“Thúy Thúy?” Úc Ly tỉnh táo trong nháy mắt, gọi Tạ Phỉ một tiếng, nhưng Tạ Phỉ chỉ nhíu chặt mày, không có ý tỉnh lại.
Úc Ly nóng lòng, dùng sức lay đối phương.
Một lát sau, Tạ Phỉ rốt cuộc tỉnh, trên mặt còn lưu lại vẻ hoảng hốt.
Úc Ly thở phào nhẹ nhõm, đang muốn hỏi, đã bị Tạ Phỉ ôm chặt lấy.
“A Ly!” Tạ Phỉ đặt trán lên hõm vai Úc Ly, đầu căng đau không dứt, mỗi dây thần kinh đều đau đớn.
Vô số hình ảnh tựa như tuyết lở, liên tục đánh vào trí nhớ hắn đã có, định chôn, bao trùm hoặc là thay thế, để cho hắn thể nghiệm cảm giác hít thở không thông đến sắp chết.
Tóc mai Tạ Phỉ toàn mồ hôi lạnh, rõ ràng nghe Úc Ly đang gọi tên hắn, nhưng ngũ giác lại như dần dần thoát khỏi linh hồn, không thể khống chế, cũng không thể nói, chỉ có thể dùng sức ôm lấy đối phương bằng bản năng.
Cũng không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần giảm bớt, mới có ý thức như cỏ cây rơi vào trong ao, lại như nước xuân hóa giải lớp băng vậy.
Tạ Phỉ cảm giác tỉnh táo chưa từng có.
“Rốt cuộc làm sao vậy, có phải sốt không?” Úc Ly không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng cảm giác được sự biến hóa của hắn.
“Không sao.” Tạ Phỉ lắc đầu một cái, chậm rãi buông Úc Ly ra, ngồi dậy.
Hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: “Em nhớ ra rồi.”
Úc Ly hỏi theo bản năng: “Nhớ ra cái gì?”
Nhớ ra…
Tạ Phỉ nhớ tới hắn vốn là Ứng Long duy nhất trong trời đất, theo thiên đạo xuống hạ giới giúp Hoàng Đế chinh phạt Xi Vưu, lập được thế công trên chiến trường, nhưng bị nguyền rủa không có cách nào trở về thượng giới. Sau đó, hắn nhặt được thú cưỡi đã hóa thành ấu thú của Xi Vưu trên di tích chiến trường, đặt tên cho nó, giúp nó hóa người, dạy nó làm người như thế nào. Hai trăm năm sau, trong lòng hắn có cảm giác, đến thần điện Long Tổ tĩnh tọa mười tám năm, rốt cuộc nhìn thấy thiên cơ.
Hắn nhìn thấy tai hoạ lớn của sinh linh vạn vật buông xuống, vì cầu một đường sinh cơ giúp Đại Vũ trị thủy, lấy binh khí giải thân xác, hiến tế thần hồn để trấn áp nước lũ, lại mượn khí công đức che đậy thiên đạo, tách ra một hồn một phách chuyển kiếp đến ba ngàn tiểu thế giới, tốc độ chảy thời gian của hai giới khác nhau, hắn ngủ một giấc mười tám năm, chỗ này đã biến đổi lớn.
Hắn cũng không phải là người xuyên sách, thế giới này cũng không phải là thế giới trong sách, mà là thế giới căn nguyên tồn tại chân thực. Còn về quyển sách kia, chỉ là quân cờ hắn đã sớm bày sẵn, là lối đi mở ra giữa hai thế giới, đón hắn trở về.
Hắn đã sớm tự chọn một cơ thể phù hợp nhất, trên dưới năm năm, hắn đoán được tất cả, thậm chí đã tính đến thời cơ linh khí hồi phục, coi được đến số mạng nguyên chủ phải chết, nhưng chỉ không tính ra được kết cục.
Từ khi hắn giao nghịch lân cho Úc Ly, chẳng khác nào giao cho đối phương cây bút viết kết cục. Nếu như Úc Ly chưa từng chờ hắn, hoặc là không thể bảo vệ nghịch lân, cho dù hắn trở về thế giới cũ, cũng chỉ là linh hồn không lành lặn, không hoàn toàn là người bình thường, hết một đời sẽ chết, sẽ biến mất hoàn toàn.
Nhưng hắn còn sống, thừa kế toàn bộ trí nhớ thuộc về hắn.
