Chẳng qua từ khi anh lỡ tay làm cô bị thương, cô đã sợ anh, bắt đầu trốn anh, né tránh anh, những hành động này đã làm tổn thương trái tim anh —— 24 tuổi, vốn tình cảm của anh đã đi vào bế tắc, tâm tư khép kín, chính từ lúc bắt đầu kia, cho nên, khi đối mặt với chuyện cô luôn trốn tránh anh, anh cũng không có làm ra hành động gì.
Sau đó bọn họ thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ, nhưng cũng không có nói chuyện với nhay —— mỗi lần, anh thấy cô nở nụ cười mê người với Kiều Sâm và Cẩn Chi, duy nhất lúc đối mắt với anh, thì nụ cười trở nên thận trọng, trao đổi bằng lời nói càng ngày càng ít.
Nhưng anh biết về cô rất nhiều.
Ví dụ anh biết cô dàng được giải thưởng gì, lúc nào thì bị bệnh, lúc nào đi tới viện phúc lợi, lấy tiền mừng tuổi quyên góp cho học sinh nghèo đóng học phí...
Những tin tức này, tất cả đều từ Đông Đình Phong.
Đông Đình Phong luôn cưng chiều Đông Lôi.
Lúc ấy, Thần Huống và Đông Đình Phong, mặc dù giao tình không tính rất sâu, nhưng mỗi hẹn gặp mặt nói chuyện phiếm, anh ta đều nhắc tới em gái bảo bổi của mình, tên kia còn cho anh xem hình của cô. Mà trí nhớ của anh chết tiệt rất tốt, tùy tiện cũng nhớ kỹ...
Anh biết cô là một cô gái lương thiện; anh biết cô yêu mến Kiều Sâm; anh biết khi cô cười rộ lên, còn chói mắt hơn Thái Dương...
Thích, là một tâm tình rất đơn giản, chẳng qua luôn bị ẩn giấu.
Đương nhiên, khi đó yêu thích là không có một chút tạp chất, chỉ là một người anh che chở chăm sóc cho em gái mình. Mà chăm sóc này, bị anh giấu vô cùng sâu.
Khi đó, ở trước mặt người ngoài, anh là người nghiêm túc cẩn thận, thiết diện vô tư, anh không tiết lộ cảm xúc của mình, cũng không biểu hiện mình yêu thích.
Sau này cũng không biết từ lúc nào, anh bất ngờ phát hiện, cô trưởng thành!
Sau nụ hôn đó, anh đã có ý nghĩ khác với cô, vật nhỏ mềm nhũn năm nào giờ đã thay đổi, hương vị cũng thay đổi.
Đây quả thật rất xấu hổ.
Bởi vậy, anh luôn kiềm chế tâm tình của mình, lần nữa lảng tránh ý nghĩ không nên có trong lòng.
Chẳng qua cuối cùng, anh vẫn không thể nào kiềm chế được rào cản đó, tùy ý bị lý trí sai khiến, kéo cô gái không nên thuộc về anh vào thế nào của mình.
Anh biết, trong lòng cô rất hoang mang, có chút bối rối với quan hệ này.
Anh biết cô không yêu anh, vẫn không quên được Cố Duy.
Anh biết cô sợ anh.
Anh cái gì cũng biết, nhưng anh muốn để cô trở thành một phần trong cuộc đời mình.
"Anh..."
Anh muốn giải thích trong thế giới tình yêu, ai thổ lộ trước, thì người đó sẽ nhận thua, nhất định sẽ bị ăn không còn một mảnh.
Nhưng anh vẫn muốn thổ lộ.
Đáng tiếc trời không chìu lòng người.
Điện thoại đặt trên bàn lại vang lên lần nữa, đó là tiếng chuông dành riêng cho Cẩn Chi, người này luôn quấy rất như vậy, anh thật bực, đành phải đi trước nghe.
Cẩn Chi hỏi anh: "Có thấy Lôi Lôi không, điện thoại em ấy không gọi được. "
Anh nói: “Đang ở nhà!"
Cẩn Chi thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi! Tôi vẫn gọi không được, mẹ có chút sốt ruột, để cho tôi điện hỏi cậu một chút... Ồh, không đúng nha, không phải cậu đi nước Mông sao?"
"Tạm thời thay đổi kế hoạch nên trở về!"
"Vì em ấy?"
"Ừ!"
"Cũng tốt, nhân cơ hội này, hai vợ chồng giải quyết khúc mặc trong lòng, cũng hơn nửa tháng không thấy mặt rồi, còn cậu bận cũng bận đủ rồi, chuyện khác, có thể chậm lại thì chậm một chút, công việc làm mãi không hết.."
Anh ừ một tiếng. Cẩn Chi lại nói vài chuyện khác với anh.
Vừa nói xong, lại có cuộc gọi đến, công việc không dứt, khi anh nối xong quay đầu nhìn, Đông Lôi đã không ở trong phòng. Hiển nhiên là chờ đến nóng nảy không muốn nghe câu trả lời của anh.
Thiệt là, muốn thời gian yên tĩnh với vợ cũng không được.
Anh nhíu mày, dứt khoát trực tiếp tắt máy, nói gì thì nói,, tối nay nhất định nói rõ ràng mọi chuyện.
Anh về phòng không tìm thấy cô, nên xuống lầu.
Khi nhìn thấy tình cảnh trong quầy rượu anh vuốt trán, trên mặt nở nụ cười yếu ớt.
Trong không khí tràn đầy hương vị rượu.
Bình rượu kia cũng bị uống sạch rồi!
Vợ của anh làm chuyện tốt...
Giờ khắc này, hai má của cô đỏ bừng, sớm đã say bất tỉnh nhân sự, nằm dựa trên quầy bar...
Àizz, thật là muốn chết, nhìn bên ngoài đơn thuần, sao lại khó như vậy?
Anh thở dài một cái, cam chịu số phận đi lên đỡ vợ yêu lên lầu ngủ ngủ... Trong lòng một bụng buồn bực....!
Xa cách lâu lắm mới gặp lại, vậy cũng quá phụ lòng nhau rồi!
6h sáng, Đông Lôi tỉnh có hơi nhức đầu, cũng nhờ bình rượu kia ban tặng, giấc ngủ hôm qua cô ngủ rất sâu, ngủ đến lúc Thần Huống tỉnh lại chạy bộ sáng sớm cũng không biết.
Cô đứng lên mở cửa, từ từ nhắm hai mắt, bàn tay nhỏ bé che miệng ngáp một cái, đi vào tolet muốn rửa tay rồi ra ngoài uống chút nước.
Sau khi đóng cửa, cô nghe được âm thanh khác thường, lúc mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy một bức tranh người đàn ông đi tắm, không mảnh vải che thân, trong ánh đèn sáng ngời cô nhìn thấy anh…...
Dáng người cân đối khỏe mạnh, rất rắn chắc, nhưng tuyệt đối có hình, cả người cao thấp không có một chút thịt thừa, phía dưới eo là...
Ánh mắt cứng đơ ngay tại đó, trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng:
"Em..em không biết anh ở bên trong.. A..."
Cô lắp bắp không thành lời, che mắt quay người muốn trốn chạy, đầu hung hăng đâm vào trên ván cửa, đau đớn kêu lên thảm thiết...
Àizzz, đây là sao...
Thần Huống cũng ngẩn người!
Có điều, anh cũng không sợ giống như cô, bọn họ là vợ chồng không phải sao?
Có gì ngạc nhiên đâu!
Một tay lấy khăn tắm quấn vây quanh ở trên lưng, đang muốn dặn dò, chợt nghe cô kêu đau, vội vàng kéo người trở lại:
"Đụng đau không?"
Lòng bàn tay đầy vết chai che lại vuốt nhẹ trán của cô.
"Đau!"
Giọng như mèo kêu vang lên.
"Em vội cái gì? Anh đã nói với em bao nhiêu lần, đi đường thì nên tập trung.. Để anh xem một chút, có sưng hay không... tốt lắm không có..."
Cơ thể cao lớn ép tới trái tim cô khẩn trương, cả người ẩm ướt mang theo hơi lạnh thấm vào lòng của cii...
Cô không lên tiếng để mặc anh xoa, tầm mắt vừa nhìn thì da thịt màu lúa mạch tràn ngập lực lượng, còn dính mấy giọt nước chưa kịp lau, đang lóe sáng lóng lánh.
Thần Huống cũng không nói, ngón tay vô cùng cẩn thận xoa nhẹ da thịt dưới tay.
Phần cẩn thận này làm cho người ta nhớ đến.
Mặc dù vát ngủ của cô đang mặc không gợi cảm, nhưng đôi mắt của anh vẫn cảm nhận được cơ thể mê người dưới váy ngủ thùng thình kia.
Còn có, lộ ra xương quai mê người, từng đợt hương hoa nhàn nhạt, như có như không khiêu khích anh.
Bầu không khí trở nên có chút ái muội.
"Lôi Lôi!"
Anh khẽ gọi.
"Ừ?"
"Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ!"
Anh đã lấy hai tay ôm mặt của cô, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngày hôm qua em uống say không còn biết gì, bây giờ đầu còn đau không?"
Cô có chút không được tự nhiên, muốn xoay đầu qua chỗ khác, anh cũng buông tay, một lần nữa giữ khoảng cách.
"sau này, em không được uống rượu nữa!"
"Em.. không có..."
` cô nhỏ giọng nói.
"Không có, nhưng lại uống hết bình rượu kia của anh..."
"..."
Cô bị nghẹn không còn gì để nói.
Khi đó, trong lòng cô có chút buồn bực được không...
Anh vuốt tóc cô, cảm giác thoải mái không nói nên lời.
"Em... Không đau! Em... Muốn đi toilet..."
Anh cúi đầu, hôn trán cô một cái, môi mềm dán trên da thịt của cô một hồi lâu.
"Em đi đi!"
Cô thấy anh rời đi, cuối cùng cũng thở dài một hơi, nhưng một màn kia vẫn in trong đầu không xóa bỏ được... khuôn mặt bừng cái nóng rực.
Thần Huống ngồi trên ghế xích đu, nhìn mặt trời mới mọc lên ở phía đông, trước bàn nhỏ để một lý nước sôi đang bốc hơi, anh vẫy tay về phía cô vợ nhỏ đang đi ra từ phòng tắm.
Đông Lôi đi qua, khuôn mặt dính đầy bọt nước, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn ánh nắng phía đông, từng đợt gió sớm quét tới vô cùng mát mẻ:
"Chưa được 6h... Hôm nay anh chạy bộ sớm quá vậy..."
"Ngủ không được nên dậy sớm một chút! Tới đây ngồi..."
Đông Lôi do dự một chút, thấy anh vẫn không thay quần áo, trên người chỉ có một áo ngủ.
"Sao anh không thay quần áo?"
"Hôm nay là thứ bảy, anh được nghỉ."
Thật sự hiếm có nha! Người cuồng công việc cũng biết nghỉ ngơi.
"Nhanh, tới đây!"
Cô cọ đi qua mới ngồi xuống, anh đưa tay kéo cô tới, cơ thể mềm mại đã ngã vào lồng ngực cứng như đá.
"Muốn hôn em!"
Anh nói một cách lịch sự.
Cô sững sờ.
"Có thể không?"
Bây giờ anh có chút sợ dọa đến cô.
Một màu đỏ khả nghi ẩn hiện trên mặt cô, da dẻ hồng hào, không giống ngày hôm qua chỉ có trắng bệch.
"Đỏ mặt, thẹn thùng sao?"
Anh dùng ngón cái vuốt ve mặt của cô một lát, hơn nữa còn từng chút tới đây, áo choàng bạc làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn và nghiêm túc của anh.
Lòng của cô thình thịch nhảy dựng lên.
Cảm giác áp bách, vẫn rất mãnh liệt, nhưng cô cố gắng không đẩy ra mà chấp nhận.
Anh là chồng cô, nếu như hôn nhân vẫn tiếp tục, cô phải cố gắng thoát khỏi chướng ngại tâm lý mới được.
Giây tiếp theo, môi của anh đã áp xuống dưới, cắn nhẹ một cái, cảm giác tê dại khi bị cắn, cơ thể không nhịn được rung rẫy...
Nhìn người đàn ông nghiêm túc này gần mình như vậy, trái tim cô có chút quá tải rồi.
"Thả lỏng!"
Anh cảm thấy cô căng thẳng, tay nhẹ đặt trên lưng cô vuốt vuốt vài cái, khóe môi nở nụ cười yếu ớt.
Bởi vì anh hiếm khi mỉm cười, cho nên nụ cười này vô cùng động lòng người.
Giồng như hoa anh túc như vậy, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, để cho người ta thoải mái.
Cô bị nụ cười này của anh lây nhiễm, kinh ngạc nhìn chằm chằm, nói:
"em không có căng thẳng!"
"Vậy sao?"
"Ừ!"
Rõ ràng khẩn trương, còn nói không có, thực thích cậy mạnh.
Có điều, anh không tiết lộ.
"Em tắm rửa?"
"ừ!"
"Rất thơm!"
Hương thơm làm người ta mơ ước, thèm thuồng ba chân.
Hôm nay, vốn anh không có việc cần làm, ngày tốt cảnh đẹp, nếu không làm chút gì đó, dường như có chút thật xin lỗi chính mình, huống chi cô là một người rất quyến rũ.
Có cảm giác như *** đang sôi trào trong mạch máu.
Anh xoa mặt của cô, giọng nói có chút khàn khàn:
"Lôi Lôi, anh muốn em..."
Cô một chút khẩn trương, ánh mắt trừng lớn.
Nghĩ lại dường như việc này sớm muộn cũng cần phải đối mặt, kết hôn lâu như vậy, có lẽ bọn họ nên hiểu rõ cơ thể của nhau.
Nhưng tâm lý của cô vẫn chưa chuẩn bị tốt...
"Không nói lời nào là đồng ý..."
Anh sẵn giọng.
Mặt người nào đó lại đỏ bừng.
Phụ nữ không nói gì, có đôi khi đó là một loại cam chịu cho phép.
Ánh mắt Thần Huống thâm trầm, anh buông cô ra, đi đóng cửa sổ lại, gió vẫn thổi có chút mát.
Lúc xoay người, anh ôm cô đặt trên giường êm, lập tức che trên người cô, ánh mặt trời mọc phía đông chiếu vào trên cơ thể đang dây dưa cùng một chỗ.
Lòng của cô như đánh trống, nhìn thấy anh cúi đầu xuống, lần nữa tiến vào môi của cô, nụ hôn sâu, đầu lưỡi cùng nhau nhảy múa, hô hấp bởi vì gần sát nhau mà dồn dập.
Tay của anh của anh xấu xa từng chút vuốt ve da thịt cô.
Anh vuốt ve, rất nhẹ mà chậm, giống như đang thử dò xét.
Cơ thể cô vì anh đụng chạm mà cứng ngắc.
Có chút trí nhớ không tốt, khó tránh sẽ hiện lên trong đầu cô.
"Lôi Lôi..."
Hai tay của anh vuốt ve sống lưng cứng ngắc của cô.
"Ừ"
Giọng nói run rẫy.
"Đừng khẩn trương..."
Anh khẽ hôn môi của cô:
"Nhìn anh!"
Cô nhìn anhh có chút không được tự nhiên.
"Ôm anh!"
Anh yêu cầu.
Cô đành phải lấy tay ôm cổ của anh.
"Hôn anh!"
Môi gần trong gang tấc.
Cô do dự một chút, có chút khó khăn, suy nghĩ một chút, vẫn dán môi lên... nhìn chăm chú vào anh, nhẹ nhàng nhắc lên đã hôn lên môi của anh.
Môi cùng môi giao nhau, ôn nhu và cẩn thận.
Dường như cô cảm nhận được sự dịu dàng từ trong mắt anh, một bàn tay vuốt khuôn mạt cô, từng chút vuốt ve huyệt thái dương, vành tai của cô, giống như đang khích lệ khám phá một lãnh thổ xa lạ.
Cô nhắm mắt lại mang theo ý nghĩ dìm nồi đập thuyền, đơn giản đưa đầu lưỡi ra.
Một nụ cười mừng nhảy vào đáy mắt, anh thích cô chủ động, yên tĩnh hưởng thụ sự chủ động mang lại kích thích giác quan của cô.
Thời gian dần qua, tay của anh cũng thay đổi vị trí, bắt đầu chạy khắp cơ thể của cô, một đường rồi một đường mang theo cảm xúc rung động đè nén trái tim cô.
Cô cố gắng chịu đựng.
Mà anh vẫn thấy chưa đủ kích thích, đưa tay vén váy ngủ của cô lên, bên trong có một bộ nội y, bao lại vẻ đẹp của cô.
Khi anh phóng thích vẻ đẹp của cô, cô ở dưới lòng bàn tay anh, không chỗ nào che đậy, khuôn mặt của cô trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời càng rực rỡ.
"Cởi áo ngủ của anh ra..."
Quần áo đã thành vướng víu, cơ thể anh khát vọng được tiếp xúc với cô.
Hai tay Đông Lôi run run, cởi áo ngủ của anh, lộ ra cơ thể cứng rắn.
Khi anh lấy da thịt cứng rắn cọ lên nơi đẫy đà của cô, cô thiếu chút nữa kêu lên:
Một màu trắng đen đối lập, tạo thành sự khác biệt mạnh mẽ kích thích thị giác, cơ thể xinh đẹp mềm mại và cơ thể rắn chắc khỏe mạnh hình thành trạng thái nam trên nữ dưới rất khác biệt.
"Còn có..."
Anh muốn phá vỡ phòng bị cuối cùng trong lòng cô. Đồng thời ý muốn để cô chủ động.
Anh đang dẫn dắt cô thăm dò cơ thể lẫn nhau.
Đây là tân hôn đến nay, bọn họ thân mật nghiên cứu làm lần thứ hai.
Sự khác biệt là, lần đó cô trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, khi đó, cô rất xấu hổ muốn đào hố tự chôn mình.
Còn lúc này, cô vẫn thẹn thùng, khi tay cô được anh dẫn dắt kéo xuống dưới, cuối cùng cũng chân thành đối đãi nhau.
Nụ hôn không ngừng rơi xuống, từ môi, đến cơ thể, một nụ hôn rơi xuống đều lưu lại dấu vết, như muốn đốt cháy lẫn nhau.
Anh đang vận sức chờ phát động, giống như trong một buổi sáng tốt đẹp, thưởng thức lẫn nhau, để hoàn thành đêm tân hôn muộn của họ.
Kết quả, thất bại.
Cô được đưa vào bệnh viện.