Tương Phi đờ đẫn mấy giây, mới ý thức tới câu “gay chết tiệt” của cô ảnh hưởng đến hai vị đại lão ở đây, vội vàng hoảng sợ phản bác: "Tôi không có!"
"Ngươi dám nói không nhìn ra Thúy Thúy đang theo đuổi ta sao?" Úc Ly khoanh hai tay lên ngực, trong mắt toàn ý lạnh uy nghiêm.
Tương Phi trầm mặc, thật ra thì thật sự không nhìn ra được, nếu không phải ông chủ chính miệng thừa nhận... Nhưng bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này, "Tôi chỉ đang mắng Bạch Diễm, không phải mắng hai người đâu!"
"Cái gì mà hai người, ta còn chưa đồng ý.” Không đồng ý, dĩ nhiên không phải gay.
"Đúng, là em đơn phương theo đuổi anh.” Tạ Phỉ không thay đổi sắc mặt tiếp lời, anh là quốc bảo anh nói gì cũng đúng.
Úc Ly nghe giọng Tạ Phỉ nhàn nhạt, nghiêng người nhìn hắn một cái, nhấn mạnh nói: "Là tôi đồng ý cho cậu theo đuổi tôi, người khác không có tư cách."
Tạ Phỉ khẽ mỉm cười, múc cho y một bát canh, "Ca đừng nóng giận, em đã nấu canh măng mùa đông, anh nếm thử đi.”
Úc Ly sao lại không nhìn ra Tạ Phỉ đang cố ý giúp Tương Phi, tuy giận nhưng cũng không nói gì, vẫn quyết định nể mặt, liền cầm thìa canh mặt lạnh nói với Tương Phi: "Lần này thì thôi, lần sau lại để ta nghe được ngươi dám có ý kiến với gay, đồng tính luyến ái —"
"Tôi không có ý kiến! Thật, tôi thề." Tương Phi lập tức tỏ thái độ, cô sống mấy ngàn năm, chuyện gì chưa từng thấy qua, làm sao có thể kỳ thị đồng tính luyến ái, chẳng qua là không cam lòng gửi gắm sai mong đợi, nhất thời không cẩn thận nói sai, ghê gớm lắm là lần sau len lén mắng!
Thấy phong ba lắng xuống, Tạ Phỉ không khỏi cảm thán Bạch Diễm chắc chắn là yêu thật, chỉ cần một buổi tối là có thể nghĩ thông suốt, chẳng những tiếp nhận Bạch Văn Thu là bán yêu, thậm chí còn tiếp nhận đối phương là bề bề.
Hắn nhìn Úc Ly một cái theo bản năng, may mà ca là gấu trúc, trong hàng ngàn hàng vạn loài động vật, gấu trúc hẳn là loài hắn có thể chấp nhận cao nhất.
"Ca."
"Ừ?"
"Anh cực kì đáng yêu."
Úc Ly:???
Mấy ngày sau, trong khách sạn thường xuyên có thể nhìn thấy bóng người cùng ra cùng vào của Bạch Diễm và Bạch Văn Thu, mới đầu Triệu Tiểu Mạn còn đi theo, nhưng lại giống như một người trong suốt vậy, làm thế nào cũng không chen được vào giữa hai người, có thể lâu ngày cảm thấy không có ý nghĩa, cô ta liền làm tổ trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa.
"Anh nói hết với anh ta rồi à?" Lúc nhàn rỗi, Tạ Phỉ tìm Bạch Diễm hỏi thăm một chút.
"Chưa nói, chúng tôi không nói về chuyện trước kia, anh ấy cũng không hỏi." Bạch Diễm bưng cốc cà phê trong tay, mùi thơm đậm đà phiêu tán ở trong không khí, "Bây giờ anh ấy là bạn trai của Triệu Tiểu Mạn, tôi chỉ là một người bạn cũ biết anh ấy từ trước thôi.”
"Triệu Tiểu Mạn là thật sự yêu đương với anh ta ba năm, hay là sau khi anh ta mất trí nhớ mới xuất hiện?" Tạ Phỉ chỉ biết là Triệu Tiểu Mạn đang nói dối, thế nhưng không biết trong ba năm có rất nhiều loại khả năng.
"Cô ta biết Bạch Văn Thu, sở thích giống tôi trước kia như đúc." Bạch Diễm nhấp một hớp cà phê, đáy mắt hơi lộ ý cười, "Lấy tính cách của Văn Thu, nếu như chưa hoàn toàn quên tôi, anh ấy sẽ không thể tiếp nhận người khác.”
