Y vất vả mấy ngày, cả người đều mỏi mệt, giao toàn quyền tra hỏi còn dư lại cho Cục Quản Yêu.
Trên đường trở về, Tạ Phỉ lái xe, giống như tùy ý hỏi: “Ca, anh là bởi vì một chậu sữa mà mất đi tự do cả đời, cho nên mới ghét sữa sao?”
Sắc mặt Úc Ly khó coi, “Biết còn hỏi!”
“Thật ra thì em thấy khá biết ơn Xi Vưu.” Tạ Phỉ cười, “Nếu không anh cũng sẽ không bị mang ra chiến trường, bị… bị hắn nhặt được.”
Như vậy rất nhiều chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra.
Xe hơi chậm rãi ngừng ở ngã tư đường, Tạ Phỉ vô ý thức nhìn dòng xe không dứt phía trước, bây giờ đang giờ cao điểm, ai lấy đều vội vã.
Thế giới đầy màu sắc hỗn loạn huyên náo, sinh động đầy đặn, mỗi một sinh mệnh đều chân thực mà phong phú, cho dù xán lạn hay bình thường, đều đang tồn tại và kéo dài.
“Ca, hắn thật sự không vào luân hồi sao?” Tạ Phỉ đột nhiên hỏi.
Đương nhiên Úc Ly biết “hắn” là chỉ ai, hơi biến sắc, nhưng không đáp lại.
“Hắn làm cái gì?” Tạ Phỉ đã quen Úc Ly giữ yên lặng về chuyện liên quan đến Ứng Long, chỉ cố chấp truy hỏi điều mình muốn hỏi.
“Hắn lừa tôi.” Úc Ly cười một tiếng, “Thúy Thúy, câu trả lời mà em mong muốn, chỉ có thể tự tìm.”
Tạ Phỉ quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt xám tro, thấy được vẻ mặt mờ mịt của mình — nếu như Canh Thần không vào luân hồi, vậy mình là ai?
Tạ Phỉ rất muốn tìm kiếm thân phận của mình, mà có lẽ câu trả lời ngay ở trong mộng.
Hắn lại nằm mơ thấy mấy ngàn năm trước, nhưng trong giấc mơ không thấy nam nhân áo đen, chỉ có một mình Úc Ly.
Thiếu niên ngồi ở đỉnh núi mỗi ngày, ngửa mặt trông lên mây trắng biến ảo, từ lúc mặt trời mọc đến hoàng hôn.
Bốn mùa thay đổi liên tục, tuổi tác cũng thay đổi.
Thiếu niên rút đi sự trẻ trung, đường nét càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn chờ đợi.
Chợt ngày nào đó, miếng vảy thiếu niên vẫn luôn giữ trong tay dần ảm đạm, y trở lại động phủ, mượn linh trận trong phủ phong ấn lại, lại mượn linh bảo thu động phủ vào một hạt châu bề ngoài tầm thường, dùng linh đằng bện thành dây, xỏ qua hạt châu, treo ở trên cổ.
Cũng là từ ngày đó, cả ngọn núi chỉ còn một mình Úc Ly.
Sau đó, Úc Ly hành động càng ngày càng chậm chạp, liên tục để lộ hình thú, cho đến khi y hoàn toàn thoái hóa thành hình thú.
Dù vậy, trừ thời gian ăn uống trở ra, mỗi ngày nó vẫn đợi ở đỉnh núi, tựa như theo bản năng vậy, ngay cả lão hòa thượng cứu mạng nó cũng từng cười hỏi: “Trên núi có bảo bối sao?”
Nhưng Úc Ly đâu nghe hiểu được, chỉ nghi ngờ nghiêng đầu.
Nếu như nó vẫn có linh trí, có lẽ sẽ nói cho hòa thượng, trên núi không có bảo bối, chỉ có chờ đợi vô vọng nhưng thủy chung như một, chờ đợi có người bước trên mây trở về, gọi nó một tiếng “A Ly”.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt bãi bể nương dâu.
