Tạ Phỉ cũng không vội vã giải thích, ngược lại cười một tiếng với bà bác, “Dì đẹp, chị cháu ngã bị thương, chỗ bác có khăn giấy không?”
Bà bác đầu tiên là bị nụ cười của Tạ Phỉ lóe mắt, tiếp đó lại bị cách gọi đối phương làm cho mở cờ trong bụng.
Bà ta thấy thái độ thiếu niên hào phóng, cô gái kia cũng không thấy sợ, liền biết mình hiểu lầm. Nhưng đến bây giờ trong từ điển của bà bác trong không có hai chữ lúng túng, bà ta lục túi, cười híp mắt nói: “Có có, dì tìm cho cháu.”
Thấy vậy, hành khách còn lại cũng rối rít thở phào một cái, lá gan cũng lớn hơn.
“Cậu nhóc đẹp trai quá, học cấp ba hả?”
“Em gái nhanh tìm chỗ ngồi xuống đi, chỗ tôi có hộp y tế, có cần bông cồn không? Băng cá nhân thì sao?”
“Đây là có việc gấp hay sao, nhưng có gấp thế nào thì cũng phải chú ý an toàn, lão Vương trên tầng chỗ chúng tôi tháng trước đi lêu lổng với đồng nghiệp, lúc ấy ông ta chạy nhanh quá nên ngã sấp mặt, giờ tê liệt luôn rồi!”
Trong xe có không ít du khách ăn mặc theo lối bà dì đại gia, xưa nay thích buôn chuyện nhà nhất, nhất là mấy scandal liên quan đến luân lý đạo đức, hiện giờ có người mở đầu, những người còn lại lập tức theo vào.
Trong tiếng nghị luận năm mồm bảy miệng, Hứa Lệnh Di đã xỏ giầy lại lần nữa, cầm lấy điện thoại và kính râm Tạ Phỉ đưa tới, nói tiếng “cảm ơn” thấp đến mức không nghe nổi.
“Đừng khách khí.” Tạ Phỉ còn đang chột dạ, dẫu sao Hứa Lệnh Di ngã thành như vậy cũng có một nửa trách nhiệm của hắn.
Hắn che chở đối phương tìm một chỗ ngồi trống, lại mượn hộp y tế của hành khách, thấy Hứa Lệnh Di bắt đầu xử lý vết thương, mới dò xét hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hứa Lệnh Di dừng một chút, không lên tiếng, ngược lại ngẩn người ra.
Thật lâu sau, Hứa Lệnh Di mới ngẩng đầu lên, trong mắt hơi thất thần có lộ vẻ mờ mịt dễ thấy, cùng với đè nén sợ hãi mơ hồ.
Tạ Phỉ ngớ ngẩn, thiếu chút nữa quên mình vừa hỏi cái gì, thấy Hứa Lệnh Di không có ý muốn trả lời, không thể làm gì khác hơn là đổi một vấn đề: “Cô chuẩn bị đi chỗ nào?”
“Thành phố Nam Sơn.”
Tạ Phỉ cả kinh, “Cũng đã trễ thế này…”
Hứa Lệnh Di rũ mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy vậy, Tạ Phỉ thức thời không hỏi thêm nữa.
“Vậy cô chú ý an toàn nha.” Mặc kệ Hứa Lệnh Di có nghe vào hay không, Tạ Phỉ vẫn chân thành đề nghị đối phương sau khi xuống xe tìm một bệnh viện xử lý vết thương, lại cắn răng bày tỏ sẽ gánh vác tiền thuốc thang.
Nhưng mà Hứa Lệnh Di chỉ quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Cậu còn chưa xuống xe sao?”
Đây là đang đuổi người?
Tạ Phỉ cười nhạt trong lòng, thoải mái dựa vào lưng ghế: “Chờ đến trạm tôi sẽ xuống.”
Đến khi Hứa Lệnh Di ngồi vững vàng tài xế mới khởi động xe, lúc này mới đi được không bao xa.
Vẻ mặt Hứa Lệnh Di kì quái: “Cậu chắc chắn chứ?”
Tạ Phỉ nhướng mày một cái, nếu không thì sao?