"Vậy anh có tính toán gì?" Tạ Phỉ không tin Bạch Diễm cam tâm tiếp tục như vậy, nếu Triệu Tiểu Mạn thật sự là bạn gái của Bạch Văn Thu, có lẽ Bạch Diễm không biết làm cái gì, nhưng sau khi biết Triệu Tiểu Mạn mạo danh thay thế, làm sao hắn ta có thể nhịn được.
Bạch Diễm nhấp một hớp cà phê, vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi định theo anh ấy về nhà một chuyến, dù sao phải ra mắt bác gái rồi nói sau."
Tạ Phỉ vốn còn muốn hỏi lại, đã nhìn thấy Lục Thắng Nam mặt đầy vẻ khó chịu đi vào đại sảnh, đi theo phía sau là Lục Hi Bình xách vali.
"Sao hai người về sớm thế?" Tạ Phỉ kinh ngạc, không phải đã nói qua năm mới mới trở về sao, hôm nay mới đầu năm.
"Đợi không nổi nữa!" Lục Thắng Nam phun ra một câu này, rồi giận đùng đùng ra cửa sau đại sảnh.
Lục Hi Bình vốn đang muốn giải thích, thấy Bạch Diễm ở bên cạnh, chỉ lúng túng cười một tiếng, đuổi theo Lục Thắng Nam, làm cho Tạ Phỉ đầu óc mơ hồ.
Thẳng đến buổi chiều, Tạ Phỉ mới biết rõ nguyên nhân.
Hóa ra ba cô con gái nuôi nhà họ Lục bị Lục Thắng Nam giải quyết, cũng tạm thời an phận, năm nay ăn Tết đến hiếm thấy dẫn người nhà về tề tụ.
Ba chị em ai cũng không nói với con cái về bí mật của Lục Thắng Nam, chỉ lừa gạt bọn họ nói có thêm một cô nhóc là người thân bên ngoài, mà bà ngoại vẫn còn ở trong viện dưỡng lão, không tiện quấy rầy.
Chị cả Lục Phi Dược có một thằng con trai 15 tuổi, không biết làm sao lại nhìn trúng người họ hàng nhỏ này, hẳng những công khai theo đuổi nhiệt tình, còn rất ngu ngốc áp dụng chiêu “dồn vào tường”, bị Lục Thắng Nam tẩn cho một trận.
Sau khi Lục Phi Dược biết được chuyện này thì trực tiếp tức xỉu, cả nhà náo loạn một trận.
Tạ Phỉ nghe xong yên lặng hồi lâu, nói: "Dì cả của anh có cơ thể không tốt lắm, lần trước cũng chỉ có cô ta hôn mê."
Lục Hi Bình cười khổ lắc đầu một cái, đột nhiên ánh mắt đông lại, "Cậu nhìn quý bà bên ngoài kia, có giống dì cả của tôi không?"
Tạ Phỉ thuận thế nhìn một cái, thấy bên ngoài hàng rào tre có một quý bà trung niên, có khí chất rất giống với Lục Phi Dược trong ấn tượng, nghiêm túc mà cứng nhắc, chẳng qua là tuổi tác lớn hơn một chút.
Hắn chỉ nghĩ là khách mới tới, vội ra nghênh đón, đối phương lại nói tới tìm người.
"Xin hỏi có phải Bạch Văn Thu và Triệu Tiểu Mạn có ở đây không?" Bà ta hỏi.
Tạ Phỉ ngây ra, "Đúng, xin hỏi bà là..."
Bà ta đang muốn đáp lời, đột nhiên vẻ mặt biến đổi lớn, mà sau lưng Tạ Phỉ cũng vang lên một giọng nói nam: "Mẹ?"
Lúc Bạch Diễm đẩy Bạch Văn Thu đi ra, liền gặp được người phụ nữ từng mang đến cho hắn ta thống khổ vô hạn trong trí nhớ, sau khi ngây ra, hắn ta lễ phép cười một tiếng: "Bác gái, đã lâu không gặp."
Người phụ nữ xanh cả mặt, không nói một lời.
Ngược lại Bạch Văn Thu quay đầu lại hỏi: "Cậu biết mẹ tôi?"
Không đợi Bạch Diễm nói gì, liền nghe một tiếng gầm thét cực kì tức giận, sợ hãi, oán hận: "Tên biến thái này, tại sao lại không chịu bỏ qua cho con trai tao!"
Nụ cười của Bạch Diễm trong nháy mắt nguội lạnh.
Bạch Văn Thu thì đầy vẻ kinh ngạc.
