• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Hạ, Lâm nhanh chóng xuống xe đỡ Hạ:

Cẩn thận một chút!

Anh làm ơn đừng xem em như con nít vậy?

Anh khẽ vòng tay qua eo cô:

Thì em chẳng là con nít thì gì!

Anh!

Thôi nào vào nhanh lên, trời bên gió lắm, em sẽ bị cảm đó!

Anh!

Đưa Hạ vào nhà thật cẩn thận, anh dìu cô nhẹ nhàng từng bước lên bậc thang:

Cẩn thận một chút!

Sau khi đặt cô nằm xuống giường anh khẽ kéo nhẹ cái chăn đắp cho cô, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng:

Em ngủ chút đi! Cho khỏe!

Ừm!

Lâm định rời đi, thì Hạ kéo tay anh lại:

Anh đừng đi mà!

Lâm lại ngồi xuống thành giường:

Sao vậy?

Anh! Anh có thể ở lại cho đến khi em ngủ không?

Ùm! được!

Anh nằm đi, anh ôm em, kể chuyện cho em nghe, em laai rồi không nghe kể chuyên rồi!

Em!

Thôi nào anh nằm đi!

Lâm nằm xuống cạnh Hạ, Hạ lại giống như ngày trước, cô gối đầu lên tay anh, nép đầu vào ngực anh, hồi trước mỗi lần cô khó ngủ là Lâm lại ôm cô vào lòng, kể chuyện cho cô nghe và thế là chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. Lâm lúc này đã ôm chặt cô vào lòng, hơi ấm từ cơ thể Hạ truyền sang cho anh, rất ấm áp, anh thực sự rất lãnh lẽo trong suốt sau năm qua, anh khẽ vuốt nhẹ lưng cô, kể lại những câu chuyện hồi trước anh hay kể, trong phút chốc anh như quên mọi thứ, cuộc sống với anh có lẽ chỉ cần vậy, chỉ cần được bên cô như vậy, đúng như anh nghĩ, sau khi nghe kể chuyện, Hạ nhanh chóng ngủ thiếp đi, những hơi thở của cô phả đều đều vào người anh, khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, vuốt nhẹ đôi má, anh hôn nhẹ vào môi cô một nụ hôn nhẹ nhưng rất ấm áp, anh siết chặt vòng tay mình tự nhủ với bản thân:

Anh sẽ mãi ở bên em! Không bao giờ chia xa!

Khoảng thời gian này, Hạ vẫn ở lại nhà bố mẹ, vì sức khỏe của cô còn khá yếu nên không thể về nhà cùng Lâm được, hơn nữa Lâm lúc này đâu có ở một mình, anh đã kết hôn, và người vợ hợp pháp của anh là Băng, đó là sự thật không thể thay đổi. Mặc cho bố Hạ nói với anh là anh và cô nên chấm dứt, nhưng Lâm nhất quyết không bỏ cuộc, ngày ngày anh đến cho Hạ uống thuốc, dỗ Hạ ngủ, chăm sóc cô rất chu đáo, thấy Lâm như vậy bố mẹ Hạ không biết làm thế nào nữa.

Hôm nay ngay sau khi tan họp, Lâm vội vàng rời công ty đi ra ngoài, anh không hề để ý đó là Băng đang đi sau anh. Xe anh dừng lại trước cổng nhà Hạ, thấy Lâm về, Hạ vôi chạy ra mở cửa:

Ông xã em đi làm về sao? Có vẻ muộn đó nha!

Anh ôm hôn cô nhẹ nhàng, nụ cười tươi trên môi:

Anh xin lỗi, anh bận họp!

Không được! anh không được xin lỗi không như vậy?

Ừm! vậy em nói anh phải làm sao đây?

Ừm!

Hạ nhìn anh, ánh mắt có chút tinh quái, cô giẫm nhẹ vào chân anh:

Á! Em làm cái gì vậy?

Đó coi như hình phạt đối với anh!

Em! Em được lắm! Em xem anh làm gì em đây!

Lâm định ôm lấy Hạ, nhưng cô né rất nhanh:

Lêu! Lêu! Anh không đuổi được em đâu?

Em! Em đứng lại cho anh!

Không! Anh đuổi em đi!

Hạ! em đứng lại, em đứng lại Hạ, để xem xem anh bắt được em anh sẽ làm gì em!

Trong xe, Băng không thể tin vào mắt mình, những thứ cô nhìn được, cô nghe được là hoàn toàn là sự thật sao, cô cắn mạnh vào tay mình để không khóc. Trời ơi tại sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ, Loan tại sao lại là Hạ, và họ tại sao??? Băng rối trí lắm trong phút chốc cô không còn nghĩ được gì nữa, những giọt nước mắt ứa ra không ngừng, phải chăng đây chính là hình phạt của ông trời cho cô, cho những tội lỗi của cô gây ra sao, cố nắm vững vô lăng bằng đôi tay run rẩy, gương mặt toát lên một sự sợ hãi rất lớn, chiếc xe lảo đảo rời khỏi cổng, nó lao với tốc độ chóng mặt, phải nói là cô không còn bình tĩnh nữa, không còn lí trí nữa, những con đường nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK