Màu đỏ ửng lần nữa hiện lên khuôn mặt của cô.
Lúc này, càng giống là cô đang hôn anh.
Nhưng, nhưng cô là bị động có được không.
“Anh nghiêm túc một chút...”
Cô đoạt lại quyền chủ động, xấu hổ lấy tay che môi mình, tim đập nhanh rồi, kiểu tùy thời tùy chỗ thân mật như vậy, ân ái này rất có thể ảnh hưởng cô...
“Thần phu nhân, trong phòng, không cần nghiêm túc!” Anh nghiêm tức nói.
Cô cắn môi trừng.
“Gian phòng thuộc lãnh địa của mình, không cần nghiêm túc! Thích hợp để vợ chồng ân ái hơn.”
Anh làm bộ như không thấy lại nhấn mạnh một câu, không, lời này, càng giống là đang trêu chọc cô.
Mặt cô đỏ lên, khóe môi anh cong lên, giống như cười, rốt cục buông cô ra, ngồi xuống, đồng thời kéo cô ngồi vào bên cạnh:
“Được rồi, nghiêm túc có phải hay không? Rồi, không chọc em nữa, hỏi đi!”
Giọng nói kia, thoáng một phát theo ái muội biến thành như một người cha dung túng con gái mình.
Đông Lôi ngồi xuống, không có lập tức hỏi, cân nhắc một chút, mới cẩn thận nói:
“Là... Có... Có liên quan tới chuyện của Cố Duy... Em nghĩ, mẹ đã nói với anh...”
Lời vừa ra khỏi miệng, có thể cô không xác định anh có tức giận khi co nhắc tới người kia hay không, nen luôn quan sát biến hóa trên khuôn mặt của anh, khá tốt, rất bình tĩnh.
Thần Huống gật đầu: “Anh mới gặp anh ta trong nhà tù Quỳnh Thành...”
“A!”
Cô xoa xoa tay, tròng mắt chuyển động:
“Tình huống như thế nào?”
“Như Cố phu nhân nói, không quá tốt. Nếu phạm nhân chết, tội của hắn rất khó rửa đi.”
Thần Huống lẳng lặng liếc một cái: “Chẳng qua, giữa trưa Kiều Sâm đã đáp ứng giải phẫu rồi, nhưng cụ thể giải phẫu như thế nào, phải đợi đến...”
Anh nhìn đồng hồ: “Đợi đến sau năm giờ mới biết được...”
“Hô!”
Đông Lôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại thấy người chồng bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, cô nghĩ đến cái gì, vội vàng hai tay trịnh trọng tỏ vẻ nói: “Em không có đi cầu tình. Em chỉ là gọi một cuộc điện thoại. Nói anh Kiều làm chuyện chính mình nên làm.”
“Ân!”
Thần Huống đem bên cạnh ly đưa cho cô:
“Ngoan, lấy cho anh ly nước, hôm nay bận quá trời... Miệng chết khát...”
Cô nghe, cầm ly nhanh chóng lấy cho anh một ly nước, thừa dịp anh đang uống, lại nói:
“Em còn một chuyện muốn hỏi?”
“Nói!”
“Án giết người của anh ta là chuyện gì xảy ra? Thật sự giết qua người sao?”
“Ừ!”
Thần Huống trả lời làm cho tâm tình Đông Lôi có chút áp lực.
“Là ai?”
“Một thương nhân có thanh danh không tốt lắm...”
Lúc này đáp...
“Chuyện khi nào?”
“Rất nhiều năm trước rồi!
Cô lui ra phía sau hai bước, cao thấp dò xét. Anh trả lời không chính xác như vậy.
Theo lý thuyết, anh đã hhoir qua chuyện đó, anh nên biết người đó tên là gì, cùng với thời gian xảy ra. Anh nói như vậy, giống như không muốn cô biết rõ chuyện này.