Tất cả mọi người trong sân trước đều kinh ngạc nhìn sang.
Tạ Phỉ thầm nghĩ không tốt, vội vàng ngăn ở trước, "Thím à, có lời gì đi vào rồi hãy nói, nơi này nhiều người như vậy..."
Mẹ Bạch chỉ là bỗng chốc kích động, chờ nhận ra được tầm mắt phức tạp của người xung quanh, bỗng nhiên đỏ mặt, cảm giác cực kỳ mất thể diện. Bà ta vốn không muốn cho người khác biết con trai là đồng tính luyến ái, hôm nay lại rống lên trước mặt mọi người, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Trong lòng mẹ Bạch nghĩ biết vậy chẳng làm, nhưng không cho là sai, chỉ oán độc trừng mắt nhìn Bạch Diễm, xanh mặt gật đầu với Tạ Phỉ.
Vì vậy mấy phút sau, mọi người tụ tập lại trong phòng Bạch Diễm.
Tạ Phỉ không yên lòng, len lén gửi Wechat bảo Úc Ly tới trấn giữ.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Sau một thời gian dài yên lặng, Bạch Văn Thu đặt câu hỏi trước tiên, anh ta thật sự không dám tin tưởng người vừa mới gào to ra lời độc ác kia lại chính là người mẹ vẫn luôn chú trọng hình tượng của mình.
Lúc này tầm mắt của mẹ Bạch không ở trên người con trai, thậm chí không ở trên người Bạch Diễm, chỉ trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Mạn đang rúc ở góc tường, thái độ hoàn toàn không giống như đối đãi với con dâu tương lai, ngược lại giống như lãnh đạo bất mãn với nhân viên làm sai chuyện.
"Mẹ?" Bạch Văn Thu lại thúc giục hỏi một lần.
Mẹ Bạch hít sâu một cái, thu hồi tầm mắt, trầm mặt chất vấn: "Cái gì? Tên biến thái này lại tới dây dưa con?"
Bạch Diễm cười nhạo một tiếng, đối với hai chữ "biến thái”, hắn ta đã nghe từ trong miệng mẹ Bạch quá nhiều lần, đã sớm không đau không ngứa rồi. Ngược lại là Bạch Văn Thu cau chặt mày rậm, lạnh giọng nói: "Mẹ, mong mẹ tôn trọng bạn bè của con."
"Bạn bè gì, hắn ta vốn chính là biến thái!" Mẹ Bạch giống bị lời của con mình kích thích, chợt đứng lên, giận dữ chỉ Bạch Diễm: "Tên ngoại quốc này lúc ở Mỹ vẫn quấy rầy con, con rất chán ghét hắn ta, không muốn bị hắn ta dây dưa nên mới về nước!" Mẹ Bạch đột nhiên xông lên trước, dùng sức đẩy Bạch Diễm đứng sau lưng Bạch Văn Thu ra: "Mày nói gì với con trai tao rồi, hả? Tại sao mày lại cứ như âm hồn không tan như vậy!"
Bạch Văn Thu ngạc nhiên di chuyển xe lăn, bắt lại tay của mẹ Bạch, vẻ mặt có sự tức giận đè nén: "Mẹ!"
"Văn Thu, hắn ta nói gì con cũng đừng tin, hắn ta đang nói dối, đều là lừa gạt con!” Mẹ Bạch hận đến mức cả người phát run, ánh mắt căm tức nhìn Bạch Diễm tựa như bôi thêm độc, muốn một ngụm cắn chết đối phương, "Con trai, con cách hắn ta xa một chút, ai biết trên người hắn ta có bệnh đường sinh dục gì không! Thứ người như bọn họ —"
"Rốt cuộc là cậu ấy đang nói dối, hay là mẹ đang nói dối!” Bạch Văn Thu đột nhiên quát một tiếng, gân xanh ẩn hiện trên trán: "Triệu Tiểu Mạn rốt cuộc là ai?!"
Tất cả mọi người hơi chậm lại.
Bên trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Tạ Phỉ ngạc nhiên, hắn không trông cậy vào mọi người có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, nhưng cũng không ngờ được mới mấy câu mà đã cháy nhà ra mặt chuột rồi. Hơn nữa Bạch Văn Thu phát hiện thân phận Triệu Tiểu Mạn có vấn đề từ lúc nào, mấy ngày nay rõ ràng biểu hiện của anh ta rất bình thường...
Lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Tạ Phỉ đứng ở cạnh cửa, bỗng chốc lấy lại tinh thần, trong lòng biết là Úc Ly tới.
