Sao em lại không nghe điện thoại! Em chán sống rồi sao?
Hạ vẫn nằm im không trả lời,Lâm vẫn tiếp tục tra vấn, Hạ khẽ xoay người nhìn Lâm:
Có cần thiết không? Em chẳng nói em có thể tự về rồi sao?
Em! Em!
Lâm nắm chặt tay Hạ, nó khiến đau đớn:
Anh muốn làm gì vậy?
Hạ vung tay hất Lâm ra, nhìn anh bằng một ánh mắt lạnh lùng:
Em ra ngoài đây! Em không muốn ở cùng anh!
Lâm kéo tay Hạ quát:
Hạ! Em đứng lại đó!
Không!
Hạ chạy nhanh ra phía cửa:
Em ngủ ở đây đi! Anh ra ngoài!
Khẽ buông tay Hạ ra, Lâm bực tức ra ngoài, Hạ cũng không quan tâm trèo lên giường ngủ say sưa.
Vài ngày sau, tại nhà Hạ:
Dậy đi! Còn ngủ nướng nữa sao?
Lâm theo thói quen đi thể dục về đánh thức Hạ, Hạ dụi mắt đi vào phòng tắm, thay đồ đi làm:
Em định đi làm ngay sao?
Đúng! Công ty có chút việc nên em phải đi sớm!
Được! Để anh trở em đi!
Không! Không cần!
Sao?
Bắt đầu từ hôm nay em sẽ tự đi làm lại, Hạ vớ vội sấp tài liệu, khoác chiếc cặp bước ra ngoài:
Em! Em đứng lại đó!
Lâm kéo tay Hạ lôi vào:
Em! Không thể làm vậy?
Sao lại vậy chứ? Em có đủ chân, đủ tay còn rất tỉnh táo nữa, em có thể tự đi làm, không cần anh đưa đón. Hạ cố vung tay anh ra, Lâm kẹp chặt tay cô lôi vào đẩy cô ngã lên giường:
Anh!
Lâm khuôn mặt vô cùng tức giận. Hạ ngồi dậy, đẩy anh ra:
Anh không thể làm vậy, buông em ra, em còn đi làm!
Hạ định đi ra ngoài:
Em không thể nào đi, Lâm kéo tay Hạ lại, Hạ chống cự nhưng vô ích:
Anh buông em ra!
Lâm vẫn ghì chặt Hạ, dồn Hạ sát vào tường, cố chiếm lấy nụ hôn của cô, nhưng Hạ nhất quyết không chịu, cố sức đẩy anh ra, trong giây phút Hạ không muốn trở thành nô lệ tình dục của tên ác quỷ này. Hạ cố sức dùng đôi tay nhỏ bé đấm, đẩy mọi việc có thể anh ta ra, nhưng Hạ càng làm vậy thì Lâm càng kích thích, khi mọi sức đã cạn, Hạ vẫn cố sức không để anh ta làm nhục mình thêm một lần nào nữa. Hạ cố sức cắn mạnh vào môi anh ta, những giọt máu ứa ra, đau đớn mà buông Hạ ra. Hạ cố lau những giọt máu trên môi, cố gắng kéo cái áo lên, Lâm vô cùng tức tối, khẽ lau vết máu trên môi, nó không đau, ánh mắt tức giận của Lâm sôi sục, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận, anh định vung tay đánh Hạ:
Anh! Anh đánh đi! Dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không bao giờ chấp nhận anh, thà tôi chết còn hơn phải sống với một tên ác quỷ như anh( Hạ cứng miệng, nhìn thẳng vào Lâm)
Lâm đấm mạnh tay vào tường, đôi mắt hừng hực lửa hận, Hạ cũng không đứng lại lâu nữa, nhưng khi định quay đi:
Em hận anh!
Lâm lại kéo tay Hạ, Hạ nhìn chằm chằm Lâm:
Đúng! Đúng vậy!
Lâm không suy nghĩ gì, bế phốc cô lên giường mặc cho Hạ giãy giụa. Đôi mắt đầy lửa giận, hành động thô bạo, anh nhất quyết phải làm vậy, phải trà đạp Hạ như vậy, Hạ càng lớn tiếng mắng anh thì anh lại càng có thêm cơ hội đi sâu vào khoang miệng Hạ, càng kích thích, cuối cùng thì mọi đau đớn thì Hạ đều phải chịu. Khi cơn cơn khát giục đi qua, khung cảnh hoang tàn, những vết bầm tím vẫn còn hằn trên da thịt, mỗi vết cào cấu của Lâm đều thành sẹo trên người Hạ. Hạ không còn sức lực nữa, cô nằm trơ mắt, không biểu cảm, nước mắt cứ ứa ra, tình cảnh rất thê thảm. Lâm khẽ kéo cái chăn lên đắp cho Hạ, cánh tay vẫn ôm chặt cô, khẽ thì thào bên tai điều gì đó khiến Hạ càng kinh tởm con người này.