“Đây là xe chạy thẳng từ thôn Tịch Ninh đến Nam Sơn.” Hứa Lệnh Di bình tĩnh nói cho hắn một sự thật: “Lượt đến trạm kế tiếp chính là bến xe thành phố Nam Sơn.”
“…”
Sau khi ngây ngẩn mấy giây, Tạ Phỉ lật đật xông về cửa sau: “Thầy ơi! Làm phiền dừng xe!”
Hắn mới tới thôn chưa được mấy ngày, lần trước đi trấn Thiệu Dương còn là đi xe ba gác nữa, ai mà biết được tình hình xung quanh? Vừa rồi hắn lên xe quá nhanh, theo bản năng coi chiếc xe bus này thành xe bus thông thường trong thôn, còn nghĩ quãng đường cũng không bao xa, ghê gớm đi lắm thì đi bộ về…
“Cậu nhóc không đọc tin sao?” Giọng nói thẳng thắn của tài xế từ phía trước truyền tới, “Gần đây đang nghiêm tra xe đường xa tùy ý dừng xe để bắt khách, bị tố cáo sẽ bị phạt nặng đấy.”
Trước mắt Tạ Phỉ tối sầm, lại nghe tài xế nói: “Chuyến cuối từ Nam Sơn đến Tịch Ninh đã chạy rồi, nếu cậu vội về thì chỉ có bắt xe con.”
Bắt xe con là không thể, dù là đi chung xe cũng tốn năm sáu chục…
Tạ Phỉ chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tim, khí lạnh quanh thân dày đến mức sắp hóa thành thực chất.
“À đúng rồi, ” Tài xế không nhanh không chậm bắn ra một mũi tên cuối cùng: “Hai người còn chưa mua vé xe đâu, mỗi người 30.”
“…” Tạ Phỉ suy sụp bả vai, cả người còng hẳn xuống.
Xe bus chạy trên đường cái, ruộng đất nhà cửa hai bên loáng một cái đã qua.
Tạ Phỉ bị buộc tiếp nhận thực tế, giờ phút này đang ngồi ở sau lưng Hứa Lệnh Di, sắc mặt đã khôi phục như thường.
Hắn vừa gửi WeChat nhắc nhở A Phúc đến cửa thôn lấy xe về, lại dặn dò đối phương chăm sóc kỹ khách, thuận tiện trò chuyện mấy câu.
Hóa ra sau khi hắn rời khách sạn không lâu, Hứa Lệnh Di lại tìm A Phúc, xin hắn dùng thuật xem bói thay mặt tìm người.
A Phúc không có lý do từ chối, bói ra mục tiêu cùng thành phố với người xem bói, ở hướng tây nam gần mực nước, cách chỗ người xem bói hai mươi dặm. Khi A Phúc nói đến đối tượng xem bói “trống rỗng yếu ớt, thân thể thiếu hụt”, Hứa Lệnh Di đột nhiên gọi cũng không thưa một tiếng, trực tiếp chạy như điên ra khỏi khách sạn.
Nghĩ đến hôm qua tình cờ nghe được mấy câu ngắn ngủi, Tạ Phỉ nghi ngờ Hứa Lệnh Di muốn tìm vị hôn phu mất tích trước khi cưới của cô, mà nhìn phản ứng của Hứa Lệnh Di, có vẻ như đã có phương hướng rõ ràng.
Hắn quay đầu, nhìn ngay lưng ghế phía trước, cảm thấy Hứa Lệnh Di có chút sợ run — muốn tìm người không phải nên nhờ cảnh sát giúp đỡ sao? Lại bởi vì một lần xem bói liền mất hồn mất vía, tâm trạng kích động, phản ứng của cô giống như người đi đến đường cùng bắt được rơm rạ cứu mạng duy nhất, dù là “rơm rạ” kia không hề có cơ sở chút nào, có lẽ chỉ là một trò chơi tâm lý có chút trùng hợp.
Tạ Phỉ ngắm nhìn phong cảnh hoàng hôn bay vút qua, khẽ thở dài.
Sáu rưỡi, xe buýt đến trạm xe chính ở thành phố Nam Sơn.
Tạ Phỉ vốn tưởng rằng Hứa Lệnh Di sẽ xông xuống xe trước tiên, nhưng đối phương lại vững như thái sơn, không hề nhúc nhích, cho đến khi tài xế bắt đầu thúc giục, cô mới chậm rãi đứng lên.
