Mục lục
Truyện Công Lược Trái Tim Lâm Tân Ngôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 424: Anh nói ai tự cho mình là đúng

Lý Chiến đáp lại ánh mắt cười của cô, ánh mắt cùng từ từ ngưng lại. Cô đi chân trần giẫm lên thảm, để lộ hai bắp chân, Trần Thi Hàm bị anh nhìn tới mức rất mất tự nhiên, nên bất giác rụt chân lại, dữ dằn nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Lý Chiến không tức giận thu lại tầm mắt, nhìn cô một lần nữa, chọc ghẹo: “Có nơi có chốn? Thích ai? Anh biết tiêu chuẩn của em rất cao, ai có thể lọt vào mắt em?”
Lý Chiến biết rồi còn hỏi.
Trần Thi Hàm quay người tới bên giường đi đôi dép lê vào giả vờ không nghe thấy.
Trần Thanh nói bây giờ không thể nói cho người khác biết chuyện này.
Vì vậy cô mới không trả lời Lý Chiến.
Lý Chiến vừa đi vào đã đóng cửa lại, Trần Thi Hàm chỉ lườm anh một cái, không cảm thấy hai người ở cùng một phòng có gì không ổn. Lúc vừa lên trung học, hai người còn uống chung một chai nước nữa.
Cô ngồi bên bàn trang điểm chải đầu nhìn mình trong gương hỏi Lý Chiến: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì không thể tìm em sao?” ;c ngồi bên góc bàn, khoanh tay trước ngực nhìn Trần Thi Hàm: “Em nhìn trúng ai rồi?”
Lý Chiến tiếp tục hỏi.
Trần Thi Hàm lườm anh: “Tại sao muốn biết?”
Đột nhiên cô cảnh giác nhìn Lý Chiến, hai mắt híp lại: “Có phải anh biết được gì rồi?”
Nếu như anh hoàn toàn không biết chuyện gì thì tại sao cứ hỏi mãi chuyện này.
“Anh biết chuyện gì? Tại sao lại hỏi như vậy?” Lý Chiến cười hỏi.
Trần Thi Hàm dò xét anh một lượt, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên: “Nói mãi không thôi không phải là tác phong của anh.”
Lý Chiến nhìn cô tình cảm: “Hiểu anh như vậy? Không phải thích anh rồi chứ?”
Mặc dù quen thân với Lý Chiến nhưng trước giờ anh chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô, Trần Thi Hàm lặng người một lát rồi quay người bực bội nói: “Hứ, anh nằm mơ chưa tỉnh hả? Ban ngày ban mặt mà nằm mơ, em thích anh? Đừng đùa chứ? Anh không phải gu của em.”
Lý Chiến mỉm cười chọc ghẹo nói: “Em còn chưa thử sao biết anh không phải gu của em?”
Mặc dù Trần Thi Hàm là cô gái chưa trải sự đời nhưng cũng hiểu lời tỏ tình của anh. Khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, da mặt có dày hơn nữa cũng không thể dày bằng một người đàn ông.
“Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ, anh mau đi đi.” Trần Thi Hàm ra lệnh tiễn khách rồi cuộn tròn trong chăn, đầu cũng chui vào trong.
Lý Chiến không đi, anh đi tới đứng bên giường, lúc ở trong nhóm kịch, anh có một thói quen, trước khi vào vai sẽ mồi cảm xúc trước.
Đợi tới khi anh cảm thấy có thể nhập vai, thể hiện tốt cảm xúc anh muốn thể hiện mới để đạo diễn bắt đầu quay.
Nếu không cho dù khả năng diễn xuất thế nào, được tán dương như thế nào cũng không thể đẩy cảm xúc.
Khi cảm thấy đã có thể, anh mới ngồi bên giường, nói bằng thâm trầm, che giấu một cảm xúc khó bề phát hiện: “Em biết tại sao anh vẫn luôn không tìm bạn gái không?”
Trước mắt Trần Thi Hàm là một khoảng đen nhưng cô có thể nghe thấy rõ ràng giọng Lý Chiến nói, nhưng không ho he một tiếng.
Mặc dù trong chăn rất khó chịu nhưng cô cũng không kéo chăn ra.
Lý Chiến biết Trần Thi Hàm nghe thấy lời anh nói.
Anh tiếp tục đẩy cảm xúc của mình lên, có lẽ vì trong phòng quá yên tĩnh không giống đoàn phim có nhiều người nên anh rất nhẹ nhàng đã hòa mình vào tình cảm: “Anh vẫn không tìm bạn gái vì vậy mới không có bạn gái.”
Trần Thi Hàm ở trong chăn bịt kín hình như có vẻ rất muốn biết cô bạn gái anh nói là ai.
“Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi, từng học cùng một trường, từng nhìn thấy cho xấu của đối phương….” Giọng nói của anh bắt đầu có chút thương cảm, kìm nén, như tiếng lòng không chỗ bộc bạch: “Bao nhiêu năm nay, anh cũng muốn tỏ tình nhưng vì quá thân nên không mở miệng nổi.”
Trần Thi Hàm ở trong chăn sắp không thở nổi nữa, không biết có phải vì lời Lý Chiến nói khiến trái tim cô đập nhanh thấy lạ.
Lý Chiến nheo mắt nhìn chiếc chăn phập phồng tiếp tục nói: “Cô ấy à, thực ra rất xinh đẹp…”
Trần Thi Hàm tiếp tục nín thở để nghe rõ lời Lý Chiến nói bởi vì những điểm anh nói, cô đều rất phù hợp.
Lý Chiến vẫn luôn rất thích cô?
“Chỉ là tính tính không tốt lắm, luôn cho rằng mình đúng, nhưng vì gia đình có điều kiện nên cô ấy luôn rất cao ngạo, người bình thường cô ấy đều không xem ra gì, chỉ điều này không…”
“Lý Chiến!”
Đột nhiên, Trần Thi Hàm vén chăn lên ngồi bật dậy tức giận chỉ về Lý Chiến: “Anh nói ai tự cho mình là đúng hả?”
Lý Chiến nhìn cô cong môi: “Anh nói người anh thích tự cho mình là đúng, không nói người anh thích là em, sao em nổi giận? Lại còn kích động như vậy?”
…………….
Trần Thi Hàm: “…….”
Mặt cô đỏ như tôm luộc.
Bầu không khí khựng lại mấy giây, Trần Thi Hàm hét lên với anh: “Văn Hiểu Tịch, anh cút cho em, u…”
Miệng của cô đột nhiên bị bịt kín.
Trần Thi Hàm rất cao ngạo, bởi vì không thích ai nên chưa từng yêu tới bây giờ vẫn còn nụ hôn đầu.
Đây là lần đầu tiên…
Hai mắt cô không ngừng co lại, rất nhanh sau đó cô đã ý thức được Lý Chiến đang làm gì, cô muốn đẩy anh ra nhưng tay vừa cử động đã bị Lý Chiến tóm lấy, tay kia của anh luồn qua mái tóc rối dính chút mồ hôi của cô, đỡ lấy gáy cô, hôn sâu….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK