• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Phỉ không được vuốt lông, còn không được sờ, có thể nói vô cùng tủi thân.

Hắn ôm tiếc nuối chìm vào giấc ngủ, chỉ mong trong mơ có gấu trúc bầu bạn.

Sáng sớm hôm sau, lúc hắn và Úc Ly song song xuống tầng, tất cả mọi người đều chú ý tới đồng hồ bỏ túi trên cổ hắn.

Thật ra thì cũng không phải là Tạ Phỉ muốn khoe, mà là hắn mới tỉnh liền thấy Úc Ly tới gõ cửa, ngoài sáng trong tối nhắc nhở hắn đeo lên, là bạn trai thực tập, hắn không thể không nghe theo.

“Ơ, cái đồng hồ bỏ túi này…” Ánh mắt Tương Phi chợt lóe, tầm mắt chậm rãi dời từ trước ngực Tạ Phỉ về phía Úc Ly.

“Không phải là cái đồng hồ bỏ túi lão đại mang theo mình mỗi ngày mấy năm liền sao?” A Phúc trực tiếp báo ra câu trả lời.

Năm xưa Úc Ly không hiểu cái đẹp, dáng người béo mập, ăn mặc mộc mạc, sau nhiều lần bị cười nhạo rốt cuộc bắt đầu chú trọng bề ngoài. Những năm đó người có tiền gần như đều đeo đồng hồ bỏ túi, Úc Ly cũng lấy được một cái, qua mấy năm, y không cần dựa vào vật ngoài thân để nêu lên giá trị con người nữa, lúc này mới cất đi.  

Tạ Phỉ liếc Úc Ly một cái, thấy đối phương cũng đang nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt truyền ra tin tức rõ ràng, một giây sau hắn đã hiểu luôn: “Không sai, đây là quà mà ca tặng tôi.”

Úc Ly đang chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ, liền nghe thấy từ đầu khác của bàn ăn truyền tới một câu rất nhỏ: “Đồng hồ bỏ túi không phải là đồng hồ nhỏ đeo dây xích, tặng quà này không tốt lắm đâu.”

Ánh mắt chết chóc liếc qua.

“Có tin bây giờ tôi tiễn bà đoạn cuối không!” Úc Ly cầm bánh bao ném về phía giọng nói, đập trúng trán Lục Thắng Nam.

Y dùng không ít sức, dù chỉ là cái bánh bao mềm nhũn, cũng khiến trán Lục Thắng Nam hiện ra vết đỏ, người sau đầu giận mà không dám nói gì, Lục Hi Bình thấy Úc Ly thật sự nổi giận, vội vàng khuyên nhủ: “Bà ấy vẫn còn là trẻ con, Úc tiên sinh đừng so đo với bà ấy.”

“Tôi là tổ tông anh đó!” Lục Thắng Nam bỗng nhiên giận cá chém thớt, đập mạnh vào gáy cháu ngoại, nhưng nghĩ đến chuỗi việc xui xẻo lúc trước, rốt cuộc bà cũng không dám nói gì nữa.

Tình hình cứ như vậy mà yên tĩnh xuống.  

Đột nhiên, xa xa truyền tới tiếng loa vang: “Tà ma trong phòng nghe rõ đây, mấy người đã bị bao vây, ra lệnh cho mấy người lập tức buông vũ khí xuống, bó tay chịu trói!”

Tạ Phỉ:???

Lúc mọi người đang mờ mịt, Ngân Túc bay vào, cũng không biết “cục” cái gì với Úc Ly, vẻ mặt người sau càng ngày càng trầm.

Hồi lâu sau, Úc Ly cười nhạt: “Đám đạo sĩ này đúng là chán sống, lại dám tới chặn cửa? Vậy thì tôi sẽ đi gặp bọn họ một chút.”

Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Tạ Phỉ vội vàng kéo y lại hỏi nguyên nhân.

Úc Ly nhìn Hoắc Tình, “Chú lùn hôm qua tìm hắn ta giờ dẫn theo mấy chục cứu binh, đang bày trận ở cửa.”