Hạ cũng nhận ra rằng, mình không thể nào chung sống với con người này được, Hạ cố không gây gổ với anh nữa, vì kết cục chỉ là đau đớn. Bắt buộc phải ngoan ngoãn nghe lời anh, mỗi ngày Lâm đều đưa đón Hạ đi làm. Không khí rất khó chịu, rất bức bối, cô muốn thoát khỏi anh ta nhưng...
Trong phòng làm việc Hạ đang cần mẫn với công việc, đang xử lí hàng đống giấy tờ, chất ngập, khá đau đầu, điện thoại rung chuông:
A lô! Sao cơ? Hắn ta nói vậy sao? Thật là khốn khiếp!
Đúng đó, khổ thân con bé khóc lóc suốt không à?
Vậy sao? Em đã bị hắn làm vậy rồi!
Ừm!
Nhưng chị yên tâm em sẽ có cách!
Ừm! Vậy mai gặp!
Hạ ném chiếc điện thoại lên bàn xoa đầu, cô có vẻ mệt, dạo này công việc không thuận lợi, luôn bị khách hàng làm khó, bực nhất là những gã luôn lấy thịt đè người:
Khốn khiếp!
Hạ dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, Lâm cũng vào phòng làm việc:
Em sao vậy? Em mệt sao?
Không! Không có gì?
Hạ mở choàng mắt, lại vùi đầu vào đống giấy tờ, trông Hạ làm việc rất nghiêm túc, mái tóc buộc gọn gàng, chiếc kính chỉ đeo khi làm việc khiến Hạ rất trí thức. Lâm khẽ đặt một ly cafe lên bàn Hạ:
Em uống đi! Nó sẽ khiến em tỉnh táo hơn đó!
Ừm! Cảm ơn!
Hạ không nhìn Lâm, Lâm cũng không để ý nhưng vẫn muốn chêu đùa Hạ:
Có chuyện gì mà khiến Bà xã anh đau đầu như vậy?
Anh!
Hạ định nổi giận, nhưng rồi lại cố dằn giọng lại:
Anh! Đừng có nói giọng đó!
Sao nào?
Không! Không thích!
Vậy sao!
Lâm hôn nhẹ vào má Hạ:
Hạ giãy ra, đứng lên ôm đống giấy tờ lên, Hạ định rời đi:
À mà quên!
Gì vậy?
Anh xem đi!
Hạ lấy một tờ giấy trong sấp giấy tờ:
Cái gì đây?
Là thỏa thuận mới, chúng ta cần thỏa thuận lại!
Thỏa thuận lại?
Ừm! Anh xem đi!
Lâm khẽ lướt qua, nhưng rồi anh vứt nó ngay xuống bàn:
Anh thấy sao? Ok không?
Không! Không có gì! Nếu em thích thì Ok!
Được anh kí đi!
Lâm khẽ soẹt một cái:
Được rồi chứ? Ok
Ok!
Hạ giật lại tờ giấy, khẽ cười, Hạ rời đi:
Em cứ định như vậy mà đi sao?
Sao nào?
Lâm kéo tay Hạ lại, người Hạ như sát lại gần anh, khẽ mân mê tay trên mái tóc Hạ:
Anh đã làm những việc em yêu cầu rồi vậy còn em?
Sao nào?
Khẽ hôn nhẹ vào môi Hạ, Hạ dựt ra:
Anh!
Em sao vậy?
Không!
Lâm tiếp tục hôn nhẹ vào môi Hạ, Hạ không đồng ý, vội đẩy anh ra:
Anh đừng quên là anh kí thỏa thuận mới này, trong thỏa thuận có ghi rõ một điều đó là tôi sẽ không tiếp tục làm nô lệ tình dục cho anh, từ giờ tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh, hết một năm là chúng ta sẽ đường ai nấy đi! Ok!
Hạ rời đi, nhưng Lâm lại kéo lại, anh vẫn không buông tha cho Hạ, lao vào hôn Hạ tới tấp, Hạ tát mạnh Lâm một cái:
Anh! Đúng là không giữ lời! Chẳng phải anh đã kí rồi sao?
Phải! Nhưng hiệu lực thỏa thuận phải là ngày mai, thế nên ngày hôm nay em không được từ chối anh!
Lâm khẽ luồn tay vào sâu bên trong lớp áo, đẩy Hạ lại gần chiếc bàn, áp sát Hạ lên bàn. Mặc cho Hạ giãy giụa, anh vẫn luôn thô bạo như vậy ép Hạ quan hệ.