“A Ly, cảm ơn.”
Nghe Tạ Phỉ không đầu không đuôi nói cảm ơn, lại gọi mình là A Ly, Úc Ly càng mờ mịt: “Rốt cuộc em đang nói gì?”
Tạ Phỉ nhìn vào mắt y, nói từng chữ từng câu, “Đại Vũ trị thủy.”
Một tiếng “rầm” vang lên, Úc Ly ngã xuống giường.
Trong đầu y tựa như bị cửu thiên lôi kiếp đánh xuống, nổ ầm đinh tai nhức óc, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nhớ ra?!”
Tạ Phỉ muốn đỡ y, Úc Ly lại đứng lên: “Ngươi thật sự nhớ ra rồi, toàn bộ?”
“Toàn bộ.” Tạ Phỉ khẳng định gật đầu, cười khổ hỏi: “Sao anh không nói cho em sớm hơn?”
Úc Ly biến ảo sắc mặt mấy lần, thật lâu mới khôi phục bình thường, chẳng qua là vô ý thức siết nắm đấm đã tiết lộ trong lòng y không bình tĩnh, “Ta biết ngươi sẽ nhớ tới, nếu như trí nhớ của ngươi là do người khác nói cho ngươi, ngươi sẽ không phải là ngươi nữa. Hơn nữa, ta cũng sợ bị nghe thấy, tự nhiên đâm ngang.”
Tạ Phỉ khẽ run, “Ai nghe thấy?”
Úc Ly nhìn hắn một hồi, chỉ lên trên một cái, “Nhỡ may nó không cho phép thì sao.”
“Thiên diễn năm mươi, đại lộ bốn chín, em có lòng thành, quang minh chính đại, nó dựa vào cái gì mà không cho phép?” Tạ Phỉ lơ đễnh, tỉ mỉ nói về tính toán của hắn, cùng với cuộc sống ở dị giới, cuối cùng cười một tiếng, “Nhưng anh nói đúng, là do anh kể câu chuyện kia với em, mới gợi lại trí nhớ.”
Tâm tình của Úc Ly đã từ từ bình phục, mặc dù ban đầu vô cùng khiếp sợ, nhưng đối với chuyện đã sớm có dự liệu, sau khi hết khiếp sợ vẫn nên làm gì thì làm cái đó. Y trời sinh tính nói một đằng làm một nẻo, không thể không biết xấu hổ bán thảm, càng không thể nào nói ra sự uất ức mấy ngàn năm qua, cố ý bày ra dáng vẻ cao ngạo: “Ngươi biết thì tốt.”
Nhưng hắn làm “ca” ở trước mặt Tạ Phỉ lâu như vậy, bây giờ đối mặt với Canh Thần biết tất cả lịch sử đen của mình, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, càng có chút bất an. Úc Ly ngồi xuống mép giường, liếc Tạ Phỉ một cái, lại thu hồi thật nhanh, làm bộ tùy ý dò xét: “Vậy lời trước kia của ngươi không tính sao?”
Cho dù không rõ ý, nhưng Tạ Phỉ lại hiểu rõ. Hắn dán lên sau lưng Úc Ly, ôm lấy eo đối phương, kề vào lỗ tai bày tỏ: “Cho dù là Thúy Thúy hay là Canh Thần, em đều thích anh.”
Tảng đá lớn trong lòng Úc Ly rơi xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười, lại nghe Tạ Phỉ hỏi: “Không biết anh thích người nào?”
“Em cũng đều đồng ý.” Nghe Tạ Phỉ cười không rõ ý, bên tai Úc Ly ửng đỏ, lại cảm thấy biểu hiện của mình quá bị động, không đủ có khí thế, vẻ mặt rét lạnh, “Ha, em nhớ tới cũng tốt, chúng ta tới tính sổ một chút.”
Úc Ly lập tức lật lại nợ cũ.
Canh Thần để y ngủ một giấc, khi y tỉnh lại, rốt cuộc không cảm giác được khí tức của Canh Thần, trong lúc kinh hoàng bất an, Tương Phi và A Phúc nói cho y biết Canh Thần vì cứu đời đã hồn phi phách tán, trọn đời không vào luân hồi. Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn không tin, vẫn chờ đợi, cho đến 5000 năm sau, y mới chờ được Tạ Phỉ.
Nhưng y không hề nói mình khó xử, chỉ một lòng chỉ trích hành động năm đó của Tạ Phỉ.
