Anh đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cô lại muốn đẩy.
Sao anh có thể buông tha!
"Tắm sạch rồi, em ngửi xem!"
Anh trầm thấp nói bên tai cô.
Một mùi hương bạc hà xông vào mũi cô, mùi người phụ nự kia đã biến mất.
Vì vậy, cô không nhúc nhích nằm ở đó.
Anh thấy thế, lấy tay chống đỡ đầu, tay kia, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô;
"Còn căng khuôn mặt nhỏ nhắn? Thật là cô nhóc hẹp hòi."
Qua nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với một người —— được rồi, ai kêu anh thích cô, phải dỗ dành cô vui vẻ, mình mới có ngày lành.
Cô ngồi xuống, ôm đầu gối của mình, liếc anh mới nói:
"Không có. Đều là chuyện đã qua, em không so đo với anh, nếu sau khi kết hôn anh còn như vậy, em sẽ tính sổ với anh..."
"Vậy vẻ mặt như anh thiếu em tám trăm vạn là sao?"
Anh chuyển người ôm cô, hôn xuống đỉnh đầu cô; lại đến thái dương hôn một chút.
Cảm giác mềm mại kia làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, Đông Lôi vuốt nơi bị anh hôn qua, ngẩng đầu nói:
"Không phải bởi vì chuyện này."
"Em còn có chuyện khác?"
Anh hỏi.
"Ừm!"
Cô gật đầu: "Em còn có việc, muốn nói, nhưng nói, lại sợ anh tức giận!"
"A?"
Anh nhíu mày, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm:
"Em lại gây họa gì rồi hả?"
Một đôi mắt sáng ngời ảm đạm xuống, còn có vẻ mặt cẩn thận:
"Em nói ra, anh không được tức giận! Vốn em cũng không muốn làm như vậy, ai biết anh vừa đi không trở về nhà, em lại không có chỗ để nghe ngóng... Em biết rõ, chuyện này, em căn bản không nên biết, nhưng mọi người có lòng hiếu kỳ, đúng hay không? Hơn nữa anh bận rộn thành như vậy, em nghĩ có lẽ em có thể giúp đỡ được gì đó? Vì vậy.."
Nói câu dài như vậy, còn chưa nói đến trọng điểm.
Có điều, Thần Huống là ai, đầu óc đó chỉ chuyển một cái nhanh đến hù chết người, tròng mắt hơi híp, lập tức đoán được một chút gì đó:
"Chuyện em muốn nói, có phải liên quan đến chiều hôm qua đột nhiên em mất liên lạc hai tiếng hay không?"
"Ừm!"
Nhìn đi có thể nghỉ tới, cô còn biết cắt đuôi bảo tiêu nữa!
"Em đi gặp ai hả? Cô Duy?"
Anh hỏi.
Cô giật mình một chút rồi bắt đầu kính nể.
Người đàn ông này quả nhiên là không ai gạt được, đơn giản có thể nói rõ ý cô.
"Ừm!"
Đông Lôi nhẹ gật đầu, lại cẩn thận liếc một cái.
Phản ứng của anh ngược lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi:
"Số di động của em đã đổi lại, sao hắn liên lạc với em được?"
Người biết rõ số mới của cô không có mấy người, dù ba người bạn kia, cô cũng không có báo cho biết. Làm như vậy là vì cái gì, chính là ngăn chặn bất cứ cơ hội nago liên quan tới Cố Duy. Cũng không biết Chu Phục Linh từ đâu biết được số của cô.
"Là... Phục Linh gọi cho em, em đi rồi, mới biết được quả nhiên cô ấy do Cố Duy sai khiến."
"Ha, anh đang lo không bắt được hắn... Mấy ngày nay bận rộn, một nửa nguyên nhân cũng là bởi vì chuyện của hắn."
Thần Huống lẳng lặng nói, đương nhiên sẽ không tức giận, làm đàn ông, không được so đo nhiều, cô bé kia đã đủ sợ anh rồi, anh cũng không thể lại nghiêm mặt, dọa cô ấy.
"Hắn tìm em, vì chuyện gì?"
Mạo hiểm lớn như vậy để được gặp cô, nhất định là có mục đích quan trọng.
"Có!"
Cô từ trên giường nhảy xuống, vụt chạy vào trong phòng, trong chốc lát cô lại đăng đăng chạy ra, trên chân cái gì cũng không mang... Lấy một ổ cứng HDD sáng long lanh đưa tới.
"Vật gì?"
"Đây là đồ vật hắn đưa cho em, muốn em đưa cho anh xem. Em vốn muốn mở ra xem, mở lên mới biết được chỉ có phần mềm chuyên dụng mới có thể mở ra xem bên trong là gì. Bây giờ em không thể xác định trong đâ cất giấu vật gì? Trong chuyện này anh luôn lừa gạt em, lúc trước em đang do dự có muốn đưa cho anh hay không..."
Vừa nói, cô vừa xoa xoa tay, vừa nhìn mặt anh nói.
Thần Huống nghe xong, hỏi: "Trừ lần đó ra, hắn còn nói qua cái gì không?"