Thần Huống thấy anh như vậy, đứng lên lấn sang một bước nhìn cô:
“Trong đầu nhỏ của em lại nghĩ ra ý nghĩ xấu xa gì rồi? Dùng ánh mắt như vậy nhìn anh. Quan tâm Cố Duy như vậy, em không sợ anh sẽ mất hứng... Hay em đang hoài nghi anh ở sau lưng làm chuyện xấu?”
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt kia liền thay đổi trở nên âm trầm hơn.
Cô vội vàng lắc đầu, giải thích cho mình nói:
“Em không có hoài nghi anh! Anh không phải loại người như vậy!”
Anh nghiêng người tới, bởi vì tín nhiệm của cô, mà tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, ngắt mũi nhỏ của cô:
“Coi như em có chút lương tâm...”
Nói thật, nếu cô hoài nghi anh, anh sẽ cảm thấy rất không tư vị. Giữa vợ chồng, tín nhiệm là căn cơ.
“Ưm!”
Cô bịt mũi muốn chạy trốn, người nào đó lại chuyển sang môi, lại hôn một cái —— người này bởi vì hôn trộm môi hơi gấp, xem ra, tâm tình rất vui sướng, hừ, cũng không phải lớn như vậy còn khi dễ cô, người xấu này...
Cô thấy anh lại muốn hôn, liền đưa tay bưng kín môi của anh, nói:
“Đó là đương nhiên, chút hiểu biết đó em vẫn phải có, em chỉ cảm thấy anh có chuyện gì đó giấu em thôi? Azzz, anh nói đi rốt cuộc có hay không?”
Thần Huống hơi nhắm mắt, cảm thấy kinh hãi, cô bé này lại có thể nhìn thấu chuyện anh đang giấu diếm?
Phải, anh đang che giấu một chuyện vô cùng quan trọng.
Chính lúc này, điện thoại reng reng vang lên, truyền ra từ túi Thần Huống.
Anh buông cô ra, lấy điện thoại nhận, nghe xong một câu, lông mày nhíu lại.
Sau khi cúp máy, anh nhìn về phía Đông Lôi, ánh mắt có chút là lạ.
Cô sờ lên mặt của mình, trên mặt có vấn đề gì sao?
“Sao vậy?”
Cô hỏi.
Hai tay của anh chọc vào eo, nghĩ nghĩ, mới nói:
“Cố Duy vượt ngục rồi! Sáu giám ngục canh giữ hắn, vừa chết bốn thương, còn một người đang lâm vào hôn mê... Sống hay chết, xem vận khí...”
Trong mắt Đông Lôi đầy khiếp sợ.
Đông Lôi không nghĩ ra, đang tốt đấy, sao Cố Duy vượt ngục?
Thần Huống cũng hiểu được chuyện này không đơn giản: người này vượt ngục, đả thương người như vậy, đó là tội thêm một bậc, đúng tự hủy tương lai.
Gặp chuyện như vậy, Thần Huống dù thế nào cũng không có biện pháp đợi ở nhà.
Anh đi trước nói rõ tình huống với người nhà, sau đó, trực tiếp đi về phía Lô Hà hạ lệnh, chuẩn bị suốt đêm trở về kinh, cũng không tính ăn cơm nữa.
Mấy trưởng bối Thần gia nghe nói, đều có thể thông cảm, chỉdặn dò chú ý an toàn.
Khi đó, Thần Đốc đã trở về Thần gia, hiển nhiên còn không có nói được nửa câu với ba, anh đã muốn đi, có chút ít thất vọng
Nhưng cậu vô lực thay đổi gì, chỉ có thể nhìn ba xoa tóc của mình, dặn dò một câu “Ngoan nghe lời mẹ nói”, rồi rời đi.
Thần Huống trở về phòng lấy áo khoác của mình, ở trong phòng mới lượn một vòng, ngược lại nhìn về phía một đường cùng theo, luôn luôn trầm mặc Đông Lôi, cô bé kia, quá an tĩnh.
