Mục lục
Truyện Công Lược Trái Tim Lâm Tân Ngôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Tôi không giúp được cậu.

Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo lần lượt ngồi xuống, Văn Khuynh luôn nói chuyện trước đây của Văn Nhàn: “Lúc đó Văn Nhàn thực sự không muốn gả cho ba cháu, đều vì nhà họ Văn nên con bé mới đồng ý, lúc đó bác thấy Tông Cảnh Hạo là tuấn tú lịch sự, lại có năng lực, cứ nghĩ hai người họ kết hôn xong bồi dưỡng tình cảm sau, ai mà biết được là bác lại sai.”
Văn Khuynh hối hận, thất vọng.
Dáng vẻ không có chút vào giả dối, nếu như có thể làm lại, nếu như có cơ hội, ông nhất định sẽ không để em gái mình gả qua đó.
Lâm Tân Ngôn ở phòng khách, nhưng tất cả mọi chú ý đều đổ dồn lên hình bóng của Lý Tịnh.
Cô nhìn thấy Văn Khuynh đem bộ chén đĩa mà Tông Cảnh Hạo dùng để riêng một góc.
May mà cô đổi trước đó rồi, nếu không thì…
Cô chỉ hy vọng có thể qua được cửa này.
Cố gắng làm hết sức có thể.
Một lúc sau Lý Tịnh đi ra, nghe thấy Văn Khuynh vẫn đang nói chuyện của Văn Nhàn, đi tới kéo ông: “Ông uống nhiều rồi à?”
Văn Khuynh bỏ tay bà ra: “Tôi uống có nhiều đâu, uống một ly thì làm sao say được?”
“Hôm nay ông nói nhiều thế?”
“Lòng ông thấy khó chịu, không cho uống rượu, cũng không cho nói chuyện nữa.” Văn Khuynh trợn mắt nhìn, khí thế kiên cường giảm bớt chút nghiêm nghị.
Lý Tịnh cười nói với Tông Cảnh Hạo: “Nếu cháu bận thì cứ về đi, bác thấy ông ấy một lát nữa có nói cũng không hết chuyện đâu.”
Tông Cảnh Hạo không biết mục đích của Lý Tịnh, nhưng Lâm Tân Ngôn biết, bà chắc chắn sẽ đem bộ chén đĩa mà Tông Cảnh Hạo đùng đi xét nghiệm.
Lần này cô phát hiện ra nên mới có cơ hội hoán đổi, nếu như lần này mà không thành thì bọn họ vẫn phải tìm cô hội ra tay.
Lần tới chưa chắc là sẽ thuận lợi tráo đổi như vậy, chi bằng lần này cứ để họ thành công.
Cô kéo Tông Cảnh Hạo: “Chúng ta về trước đi, em còn có việc nữa.”
“Vậy bác cũng không giữ các cháu nữa.” Lý Tịnh để hai người nhìn Văn Khuynh, bà ra vẻ không còn cách nào.
Tông Cảnh Hạo đứng dậy, nhìn Văn Khuynh: “Cháu về trước đây.”
Văn Khuynh trừ việc trong lòng thấy đau xót ra, không nghe thấy giọng nói của Tông Cảnh Hạo, Lý Tịnh trả lời: “Được, hai cháu về trước đi, bác chăm sóc ông ấy.”
Tông Cảnh Hạo nhìn Lý Tịnh một cái, anh phát hiện ra Lý Tịnh hôm nay có điều gì đó khác thường.
Dường như bà rất hi vọng anh đi, trước đây đều là giữ lại, giữ anh ở lại thêm một lúc.
Lâm Tân Ngôn kéo ống tay áo của anh, cười nói: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn đang đợi chúng ta đấy.”
Tông Cảnh Hạo cất giấu tâm tư, xoay người.
Lý Tịnh đỡ Văn Khuynh, mở miệng nói: “Bác không tiễn hai cháu nữa nhé!”
Lâm Tân Ngôn vẫy tay với bà: “Không cần tiễn đâu ạ, chúng chúng về đây.”
Ra cửa, bàn tay kéo tay Tông Cảnh Hạo buông lỏng ra.
Tông Cảnh Hạo rủ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn cô: “Em có chuyện gì à?”
Hôm nay Lâm Tân Ngôn cũng có điều gì đó khác thường.
Tư tưởng của Lâm Tân Ngôn bỗng dừng một lát, suy nghĩ một lát mới nói: “Em đồng ý với Tiểu Hi và Tiểu Nhụy là về nhà sớm.”
“Đây là cái mà em nói là có chuyện à?” Tông Cảnh Hạo nhíu mày.
Lâm Tân Ngôn ngước đầu, dựa vào ngực anh nũng nịu nói: “Thì là chuyện này, không được à?”
Tông Cảnh Hạo rất thích cô nũng nịu với anh, đưa tay ôm lấy cô, đầu chôn vào vai cô: “Được, em nói thế nào là như thế đấy, anh đều nghe em hết.”
Anh thở ra hơi nóng phả vào da cô, tê tê nhột nhột, cô đẩy anh ra: “Được rồi, đừng làm rộn.”
Tông Cảnh Hạo hôn cô chụt một cái, mập mờ cười: “Anh cũng muốn về nhà sớm.”
Nói xong liền không cho cô kịp phản ứng hay có cơ hội từ chối mà kéo cô lên xe.
Trong lúc về, Lâm Tân Ngôn chỉ nhìn vào video Lâm Hi Thần đăng tải, kết quả phát hiện trên mạng weibo có lên tiếng thanh minh, hơn nữa còn nói sẽ để cơ quan điều tra chuyện này.