Hoắc Tình ngẩn ra, hắn ta còn không biết chuyện tiểu hòa thượng đến tìm mình.

Những người còn lại thì càng lơ mơ.

Tạ Phỉ giải thích đơn giản với mọi người, “…Không có chuyện gì, mọi người cứ yên tâm ăn cơm, để tôi xử lý.”

Tuy hắn nói như vậy, những người còn lại sao có thể yên tâm, họ trao đổi ánh mắt với nhau.

Tạ Phỉ cũng không chú ý, lại chuyển hướng sang Úc Ly: “Ca, anh cứ ra ngoài như vậy không tốt lắm đâu?”

Úc Ly nghĩ cũng phải, dặn dò A Phúc và Tương Phi: “Đám đạo sĩ kia hơi hiểu dị thuật, không thể so với người bình thường, hai ngươi hãy đi trấn giữ giúp Thúy Thúy trước, ta sẽ tới sau.”

Hai người vội vàng đáp ứng.

Vì vậy, dưới sự hộ tống của Tương Phi và A Phúc, Tạ Phỉ đi ra sân trước.

Trong sân trước đã có không ít khách vây quanh, đang chỉ chỉ trỏ trỏ đám đạo sĩ ngoài cửa, cũng không ít người lôi điện thoại ra.

Có người thấy Tạ Phỉ tới, rối rít hỏi thăm: “Ông chủ, mọi người đang quay phim sao?”

“Có hoạt động chủ đề gì sao?”

“Lễ Vu Lan sớm sao?”



Tạ Phỉ cười qua loa, thấy ngoài cổng có một đám đạo sĩ, cũng hiểu cái gì gọi là đánh nhỏ tới già — mấy vị lớn tuổi nhất râu tóc bạc phơ, nhìn ít nhất bảy mươi trở lên.

“Ha, tới đúng lúc lắm!” Tiểu hòa thượng đứng đầu chú ý đến Tạ Phỉ, rút kiếm gỗ đào ra chỉ hắn.

Tạ Phỉ cố nén xúc động trợn trắng mắt, cách cửa rào tre khách khí hỏi: “Mọi người là đạo trưởng của Tiểu Tiên Quan?”

“Đúng thế.” Lão đạo râu bạc tay cầm loa, vuốt râu dài trả lời.

“Chu sư huynh, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi cùng yêu nghiệt này, mau bày trận, theo ta giết tà!” Tiểu hòa thượng cũng không có bao nhiêu kính trọng đối với trưởng bối, khí thế của cậu ta hung hăng, đạp một cước về phía cổng rào tre! 

Cổng, vẫn không nhúc nhích.

Không phải cổng rào tre chất lượng tốt, mà là tiểu hòa thượng đã lùn chân còn ngắn, lúc đạp cửa không đo đúng, vẫn còn cách một khoảng.

Cậu ta đỏ mặt lên, nghe sau lưng truyền tới mấy tiếng cười, tiểu hòa thượng trợn mắt nhìn lại, tất cả đồng môn đều mang vẻ mặt nghiêm túc, một bộ cùng chung kẻ địch, khiến cậu ta phải nghi ngờ mình lãng tai.

Tạ Phỉ nhìn thẳng bọn họ, ngược lại đã hiểu được đại khái, trong đầu nghĩ đám đạo trường này còn thích diễn thật.

Hắn dứt khoát kéo cổng ra, “Không bằng chư vị đạo trưởng phái mấy người đại diện vào trong sân của tôi nói chuyện đi, mọi người chắn ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi.”

“Cũng được —”

“Phi! Đừng có mà hoa ngôn xảo ngữ, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấu âm mưu của ngươi!” Tiểu hòa thượng cắt đứt lời vị Chu sư huynh kia, tức giận: “Không phải là ngươi thấy chúng ta người đông thế mạnh, tự biết không địch lại, liền muốn phân tán ý chí, kích phá từng người đấy chứ!”

“Ồ, nếu không mọi người vào hết đi?” Tạ Phỉ rất biết lắng nghe, dù sao sân nhà hắn đủ lớn.