"Có, hắn nói: Viêc vượt ngục này, hắn là bị người hãm hại. Hắn muốn hợp tác với anh dụ người kia ra, còn hắn trong sạch.
"Hơn nữa, hắn còn nói, hắn giết người vì muốn cứu người, người hắn cứu là cô gái bị đấu giá trong Ôn Nhu Yến.
"Anh Thần, tổ chức Ôn Nhu Yến là do anh và anh hai xử lý phải không, em muốn hỏi một chút anh không rõ nội tình trong đó sao?"
Cô hỏi, thấy người đàn ông này lúc nghe tới Ôn Nhu Yến, ánh mắt chợt lóe lên, không biết có ý gì.
"A, trừ lần đó ra?"
Anh lại hỏi.
"Hắn nói, bên trong Ngôi Bang và Tứ Hải Bang có người cấu kết, muốn đưa hắn vào chỗ chết!"
"Ngôi Bang? Tứ Hải Bang?" Thần Huống cắn răng lặp lại năm chữ này một lần: "Lý do?"
"Tứ Hải Bang trong quốc nội!"
"A?"
Khuôn mặt người đàn ông rất âm trầm, không có hỏi lại cái gì, lập tức cầm lấy ổ cứng HDD đi vào trong phòng, tìm tới máy tính chuyên dụng khởi động máy, gắn ổ cứng vào, đăng nhập hệ thống quân đội, bắt đầu giải nén tài liệu bên trong ổ cứng, hiện ra hai văn bản tài liệu. Một cái trong đó là nhìn nhiều lần văn bản, sau khi nhấn kích [ấn vào], trên màn hình hiện ra hình ảnh của Cố Duy.
Một mặt tường màu trắng, một ghế dựa, trên ghế có một người đàn ông đang ngồi bắt chéo hai chân, đúng là Cố Duy, trán có ba khối tím xanh, hai tay cắm vào trong túi áo, một dáng vẻ du côn —— phải nói, người đàn ông này, rất ưu nhã du côn, nhìn, khóe môi mỉm cười, có thể làm cho mê đảo một đám com gái ngu ngốc.
Nhìn vào hình ảnh, hắn mở miệng lên tiếng chào hỏi:
"Này, Thần Huống, nếu như anh có thể thấy video này, đã nói lên một chuyện: Trong lòng Lôi Lôi còn có tôi."
Lời này vừa nói xong, còn lộ ra một nụ cười sáng lạn, vô cùng đáng ăn đòn.
Đông Lôi nghe nói như thế, không khỏi trừng lớn mắt.
Cái gì, cái gì, cái gì?
Cô giúp hắn như vậy, hắn lại châm ngòi ly gián?
Mặt vô đỏ lên, đưa mắt nhìn Thần Huống, gấp giọng kêu lên:
"Em không có..."
Trong video, người đàn ông kia, đột nhiên duỗi ra một ngón tay của hắn kêu lên:
"Aiz, Lôi Lôi, em đừng nói không có. Nếu là không có, em sẽ không chạy tới gặp anh..."
Nói xong, lại nở nụ cười tức chết người không đền mạng.
Đông Lôi tức giận đến tốn hơi thừa lời.
"Mới không phải như thế, mới không phải như thế!"
"Em không cần nói dối!"
Tên khốn kia chính ở chỗ đó rung đùi đắc ý nói.
Đông Lôi buồn bực.
Thần Huống thấy thế, vỗ vỗ tay của cô:
"Anh cũng không có giận, em tức giận cái gì?"
"Anh Thần, em..."
"Chúng ta xem tiếp đi!"
"Ừm"
Lúc này trong video, hắn đốt một điếu thuốc, phun từng đoàn từng đoàn khói trắng, nói:
"Thần Huống, để cho Lôi Lôi ra ngoài đi, chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng đến nhúng tay vào. Em ấy tâm tư vô cùng đơn thuần, những chuyện dơ bẩn kia, tôi không muốn để cho em ấy biết rõ. Em ấy cũng không cần biết rõ. Em ấy chỉ cần đơn giản sống vui vẻ là được..."
Những lời này, rất có đạo lý.
Thần Huống nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đông Lôi lại không đồng ý, vội vàng lắc đầu, giật giật góc áo Thần Huống: "Em muốn biết. Đừng nghe hắn."
"Nhưng anh cảm thấy được, có nhiều thứ, em vẫn không nên biết tốt hơn!"
"Anh Thần.."
Cô trông mong nhìn qua.
"Ừm, vậy anh không xem!"
Thần Huống một tay lấy ổ cứng HDD rút ra, khép máy tính lại, duỗi lưng mệt mỏi, nói:
"Hơn mười giờ rồi, ngủ..."
Anh bỏ ổ cứng HDD vào trong ngăn kéo, khóa lại, quay người đứng lên, đi vào trong phòng.
Đông Lôi vô cùng buồn bực đứng bên cạnh máy tính trong chốc lát, đi theo trở về phòng, thấy anh đã nằm ở trên giường, trên tay cầm một quyển sách, đang là cuốn《 học giẫu phẩu cơ thể người》, anh lật vài tờ, nhíu mày:
"Lôi Lôi, làm bác sĩ rất tốt, có điều rất vất vả, hơn nữa đối mặt với rất nhiều sinh tử, lá gan em nhỏ như vậy, em muốn đi trên con đường này, em sẽ trả giá rất nhiều."
