Anh dậy rồi sao? Sao anh dậy sớm vậy?
Em xem đi, bây giờ mà còn sớm sao, nắng đã lên quá đầu rồi đó!
Vậy sao?
Ừm! dậy đi!
Cho em ngủ thêm chút xíu nữa thôi!
Loan trước giờ thích nhất là ngủ, mỗi khi ngủ là quên giời đất, quên mọi thứ, nhiều lần Định thường chêu chọc cô là con heo lười. Loan khẽ xoay người kéo cái chăn chum lên đầu, để che đi ánh nắng và tiếp tục ngủ. Định không biết nói gì thêm nữa mà chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ, thực sự anh rất đẹp trai, khi anh cười. Anh luồn tay vào trong chăn chọc nách cô, Loan bị cù nên nhột quá:
Anh làm cái gì vậy?
Dậy đi nào! Con heo lười!
Không! Cho em ngủ thêm chút xíu đi!
Không! Dậy ngay đi!
Không!
Loan vẫn cứng đầu, Định tiếp tục cù cho cô không thể ngủ được:
Anh! ( Loan gắt lên)
Dậy chưa nào!
Dậy rồi! anh làm thế làm sao mà ngủ được, đúng là ác mà!
Khẽ véo nhẹ mũi cô, cười nhẹ:
Ác gì, như thế vẫn còn nhẹ đấy!
Anh!
Kéo tay Loan xuống giường, Loan ngái ngủ bước xuống.
Ở dưới tầng.
Loan lững thững bước xuống, mái tóc rối không chải, buộc lỏng nó làm cô trở lên nhẹ nhàng, rất xinh đẹp, dù cô không trang điểm. Định đã ngồi trước bàn ăn, đang đọc tờ báo, thấy Loan bước xuống, anh gập tờ báo bỏ xuống bàn:
Ngồi đi! Còn chưa tỉnh ngủ sao, em đúng là con heo lười!
Khẽ nhấp một ngụm nước, Loan cong môi đáp trả:
Anh bảo ai là con heo lười, có anh là con heo lười thì có!
Em thật đanh đá!
Đanh đá! Vậy mà em vẫn bị anh bắt nạt không à?
Bắt nạt!
Thì anh toàn bắt nạt em con gì!
Em! Anh không nói nổi em!
Vậy là anh biết đều đấy, mau ăn đi!
Thức ăn nóng, hương thơm bay khắp phòng ăn được dọn lên trên bàn, đó là hai đĩa mì xào trông hấp dẫn quá, Loan đang đói, không thể cưỡng lại được. Thấy Loan ăn ngon miệng như vậy, Định không nhịn được cười:
Anh cười gì vậy?
Không! Không có gì!
Hôm nay anh không đi làm sao mà ở nhà giờ này!
Ừm! hôm nay là ngày đặc biệt!
Ngày đặc biệt!
Em! Đừng nói không nhớ!
Loan không ngừng bày tỏ thái độ, nó có sự suy nghĩ, sự áy náy vì không nhớ ra, nói chung là trông cô thật đáng yêu, vẻ đáng yêu này khiến người ta không lỡ lòng nào giận được.
Trên xe.
Định khẽ quay đầu nhìn Loan, rồi cười nhẹ, Loan thấy rất khó hiểu:
Này! Anh cười gì! Mà cứ cười hoài vậy?
Không! Không có gì!
Anh( Loan có chút bực, khuôn mặt rất buồn cười)
Xuống đi!
Định giục Loan xuống:
Em thích không?
Trước mắt Loan là một bờ biển dài, mênh mông, bao la, phía trước thật sự rất xa, rất xa, nó mờ nhạt trong lớp sương, thấp thoáng là những cánh buồm của những con thuyền, nhưng chúng cứ thoắt ẩn, thoắt hiện. Trời lúc này gió rất mạnh, gió làm mái tóc dài của Loan bay phấp phới, chiếc váy mỏng không thể che được cơ thể, nó khiến Loan cảm thấy mát lạnh, rất sáng khoái. Loan rất thích biển, trước giờ không biết tại sao cô luôn cho rằng biển là nơi mà cô đã đến, rất thân thiện, rất nhiều cảm xúc. Loan không thể giấu được cảm xúc, cô chạy lại giống như chạy đến nơi thiên đường, Định cũng chạy theo cô phía sau:
Oa đẹp quá! Đẹp quá! Có ai biết nơi này đẹp đến thế này không?
Loan đôi mắt hấp háy, rất nhiều cảm xúc, cô khẽ xoay người nhìn Định, bằng một ánh mắt nhẹ nhàng đầy yêu thương, khẽ choàng tay lên cổ Định, định ôm lấy eo cô, nhìn vào mắt cô:
Em rất thích, thích lắm!
Vậy sao?
Sao anh biết nơi này vậy?
Suỵt!
Khẽ đặt tay lên môi cô, nháy mắt:
Em không cần biết, chỉ cần em thích là được!
Loan mắt nhìn Định, trước đây cô chưa bao giờ nhìn kĩ anh đến vậy, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chân thành, khẽ nhổm chân hôn nhẹ vào môi Định, Định bị hôn bất ngờ, khuôn mặt thộn ra trông buồn cười. Định khẽ ôm nhẹ cô vào lòng, họ ôm nhau thật hạnh phúc trên bờ biển. Những cơn gió cứ thổi nhưng không thể làm họ se lạnh.