“A, còn muốn một lưới bắt hết chúng ta sao!”

“…”

Thấy Tạ Phỉ yên lặng không nói, tiểu hòa thượng tự nghĩ mình đã chọc thủng được quỷ kế của hắn, khí thế càng lớn hơn: “Tiểu Tiên Quan chúng ta có truyền thừa đại trận Bát Hoang Lục Hợp Tru Tà ngàn năm, hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể bay đi được, thức thời thì hãy giao cả người nói lắp kia ra, tránh bị nhiều đau khổ da thịt!”

Tạ Phỉ yên lặng lấy điện thoại ra, nhấn mấy số: “Alo, xin chào, là 110 sao?”

Nghe hắn báo cảnh sát, tiểu hòa thượng ngẩn người, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, ngược lại không sợ tí nào.

Đám khách rốt cuộc phát hiện ra không đúng, nếu nói là diễn xuất, không khỏi quá mức giống như thật, ông chủ nhỏ không đến nỗi báo cảnh sát giả chứ? Nhưng nếu nói là thật, tại sao đám đạo sĩ lại la hét trừ tà? Còn lại đạo sĩ của đạo quán nổi danh?

Các vị khách cũng không nghi ngờ đám đạo sĩ là kẻ lừa đạo, nào có nhiều người lừa đảo như vậy? Thứ hai, ông chủ nhỏ cũng đã báo cảnh sát, bọn họ lại trấn định tự nhiên.

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, bàn luận sôi nổi.

“Trận thế lớn như vậy, thật là tới trừ tà sao?”

“Khách sạn lấy đâu ra tà, tôi nghe tiểu hòa thượng gọi ông chủ Tạ là yêu nghiệt, có nghĩa rằng cảm thấy ông chủ Tạ là tà?”

“Ha ha ha, ông chủ nhỏ không phải là con ruột của hai người tập đoàn Nhuận Giang sao, sao lại có quan hệ với yêu nghiệt được?”

“Tại sao hòa thượng lại xen lẫn trong đám đạo sĩ?”



Tiếng thảo luận không nhỏ, Tạ Phỉ cùng các đạo sĩ đều nghe được, tiểu hòa thượng giận dữ: “Tôi là đạo sĩ, không phải là hòa thượng.”

Xung quanh yên tĩnh, từng tầm mắt đồng tình bắn về phía tiểu hòa… tiểu đạo sĩ — tuổi còn nhỏ mà đã bị trọc rồi.

Tiểu đạo sĩ cảm thấy nhục nhã, thẹn quá thành giận, nhưng cũng không biết nên cãi lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt với Tạ Phỉ đang gọi điện thoại, đưa tay túm lấy đối phương.

Tương Phi lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay tiểu đạo sĩ, kéo một cái đẩy một cái, tiểu đạo sĩ không đứng vững, lại ngã ngồi xuống đất lần nữa.

Một đám đồng môn thấy cậu ta bị bắt nạt, đều biến đổi vẻ mặt, tựa như bị nhục nhã vô cùng, rối rít vén tay áo tới hỗ trợ. Hai bên xô đẩy khó tránh khỏi mất sự đúng mực, chờ Tạ Phỉ cúp điện thoại, ngoài cổng đã loạn thành một đống.

Hắn vội tiến lên muốn ổn định cục thế trước mặt, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai thê lương, Tạ Phỉ trơ mắt nhìn mái tóc của Tương Phi bị một đạo sĩ trẻ tuổi kéo xuống, lộ ra cái đầu trụi lủi, rất giống quả đầu độc nhất vô nhị của tiểu đạo sĩ kia.

“…” Tương Phi, cũng vậy?

Sống chung hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Tạ Phỉ biết.

Nhưng nghĩ đến nguyên hình của Tương Phi, hắn lại thấy bình thường.

Có điểu hiển nhiên Tương Phi không thư thái được, sắc mặt cô đen xanh, hai mắt đỏ bừng, cả người mất lý trí, tức giận giống như thú cái bảo vệ con, quyền đấm cước đá với tên đầu sỏ.

