Hắn là người kén ăn, đã từng có thời gian hắn vì thỏa mãn khẩu vị của mình lao đầu vào đọc mấy sách hướng dẫn nấu ăn, hi sinh bao nhiêu nguyên liệu mới luyện thành cao thủ như ngày hôm nay, nhưng ngoài con trai ra thì chẳng ai có diễm phúc nếm qua món ăn hắn làm.
Thứ nhất, hắn quá bận.
Thứ hai, hắn cảm thấy mình chưa gặp được người khiến hắn sẵn sàng xắn tay áo, đeo tạp dề nấu cơm.
Bình thường ngay cả hắn ăn cái gì cũng đều là bảo người khác làm.
Hắn thưởng thức qua nhiều của ngon vật lạ, nhưng yêu cầu đối với món ăn vẫn rất hà khắc. Cho nên nhà tổ có đầu bếp mới đều gọi hắn trở về thưởng thức. Ngay cả lão gia cũng rất thích nghiên cứu đồ ăn.
Còn ở vườn Tử Kinh, thật ra hắn cũng thuê một đầu bếp, cho dù mấy năm nay hắn rất ít khi tới nhưng vẫn trả tiền đều đặn.
Hôm nay vì cố ý buông lỏng con người giả mạo kia nên ngoài bảo vệ ra thì hắn đều cho mấy người khác về quê.
Hắn muốn từ từ nghiên cứu người phụ nữ dám cả gan giả mạo vợ hắn.
“Ba, mẹ làm cơm cực kỳ ngon đó!”
Hai tiếng sau, ba món ăn cùng một bát canh được bày trên bàn, nghe con trai hào hứng khen ngợi, hắn cau mày quan sát. Tên nhóc này thừa hưởng khả năng đặc biệt của hắn, đối với thức ăn thì cực kỳ xoi mói.
Có một lần, hai cha con hắn đến đây, thế giới riêng của hai người họ, bởi vì đầu bếp hôm đó bị bệnh không đi làm, hắn liền gọi mấy món đến, nhưng Tiểu Kỳ chỉ ăn vào miếng liền cau có, nhất định không chịu ăn. Cuối cùng người ba như hắn phải đích thân chạy vào bếp.
Đông Đình Phong nếm thử vài miếng, mặc dù nguyên liệu đơn giản nhưng rất vừa miệng, hơn nữa còn giữ nguyên được màu sắc của thực phẩm.
“Tiểu tử ngốc, có mẹ rồi thì có phải muốn cho ba vào lãnh cung không?”
Hắn mỉm cười, tay lắc nhẹ ly rượu vang nghiêng đầu như cười như không, liếc nhìn người phụ nữ không thèm nhìn vào mặt hắn.
Hắn từ nhỏ ăn muỗng vàng, thân phận tôn quý, hơn nữa trời sinh thông minh, bất luận đi đến đâu đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Cho dù ở nước ngoài 2 năm, cởi bỏ lớp áo đẹp đẽ của Đông gia, hắn cũng chỉ là du học sinh bình thường, nhưng nhập học được nửa năm, hắn lại dùng tài năng xuất chúng của mình làm cho ba chữ “Đông Đình Phong” tỏa sáng lấp lánh. Dù rất khiêm tốn nhưng hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác coi thường như vậy, đúng thật là... MỚI MẺ.
“Đâu có! Tiểu Kỳ chỉ nhận xét thật lòng thôi! Ba, lẽ nào ba không cảm thấy ngon sao?” Đông Kỳ thành thật hỏi.
Ninh Mẫn đang gỡ xương cá cho Đông Kỳ, cũng không để ý đến lời bình luận của người khác. Kỳ thực, trước đây cô chỉ quen ăn hàng, nhưng sau khi sinh, con gái cô rất kén ăn nên cô mới vào bếp chiến đấu với mấy món ăn, với tinh thần bách chiến cuối cùng luyện được kĩ năng cao thủ như ngày hôm nay.
“Cũng tạm được!”
Đông Đình Phong đánh giá rất thấp.
Có người lập tức cười khểnh, gắp miếng cá cho con trai, sau đó và một miếng, căn bản cũng không để ý đến hắn, nhưng vẫn không nhịn được, nói ra một câu:
“Nếu không vừa mắt thì không cần miễn cưỡng, thùng rác ở bên kia, cứ tự nhiên.”
Hứ, dám nói đồ ăn cô làm không ngon, cô đồng ý vào bếp là nể mặt Đông Kỳ biết không?
“Ba, xong rồi, ba làm mẹ tức giận rồi! Cứ như thế này có thể sẽ bị đuổi ra khỏi phòng đấy ạ! Đến lúc đó, con không thể giúp ba đâu...”
Tiểu tử kia hai mắt sáng lên mỉm cười xấu xa.
Ừ ha, tối nay họ phải ngủ chung phòng. Đây là giao ước viết rõ trên hợp đồng, hắn cũng muốn xem người phụ nữ này sẽ đối diện như thế nào?
Đông Đình Phong mỉm cười, giống như chẳng có gì tốt đẹp cả, liếc nhìn người phụ nữ đó:
“Không cần con giúp, trên thế giới này chẳng có chuyện gì là ba không làm được. Mẹ con cũng khỏi phải nói... Vợ chồng, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp... Sau này con sẽ hiểu...”
Ninh Mẫn đau khổ khi bị nghẹn lại, ho lên điên cuồng!