Hai người đi tới trước cửa xe, Hứa Lệnh Di đột nhiên hỏi: “Ông chủ nhỏ, cậu phải đi về sao?”
Tạ Phỉ tốt tính cười hỏi: “Hứa tiểu thư có chuyện gì không?”
Hứa Lệnh Di cắn cắn môi, do dự nói: “Nếu như không vội, cậu có thể… cùng tôi đi tìm người không?”
Tạ Phỉ ngoài ý muốn mở to hai mắt, lúc trước Hứa Lệnh Di biểu hiện ra bài xích, hẳn không muốn bị người ngoài biết chuyện riêng của cô mới đúng, chứ đừng nói chi là dính vào.
Hắn đánh giá đối phương, vào lúc ánh mắt chạm nhau, Tạ Phỉ bỗng nhiên có hơi hiểu ra — có lẽ gần giống với “cận hương tình khiếp(*)“, khi mục tiêu gần ngay trước mắt, bất an trong lòng Hứa Lệnh Di cũng tăng thêm. Thứ nhất là cô sợ không tìm được người, thứ hai sợ nghe tin dữ, quá nhiều điều không biết đưa tới khủng hoảng và lo âu, khiến cô theo bản năng lựa chọn nhờ sự giúp đỡ của hắn – người có thể coi như quen biết.
(*) Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
“Tìm ai?” Mặc dù đã có suy đoán, Tạ Phỉ vẫn muốn chắc chắn một chút.
Một lúc sau, Hứa Lệnh Di mới nhẹ giọng nói: “Vị hôn phu của tôi.”
Khi ánh chiều tà biến mất, Tạ Phỉ đi cùng Hứa Lệnh Di lên một chiếc taxi.
Dù sao cũng đã tới rồi, đi cùng người ta một chuyến cũng không phí thời gian. Hơn nữa trực giác nói cho hắn, mặc dù nhìn qua Hứa Lệnh Di coi như bình thường, nhưng tâm trạng mặt trái tích lũy đã đến bên bờ tan vỡ, tình trạng tinh thần quả thực làm người ta lo âu.
Nói thế nào đi nữa Hứa Lệnh Di cũng là khách của hắn, Tạ Phỉ cũng không muốn cô có gì ngoài ý muốn.
Trên đường, Hứa Lệnh Di thay đổi sự yên lặng lúc trước, chủ động nói tới chuyện tìm A Phúc tính quẻ, cũng nhắc tới vị hôn phu của cô một cách tự nhiên.
“Anh ấy là một người rất có trách nhiệm, cho dù thật sự muốn chia tay với tôi cũng sẽ nói rõ ngay trước mặt, không thể nào thông báo một tiếng trên điện thoại liền mất tích được.” Ánh sáng ráng chiều ánh lên đôi mắt nâu nhạt của Hứa Lệnh Di, hiện ra mấy phần mê ly: “Mấy ngày nay tôi luôn gặp ác mộng, trong mơ khắp người anh ấy đều máu, tôi, tôi nghi ngờ anh ấy đã xảy ra chuyện…”
Tạ Phỉ nghe rất nghiêm túc, cuối cùng hỏi: “Vậy cô có đi tìm bạn bè họ hàng anh ta hỏi thăm không?”
“Tìm rồi, thậm chí tôi còn báo cảnh sát, nhưng cũng không có kết quả. Tôi thật sự không còn cách nào, cho nên mới tìm A Phúc xem quẻ, quẻ của hắn ta rất nhạy.” Hứa Lệnh Di vô ý thức móc ngón tay, thấp giọng nói: “Trên đường Mộc Lan có một bệnh viện tư nhân, viện trưởng là bác sĩ tư nhân của vị hôn phu tôi, hơn nữa ngay cạnh bờ hồ Lạc Hà, cũng vừa vặn là hướng tây nam của thành phố Nam Sơn.”
Tạ Phỉ bừng tỉnh, khó trách Hứa Lệnh Di sẽ cố chấp với kết quả xem bói như thế.
Trong gió đêm dịu nhẹ, taxi lái vào một con đường yên tĩnh, bên trái có một cái hồ, ánh đèn đường chiếu lên hồ hiện ra sóng nước lấp loáng.