Ngôi chùa đã từng phồn thịnh, từng hoang vu, đã thay đổi không biết bao nhiêu đời phương trượng, cây già lại nảy mầm mới.
Một ngày, mấy tên thợ săn xông vào trong núi, phát hiện ra một con gấu trúc.
Tiếng súng vang vọng ở trong rừng, gấu trúc bị thương gắng sức chạy, nó rời khỏi núi kia, cách xa đỉnh núi, nhưng vẫn không chạy thoát được khỏi loài người tham lam.
“Đoàng —”
Một tiếng súng vang lên.
Đạn bắn nhanh tới, xuyên qua một chân gấu trúc.
Cơ thể mập mạp của gấu trúc ngã nhào, lúc này hạt châu đeo trên cổ mấy ngàn năm vỡ vụn, nó tuyệt vọng lộ ra móng vuốt, định bắt lấy niệm tưởng duy nhất, đột nhiên linh khí tràn ra, sương trắng lượn lờ bay lên, bốn phía hoa nở khắp nơi, cỏ cây tươi tốt, hiện ra một tiên cảnh.
Trong mông lung, ba bóng người như ẩn như hiện.
Khi sương mù tan hết, thợ săn trộm thất thanh thét chói tai giống như gặp quỷ, lại bị một cô gái xinh đẹp xé rách hai chân, ném ở trong rừng, tự sinh tự diệt.
Sau đó, ba người xuống núi, trốn vào thế gian.
Bọn họ xây lên một khách sạn, mà Úc Ly thì vất vả trong thành phố, từng làm đầu bếp, hát khoái bản, viết thư pháp, cũng từng làm côn đồ… Y không ngừng biến đổi thân phận, tích lũy vô số tài sản và mạng lưới giao thiệp, cho đến một ngày, y gặp được một người.
“Cậu là ai?” Úc Ly đưa lưng về phía ánh nắng chiều, từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
Người nọ trả lời: “Tạ Phỉ.”
Tạ Phỉ từ trong mộng bật dậy, trong lòng trống vắng tựa như thất trọng vậy. Tiếp đó, đau đớn lan tràn ra từ trong tim, như xé rách da hắn, cưa gãy xương cốt hắn, hắn không nhịn được rên lên một tiếng, ôm người cuộn tròn.
Chờ đau đớn hơi bớt, Tạ Phỉ xoay mình nhảy xuống giường, chân trần vọt vào căn phòng bên cạnh.
Bởi vì động tĩnh quá lớn, Úc Ly bị đánh thức, mở nửa mắt ra mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao…”
“Ca!” Tạ Phỉ lập tức nhào vào trên người Úc Ly, người sau bỗng chốc thanh tỉnh, lúc này tố cáo: “Em không ngủ bù, lại chạy tới câu dẫn tôi!”
Nếu là trước kia nghe lời như vậy, Tạ Phỉ chỉ biết bất đắc dĩ bật cười. Nhưng vào giờ phút này, chóp mũi hắn hơi chua, cắn chặt hàm răng khắc chế tâm trạng, lấy lại bình tĩnh nói: “Em muốn ngủ với anh.”
“Không được!”
“Em cứ!”
Úc Ly chống người lên, bên ngoài mạnh bên trong yếu rầy la: “Đừng càn rỡ!”
Nhưng Tạ Phỉ đã đi vòng qua một đầu khác, vén chăn, nhảy lên giường.
“…”
Úc Ly vẫn khó chịu một hồi, lại không nỡ đuổi Tạ Phỉ xuống giường, không thể làm gì khác hơn là nín thở nằm xuống, trả thù ôm chặt Tạ Phỉ, cảnh cáo nói: “Không được động tay động chân, an phận thủ thường một chút cho tôi.”
Tạ Phỉ không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại dưới sự giám thị của Úc Ly.
Chờ hô hấp bên tai dần dần vững vàng, Tạ Phỉ lại mở mắt ra, ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Úc Ly, im lặng đọc lên một cái tên:
A Ly.