“Em hy sinh nhiều như vậy thì sao, trong sách sử đâu có tên em!” Úc Ly cắn răng nghiến lợi, bởi vì lý do này, Vũ là người y ghét nhất!
Tạ Phỉ đã lấy được công đức, cũng không so đo thế nhân đánh giá hắn như thế nào, nhưng đối với Úc Ly, hắn vẫn thấy chột dạ áy náy, dẫu sao, năm đó hắn cũng coi là lợi dụng Úc Ly, hắn tính được Úc Ly có thể là một nhân tố quan trọng để hắn tỉnh lại, mới có thể giao nghịch lân cho đối phương.
Hắn đánh cuộc tình nghĩa Úc Ly đối với hắn, đánh cuộc Úc Ly sẽ chờ hắn 5000 năm.
Hắn có ân với người thiên hạ, duy chỉ có lỗi với Úc Ly.
“Em sai rồi.” Cho dù là Canh Thần hay là Tạ Phỉ, cũng dễ dàng nói xin lỗi nhượng bộ.
“Sai chỗ nào — Em làm gì đấy?!” Úc Ly vốn còn đang hiên ngang đột nhiên đỏ mặt lên, bắt lấy một cái tay hắn thò vào trong áo ngủ.
Bên tai là tiếng thì thầm đầu độc của Tạ Phỉ: “Em không nên dối gạt anh, anh không muốn trừng phạt em sao?”
Úc Ly cảm giác được cái tay không an phận kia đang nhẹ nhàng cào bụng y, tựa như siết lấy một ngọn lửa nóng bỏng, trong đầu y rối loạn, “Trừng, trừng phạt cái gì?”
“Anh không muốn cưỡi rồng sao?”
“…”
Sương đêm dính ướt phồn hoa, ánh trăng lấp ló sau mây.
Một đêm dày vò, Tạ Phỉ không thể liên hệ “bất lực” chung một chỗ với Úc Ly nữa, người này nhịn 5000 năm, gieo rắc một đống sức sống trên người hắn.
Hắn nghi ngờ trước kia Úc Ly không chịu ấy ấy là sợ hắn không chịu nổi, cho đến khi hắn hồi phục trí nhớ, thân thể cũng dần yêu hóa, đối phương mới dám buông thả dục vọng.
Nhưng Úc Ly chờ mấy ngàn năm, nghĩ cũng biết sống khổ, cố tình hắn vẫn không thể nói thẳng, còn phải chiếu cố trái tim pha lê của Úc Ly.
Tạ Phỉ cắn răng, hắn quá khó khăn…
Mặc dù cả người khó chịu, hắn còn phải dậy sớm phối hợp với chương trình.
Một đêm không ngủ, Úc Ly sảng khoái tinh thần, nhưng Tạ Phỉ chỉ còn lại nụ cười gượng.
“Ông chủ nhỏ, ngủ không ngon sao?” Khách sạn là hạng mục chính của tập đoàn Thượng Cảnh, đương nhiên An Minh Dịch phải tới xem tình huống, anh ta thấy dưới mắt Tạ Phỉ đen xanh, tốt bụng quan tâm.
Tạ Phỉ liếc Úc Ly đang hát hò đi lấy bữa sáng, suy yếu nhếch khóe miệng, nói ra một câu đầy ắp triết lý: “Hạnh phúc thường kèm theo khổ nạn, cái này gọi là viên mãn.”
An Minh Dịch:???
Tạ Phỉ không có tâm trạng nói nhiều với anh ta, tìm một chỗ ngồi xuống, chờ ca hắn bưng bữa sáng tới.
Ăn sáng xong, chương trình chuẩn bị rời đi, bọn họ còn phải đến mục tiêu chơi trò trinh thám.
Trước khi đi, Tạ Phỉ đưa cho mỗi người một món quà, “Đây là trà tôi tự sao, nguyên liệu cũng lấy thực vật dùng trong khách sạn, hy vọng mọi người thích.”
Mọi người cười tủm tỉm nhận lấy, Tạ Nghiêu cực kì vui vẻ — tối hôm qua hắn ta đợi một đêm, không thể lấy được đồ bên cạnh Tạ Phỉ dựa theo kế hoạch, đang rầu rĩ, đối phương lại chủ động tặng quà, tuy nói không hiệu quả bằng vật cạnh người, nhưng cũng là Tạ Phỉ tự mình chế tạo, đủ để hắn ta nguyền rủa.