Lâm Tân Ngôn trong nháy mắt bỗng trở nên nghiêm túc, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Con trai của anh…”
“Ừm?”
Tông Cảnh Hạo quay đầu.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại cho anh xem.
Tông Cảnh Hạo cũng không cảm thấy chuyện này vẫn không như câu nói kia, trong sạch không sợ bị điều tra.
Nếu như bản thân không tự lấy mình lam gương thì chỉ có thể nói là đáng phải tra.
Dù sao thì con trai của anh làm rất tốt.
Lâm Tân Ngôn thu lại điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, chỉ hi vọng chuyện Lâm Hi Thần đăng tải đoạn video lên sẽ không bị người ta phát biết.
Tông Cảnh Hạo biết trong lòng cô đang lo lắng điều gì, cho cô một viên thuốc an thần: “Sẽ không có ai biết đâu.”
Lúc biết Lâm Hi Thần làm cái gì, anh đã sai người xử lý hết tất cả mọi dấu vết rồi.
Không có ai có thể tra ra được là Lâm Hi Thần tung tin.
Lâm Tân Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng reo lên, là y tá của bệnh viện, Lâm Tân Ngôn đặc biệt đưa số điện thoại cho y tá phụ trách trông coi Tần Nhã, nhỡ cô xảy ra chuyện thì có thể gọi điện cho mình.
“Theo sự dặn dò của bác sĩ điều trị, bệnh nhân có thể chuyển tới phòng bệnh thường, nhưng hiện tại bệnh nhân không đồng ý chuyển.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Cúp điện thoại Lâm Tân Ngôn nói: “Anh đưa em tới bệnh viện một chuyến đi.”
Tông Cảnh Hạo không hỏi cũng biết lý do tại sao cô muốn tới bệnh viện, phía trước là ngã tư, anh liền chuyển hướng quay đầu xe.
Rất nhanh xe đã dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện.
Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo cùng xuống xe đi vào sảnh, đi thang máy lên tầng 21 vào phòng giám sát đặc biệt.
Trong hành lang Tô Trạm đang quấn lấy y tá: “Cô cho tôi vào nói chuyện với cô ấy đi, chỉ một câu thôi.”
“Thực sự không phải tôi không cho anh vào mà là bệnh nhân không muốn gặp anh, tôi cũng không còn cách, tình trạng của bệnh nhân rất đặc biệt, không chịu nổi đả kích, vì vậy xin anh bình tĩnh một chút, đợi đến khi bệnh nhân khỏe lại thì anh muốn gặp kiểu nào, nói chuyện như thế nào cũng không sao cả, còn bây giờ anh đừng làm khó tôi nữa.” Y tá tận tình khuyên bảo.
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy một màn này, biết lý do tại sao Tần Nhã không muốn chuyển phòng rồi.
Cô bước nhanh tới: “Tô Trạm.”
Tô Trạm xoay người, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn vội vã bước đến, buông y tá ra: “Chị dâu…”
“Bệnh viện là nơi nào?” Lâm Tân Ngôn nghiêm nghị.
Tô Trạm biết rất rõ nơi này là nơi nào, nhưng trong lòng rất khó chịu, chỉ muốn nhìn Tần Nhã một cái.
“Em không kiểm soát được bản thân.”
“Em chỉ muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, hoặc là ân hận?” Lời nói của Lâm Tân Ngôn sắc bén: “Tình trạng hiện tại của cô ấy? Hủy dung, mất con, một người phụ nữ vừa mất nhan sắc, lại vừa mất máu mủ, có biết cô ấy khó khăn đến mức nào không? Nếu như cậu vẫn còn lương tâm thì đừng quấy rầy con bé nữa, để nó yên tĩnh một chút, tĩnh dưỡng tốt sức khóe có được hay không?”
Tô Trạm đều hiểu: “Em chỉ muốn nhìn cô ấy một cái thôi có được không?
“Con bé không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nó.” Lâm Tân Ngôn nặng nề thở dài: “Chị không giấu cậu nữa, chị đã thu xếp cho con bé một bệnh viện tốt, chị sẽ đưa nó rời khỏi đây, đợi đến khi sức khỏe hồi phục, chị sẽ nói cho cậu địa chỉ, đến lúc đó hai người tự nói chuyện với nhau, nhưng trong thời gian con bé chưa khỏi bênh cậu không được phép làm phiền nó.”
Tô Trạm nghe xong liền hoảng loạn, muốn đem Tần Nhã đi?
“Chị dâu…”
“Đây cũng là ý của Tần Nhã.” Lâm Tân Ngôn chặn ngang lời anh.
Tô Trạm cầu xin nhìn Tông Cảnh Hạo: “Cảnh Hạo…”
“Tôi không giúp được cậu.” Tông Cảnh Hạo dứt khoát từ chối, anh nghe vợ anh.
Chuyện này anh cũng cảm thấy Tô Trạm và Tần Nhã cần phải yên tĩnh một thời gian, bây giờ gặp mặt cũng không giải đáp được những vướng mắc trong lòng.
Tô Trạm đau lòng ôm đầu: “Em chỉ nhìn một cái mà thôi, tại sao đều cự tuyệt em.”
“Nhìn một cái, có cần thiết hay không, cậu có từng nghĩ cảm nhận của Tần Nhã không? Con bé bị hủy dung rồi, cậu nghĩ nó sẽ có tâm trạng gì khi đối diện với cậu, sao cậu vẫn ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân, sao không suy nghĩ cho con bé một chút?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK