Na Minh đã âm thầm giúp bà thay đổi hình dạng, hơn nữa còn cưới bà. Sauk hi kết hôn, Tôn Dư cũng không chịu thua kém sinh cho ông một đứa con trai, tên là Na Dĩnh.
Tôn Dư gả cho Na Minh lại có một yêu cầu, bà muốn chồng mình trợ giúp đứa nhỏ rời mình khi còn nhỏ HOắc Trường Nhạc từng bước một bước lên vị trí thủ tướng tôn quý.
Na Minh rất yêu vợ mình, đến tính mạng cũng không từ.
Hoắc Trường Bình bắt đầu tính toán Hoắc TRường Nhạc thì Na Minh cũng đang âm thầm giám sát hắn, hơn nữa còn mua chuộc thuộc hạ của hắn, ý đồ muốn cứu người.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Hoắc Trường Nhạc mặc dù thoát chết, nhưng lại nằm dài suốt ba mươi năm. Lúc mới đầu mười năm ông không có cảm giác.
Mười năm sau ông lại có ý thức, tưởng rằng mình đã chết. khi đó, ông người không ra người quỷ không ra quỷ, suốt ngày nằm trong phòng bệnh vô khuẩn. những ngày tháng đó quả thực sống không bằng chết, cuộc sống trên đời này đối với ông mà nói không có ý nghĩa gì.
Là Ton Dư lại một lần nữa cổ vũ đọng viên tôi, khiến tôi không xem thương buông lỏng cuộc sống, vài lần đứng bên bờ sinh tử đã lôi tôi trở về.
Để khích lệ con trai mình bà đã mang đến những tin tức khiến người ta kinh ngạc. Bà nói cho ông biết: con trai của ông còn sống, Đông Dạng vẫn chưa kết hôn. Bà không ngừng đem những hình ảnh của Đông Dạng chụp cho ông xem, buộc ông một lần nữa tỉnh lại.
Bà nói: con trai chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Vì thế Hoắc Trường Nhạc vẫn chịu đựng. sau bảy năm ông có thể hoạt động, có thể tự mình ăn cơm, nhưng vẫn không thể rời khỏi phòng vô khuẩn.
Bởi vì da ông rất mẫn cảm, rất dễ nhiễm khuẩn. ông chỉ có thể nhẫn nại. ở trong phòng bệnh sống cô độc, ông bắt đầu một lần nữa học tập. một bàn máy tính, là thứ để ông giải sầu suốt bảy năm.
Còn Tôn Dư sau khi biết Cẩn Chi là con trai của con mình, đã thông qua đủ hướng, hiểu được Đông gia là có dã tâm. Do đó bà đã nhờ Na Minh từng bước một đưa người đi vào giới chính trị. Na Minh cũng tạo một thế trận kiên cố nhất. một bên âm thầm liên kết cùng Đông gia, một bên bồi dưỡng thế lực, đồng thời kiểm soát nhất cử nhất động của NGuyễn gia Quý gia HOắc gia.
Cẩn Chi bắt đầu đi vào giới thương nghiệp, Tôn Dư dùng hết mọi khả năng để hộ tống. Cẩn Chi làm về quân sự cũng là Tôn Dư và ông nội Đông dẫn đường. anh đem sự nghiệp quân sự trở nên thành công, có duyên Hoắc Kiến Quốc đề bạt. nói như vậy, công nghiệp chế tạo ngành quân sự có rất nhiều công ty trong nước.
Đông Ngải Quốc lúc này trọng dụng ngành công nghiệp quân sự, bởi vì Hoắc Kiến Quốc biết Cẩn Chi là con trai của Trường Nhạc. điều này là Tôn Dư nói với ông. Ông còn biết được người nhà nhà vợ mình hãm hại người ông từng yêu Tôn Dư.
Vì thế ông đã không chút dấu vết giảm áp lực của Cố gia chèn ép Na Minh, mượn tay Cố CHấn nâng đỡ địa vị chính trị của đôi vợ chồng này.
“Cha tôi với Hoắc Trường Bình cơ hồ không có chút tình cảm cha con nào, đối với Hoắc Trường An vì chuyện của tôi mà giận, cũng không lại trọng dụng hắn, nhưng lại rất thích Hoắc Khải Hàng, vì vậy mà đem Hoắc Khải Hàng bồi dưỡng thành người thừa kế, nhưng từ khi biết Cẩn Chi là con trai tôi, hơn nữa trong lòng ông vẫn áy náy với Tôn Dư dần dần trong lòng đã có ý nghĩ khác…
“Cho nên, mười sáu năm trước, Hoắc Khải Hàng bị người ta tính kế hút thuốc phiện, mại dâm, ông không cho điều tra rõ, mặt ngoài xem như chuyện lớn hóa nhỏ nhưng trên thực tế là có dụng ý khác.
“Về phần Khải Hàng bị cướp máy bay, thật ra là cha tôi và Mạc gia có hẹn sẵn. Mạc Thần Chi muốn lập công trước mặt Mạc Trường Lâm, lại bị Đông Diệu Uy âm thầm kích tướng, lén hành động, hòa giải với Đông gia, là lời nói vô căn cứ. nhưng hành tung của Hoắc Khải Hàng là do Đông Diệu Uy tiết lộ ra ngoài. Chính vì không nghĩ tới lần hành động này lại tạo nên một mối thù hận lớn như vậy
“Về chuyện chín năm trước vào sinh nhật Cẩn Chi bị người ta tính kế, ông nội thật ra bị người ta dẫn dắt, thiết lập kết cục này là do Cố tĨnh. Về phần muchj đích đơn giản là muốn khơi mào ân oán giữa hai nhà Đông gia và Hoắc gia, sau đó người đánh cá được lợi
“Về chuyện ba năm trước, trên thực tế là cha tôi cùng Mạc gia diễn trò, vì là có thể có đủ lý do để Mạc gia cầm quyền, chỉ là diễn đến cuối buổi Mạc Thần Chi giả lai thành thật, thật sự đã bắt cóc cha tôi, như thế mới có sự hy sinh của đội Liệp Phong nhu vậy”
Nói tới đây Hoắc Trường Nhạc cố ý dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Tiểu Ninh, chuyện này phai0r nói rõ với con, cha của cha bị cướp thật sự khong có liên quan đến Đông gia. Nhưng, vũ khí này con hiểu rõ đều từ công nghiệp quân sự của Đông gia.
Nhưng là tính như vậy, chũng ta cũng không thể oán giận Đông gia…..
“Có thể ví dụ, nhà nhà phòng bếp đều có một hai con dao thái…con dao này có chức năng chỉ dùng để thái, nếu có một ngày có người nào đó lấy con dao này giết người, con gái của người đó vừa đúng gả cho người chế tạo ra con dao này, chẳng lẽ người con gái đó muốn hận chồng mình suốt đời sao? Điều này đối với người chế tạo kia không phải là rất bất công sao, con nói có phải hay không…”
“Ngoài ra chuyện đánh tráo ở Hoa Châu, là do Cố Tĩnh cho người làm, muốn hai nhà HOắc Đông tranh chấp.
“Chuyện cướp máy bay ở Hoa Châu là Quý nHư Thương gây ra muốn giết người diệp khẩu”
“Cố tĩnh rất rõ động cơ của Quý NHư Thương, mượn chuyện này uy hiếp, sau đó còn nuôi dưỡng cưng chiều thành phi.
……
“Cuối cùng Cẩn Chi có thể ngồi lên vị trí thủ tướng, là kết quả của rất nhiều thúc động lục lượng. Trần Tụy chính là do mẹ của cha an bài bên cạnh, ý muốn giúp đỡ Cản Chi giành chính quyền.Cẩn Chi lại rất cảnh giác trước tổng tuyển cử nói ra thân phận của Trần Tụy, sau đó Cẩn Chi nhìn thấy cha và mẹ cha. Nó biết cha không chết rất kích động. còn cha thi hy vọng có thể đưa nó lên ngồi vị trí này. Có thể rửa sạch chính trị đông Ngải Quốc. vì vậy nó lại cố gắng mà giành lấy.
“Vốn là chuyện vui, ai nghĩ đến Mạc Thần Chi lại chấp nhạt như vậy, cứ như thế chạy tới Đông ngải, phạm phải sai lầm như vậy, thiếu chút nữa đã phá hỏng một gia đình.
“May mà, trong cái rủi có cái may, ngày ấy Hoắc Đan ở trong máy bay không một tiếng động cho máy bay nổ tung, từ trên máy bay nhảy du mang theo ba đứa trẻ cùng nhau trốn thoat…..
“Tiểu Ninh con nhìn xem ngay cả ông trời cũng thương xót như vậy, chẳng lẽ con vẫn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu nó sao?”
“Con hãy nhìn chũng ta xem, cha và Tiểu Dạng, cả đời này đã xa cách ba mươi năm, bỏ lỡ thời gian kia, đời người có bao nhiêu tiếc nuối. còn con vẫn có thể cứu vãn, chẳng lẽ con muốn cả đời mình không vui vẻ chỉ trách cứ trong lòng mãi sao?”
Ninh Mẫn cúi đầu không nói gì. Hoắc Trường Nhạc nói lời này đã đem Đông Đình Phong tắm sạch.
Đương nhiên, cô là không thể hoàn toàn tin người thông minh như vậy, chuyện xảy ra đều không hay biết gì.
Nhưng có một chuyện, cô thực sự hiểu được, Đông Đình Phong khi sinh ra đã xác định không thể làm một người đàn ông bình thường, trên người anh ký thác rất nhiều mong chờ. Anh cùng Hoắc Khải Hàng đều giống nhau, từ nhỏ đều đã có kế hoạch bồi dưỡng.
Một người sự nghiệp thành công, nếu như bạn nghĩ người đó từ trong ra ngoài hoàn toàn sạch sẽ, đó là hy vọng xa vời, hoàn toàn không có khả năng.
Xã hội này không giống như chúng ta nghĩ, đơn giản và đẹp đẽ. Xã hội này có gì đó hắc ám, có dơ bẩn, người muốn bước vào, hoàn toàn bị nhiễm đen.có nhúc nhích cố gắng giữ mình, chân chính như trước.
Đông Đình Phong thuộc người sau. Cho nên anh cũng không phải hoàn toàn không thể.
Hôm nay Hoắc TRường Nhạc cùng Đông Dạng ở tứ hợp viện ăn cơm, lại cùng bốn đứa nhỏ nói chuyện một hồi lâu, không khí rất hòa hợp. ninh Mẫn nhìn ra được, đối với đôi vợ chồng này rất thích bọn trẻ.
Đáng tiếc, bọn họ bởi vì vụ nổ kia mà xa cách nhiều năm như vậy, đã không còn trẻ, con trai đã trưởng thành, Tôn Dư cũng đã có cháu gái, bọn họ đều đã già. Trong cuộc đời con người một đoạn tươi đẹp như vậy cứ thế trôi qua vô ích.
Nhưng bọn họ thái độ vẫn rất lạc quan, cũng không có vì như vậy mà oán trời oán đất, mà họ lựa chọn bình tĩnh đối mặt, hiwn nữa cũng không do dự nắm bắt cơ hội, quý trọng cuộc sống tình yêu mà cuộc sống đã ban cho lần thứ hai này.
Hoắc Trường Nhạc nói, ông sẽ dùng hêt sinh lực cuối cùng để yêu vợ con. Cuộc sống không dễ dàng gì, buông oán hận, để đổi lấy ấm áp, nụ cười, như vây cuộc sống mới tươi đẹp.
Ninh Mẫn nhìn đôi vợ chồng ân ái như thế cũng có chút ngưỡng mộ. lúc ra về Đông Dạng ôm cô thỉnh cầu nói.
“Cho Cẩn Chi một cái nhà đi, có con và có bọn nhỏ mới là nơi của nó..”
Cô không đáp ứng, cũng không cự tuyệt. tương lai như thế nào cô còn chưa nghĩ tới.