Quả nhiên, ông chú râu xồm ngoài cửa hai tay đút túi, miễn cưỡng hỏi: "Phát triển đến mức nào rồi?"
Giọng điệu của Úc Ly như xem trò vui, nhưng trong phòng ai cũng không đoái hoài tới y.
Mẹ Bạch kinh hoảng rõ ràng: "Tiểu Mạn, Tiểu Mạn là bạn gái còn, con đang nói gì đấy? Văn Thu, con không thể không có lương tâm được, ba năm kia Tiểu Mạn chăm sóc con như thế nào, nó là một cô gái tốt, không ngại hai chân con có tật, nó —"
"Cô ta chăm sóc con ba năm, ngay cả con bị dị ứng lòng trắng trứng cũng không biết."
Mẹ Bạch ngẩn ra, ngay sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Mạn.
Triệu Tiểu Mạn rụt cổ một cái, chột dạ cúi đầu xuống, thực sự đang hối hận vì lắm mồm thông báo cho mẹ Bạch. Cô ta vốn thấy Bạch Văn Thu gặp bạn cũ, lo lắng xảy ra cái gì không may, liền muốn khai đúng với mẹ Bạch, không nghĩ tới mẹ Bạch vừa nghe đối phương tên là Bạch Diễm, liền trực tiếp đánh tới.
Điều càng khiến cô ta bất ngờ là Bạch Văn Thu đã sớm nghi ngờ cô ta...
Triệu Tiểu Mạn nhìn trộm Bạch Văn Thu, đối phương lại không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm mẹ Bạch.
Mà mặc dù mẹ Bạch mới vừa bị con trai vả mặt, vẫn quật cường giãi bày: "Có phải có hiểu lầm gì hay không, trước kia con đâu có tật xấu này —"
"Bạch Diễm cũng biết."
Bạch Văn Thu châm chọc cười một tiếng.
Ngày đó nói chuyện cùng Bạch Diễm, anh ta đã thấy nghi ngờ.
Bạch Diễm nói rất mơ hồ, thế nhưng câu "bọn họ lừa anh" vẫn khiến anh ta như nghẹn ở cổ họng.
Cho dù Bạch Diễm chỉ là một người “bạn” tình cờ gặp, "bọn họ" lại là cha mẹ, bạn gái và bạn từ bé của anh ta, nhưng anh ta lại tin tưởng người trước theo bản năng, chỉ vì khi anh ta suy nghĩ kĩ, chợt phát hiện sau khi mất trí nhớ nghe được rất nhiều câu chuyện, thật ra thì đầy sơ hở.
Người đầu tiên anh ta nghi ngờ là Triệu Tiểu Mạn, biểu hiện của đối phương thực sự rất kỳ quái, hơn nữa cho tới bây giờ anh ta chưa từng có một chút cảm giác thân thiết nào với Triệu Tiểu Mạn, điều này không bình thường.
Dù là mất trí nhớ, sớm chiều sống chung ba năm, luôn sẽ có trí nhớ thân thể.
Nhưng rõ ràng thân thể anh ra rất bài xích đối với Triệu Tiểu Mạn.
Sau mấy ngày, anh ta cố ý dò xét, rất nhanh đã xác nhận Triệu Tiểu Mạn quả thật có vấn đề.
Nhưng anh ta cũng không biểu lộ ra, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc Triệu Tiểu Mạn có mục đích gì, mà tại sao người bên cạnh anh ta lại muốn bắt tay lừa gạt anh ta như vậy.
Không nghĩ tới, mẹ anh ta lại đột nhiên xuất hiện.
Bạch Văn Thu hờ hững nhìn về phía mẹ Bạch, anh ta không phủ nhận đối phương yêu mình, nhưng trước tình yêu này phải có điều kiện, cần anh ta thông minh, nghe lời, hiếu thuận, chăm chỉ... Chỉ cần thoáng không bằng ý của đối phương, anh ta sẽ phải chịu sự trách mắng nghiêm khắc, làm nhục tinh thần cùng với chiến tranh lạnh, giống như anh ta phải lớn lên theo khuôn mẫu mẹ mình đã lập sẵn, nếu không thì là sỉ nhục, không xứng đáng được yêu thương.
Khi còn bé anh ta vừa yêu vừa sợ mẹ Bạch, theo tuổi tác dần tăng, sợ hãi biến mất, tình yêu có vẻ cũng biến thành không thuần túy nữa, cộng thêm từ thời cấp hai anh ta bắt đầu nội trú ở trường, cấp ba lại tham gia đội tuyển, sau đó chuyển sang đội quốc gia, thời gian ở chung với mẹ Bạch càng ngày càng ít, tình cảm cũng càng ngày càng nhạt.
Trong lòng anh ta biết mình quá lạnh nhạt, nhưng có rất nhiều chuyện liên quan đến anh ta, mẹ Bạch cũng không biết.
"Triệu Tiểu Mạn không biết, là bởi vì mẹ cũng không biết đúng không?"
Mẹ Bạch bất ngờ biến sắc.
"Sau khi con mất trí nhớ, mẹ liền đưa con về nhà, cách một tuần sau Triệu Tiểu Mạn mới tới, lúc ấy mẹ nói bởi vì cô ta muốn từ chức công việc ở Bắc Kinh.” Bạch Văn Thu cười lạnh một tiếng: "Ở quê con không quen nhiều người, chắc hẳn bọn họ cũng đều bị mẹ nhờ vả rồi, nhưng ở Bắc Kinh vẫn luôn có mấy người bạn quan hệ không tệ, mẹ muốn con đi hỏi, hay tự mình nói?”
Mẹ Bạch chấn động mạnh, trong đầu trống rỗng, nước mắt tuôn ra, tâm trạng đã hoàn toàn tan vỡ, gần như là cuồng loạn: "Văn Thu, chúng ta quên hắn ta đi được không? Không phải con không nhớ tất cả sao? Con đã không yêu hắn ta, rõ ràng con đã thay đổi tốt lắm rồi, cũng đã bình thường trở lại rồi!"
Bạch Văn Thu nhướng mày, cũng không ngạc nhiên nói: "Cho nên, không phải cậu ấy dây dưa con, là con có yêu cậu ấy."
Tiếng thút thít của mẹ Bạch hơi ngừng.
"Bác gái, cháu không hề nói cho anh ấy biết những chuyện này." Bạch Diễm nhún vai một cái, lành lạnh nói.
Mẹ Bạch tan vỡ, cả người không khỏi loạng choạng.
Triệu Tiểu Mạn đứng gần đi đỡ theo phản xạ, lại bị mẹ Bạch hung ác tát một cái, "Phế vật vô dụng!"
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bao gồm cả mẹ Bạch, nhưng bà ta không cho rằng mình dạy dỗ Triệu Tiểu Mạn là không đúng.
Đúng là bà ta thuê Triệu Tiểu Mạn giả thành bạn gái của con trai, cũng chưa bao giờ trông cậy vào chuyện này có thể lừa gạt được lâu, càng không thể nào thật sự để cho loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt như Triệu Tiểu Mạn làm con dâu mình. Chẳng qua là sau khi con trai về nước, mặc dù đã bớt nói về Bạch Diễm, nhưng vẫn không thể quên được đối phương, thậm chí hoàn toàn phong bế mình ở trong tình cảm, bà ta muốn thừa dịp con trai mất trí nhớ để kéo tính hướng của anh ta về — nếu Bạch Văn Thu đã có một cô bạn gái, sau này sẽ có cô thứ hai, thứ ba...
Cho dù chuyện của Triệu Tiểu Mạn bị lộ, cho dù ngày nào đó Bạch Văn Thu khôi phục trí nhớ, chỉ cần bà ta có thể nắm lấy cơ hội định hướng giới tính chính xác cho con trai, nói không chừng căn bệnh của anh ta sẽ được chữa hết, nhưng ai biết Triệu Tiểu Mạn lại bị lộ nhanh như vậy, không phải phế vật thì là cái gì?!
"Hay cho một lão yêu bà, lại dám đánh bà cô đây!" Triệu Tiểu Mạn rốt cuộc kịp phản ứng, bất chấp đau rát trên mặt muốn nhào tới, mặc dù bị Tạ Phỉ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, cô ta vẫn giương nanh múa vuốt tức giận mắng: "Cho mấy đồng tiền thối thì giỏi lắm sao, lại còn cho tư liệu rồi hình xăm, biến thái! Khó trách con trai bà lại làm gay, chắc hẳn là có bóng ma trong lòng với phụ nữ!”
Triệu Tiểu Mạn đỏ cả hốc mắt: "Lão yêu bà có biết xăm đau thế nào không? Cho tài liệu còn sai, lại không biết xấu hổ dám trách tôi là phế vật? Bà cô đây thi đại học còn không chuyên tâm như thế, có sức thì sao tôi không thi vào Thanh Hoa Bắc Đại chứ? Phi! Bà đây không làm nữa!"