“Anh phải đi!”
Anh nói.
Đông Lôi gật đầu.
“Vậy là xong rồi?”
Anh nhíu nhíu mày.
Đông Lôi không hiểu nhìn anh.
Lúc này, anh giang ra hai tay:
“Ôm anh một cái, được không?”
Dưới ánh đèn, người đàn ông thật sâu nhìn cô, đi về phía cô giang rộng đôi tay ôm cô vào trong ngực, cảm thụ cái ôm ấm áp của anh.
Cô khẽ cắn môi, nghĩ đến khi còn bé, thấy có mấy bạn nhỏ, vui sướng chạy tiến vào ôm ấp của ba, cũng vui mừng như vậy.
Lúc đó, trong lòng cô vô cùng hâm mộ, cũng nghĩ, rốt cuộc tình thương của ba là một loại tư vị như thế nào?
Được ba vứt lên cao cao, tiếp được, lại một loại trò chơi mạo hiểm kích thích như thế nào?
Đáng tiếc cô không cảm giác được.
Trong cuộc đời của cô, người ôm ấp cô, chỉ có anh hai Đông Đình Phong.
Đối với cô mà nói, anh hai cũng như cha, vì vậy, cô vô cùng kính yêu anh hai.
Về sau, cô trưởng thành, anh hai sẽ không đi giống như khi còn bé, không cấm kỵ ôm cô, cũng không có thể tùy tiện ngủ trên giường của anh hai...
Anh hai nói: “Mặc dù là anh em, cũng phải có một chừng mực. Bởi vì Lôi Lôi đã không phải là hài tử... bé con ngày nào đã biến thành một người con gái... Cũng không thể giống như trước quấn quít lấy anh hai nũng nịu như vậy...”
Cô không vui a, nói: “Nhưng em muốn ngủ một chỗ với anh hai, muốn anh hai vẫn ôm em...”
Anh hai cười, nói: “Sẽ có một người đàn ông, lấy một phương thức thích khác, cùng cùng giường chung gối với em, hắn sẽ vì em rộng mở vòng tay ôm ấp, xem em là bảo, ôm chặt em, nắm tay em, đi đến cả đời... Người kia, không phải là anh hai, mà là người đàn ông trong tương lai của em...”
Không biết từ lúc nào, cô cảm giác giữa cô và anh hai, có khoảng cách không thể nào xóa được.
Khoảng cách đó, gọi là thân tình.
Đó là tình cảm có thể ỷ lại cả đời, cũng là vĩnh viễn cũng không kéo gần khoảng cách.
Đối với thích Kiều Sâm, ước chừng chính là loại khoảng cách kia chuyển dời sang.
Bởi vì anh ta và anh hai đều xuất sắc, bởi vì anh ta sẽ ngẫu nhiên ôm, làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Bởi vì anh ta không phải là anh hai, đúng một người khác phái không có bất kỳ quan hệ máu mủ, có thể trở thành người yêu ——
Đối với ước mơ tình yêu, phát sinh ở tuổi tác tỉnh tỉnh mê mê, khi đó, cô từng chút từng chút mê luyến người đàn ông lạnh lùng đó.
Chẳng qua là, ngực của ông, chưa bao giờ rộng mở vì cô.
Cô truy đuổi, nhất định là một bên tình nguyện.
Về phần Cố Duy, người kia sẽ không giang đôi tay ôm cô, chỉ biết nắm tay của cô cùng nhau chạy trốn.
Khi anh còn trẻ, không cho cô loại ôm ấp như ba và anh hai...
“Làm sao vậy? Không muốn?”
Người đàn ông trước mặt cúi đầu hỏi, phá vỡ suy nghĩ của cô.
“Không phải!”
Đông Lôi chạy tới, ôm anh, lưng rộng rãi, ngực dày đặc, cánh tay hữu lực, ôm cô thật chặt, còn có hôn trên đỉnh đầu cô!
Người này ôm ấp giống như đã từng quen biết...
