Thế nhưng Đông Kỳ đột nhiên từ bên trong nhảy ra, cặp mắt long lanh, ôm lấy cô:
“Mẹ, mẹ, mẹ phải làm cơm đúng không? Ba muốn con giúp mẹ. Con vẫn luôn giúp ba. Ba làm cơm rất ngon, vậy cơm của mẹ làm có ngon không? Tiểu Kỳ rất háo hức nha...”
“...”
Câu này quá kích thích, nó làm cô lập tức ngậm miệng lại!
Cô không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông thần thoại như hắn lại mang tạp đề chạy vào bếp diễn cảnh ngày ba bữa cơm, chuyện này chẳng ăn nhập gì với Đông đại thiếu cả.
Lúc này, nếu như cô mở miệng từ chối, thì chắc chắn Đông Kỳ sẽ mất hết lòng tin. Cô không thể làm như vậy.
“Được, mẹ và con cùng vào bếp. Nhưng phải bảo đảm là thức ăn sẽ ngon nhé!”
Ninh Mẫn giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của "con trai" đi thẳng vào bếp.
Đông Kỳ ư, bởi vì có thể cùng mẹ “tác chiến” nên cười vui vẻ.
Nhìn đứa trẻ hạnh phúc như vậy, Ninh Mẫn có chút hoài nghi: Quyển nhật ký của Hàn Tịnh viết toàn những chuyện u buồn khi cô ấy mang thai, vậy sao đứa trẻ lại hoạt bát, vui vẻ như vậy, rốt cuộc đây là con do cô ấy sinh hay do người khác sinh?
Trên gác, trong phòng giám sát, Đông Đình Phong đang quan sát cô vợ giả mạo của mình, hắn vuốt cằm, tiện tay cầm lấy chén trà trên khay, trong làn khói mập mờ mà quan sát bóng dáng ấy trên màn hình.
Sở dĩ hắn mang cô đến đây là bởi vì hắn muốn quan sát cô kỹ hơn.
Biệt thự Tử Kinh ngoại trừ căn phòng này và phòng tắm ra thì khắp nơi đều được có gắn camera, chỉ cần hắn mở hệ thống lên thì nhất cử nhất động của cô đều bị ghi lại, hắn có thể ngồi trong phòng giám sát từ từ nghiên cứu cô.
Đông Đình Phong không chỉ muốn là rõ nguyên nhân tại sao cô mạo danh, mà còn muốn điều tra tại sao cô muốn ly hôn với hắn, muốn tranh giành quyền nuôi con với hắn, và đâu là mục đích thật sự của cô. Cho nên hắn đã đẩy tất cả lịch trình của mình trong hai ngày cuối tuần xuống, bởi vì, thứ nhất là muốn ở bên con trai, thứ hai chính là vì chuyện này.
Làm như vậy có chút nguy hiểm. Nhưng tối qua trước mặt ông nội, cô cũng không quá cự tuyệt chuyện sinh con, hắn có thể thấy cô không tệ lắm, đối với người nhà Đông gia cũng không có ác ý, nên người phụ nữ này chắc chắn vì Đông Đình Phong hắn mà đến.
Không, nói chính xác là cô vì ly hôn mà ly hôn.
Trước đây, hắn cho rằng cô vì Thôi Tán, nhưng sau khi hắn xác định được cô là giả, thì giả thiết này không thể. Vì vậy, hôm đó tại bữa tiệc Y gia cô mới làm trái lại lời anh ta.
Nếu là Hàn Tịnh thật thì không thể có những hành động bất thường như vậy được.
“Rốt cuộc kế hoạch của cô là gì? Ẩn láu bên cạnh ta là muốn gì?”
Nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp hỉ hả cùng con trai, thật sự rất giống mẹ ruột.
Lúc đó thì điện thoại vang lên.
Đông Đình Phong nhìn qua, là Trần Tụy gọi đến, hắn nghe máy:
“Boss, hình ảnh và dữ liệu của sân bay Hoa Châu hôm đó ngài cần đã được mã hóa gửi đến cho ngài. Xin ngài hãy kiểm tra!”
“Ừ!”
Hắn cúp máy, mở máy tính check mail, một cô gái vóc người khá cao, đeo kính dâm, tay kéo hành lý xuất hiện trên màn hình, lúc đó cô đang soát vé, thời gian trước giờ cất cánh là 30 phút. Cô dừng lại điểm soát vé một hồi sau đó đi đăng ký.
Nếu như nói người phụ nữ này mới đúng là cô vợ thật của hắn thì hiện tại cô đã chết trong sự cố này rồi.
Hắn gọi điện cho Trần Tụy:
“Đã xem qua mấy tấm hình trong đây chưa?”
“Đã xem qua ạ! Hơn nữa tôi còn nhờ người điều tra người phụ nữ đó! Người phụ nữ đó có hình dạng giống lột Đông phu nhân, ngoài ra còn biết làm giả thông tin. Tôi nghe một trinh sát – bạn của Hình Cảnh đang điều tra vụ này nói, đội điều tra X ở Quỳnh Thành đã bí mật điều tra được thông tin này. Nhưng anh ta không biết họ điều động tài liệu này ngoài việc để điều tra chuyên án cướp máy bay, thì còn một mục đích nào khác. Tóm lại, vụ án này được giao cho đội điều tra X. Hiện tại người ngoài rất khó tiếp cận chân tướng thật của nó. Bạn bè của tôi đã cung cấp tập tài liệu này là bởi vì trước đây người lập hồ sơ này quên chưa hủy.”
Đông Đình Phong yên lặng, trực giác cho hắn biết: Người phụ nữ này khẳng định có thân thế rất lớn.