Hơn nữa, hắn ta phát hiện cảm giác bị áp bách đến từ Tạ Phỉ đã hoàn toàn biến mất!
Suy nghĩ một chút, Tạ Nghiêu liền quyết định nguyền rủa ở khách sạn, bởi vì cách người bị nguyền rủa càng gần, uy lực nguyền rủa càng lớn.
Hắn ta tìm cớ trốn vào phòng vệ sinh, mở quà ra, lấy một nhúm lá trà nhỏ, thắp mấy cây nến. Bày xong chiến trận, Tạ Nghiêu ảo tưởng đến cảnh tượng tuyệt vời kế tiếp, cười âm hiểm.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên nắp bồn cầu đậy lại, dựa theo cách người thần bí dạy mà nhẹ giọng niệm chú, nhưng khi một chữ cuối cùng rơi xuống, hắn ta đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi thảm thiết, dưới da như có sóng phập phồng, lồi ra vô số bọc mụn, đau nhức khiến hắn ta ngã quỵ tại chỗ, nửa người trên va vào cửa truyền tới tiếng vang lớn.
Tạ Nghiêu thống khổ co quắp, căn bản không có sức nghĩ đến nguyên nhân, hắn ta định kêu cứu, nhưng không há được miệng, chỉ có thể dùng sức cào cửa gỗ, cho đến khi máu tươi giàn giụa trên đầu ngón tay, cửa rốt cuộc được mở ra.
Ngoài cửa, có một người.
Tạ Phỉ đúi tay vào túi quần, từ cao nhìn chằm chằm Tạ Nghiêu chật vật không thôi.
Hắn chỉ đứng như vậy, cái gì cũng không làm, lại khiến Tạ Nghiêu thống khổ gấp đôi, giống bị thái sơn áp đỉnh, nghiền nát thịt, hận không thể chết tại chỗ.
Là mày! Quả nhiên là mày!
Khóe mắt Tạ Nghiêu nứt toác, muốn gào thét, muốn tức miệng mắng to, nhưng vẫn không phát ra được tiếng.
“Muốn tôi cứu không?” Tạ Phỉ ôn hòa hỏi.
Làn da của Tạ Nghiêu có những bọc mủ đếm không hết, rỉ ra máu đen, hắn ta biết Tạ Phỉ sẽ không tốt bụng như vậy, nhưng lúc này thần chí hỗn loạn, lại chỉ muốn thoát khỏi hành hạ giống như đặt mình vào luyện ngục, liền cố gắng đưa cổ ra giống như con vịt, trong mắt toát ra cầu xin theo bản năng.
Tạ Phỉ cười một tiếng, “Cậu muốn hại tôi, tôi lại muốn cứu cậu, thôi, ai bảo tôi thiện lương chứ?”
Hắn khép hai ngón tay lại, đốt lên trán Tạ Nghiêu.
Một giây sau, Tạ Nghiêu chỉ cảm thấy lực lượng điên cuồng trôi qua toàn thân, giống như máy hút khô sức sống.
Suy nghĩ kia chỉ có trong nháy mắt, Tạ Phỉ đã thu tay về, mà hắn ta thì mềm oặt nằm trên đất, thở “phì phò”.
“Mày, mày làm cái gì?” Tạ Nghiêu dán mặt sát đất, giọng nói mơ hồ, ngay cả chính hắn ta cũng không nghe rõ.
Nhưng hắn ta lại nghe thấy Tạ Phỉ trả lời.
“Sở dĩ cậu phải chịu tội, toàn bởi vì huyết mạch cắn trả.”
“Vì cứu cậu, tôi chỉ có thể rút hết huyết mạch cẩm lý của cậu đi.”
Tạ Nghiêu chợt giương mắt, trong mắt đầy oán hận.
“Bây giờ cậu trở thành người bình thường, có phải rất đau không?” Tạ Phỉ cười hỏi.
Tạ Nghiêu rốt cuộc hiểu được Tạ Phỉ nói cái gì, lại có ý như thế nào, oán hận lập tức bị sợ hãi thay thế.
“Nhưng cho dù biến thành người bình thường, tội lỗi của cậu vẫn phải trả.” Tạ Phỉ lạnh lùng nói, “Cho dù dì của cậu có lỗi với toàn thế giới, nhưng bà ta không phụ lòng cậu, mà Hoắc Tình, còn có tất cả người vô tội trong buổi diễn đó, có lỗi gì đâu?”