Nhất là một số khóa giải phẫu, nghe Kiều Sâm nói, lúc trước bọn họ cùng học với nhau, mặc kệ nam nữ, đều nói—— xem người như động vật để tiến hành giải phẫu, thật sự không phải một chuyện thú vị.
Cô từ bên kia bò lên trên giường, chộp tới chăn mỏng che hết người, vốn không muốn phản ứng, ngẫm lại lại cảm thấy giẫn dỗi như vậy quá trẻ con, vì vậy đè nén chút không vui trong lòng trả lời:
"Em biết rõ, nhưng em sẽ thích ứng. Một người, dù sao cũng phải tìm được một chuyện có ý nghĩa, mới có thể thấy cuộc đời mình có giá trị không phải sao, em chính là muốn khiêu chiến cực hạn của mình... Lúc trước, em đã lãng phí quá nhiều thời gian, sau này em muốn để cho cuộc sống của em tràn ngập ý nghĩa, mà không phải trở thành một vai phụ nào đó, hoặc bị người coi như đứa nhỏ không hiểu chuyện. Đợi một thời gian, em nhất định có thể trở thành bác sĩ chính, đóng vai chính trong cuộc đời này..."
Câu trả lời này thật sự để Thần Huống nhìn cô với đôi mắt khác xưa.
Thần Huống nhìn cô, cô bé này khi lớn lên, trước kia chỉ biết bảy mồm tám mỏ muốn trở thành một trợ thủ nho nhỏ bên cạnh Kiều Sâm, lấy thân thể một thiên kim, đi làm nghề y tá này, trong mắt người khác, đúng là một chuyện buồn cười, còn bây giờ, cô muốn trở thành bác sĩ chính, để cho người khác trở lại vây quanh cô.
Anh đưa tay ra, sờ đầu của cô:
"Vậy mới tốt chứ!"
"Anh Thần.."
Cô vẫn còn nhớ thương cái ổ cứng HDD kia.
"Chuyện khác, em đừng quản, sau này em cứ đọc sách của em, chuyện của Cố Duy bây giờ thuộc về chính trị, mấy chuyện như vậy, em tốt nhất không cần quản, quá phức tạp, liên lụy rất rộng, đã liên quan đến cơ mật quốc gia."
"Nhưng mà anh Thần..."
Một ngón tay áp lên bờ môi của cô,
"Nếu như em còn như vậy, anh thật sự sẽ hoài nghi em chưa dứt tình cũ, Thần phu nhân, em muốn cho một người ẩn hình châm ngòi ly gián biến thành sự thật sao
"Đã nói rồi, chuyện trước kia, chúng ta cũng không giữ lại lôi ra nhặt uống dấm chua, còn sau này, chúng ta phải toàn tâm toàn ý, phải trung thành với hôn nhân, phải chịu trách nhiệm với nhau, cùng nhau chia sẻ bỏ qua những chuyện không vui trước kia. Cho nên, em đừng quản được không?
"Em học chuyên ngành của em, an ổn làm Thần phu nhân, là chuyện tiếp theo trong cuộc sống em phải đối mặt, ngoài ra chuyện này và em, em phải từ bỏ, giao cho anh xử lý.
"Lôi Lôi, căn cứ vào thân phận đặc thù của anh, có một số việc, anh phải giữ bí mật với em, trong chuyện này, em nhất định phải thông cảm cho anh..."
Thần Huống chuyển người đến gần cô hơn, vuốt mặt của cô, rất kiên nhẫn nói.
Đông Lôi nhìn chăm chú vào anh, cuối cùng cúi đầu, nói:
"Nhưng anh phải đáp ứng với em một chuyện!"
"Nói!"
"Không giấu giếm chuyện gì, phải xử lý công bằng "
Cô cắn răng nói ra chữ công bằng.
"Ừm, vậy em nghĩ anh không công bằng."
"Em đâu có ý đó?"
"Thiết diện vô tư, đó là vẻ mặt thường của anh."
Cô rất hài lòng, đồng thời rất thức thời.
"Tốt! Em sẽ không hỏi đến chuyện này nữa."
"Ngoan, ngủ! Ngày mai không phải còn có đi học sao "
"Ngủ ngon!"
Cô quay đầu, tắt đèn bên kia, xoay người qua, hai mắt nhắm nghiền.
Thần Huống cũng tắt đèn, chẳng qua anh cũng không có ngủ.
Trong một mảnh đen kịt, anh mở to mắt, hai tay gối ở sau gáy, nghĩ đến ổ cứng HDD kia.
Khoảng hai giờ, anh xác định cô đã ngủ say, Thần Huống lặng lẽ trốn ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng, bước vào rồi khóa cửa lại, một lần nữa mở ra máy tính, cắm USB vào, nhìn lên đoạn video kia.
Kết quả chứng minh, trong video kia quả thật cất giấu một số chuyện không thể để cho Đông Lôi biết rõ.