Trong bếp, Hạ đang phụ mẹ chuẩn bị nấu nướng:
Mẹ! Có cần con giúp gì không ạ?
Ừm!( Mẹ hạ còn chưa trả lời hết thì)
Chẳng có việc gì cả đâu, anh ra ngoài đi, ở đây bẩn đồ bây giờ!( Hạ cố ý đẩy Lâm ra)
Bẩn gì chứ! Muốn ăn mà không vào bếp thì sao được, phải không mẹ?
Ừm! Vậy thì con nhặt rau với Hạ đi!
Ok! Gì chứ việc này con làm được.
Lâm ngồi cạnh Hạ, cố kéo cái ghế ra xa, Lâm cười khi thấy Hạ như vậy:
Mấy ngày ở nhà mẹ được mẹ chăm cho có khác bớt xanh xao hẳn!
Cái gì? Nó mới!
Anh nói gì chứ? Trước giờ em chỉ cần về với mẹ là lại béo tốt ngay à, phải nói là đồ ăn của mẹ là tuyệt nhất luôn!
Con bé này chỉ giỏi nịnh không à( Mẹ Hạ cười)
Cùng lúc đó, Hạ trợn mắt lên ra hiệu với Lâm, Lâm cũng hiểu ý Hạ, cũng lêu lêu lại, Hạ không có ở nhà mẹ thì chỉ có thể ở nhà chị Thủy, Lâm cũng đoán ra:
Xong rồi! Để anh rửa cho!
Ơ!
Con rể đảm đang thật( Mẹ Hạ lên tiếng khen ngợi khiến Lâm phổng mũi)
Dạ! Đâu có!
Đúng vậy!
Hạ khẽ với lấy quả táo, ăn ngon lành:
Con bé này! Ăn uống thì phải bổ ra chứ ai lại, cũng may mà không phải ở chung với nhà chồng đó, không thì..
Mẹ này!
Mẹ nói không đúng sao?
Vâng! Vâng mẹ lúc nào cũng đúng mà!
Biết vậy thì tốt!
Đúng đó! Mẹ luôn đúng em không biết à?
Khẽ cắn một miếng trên quả táo của Hạ:
Anh! Ai cho anh ăn à?
Hạ giật lại, phồng má lên rất đanh đá, nhưng Lâm vẫn thích:
Ừm! Táo ngọt quá! Hay là do em ăn trước lên mới ngọt như vậy nhỉ( Lâm chọc Hạ)
Ừm!
Anh chỉ tào lao thôi không à!
Cả bữa ăn, Lâm không ngừng gắp thức ăn, chêu chọc Hạ, Hạ không quan tâm, mặc xác anh ta, đồ ăn của mẹ rất ngon, Hạ ăn no căng đến binh bụng luôn. Sau khi rửa bát xong, Hạ với Thủy nhanh chóng kéo nhau lên phòng, trò chuyện cười đùa như hồi bé, tiếng cười đùa vang vọng xuống tận dưới nhà:
Hai đứa này lớn đầu rồi mà còn như trẻ con vậy?
Con ăn táo đi!
Mẹ Hạ mang đĩa táo ra mời Lâm, Lâm ngồi nói chuyện với bố mẹ Hạ.
Trong phòng:
Này! Em không thấy gì sao?
Thấy gì?
Lâm đó, nó chẳng phải rất quan tâm em sao?
Hứ! Không dám đâu, anh ta như vậy chẳng qua là do không muốn để ai biết mối quan hệ của chúng em, vậy thôi tất cả chỉ là một vở kịch!
Em ngốc lắm! Chị không thấy vậy đâu, nó thật lòng đó!
Chị nghĩ vậy sao?
Ờ!
Kệ đi! Em không muốn suy nghĩ về anh ta, em buồn ngủ rồi! Em muốn ngủ một chút;
Ừm! Ngủ chút đi!
Chị cũng ngủ đi! Hai chị em mình ngủ chung luôn, như hồi bé vậy!
Ờ được!
Thế là hai chị em ôm nhau ngủ say sưa.
Lâm khẽ mở cánh cửa, tiến lại gần giường, Hạ đang ngủ say sưa, trông Hạ rất đáng yêu, khẽ hôn nhẹ lên môi Hạ, Hạ xoay người ra ngoài, Lâm ngồi bên thành giường khẽ vuốt mái tóc Hạ, áp đôi tay vào má, với anh lúc này chỉ cần được ở cạnh Hạ như vậy cũng đủ khiến Lâm vui mừng rồi. Khẽ thì thầm vào tai Hạ:
Em! Mãi mãi là của anh, sẽ mãi mãi là vậy.
Họ ở chơi đến tận tối muộn:
Hai đứa về cẩn thận đi!
Vâng! Mẹ con về đây!
Khẽ hôn tạm biệt mẹ, bố:
Chúng con về đây!
Ừm!
Thủy sao không gọi con rể tới đón:
Dạ không cần đâu, anh ấy bận nên... con tự về được.
Thủy nhanh chóng lên xe, tạm biệt chiếc xe nhanh chóng rời đi.