Mấy phút sau, xe hơi dừng trước cửa một bệnh viện cao bốn tầng.
Hai người xuống xe, phát hiện trước cửa bệnh viện đặt một cái biển tạm dừng hoạt động, cả tòa nhà đều đen thui, chỉ có đại sảnh ở tầng một và một gian phòng tầng ba là có ánh đèn.
Cách cửa kính cảm ứng, có thể nhìn thấy một ông già ngồi sau quầy lễ tân.
Hứa Lệnh Di bước nhanh về phía trước đập cửa, ông già giương mắt nhìn về bên này, nhấn nút mở cửa trong tay.
“Hai người tìm ai?”
“Cháu…” Tạ Phỉ mới vừa phun ra một chữ, đã cảm giác bên người chợt lạnh — Hứa Lệnh Di vọt vào như gió.
“Cô nhóc kia! Đứng lại!”
Lão già lật đật muốn ngăn, lúc đứng dậy không cẩn thận vấp vào ghế một cái, Tạ Phỉ vội vàng tiến lên đỡ đối phương, thuận tiện rất có tâm cơ ngăn cản, còn không quên nhắc nhở đồng bọn: “Tầng ba có đèn!”
“Ê! Tên nhóc này muốn làm gì? Buông ra, tôi báo cảnh sát ——”
Lão già vốn đang phí sức giãy giụa đột nhiên bất động giống như bị điểm huyệt vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn phía sau, lại dần mất đi thần thái.
Tạ Phỉ kinh ngạc không thôi, theo bản năng quay đầu, liền đối mặt với một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc.
“Úc tiên sinh, sao anh lại tới đây?”
Tạ Phỉ đầy vẻ khiếp sợ, khác hẳn với vẻ dửng dưng của Úc Ly, người sau lạnh lùng giễu cợt: “Cậu mua trái cây mà phải chạy xa nhỉ.”
“Không phải xảy ra chút chuyện sao? Hẳn là anh A Phúc đã nói cho…” Không đúng, A Phúc xem bói chỉ cho thấy vị trí đại khái, làm sao Úc Ly biết vị trí cụ thể của hắn được?
Tạ Phỉ trực tiếp hỏi ra lời trong lòng, Úc Ly cười nhạt: “Chẳng lẽ chỉ có con dơi kia biết bói toán? Cậu cũng đừng mong lừa tôi chạy trốn được.”
“Tôi trốn đi đâu được chứ?” Tạ Phỉ buông cụ ông ra, sửa sang lại quần áo hơi nhăn, “Là Hứa tiểu thư có chuyện nhờ tôi giúp đỡ.”
Vẻ mặt Úc Ly lạnh nhạt: “Xen vào việc của người khác, mới bị người ta chặn đường còn không an phận.”
Vốn nghe được nửa câu đầu Tạ Phỉ còn có lòng cãi lại, nhưng giờ phút này hắn chỉ cười một tiếng, “Xin lỗi.”
Úc Ly lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cô gái đó đâu?”
“Đi tìm người trước rồi, nếu không chúng ta cũng đi xem một chút?”
Thang máy đã ngừng, hai người đành đi thang bộ, vừa mới tới tầng ba đã nghe thấy Hứa Lệnh Di tra hỏi:
“Rốt cuộc anh bị làm sao? Ung thư? Bệnh tim? Xơ cứng teo cơ một bên? Bệnh ung thư máu?”
Giọng nam khàn khàn vang lên theo, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh không bị bệnh.”
“Không bệnh anh nằm viện làm gì?”
“Thật xin lỗi, anh không thể nói.”
“Anh còn muốn lừa gạt em?”
“Lệnh Di, đừng ép anh, em chịu không được.”
“Chẳng lẽ không phải là anh đang ép em sao? An Minh Dịch, nếu anh thật sự dám đùa bỡn em, có tin em lấy mạng đổi mạng với anh không!”
Tạ Phỉ bị lời thoại khổ tình của hai người làm cho trượt chân một cái, phải kéo vạt áo Úc Ly mới không ngã xuống, hắn đang muốn nói tiếng xin lỗi, vẻ mặt lại bất ngờ đọng lại
Trong không khí bay tới câu trả lời tối nghĩa của người đàn ông ——
“Anh mang thai.”