Cẩn thận!
Cô bé ngã ra đường, máu bắt đầu chảy ra từ đầu gối, cô bé rất cứng cỏi không khóc lấy một tiếng. Nhận ra là cô bé hôm trước gặp ở quán bar, lên Lâm rất nhanh chóng bồng cô bé đi, sau khi băng bó, Lâm đã mua nước cho cô bé
****
Này! Trà sữa của cháu:
Ừm! cảm ơn chú!
Cô bé với nụ cười tươi, trong trẻo trên đôi mắt:
Cháu! Còn đau không?
Lâm nhìn vào vết thương của cô bé mà vô cùng lo lắng:
Cháu không sao?
Cô bé rất cứng rắn:
Vậy sao?
Ừm!
Mà sao giờ này mà người nhà cháu còn chưa tới đón!
Không! Có ai đến đón cháu đâu!
Cháu!
Vì cháu đã lớn, cháu có thể tự về được!
Giọng nói dưt khoát, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con, Lâm có phần hứng thú về cô bé này:
Cháu biết không, nếu con chú còn sống thì chắc là cũng như cháu, cháu thật rất giống tinh cách của cô ấy!
Cô bé ngây ngô, không hiểu ý anh, khẽ xoa nhẹ đầu cô bé:
Thôi nào! Dù sao cháu cũng còn trẻ con! Đi nào! Chú đưa cháu về!
Không! Mẹ cháu sẽ mắng đó!
Mẹ cháu! À phải rồi mẹ cháu có phải là người phục vụ ở quán bar hôm trước!
Ừm!
Vậy còn người tới đón hai mẹ con cháu lúc về, sao cháu lại gọi bằng mẹ:
Là mẹ đỡ đầu, đó là bạn thân của mẹ cháu, nên cháu cũng gọi là mẹ.
Ồ ra vậy, trái đất này thật là tròn.
Sao chú quen mẹ đỡ đầu cháu sao?
Ừm! cũng gọi là vậy, chú cùng làm ăn với chồng mẹ đỡ đầu cháu.
Vậy cháu về với chú được chứ?
Sao lại không!
Trên đường về Lâm đã gọi cho Loan vì không liên lạc được với mẹ cháu bé. Vì đường quá xa hay là do cô bé bị mất máu lên đã ngủ thiếp đi, khi xuống xe Lâm cõng cô bé trên lưng, vừa lúc đó xe của Loan đáp xuống:
Băng nhi!( Cô rất lo lắng, chạy ngay đến sau khi nghe điện thoại của Lâm)
Suỵt! con bé ngủ rồi!
Sau khi đưa bé vào nhà, Loan không ngừng lau vết thương, lau người cho bé, trông cô rất lo lắng, mọi hành động đều rất tỉ mỉ, Lâm đứng bên ngoài cửa thỉnh thoảng lướt mắt nhìn cô, nhưng không dám nhìn thẳng.
Dưới nhà:
Cảm ơn anh, nếu không có anh thì..
Cô đừng nói vậy? mà cô có vẻ rất quý con bé, trông cô có vẻ lo lắng.
Loan khẽ nhấp một ngụm trà, phong thái tao nhã, nhẹ nhàng:
Đương nhiên rồi vì mẹ con bé là bạn thân của tôi mà!
Từng cử chỉ Loan được Lâm quan sát rất kĩ, mọi thứ ở cô đều làm anh liên tưởng đến Hạ, phải chăng là do anh quá nhớ nhung, hay là sự thật. Khi chị giúp việc mang đồ ăn nhẹ lên, Loan:
Sao lại cho sữa vào bánh vậy, tôi chẳng nói với chị là tôi không thích rồi sao?
Cô không thích ăn sữa với bánh mì sao?
Lâm cũng ngạc nhiên vì Hạ cũng rất ghét món này, thậm chí ngày trước thà cô bị nhịn đói cũng không ăn chúng, những lúc như vậy Lâm thường chêu Hạ là cứng đầu khó bảo:
Loan có chút bối dôi, vén nhẹ vành tai trên vành tai, một cử chị nhẹ nhàng nhưng ấm áp
Định rất may mắn khi cưới được cô làm vợ thật đó!
Loan cười nhẹ nhàng, trên đôi má là một núm đồng tiền xinh xắn:
Anh quá khen, em thấy chị Băng cũng xinh mà!
Lâm khi nghe Loan nhắc về Băng thì lại lặng im không muốn nói gì hơn cả.
Loan cầm chiếc bánh lên định ăn:
Chẳng phải cô nói không thích sao, liệu cô..
Không thích nhưng em vẫn ăn được, dù sao cũng muộn rồi, em cũng khá đói nữa nên..
Sau khi rời khỏi nhà, trong đầu Lâm không ngừng suy nghĩ về Loan, rất khó hiểu, trong phút chốc anh có cảm giác thật giả lẫn lộn quá, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý định đó, lao nhanh chiếc xe, chiếc xe phóng vụt nhanh bỏ lại làn khói ở phía sau.