọn họ cũng nhận được tiền phòng đêm Giáng Sinh. Có người từ chối, kiên quyết không cần, nhưng phần lớn vẫn lựa chọn nhận tiền đi, có điều cũng không quên khen ngợi 5 sao cho khách sạn trên app đặt phòng, cộng thêm khen ngợi trên trăm chữ.

Trên đường Từ Nha Nha đến trạm xe, vẫn đang vùi đầu viết nhận xét, là một sinh viên khoa học tự nhiên, vì để lời khen xuất sắc tuyệt diệu, cô gần như lấy thái độ làm văn lúc thi vào cấp ba.

Đến khi chấm câu, cô còn không quên sao chép nội dung dán lên Weibo, thuận tay tag #khách sạn Đại Hoang#, nghiễm nhiên trở thành người góp vốn tinh thần cho khách sạn.

Lúc này trên mạng cũng có không ít nghị luận về Lục Thắng Nam, một đám dân mạng vốn không hiểu tại sao đại lão truyền kỳ lại ở trong một khách sạn nhỏ tầm thường - mặc dù chuyện của ông chủ cũng như trong phim, nhưng đối với vua đánh bạc trải qua mưa gió mà nói, vẫn không đến nỗi cố ý đi xem náo nhiệt chứ?

Nhưng đến khi bọn họ xem video khách trọ đăng lên, nghi ngờ trong lòng đã bơt, ít nhất cũng rất ít khách sạn năm sao trong ấn tượng của mọi người có thể đạt tới độ hài hòa giữa người và thiên nhiên thế này.

"Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, người lớn tuổi mà, dĩ nhiên muốn chọn một nơi để dưỡng lão."

"Nhưng cũng có không ít khách sạn tốt, khách sạn này đâu có to, còn có khách sạn trên núi, dưới biển, hay là xây trong rừng rậm nguyên thủy kìa."

"Mấy cái khách sạn kia có động vật thành tinh không? Cho dù là khỉ hay sóc, đều như thành tinh thật, nghe nói trong khách sạn còn nuôi một con cú tuyết, sẽ dẫn một đám chim ca hát lúc khách ra ngoài, nhưng hát rất khó nghe, bị nhân viên khách sạn vội vàng kêu ngừng 2333 "

"Mấy người thật sự tin những video kia sao? Rõ ràng là diễn, còn có sóc đeo giỏ, không phải là ngược đãi động vật à?"

"Không xem mà dám bảo diễn? Chỉ cần đã xem livestream của ông chủ Tạ thì đều biết động vật trong khách sạn rất có linh tính! Mỗi con vật đều cực thích ông chủ Tiểu Tạ, ông nói ngược đãi thì còn phải hỏi xem chúng nó có đồng ý không đã!"

Người phản bác là Từ Nha Nha, cô cực kì ghét những lời bình luận tương tự, không chỉ làm nhục khách sạn, còn dễ dàng khiến cô nhớ tới mình bị bạn từ nhỏ làm cho bực mình.

Nhưng mà bình luận của cô rất nhanh đã bị phản bác lại —

"Tôi chỉ thấy động vật có linh tính như vậy ở rạp xiếc thôi, ha ha, có mấy cái livestream là chân thực? Chỉ là một khách sạn tầm thường, chắc hẳn phòng cháy, vệ sinh, thuế má đều không vậy hợp cách, tra ra được chính xác, thủy quân lại nhảy vào giúp cô tố cáo với điện thoại của nhà tù nha."

"Lầu trên chưa cập nhật tin tức hả, vào weibo mới nhất của @Tập đoàn khách sạn Tễ Nguyệt đi."

Từ Nha Nha vốn đang phát cáu, thấy bình luận này thì vội vàng tìm khách sạn Tễ Nguyệt, phát hiện mấy phút trước vừa tuyên bố kế hoạch hợp tác với khách sạn Đại Hoang, mục tiêu cuối cùng là muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng bạch kim năm sao ở thành phố Nam Sơn.

Cái gọi là bạch kim năm sao, là khách sạn vượt ra khỏi tiêu chuẩn năm sao, cả nước cũng chỉ có ba nhà!

"Âm Âm!" Từ Nha Nha kích động đến mức muốn thét chói tai, cho rằng rất cần phải chia sẻ chuyện vui này với bạn, "Không phải cậu chê khách sạn không đủ cao cấp sao, cao cấp nhất lập tức sẽ tới, chờ khai trương chúng ta sẽ tới ở nữa nha!"

Tô Âm nghi ngờ liếc điện thoại của cô bạn, đến khi ý thức được Từ Nha Nha không có ý tốt, cô ta bực mình quay đầu ra chỗ khác, liền phát hiện trong nhà để xe cách đó không xa có không ít người vây quanh, theo bản năng nhìn nhiều thêm mấy lần, lập tức dừng hai chân lại.

"Sao thế—"

Từ Nha Nha còn chưa hỏi xong, cô cũng đã dừng bước, cực kì kinh ngạc.

Trong gara có ba chiếc siêu xe, bên cạnh mỗi chiếc đều có sáu người đàn ông mặc tây trang đeo kính râm, dáng người bọn họ cao ngất, xếp hàng chỉnh tề, tựa như vệ sĩ cao cấp chỉ xuất hiện trong phim ảnh.

Theo cửa xe mở ra, ba người phụ nữ cũng đeo kính râm lần lượt đi xuống, khí thế mười phần.

"Là bọn họ!" Từ Nha Nha kêu lên.

"Ai?" Tô Âm vốn đang quyết định chiến tranh lạnh lập tức hỏi.

"Ba chị em nhà họ Lục!" Tối qua Từ Nha Nha hóng hớt rất lâu, nhìn một cái liền nhận ra được: "Ba cô con gái nuôi của vua đánh bạc Lục Thắng Nam!"

Vì thế buổi sáng hôm nay, khách sạn Đại Hoang lại nghênh đón ba vị cấp khách cao cấp.

Trong phòng khách sang trọng nào đó ở vườn hoa, ba quý cô nhà họ Lục chia nhau ra ngồi, Lục Hi Bình đứng ở chính giữa, bên cạnh chính là Tạ Phỉ vì không yên lòng nên chủ động theo tới.

Mặc dù trong sân có thêm một "người ngoài", nhưng ba chị em ai cũng không coi Tạ Phỉ ra gì, chỉ có Lục Phàn Việt trẻ tuổi nhất cười một tiếng với cậu bạn nhỏ.

"Hi Bình, tại sao cháu phải giấu tin bà ngoại tái phát bệnh cũ, còn lén lút dẫn bà đến đây, hôm qua điện thoại nói bệnh của bà nguy hiểm, chưa đến nửa giờ lại đổi thành không sao, bây giờ còn ngăn cản không để dì thấy, rốt cuộc cháu muốn làm gì?!" Mở miệng chất vấn là chị cả Lục gia - Lục Phi Dược, vóc người cô ta gầy gò, gương mặt nghiêm túc, giữa lông mày có một vết khắc sâu.

"Đúng vậy, cũng không phải dì ba muốn nói cháu đâu, nhưng cháu luôn luôn hiểu chuyện, nhìn xem chuyện này kìa." Lục Phàn Việt lúc nói chuyện lúc luôn mang theo ba phần mỉm cười, cho dù là chỉ trích cũng rất khó khiến người ta tức giận, "Bọn dì chẳng biết gì về tình hình bây giờ của mẹ, chẳng lẽ chúng ta không phải con gái mẹ, không phải người thân của cháu, không có quyền lợi biết sao? Hi Bình, cháu xem lương tâm xem dì ba không tốt với cháu sao?"

"Chuyện mẹ tái phát bệnh cũ, Hi Bình muốn lừa gạt cũng không được, trừ khi là mẹ có dặn dò." Lục Siêu Việt luôn ít nói vừa không vênh váo hung hăng như chị cả, cũng không âm dương quái khí như cô ba, có vẻ như cô ta lý trí nhất, nói chuyện cũng gãi đúng chỗ ngứa, "Đừng dây dưa trong chuyện này nữa, đứa bé ngoan, cháu nói với dì hai, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Lục Hi Bình đúng là một cái đầu hai cái đại, sao anh ta lại quên tối qua có gọi điện cho mấy người này, may mà lúc đó họ đều không ở thành phố Nam Sơn, nếu không hơn nửa đêm cũng sẽ đến mất.

Nhưng từ nhỏ anh ta đã thường xuyên phải đối mặt với cục diện tương tự, ắt có phương pháp đối phó, liền miễn cưỡng cười: "Đúng là bà ngoại không cho nói, bệnh tình nguy kịch là cháu hiểu lầm lời bác sĩ Triệu, sợ bóng sợ gió, còn về những thứ khác, ý của bà ngoại là muốn đích thân nói với các dì, nếu không chúng ta cứ chờ?"

Ba quý cô đều biết Lục Hi Bình và Lục Thắng Nam có tình cảm khá tốt, nhìn trạng thái của anh ta cũng không giống như xảy ra chuyện lớn, lại ngại vì uy nghiêm của mẹ nuôi, ba người không dám bức bách quá đáng, chỉ gật đầu một cái.

Nhưng mà đợi hơn nửa ngày, Lục Thắng Nam vẫn chưa ra gặp.

"Rầm!"

Lục Phi Dược vỗ mạnh xuống bàn: "Chờ một chút cái gì, cũng sắp bốn giờ rồi, cháu còn muốn các dì chờ bao lâu!"

"Đúng vậy, chị cả là người bận rộn, mấy giờ này cũng không biết tổn thất bao nhiêu đâu." Lục Phàn Việt sâu xa đâm chọc một câu.