Các đạo sĩ hoàn toàn bị chọc giận, mâu thuẫn giữa hai bên thăng cấp.

Mà người trong cuộc là Tạ Phỉ cũng bị liên lụy.

Các vị khách trợn mắt há hốc mồm, chẳng biết tại sao lại phát triển thành đánh nhau hội đồng, mặc dù có người định khuyên can, mà cũng bị chiến trận trước mắt dọa sợ không dám bước ra, nhưng điều càng làm bọn họ khiếp sợ còn ở phía cuối.

Chỉ thấy vài người đàn ông từ phía sau xông lên gia nhập cuộc chiến, một người trong đó có tóc vàng mắt xanh, còn có một người đeo khẩu trang. Kết quả chưa đánh được hai cái, khẩu trang đã bị tháo ra, để lộ khuôn mặt quen thuộc.

“Hoắc Tình??!”

Đám người lập tức hỗn loạn, giờ phút này, cho dù có phải người hâm mộ Hoắc Tình hay không cũng kích động — ai có thể ngờ được vào ở một khách sạn trong thôn lại có thể gặp được ca sĩ nổi tiếng, mà người nổi tiếng còn đang đánh nhau tập thể?

Tiếng thét chói tai bất ngờ nhiên vang lên, không ít nữ sinh nhào ra, nhiều người đã cầm điện thoại hưng phấn chụp ảnh, thậm chí có người còn live stream.

Vì vậy đến khi Úc Ly ngụy trang xong chạy đến, chỉ thấy đạo sĩ, bán yêu, khách khứa nhào vào nhau như đống quần áo trong máy giặt rối tung một chỗ, khó mà tách ra được, mà Tạ Phỉ lại lẫn trong đám người, ngăn bên trái đẩy bên phải.

Y giận dữ, không để ý tới việc mắng Tương Phi và A Phúc là phế vật nữa, mà đẩy sóng người chật chội ra chen vào.

Đám đạo sĩ ai nấy cũng biết võ, có chừng hơn ba mươi người, gần như là một nửa chiến lực của Tiểu Tiên Quan. Nhưng bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Tương Phi, ngay cả lúc chống với “yêu nghiệt” họ Tạ kia cũng phải lấy ba chọi một, nếu không phải sau đó có không ít người gia nhập làm rối loạn cuộc chiến, chỉ sợ bọn họ đã sớm gg rồi…

(*) gg kiểu như game over = thua cuộc.

Giờ lại có thêm một ông chú râu xồm hung hăng nữa, các đạo sĩ vừa giận vừa sợ, trong khách sạn này toàn là Tảo Địa Tăng(*) sao?!

(*) Một nhân vật trong truyện của Kim Dung, nhân vật được nhiều người đánh giá là có võ công siêu phàm nhất.

Nhưng mà ác mộng không chỉ đến đây, một con chim trắng xuống thẳng xuống, kéo theo không ít sóc khỉ mèo chó, bọn chúng vừa cào vừa cắn đám đạo sĩ, tình hình cứ như đoàn xiếc thú bạo động.  

Lúc các đạo sĩ đang dần thua, chợt nghe một tiếng gầm thét phá giọng: “Tất cả dừng tay cho tôi!”

Tất cả mọi người đồng loạt hơi chậm lại, đám động vật cũng rất có linh tính dừng móng, quay đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy có hai cảnh sát chạy đến từ lúc nào, rút gậy cảnh sát ra, vẻ mặt hoảng sợ chỉ bọn họ.

Cuối cùng, không có bất kỳ người nào bị dẫn đến đồn công an cả.

Tiểu Tiên Quan quả thật có hợp tác với cảnh sát, Úc Ly lại là chủ tịch cố vấn của Cục Quản Yêu, nếu quan hệ của hai bên đều cứng, sau khi đám cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, quyết định để bọn họ tự thương lượng.

Các đạo sĩ đánh cũng đánh không lại, cũng không áp được, không thể không nghe theo.