Sau đêm đó, mỗi lần Tạ Phỉ nghĩ đến giấc mơ kia, đều sẽ rất chột dạ.
Hắn không biết Canh Thần trong mơ đi đâu, rất có thể giống như Cơ Đằng nói, hồn phi phách tán, như vậy Úc Ly bị bỏ lại đáng thương biết bao, hắn không dám nghĩ.
Tạ Phỉ vô cùng nhập vai, chủ động nhận trách nhiệm của Canh Thần lên trên đầu mình. Trong lòng hắn càng mềm, thì sẽ càng đối tốt với Úc Ly, có thể nói là bảo gì nghe nấy, khiến Úc Ly sinh lòng nghi ngờ.
“Có phải em lại làm gì có lỗi với tôi không?” Úc Ly khoanh hai tay trước ngực, hỏi Tạ Phỉ.
“Không, không có…”
Úc Ly không tin: “Vậy sao em lại đối tốt với tôi như vậy?”
Tạ Phỉ tranh cãi: “Trước kia em không tốt với anh sao?”
Úc Ly híp mắt, trầm tư một lát, bỗng nhiên hiểu ra: “Có phải em muốn trở thành chính thức không?”
“…Được không?” Tạ Phỉ cảm thấy lý do này tạm được, dứt khoát nhận luôn.
“Biểu hiện gần đây của em cũng được.” Úc Ly cao ngạo tuyên bố: “Tôi sẽ cho em một cơ hội.”
Tạ Phỉ vui mừng trong lòng: “Vậy em thành chính thức rồi sao?”
Úc Ly vốn đang định gật đầu, lại thấy dáng vẻ “rốt cuộc tui sắp hết khổ rồi” của Tạ Phỉ, liền nghẹn lại, y vẫn không quên được 11 giờ 15 phút đêm lời 252 ngày trước, Tạ Phỉ trở mặt giựt nợ không để y làm bạn trai, bây giờ thế cục nghịch chuyển, y đang chiếm ưu thế tuyệt đối, theo lý phải làm bộ làm tịch mới phải, vì vậy đổi lời nói: “Mơ đẹp! Bình thường trở thành chính thức, đều cần lãnh đạo kiểm tra.”
Kiểm tra? Kiểm tra?
Tạ Phỉ ngơ ngác, “Em lấy đâu ra lãnh đạo…”
Úc Ly chỉ chỉ mình.
Tạ Phỉ: “…”
“Em viết một cái báo cáo xin thành chính thức đi.” Úc Ly thuận miệng ra bài tập.
Tạ Phỉ hít một hơi, tạm thời mất đi chức năng ngôn ngữ, nhưng nghĩ tới trong lòng thiếu nợ, hắn hung hăng nói: “Được!”
Úc Ly hài lòng gật đầu một cái, lại hỏi: “Em phải chuẩn bị bao lâu?”
“Một tháng?” Tạ Phỉ không quá chắc chắn.
“Thái độ tiêu cực như vậy còn muốn trở thành chính thức?”
“…Vậy nửa tháng?”
Úc Ly vẫn không vui.
“Một tuần, không thể ít hơn nữa!” Tạ Phỉ chìa tay ra đếm: “Khách sạn sắp khai trương, gần đây có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, ngày kia còn phải khử trưng khách sạn, còn phải quay quảng cáo, tháng sau phải phối hợp quay “Khiêu chiến siêu cấp”…”
Tạ Phỉ nói một câu, sắc mặt Úc Ly lại trầm đi một phần, cuối cùng mới không cam lòng đồng ý.
“Ờm… Báo cáo cần những nội dung gì vậy?” Tạ Phỉ dò xét hỏi.
Úc Ly sửng sốt, hiển nhiên cũng không nghĩ ra, vì vậy phô trương thanh thế hỏi: “Rốt cuộc là ai làm báo cáo? Ai muốn trở thành chính thức?”
“…Em.”