Một giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới:
“Thần phu nhân, em nhìn qua rất gầy, sờ lên có thịt, ôm vào giống như một đứa học sinh...”
Đây là trêu chọc sao?
Cô không nói.
“Anh đi đây!”
Anh buông cô ra, đôi tay vịn mặt của cô, cúi đầu hôn ở môi cô một cái, nhìn chăm chú ánh mắt lóe lên.
“Chờ một chút!”
VUợt qua anh mở hai bước, Đông Lôi giang ra hai tay, ngăn cản đường đi của anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, trong mắt có chút không tha.
“Có việc?”
Thần Huống thấy cô dính người như vậy, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rất bình tĩnh, hỏi.
Kỳ thật anh có thể đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Cố Duy xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn cô hoàn toàn thờ ơ, vậy không phù hợp cá tính của cô.
Anh luôn quan sát cô, ngược lại rất hy vọng cô cứ như vậy luôn luôn trầm mặc. Có chút tâm tình nếu tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của anh. Nếu vậy, trong lòng anh luôn luôn khó chịu, mặc dù anh nhìn không tới, nhưng lại như gai đâm vào lòng, đối với anh mà nói, cũng không là một chuyện tốt.
“Em..em..”
Đông Lôi cúi đầu, ấp a ấp úng, khẩn trương vuốt vuốt tóc ngắn sau tai, đường cong lỗ tai kia ưu xinh đẹp như vậy, thật sâu rơi vào trong mắt của anh.
Cô “em” một hồi lâu, mới nói ra câu trong lòng mình:
“Em có thể cùng anh trở về hay không?”
“Cùng trở về?”
Khuôn mặt anh nghiêm túc lên, đến gần một bước dò xét, dường như đang nghiên cứu một người phạm tội, kỳ thật anh chỉ muốn thấy rõ ý nghĩ chân thật trong lòng cô.
“Ừm!”
“Lý do? Lúc trước trên hiệp nghị đã nói rồi, em phải ở chỗ này ở một tháng trước. Mới bảy ngày, em đã muốn bội ước..”
Một câu, làm cô không phản bác được!
Àizz!
Đúng vậy, chuyện đã đáp ứngv không thể tùy tiện đổi ý.
Cô lập tức giống như gà trống đấu bại, cúi đầu xuống, vẻ mặt ủ rũ, nhường ra đường:
“eM không đi!”
Còn có hai mươi ba ngày!
Chịu đi chịu đi...
Thần Huống thấy thế đưa tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khuôn mặt vốn nên tươi cười, lộ ra vài phần buồn bã, cùng với chút ủy khuất, làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Anh lại cố ý nhìn như không thấy:
“Ở nhà dưỡng thật tốt! Hơn nữa anh nói với em một chuyện: mấy ngày này sau, anh có thể không về. Công tác bận quá. Đến thời gian một tháng,anh sẽ đến đón em về Quỳnh Thành...”
Lời này, lại để cho Đông Lôi càng buồn bực.
So với cùng người Thần gia ở chung, cô càng muốn ở cùng một chỗ với Thần Huống.
Anh lại muốn ném cô ở chỗ này hai mươi ba ngày?
“Em, em…em...”
Cô vô cùng uể oải, rất không cam lòng,
Nhưng cô lại không tốt phản đối.
Hiệp nghị là do cô đồng ý ký đấy.
Cô không thể trái với điều ước.
Có thể tưởng tượng muốn xa thời gian lâu như vậy, cô cảm thấy kiểu sinh hoạt “trong lao “ này, ngày chấm dứt, xa xa không hẹn, kiểu sống của mình, cũng quá bi thương rồi.
Đến cùng, cô không có đem bất mãn trong lòng phát tiết ra, một câu phun ra nuốt vào cả buổi, biến thành như vậy:
“Em đã biết, anh bận thì bận cũng cần phải nhớ kỹ đúng giờ ăn cơm.”