Tương Phi ngậm nước mắt, nhặt tóc giả lên, qua loa đội lên đầu rồi uốn người đi.

A Phúc thì dẫn một đám đạo sĩ đến sân sau.

Tạ Phỉ thấy Úc Ly định sử dụng yêu thuật giải trừ trí nhớ của mọi người, vội vàng kéo y lại, nhỏ giọng nói: “Kệ đi, hôm nay mọi người cũng không bị lộ cái gì không nên lộ, hơn nữa chắc trên mạng đã truyền ầm đi rồi, ghê gớm lắm thì nhờ An tổng áp xuống là được.”

Úc Ly thấy cũng có đạo lý, gật đầu một cái: “Không cần tìm anh ta, tôi tự bảo đoàn đội xử lý.”

Nhờ sự uy hiếp của hai vị cảnh sát, Tạ Phỉ tạm thời trấn an đám khách, rồi trở về hậu viện.

Trong sân, đạo sĩ cùng “dân bản xứ” chia nhau ra ngồi, phân biệt rõ ràng.

Các đạo sĩ sưng mặt sưng mũi, đám “dân bản xứ” cũng không tốt hơn chỗ nào.

Nếu ở bình thường, chỉ bằng giá trị nhan sắc vóc người của bọn Lục Hi Bình, hoàn toàn có thể tạo thành một nhóm nam debut, lúc này người nào cũng bị thương, cực kì chật vật.

“Nói đi.” Tạ Phỉ đi tới chính giữa, vẻ mặt lạnh lùng — bỗng dưng vô cớ bị liên lụy, đương nhiên hắn không thể cho vẻ mặt tốt được.

Tiểu đạo sĩ vừa bị đánh một trận, kiêu căng biến mất không ít, hai mắt gấu trúc giận dữ trợn lên nhìn Tạ Phỉ, chỉ hận không thể nhảy cẫng lên đá đầu gối hắn, có điều lại cẩn thận không dám mở miệng.

Bỗng chốc không có ai nói chuyện.

Tạ Phỉ không kiên nhẫn chờ, lại nghĩ chuyện này dính đến quá nhiều bí mật, chỉ sợ không làm rõ thì sẽ bị phiền toái không ngừng, liền nghiêng đầu hỏi Úc Ly: “Ca, có thể nói không?”

Lấy được sự đồng ý của Úc Ly, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu đạo sĩ: “Hôm nay mấy người đến hàng yêu trừ ma hả?”

“Đúng!” Tiểu đạo sĩ cứng cổ trả lời.

“Vậy cậu trừ mình trước đi.”

Tiểu đạo sĩ cứng đờ: “Có ý gì?”

Tạ Phỉ nhếch khóe môi, nụ cười lại không đạt đến đáy mắt: “Cậu chính là yêu đó, bán yêu thức tỉnh huyết mạch tiên hạc.”

Bốn phía yên tĩnh, nhìn từ vẻ mặt của các đạo sĩ, trong bọn họ đã có người nghe đến “bán yêu”.

Nhưng hiển nhiên tiểu đạo sĩ không thuộc về một người trong đó.

Hồi lâu sau, tiểu đạo sĩ cười nhạo một tiếng: “Hay cho một tên yêu nghiệt, lại còn dám trả đũa!”

Tạ Phỉ còn chưa giải thích, Úc Ly lại mở miệng trước: “Đốm đỏ trên đầu tiên hạc không phải là lông chim, mà là bướu, đơn giản mà nói, tiên hạc chính là một tên hói đầu.”

Vẻ mặt của tiểu đạo sĩ sụp đổ.

“Huyết mạch tiên hạc thích hợp tu đạo, hơn nửa năm nay chắc hẳn tu vi của cậu tinh tiến không ít.”

“Hơn nữa còn cao hơn một chút, chắc tầm mét sáu.”

“Tóc cũng rụng sạch.”

Tiểu đạo sĩ ngạc nhiên không thôi.

“Cậu trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng trọc luôn.” Úc Ly nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK