Thần Huống cảm giác được sự khác thường của cô, cúi đầu hỏi:
"Làm sao vậy? Em... Đang sợ anh?"
Anh đã nhìn ra. Lúc trước anh mặc đồ tây đen, mắt của cô cũng đã từng lộ vẻ như vậy.
"Có một chút xíu!"
Đông Lôi khô khốc cười, nói.
"Nguyên nhân?"
Anh không hiểu.
Đúng vậy, tại sao phải có tâm lý này chứ?
Cô suy nghĩ một chút, đầu co rụt lại, nhìn nhìn, vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng:
"Có thể bởi vì anh quá nghiêm túc."
Thần Huống: "..."
"Em vẫn nhớ khi còn bé, em ở cửa nhà anh, chờ anh trở lại, nhìn thấy anh đánh bay người phụ nữ kia, em cũng bị anh đánh luôn. Khi đó, anh cũng mặc đồ tây đen, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, hoàn toàn là vặn vẹo luôn... Cho nên, bây giờ nhìn thấy anh mặc đồ tây đen, dường như em thấy được khuôn mặt hung thần dữ tợn ấy.. Aizzz, em biết rõ Quan Lâm là cấm kỵ trong lòng anh, nhưng là anh hỏi em trước. Nên không được tức giận đó."
Quả thật có rất ít người dám ở trước mặt anh nhắc tới Quan Lâm, đoạn tình yêu thời trẻ tuổi sớm đã tan thành mây khói, là vết thương anh không muốn đụng tới. Mà cô bé trước mắt này, lại từng tận mắt nhìn thấy anh chật vật nhất lần duy nhất trong cả đời mình.
Một năm kia, không có trở thành tội phạm giết người, không có hủy diệt tiền đồ, toàn bộ là vì bị cô ngây ngốc kéo lại bước chân anh.
"Nếu, anh tức giận? Em phải làm sao dỗ anh đây?"
Anh nghẹn cười hỏi.
"A? Em dỗ dành anh?"
Cô trừng mắt, người này rõ ràng nghiêm túc như vậy mà muốn cô đi dỗ dành anh?
"Em dỗ dành không được nha!"
"Trước kia em dỗ dành Kiều Sâm như thế nào?"
"Ách..."
Sao lại nhắc tới vị hôn phu trước kia của cô thế?
Đây là tình huống gì?
Lúc này, anh nở nụ cười, lấy tay vuốt vuốt tóc vừa mới sấy khô của cô, vẫn còn chút nóng:
"Lôi Lôi, làm sao mới có thể để cho em quên đi hình ảnh của anh khi còn bé em vô tình nhìn thấy đây?"
"Quên?"
Cô nghĩ, không có khả năng chỉ nguyện cả đời một đôi.
Cô nhỏ giọng nói thầm: "Em không quên được! Lúc đó anh giống như sói hận không thể xé nát người thành mảnh nhỏ, mắt lộ hung quang, thật đáng sợ..."
"Anh không đáng sợ như vậy được không? Em đã quên sao, anh dẫn em đi cỡi ngựa, ngồi vòng quay trên không trung, cùng em đỡ đẻ cho Bảo Bảo..."
"Ai kêu ngày đó anh đả thương em... Anh để cho em ấn tượng sâu sắc thật khó quên..."
Cô vô tội trừng mắt nhìn.
Anh lẳng lặng nhìn cô, chợt phát hiện ngực của cô, nửa ẩn nửa hiện, cô bé này, bên trong không có mặc gì cả.. Tim đập của anh đột nhiên gia tốc.
"Em phải... em phải mặc quần áo rồi..."
Theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy xuân quang của mình chợt hiện, vì vậy, một vòng rặng mây đỏ hiện lên trên mặt, cô vội vàng nói một câu.
Nhưng anh không có quân tử buông ra, mà ôm chặt cô vào ngực, kéo vào phòng giữ quần áo, lúc cánh cửa khép lại, anh đẩy cô lên trên ván cửa, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng ướt át diễm kiều kia... Cắn môi cô cùng nhảy múa với lưỡi của cô, nhìn cô vừa sợ vừa thẹn nhìn mình chằm chằm.
Nụ hôn của anh cũng không có kỹ thuật cao siêu, không giống Cố Duy đơn giản có thể hôn đến người ta ý loạn tình mê.
Nhưng cảm giác anh hôn rất có lực lượng. Đặc biệt lúc anh mặc đồ này hôn cô, trên thị giác sẽ sinh ra cảm giác trùng kích mãnh liệt.
"Anh Thần, anh Thần..."
Lúc cảm nhận được tay của anh chiếm hữu da thịt của cô, cảm giác từng đợt sợ run tập kích lên người, khi lợi thế của cô từng chút từng chút mất đi, khi cô phát hiện khăn tắm không bảo vệ được cô, cô vội vàng gọi anh lại, khuôn mặt đỏ bừng, đáng thương kêu:
"Em không thở nổi...Em không thở nổi... Dừng lại dừng lại..."
Cô vội hít vào, thấy đáy mắt anh một mảnh lửa nóng, cô khẩn trương túm khăn tắm lại, bất an kêu lên:
"Còn có, em phải thay quần áo! Còn không đi xuống, chúng ta bị muộn rồi..."
"Được, vậy tối về chúng ta lại tiếp tục..."
Anh trầm thấp yêu cầu.
Cô trừng thẳng mắt.
Nhìn dánhg vẻ hoảng sợ của cô, anh muốn cười.
"Anh Thần chúng ta... Chúng ta ước định..."
"Chúng ta còn ước định sau này không được kêu anh Thần..."
Anh lấy lời này cắt ngang cô.
"Anh Thần..." Cô kêu lên.
"Kêu một tiếng Tử Tuần thì anh sẽ dừng, bằng không, hành trình sáng hôm nay, anh sẽ dời sang ngày khác! Còn em cũng không cần thay quần áo, chúng ta... Bây giờ trở về phòng..."
Cái gì?
Trở về phòng?
Anh muốn làm gì?
Trán của cô không khỏi đổ mồ hôi.
Người đàn ông này, có ý đồ bất chính a...
"Tử Tuần, Tử Tuần... Sau này em nhất định gọi anh là Tử Tuần... anh Thần, không đúng, Tử Tuần, anh đừng làm loạn được không..."
Cô vội vàng năn nỉ.
"Có thể! Có điều, có một yêu cầu..."
Thần Huống rất hưởng thụ tư vị đùa giỡn cô.
"Yêu cầu gì?"
Cô nhìn thấy, có chút sợ anh lại làm khó cô.
"Nụ hôn vừa rồi ở dưới lầu, hôn không tốt. Hôn lại một chút!"
A, người này có thể đừng vô lại như vậy hay không.
Sớm biết như vậy, vừa rồi sẽ không hôn rồi.
"Vậy sao mới tính tốt?"
"Không nên hôn trên mặt! Phu nhân!"
Anh nghiêm trang nói:
"Phải hôn môi! Em phải khiến anh hài lòng, anh mới bỏ qua cho em!"
"Nào có người xấu xa như vậy..."
Cô chống đỡ kêu to, trên mặt vô cùng xấu hổ.
"Hôn hay không? Không hôn có phải hay không? Không hôn, bây giờ anh liền..."
"Hôn nhẹ, em hôn!"
Cô đi cà nhắc, hôn nhẹ trên môi anh một cái.
"Em hôn như vậy sao gọi là hôn được!"
"Này, Thần Tử Tuần, anh có thể đừng vô lại không nói đạo lý như vậy được hay không?"
Cô tức giận trừng anh.
Lúc này, anh thật sự có tư chất lưu manh.
Sau một khắc, anh ôm cô lên.
"A.A.A.....Em hôn.. Em hôn... Anh để cho em mặc quần áo trước được không, rồi em sẽ hôn anh..."
"Không được."
"Vậy anh cúi mặt thấp một chút, em hôn không tới!"
Ngày hôm nay, cô bị người đàn ông này tính kế dâng lên nụ hôn đầu tiên...
Cuối cùng, trọn vẹn bị hôn năm phút đồng hồ, anh mới buông tha cô, nhưng lại không chịu đi ra ngoài, mà thay cô chọn một bộ quần áo, giống như đang chiếu cố người bạn nhỏ, đơn giản chỉ cần tự tay thay cho cô.. Cô kháng nghị hoàn toàn vô dụng.
Tóm lại, lúc này đây, cô xem như bị anh nhìn thấy hết.
Cùng nhau đi xuống dưới lầu, mặt cô đầy thủy triều mùa xuân, môi hồng sáng bóng.
Còn anh thì vẻ mặt vui sướng, khóe môi còn có dấu răng —— vừa rồi bị cô kháng nghị cắn nát.
7h, bọn họ ăn sáng xong rời nhà, 7h47, đưa mắt nhìn cô cưỡi xe từ xe của mình chạy nhanh về phía trước, anh tựa ở lưng ghế phía sau, vuốt khóe môi ngay chỗ vừa hôn kia, giống như một thằng nhóc mới biết yêu
Đúng vậy, anh như mê say hương vị trên người cô.
Ý nghĩ muốn cô, ngày qua ngày càng mãnh liệt.
Sáng ngày 22 tháng 5, từ bệnh viện truyền tới một tin tức làm cho người ta kinh hỉ, Đông Đình Phong tỉnh.
Thần Huống ngoài vui mừng, cũng có chút sầu muộn:
Tiếp theo, anh phải giải thích với bạn tốt chuyện của mình và em gái cậu ấy như thế nào đây?