Hai mắt Tạ Nghiêu tan rã, tựa như không hiểu Tạ Phỉ đang nói gì, người sau cười lạnh một tiếng, xoay người đi.
Lúc ra cửa, Tạ Phỉ nghe được tiếng gào thét thê lương từ sau lưng, nhưng hắn chỉ gật đầu một cái với Lưu Thiên Thường chờ ở ngoài cửa đã lâu.
Người của Cục Quản Yêu chen chúc vọt vào phòng vệ sinh, tiếng thét chói tai mãi không dứt.
Ngày đó, Tạ Nghiêu bị người của Cục Quản Yêu dẫn đi ngay trước mặt mọi người trong chương trình.
Ở trong mắt người ngoài, Cục Quản Yêu không khác cảnh sát, bọn họ chỉ nghĩ Tạ Nghiêu phạm tội, nguyên nhân không rõ.
Bởi vì người xem đông đảo, tin tức tất nhiên không tránh khỏi, rất nhanh liền truyền ra.
Dân mạng ầm ĩ nghị luận xem rốt cuộc lưu lượng mới này rốt cuộc phạm vào tội gì, mà fans của Tạ Nghiêu lại kiên quyết không tin, thần tượng của bọn họ thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy, tại sao có thể là tội phạm? Nhưng giải trí M và đoàn đội của Tạ Nghiêu mãi không lên đính chính tin đồn, đám fans càng thấy bất an, chỉ có thể tìm manh mối tự mình lừa dối, chứng minh thần tượng còn rất tốt.
Thẳng đến khi kỳ đầu của “Khiêu chiến siêu cấp” phát sóng, bọn họ thấy Tạ Nghiêu ở trên ti vi, bỗng nhiên yên lòng.
“Không phải nói anh bị bắt sao, sao chương trình còn không phong sát hắn ta?”
“Tung tin vịt thật là ác tâm, bây giờ rút đi cũng vô ích, đã tố cáo rồi, chờ bồi tiền ngồi tù đi!”
“Ha ha ha, vả mặt thật thoải mái, luôn chờ vả mặt luôn chờ thoải mái.”
…
Nhưng kế tiếp bọn họ liền bị mất mặt, chương trình chiếu xong, Weibo của “Khiêu chiến siêu cấp” liền đăng bài thanh minh, bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, phần trinh thám thứ hai sẽ đổi khách quý Tạ Nghiêu, do một người không có tên tuổi trong đoàn Tạ Nghiêu thay thế.
Nếu như nói bài thanh minh còn chưa đủ để để fans hoàn toàn từ bỏ ý định, như vậy thông báo của cảnh sát kế tiếp liền hoàn toàn đánh bọn họ vào vực sâu.
Thông báo nhắc tới, Tạ nào đó dính líu tham dự nhiều vụ mưu sát, cũng có quan hệ trực tiếp đến vụ án nổ súng trong buổi biểu diễn của Hoắc Tình.
Bỗng chốc, trên mạng sôi trào.
Mọi người ăn dưa nhiều năm, cùng lắm là gặp án hút chích, ngoại tình, gây tai nạn bỏ trốn… Nghiêm trọng nhất chỉ là cưỡng gian, nào nghĩ đến một thần tượng trẻ tuổi mới chỉ 20, lại có liên quan đến án mạng, còn có rất nhiều!
Quá đáng sợ!
Người qua đường chửi rủa không nghỉ, fans hâm mộ khóc lóc thảm thiết.
Đa số người đều thoát fans trong một đêm, không anti đã là sự ôn nhu cuối cùng rồi, nhưng luôn có vài fans não tàn mất cả tam quan, đầu óc bị nước vào, bọn họ kiên quyết cho rằng thần tượng vô tội, nhà họ Tạ nhất định sẽ bảo vệ hắn ta!
Nhưng trong đêm đó, một công trình cao tầng của tập đoàn Nhuận Giang bị sụp, nền móng vốn đi sâu vào đất bị gãy, tình cảnh nhìn thấy mà giật mình.
May là ban đêm, không xảy ra thương vong, nhưng vợ chồng họ Tạ là người phụ trách cũng bị dẫn đi trong đêm.
Tin tức vừa ra, dư luận lại xôn xao lần nữa.
Các bạn mạng dậy sớm nhìn tiêu đề, cảm thấy như mơ.
Rõ ràng hôm qua tập đoàn Nhuận Giang vẫn còn là quái vật khổng lồ, hôm nay đã ầm ầm sụp đổ, vợ chồng Tạ gia chẳng những phải đối mặt với mức bồi thường cao ngất, còn rất có thể bị tai ương lao ngục.
“Nhà họ Tạ bị trúng lời nguyền sao? Một nhà ba người cùng vào song sắt?”
“Tạ Nghiêu dính líu đến mưu sát, chắc hai người kia phải ở trong tù người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.”
“Chờ một chút, nhà họ Tạ có bốn người mà, chẳng lẽ mọi người đã quên Tạ Phỉ?”
“Phi! Lúc này mới nhớ tới Tạ Phỉ, ông chủ nhỏ đã sớm thoát khỏi nhà họ Tạ rồi, rời cả hộ tịch!”
“Tui vốn thấy có chút bất bình với việc Tạ Phỉ từ bỏ tài sản nhà họ Tạ, dù sao cũng có hơn trăm triệu, tiện nghi cho bạch liên tu hú chiếm tổ kia, lần này tui cũng xả tức được rồi ha ha ha ha ha…”
“Tội phạm giết người bị tâng bốc thành cẩm lý lâu như vậy, Tạ Phỉ mới là cẩm lý thật đấy, vạch rõ giới hạn với nhà tội phạm, khách sạn làm ăn phát đạt, hôm nay khách sạn trên danh nghĩa cũng khai trương, trong quảng cáo toàn là đại lão.”
…
Nhưng dân mạng lại không biết, sau khi vợ chồng nhà họ Tạ bị dẫn đi, thân thích liên quan đến Tạ thị lại tìm Tạ Phỉ, muốn hắn giật dây các vị đại lão, thay gia tộc phòng thủ cơ nghiệp.
Nhưng chuyện của Tạ gia có liên quan gì đến Tạ Phỉ đâu, huống chi phần lớn thân thích cũng từng đứng ở bên Tạ Nghiêu, đối xử tệ bạc với nguyên chủ.
Như vậy, Tạ Phỉ liền liên lạc với đại lão như bọn họ mong muốn, kết quả là khiến bọn họ không dám tới quấy rầy hắn nữa.
Mọi việc có nhân có quả, ác giả ác báo.
Chỉ chờ Tạ Nghiêu chết, Tạ Phỉ sẽ hoàn toàn chặt đứt nhân quả của nguyên chủ.
Mà nguyên chủ có cơ duyên với hắn, cũng bảo đảm đời sau được phúc thọ an khang.
Đến hôm trung thu, khách sạn chính thức khai trương, Tạ Phỉ không ra mặt, giao toàn quyền cho người chuyên nghiệp.
Chẳng những như vậy, hắn còn cho khách sạn nghỉ ba ngày, đầy đủ giải thích hai chữ “tùy hứng”.
Buổi sáng hôm đó, Tạ Phỉ sau khi rời giường liền nghe thấy ngoài cửa sổ có hỉ thước kêu to, hắn đi tới bên cửa sổ, chậm rãi đẩy ra.
Sáng sớm, nhưng trong sân có không ít người.
Lục Hi Bình và A Phúc đang dẩu mông quan sát một bụi linh thực, linh thực lại cao hơn chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu nở hoa.
Bạch Diễm cùng Bạch Văn Thu tay trong tay tản bộ quanh sân nhỏ, Tương Phi thì ngồi xổm dưới đất cho Ngân Túc ăn.
Mà mấy vị khách khác trong khách sạn vẫn còn đang ngủ.
Tạ Phỉ thu hồi tầm mắt, lại giương mắt nhìn ra phương xa.
Khói bếp lượn lờ như sương; dê bò đã sớm ra chuồng, gà gáy chó sủa.
Trong nắng ban mai, khắp thôn trăm hoa đua nở.
“Em đang nhìn gì đó?” Chẳng biết lúc nào Úc Ly đã tỉnh, cũng đi tới, ôm eo hắn.
“Nhìn nhân gian.”
“Nhân gian có gì để nhìn?”
Tạ Phỉ nhẹ nhàng xoay người, vòng quanh cổ Úc Ly hôn một cái, “Nhìn công đức của em.”
Mà anh là công đức lớn nhất.
HOÀN