"Em—"

"Đừng có ồn ào!" Lục Siêu Việt đột nhiên cất cao giọng, cắt đứt lời kế tiếp của Lục Phi Dược, cô ta rất coi thường hai chị em gái tiện nghi của mình, một kẻ ngu xuẩn, một kẻ nham hiểm, rõ ràng có thể bình thường giải quyết, thế nào cũng phải ồn ào rêu rao, đúng là có bệnh. Lục Siêu Việt nhìn chằm chằm cháu ngoại ngồi ở đối diện, nhắm thẳng vào điểm chính: "Cháu nói bà ngoại đang làm kiểm tra, chỗ này cũng không phải là bệnh viện, kiểm tra cái gì mà mấy giờ còn chưa xong?"

"Đúng là đang kiểm tra, buổi trưa bác Triệu cũng đến giải thích rồi còn gì." Lục Hi Bình không hề có gánh nặng mà lừa dối, "Chỉ là làm kiểm tra xong rất mệt, cơ thể bà ngoại lại không tốt, chắc phải nghỉ một lát trước, cũng không thể để bà vực tinh thần tới gặp mấy dì chứ."

"Vậy cứ để chúng ta đến xem, không đánh thức bà là được mà?" Lục Phi Dược cau mày nói.

Lục Hi Bình vốn đang có tâm sự nặng nề, lại một đêm không ngủ, còn phải đối phó với mấy bà dì,dây đàn trong đầu đã căng đến cực hạn. Đối mặt với Lục Phi Dược hùng hổ dọa người, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được, "Nếu đánh thức thì sao, nhỡ may bà ngoại bởi vì nghỉ ngơi không tốt mà xảy ra chuyện gì, ai có thể phụ trách? Rốt cuộc mấy dì muốn ép tôi hay ép bà?"

Ba người đột nhiên biến sắc.

Đừng thấy bây giờ họ đang nắm quyền lớn, nhưng chung quy Lục Thắng Nam vẫn là "Thiên tử", còn có rất nhiều trung thần, lão thần đi theo, nếu như bị những người đó gài tội bất kính với mẹ nuôi, phiền toái có thể to lắm. Cũng giống như Hoàng đế khai quốc bệnh nặng, vị trí Thái tử bỏ không, mấy Hoàng tử mượn sức trái phải, tranh đấu gay gắt, nhưng cũng không dám gánh tội quấy rối Hoàng đế, thậm chí là ép cung.

Lục Phi Dược á khẩu, lại không cam lòng mất mặt mũi trước hai đối thủ, huống chi Lục Thắng Nam vẫn chưa công bố di chúc, cô ta luôn lo lắng đối phương già rồi hồ đồ, sắp đến cuối đời lại đưa sản nghiệp của mình cho cháu ngoại ruột — tuy nói cô ta không sợ Lục Hi Bình tới cướp, nhưng như vậy cũng khiến người ta đau đầu, thứ nhất là sau lưng Lục Hi Bình luôn có mấy người giúp đỡ, thứ hai Lục Hi Bình từ nhỏ đã gọi cô ta một tiếng dì cả, làm sao có thể không có chút tình cảm nào?

Dưới mấy nhân tố đè nặng này, Lục Phi Dược chợt đứng lên, lộ vẻ giận dữ: "Lục Hi Bình, cháu thật sự cho rằng dì cả không dám đánh cháu sao?"

"Mày muốn đánh ai?"

Giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt Tạ Phỉ muốn lên trước ngăn cản, hắn theo tiếng nhìn về phía cửa, chỉ thấy ở đó có ba người.

Bên trái là bác sĩ Triệu, có vẻ hơi hoảng hốt; bên phải là ông anh Giáng Sinh của hắn, trong mắt đều là mệt mỏi; ở giữa là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, chắc chỉ tầm 13 14 tuổi.

Cô bé mặc một bộ quần áo không vừa người, tầm mắt bắn thẳng về phía Lục Phi Dược, mà từ giọng nói vừa rồi thì chính là đang hỏi cô ta.

Nếu là người khác lấy loại ánh mắt đầy vẻ công kích này nhìn chằm chằm mình, Lục Phi Dược đã sớm nổi đóa, nhưng lúc này cô ta không dám động, chỉ vì cô bé này giống Lục Thắng Nam lúc còn trẻ như đúc!

Tuy Lục Phi Dược bị ích lợi làm mờ mắt, hận không thể khiến Lục Thắng Nam nhường vị trí cho mình sớm một chút, nhưng khi đối mặt với mẹ nuôi của mình, cô ta vẫn không bỏ được sợ hãi từ trong xương, cho nên lập tức ngây dại.

Trên thực tế người sửng sốt cũng không chỉ có cô ta, trong phòng rơi vào yên lặng.

Hồi lâu sau, Lục Hi Bình mới chần chờ, run rẩy yếu ớt mở miệng: "Bà ngoại?"

Cô bé chỉ liếc anh ta một cái, mũi dùi lại nhắm vào dì cả của anh ta lần nữa: "Lục Phi Dược, mày dám lặp lại lần nữa coi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK