Trang Sinh lảo đảo bò lên từ giữa cái lỗ đó, thản nhiên như không có chuyện gì lau vết máu bên miệng, cười nhạo nói: “Chính ngươi bị Uông Vân Phong nhìn ra sơ hở, còn lấy chuyện của ngươi đổ lên đầu ta, ngươi xem ta là đứa ngốc à?”
Cửu Phương Hi nắm chặt tay, lạnh nhạt nói: “Đừng cho rằng ta không biết những suy nghĩ xấu xa của ngươi.” Một tay hắn nắm lại giữa khoảng không, gió lớn lại xuất hiện, vốn đang đứng không vững, Trang Sinh suýt chút nữa bay đến dưới chân Cửu Phương Hi. “Ngươi thật sự thích phụ nữ đã có chồng sao?”
Mười ngón tay của Trang Sinh đâm sâu vào bên trong bức tường, bộ dạng cà lơ phất phơ: “Ngươi nói nhảm gì vậy. Để ta đi quyến rũ phụ nữ chẳng phải là Minh chủ Võ Lâm ngươi sao? Bây giờ còn nói ta giả mà làm thật, thật là nực cười. Ta cũng không biết tại sao cướp hoa lại trở nên có tình cảm. Minh chủ, ta thấy ngươi hình như rất coi trọng phu nhân đúng không? Cũng phải, nàng đoan trang, tao nhã, lịch sự, so với các cô gái tầm thường tham gia chốn giang hồ, khi gặp chuyện chỉ biết líu ríu bực tức oán hận, nàng thật khiến cho nam nhân mong muốn độc chiếm.” Hắn phủi bay vạt áo, đứng thẳng dậy: “Minh chủ, ngươi dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đừng tưởng mọi người không biết.”
Những người giang hồ Hán môn ngồi chung quanh nghe vậy đều kinh ngạc kêu lên, có người lại làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, hiển nhiên nghe theo sự thêu dệt của Trang Sinh.
Trang Sinh ghét bỏ nói tiếp: “Ta nghe nói, Uông Vân Phong dẫn người nhà của hắn ra cửa trước, nhưng lại gặp ngươi. Những người giữ cửa đều thấy, lúc ấy chính Minh chủ ngươi tự mình cung kính tiễn họ rời đi. Lúc này bọn họ chưa trở về, ngươi giả vờ cố tình đổ lỗi lên người ta. Người ở Uông gia trang ở lâu ngày như vậy, bọn họ nghĩ đến việc rời đi sao? Trên thực tế, bọn họ vừa thấy Minh chủ, thì đã mất dạng. Minh chủ, có phải người cố ý để người nhà Uông gia rời đi không?”
Đã có người đứng dậy hô to, hung hăng dùng đao to chém mặt bàn thành hai: “Cửu Phương Hi, ngươi xem chúng ta là đồ ngốc!”
Nhàn Vân trang là do Minh chủ Võ Lâm Hàn Nhất Phàm dùng tiền riêng để mua. Sau khi Hàn Nhất Phàm trở thành thiên hạ vô địch, các danh môn chính phái đều công nhận là Võ Lâm Minh Chủ, cứ mỗi lần buồn phiền, hắn lại về nơi sơn thủy hữu tình Nhàn Vân trang. Ở đó cũng hơn mười năm, trên giang hồ cũng dần dần xem Nhàn Vân trang là trang viên củaVõ Lâm Minh Chủ. Chẳng hiểu sao từ tài sản của tư gia lại trở thành tài sản của tập thể võ lâm. Hàn Nhất Phàm có rất nhiều tiền, nên không thiếu nơi ở, khi bị Cửu Phương Hi đánh bại, liền nói rõ sẽ rời khỏi Nhàn Vân trang, để tân Minh chủ dọn tới.
Người võ lâm không phải là những người ngu ngốc, không nói câu gì liền chiếm lấy Nhàn Vân trang, Hàn Nhất Phàm cũng không tức giận vì thua thiệt. Cho dù người đã đi, trà cũng đã lạnh, nhưng Nhàn Vân trang đối với hắn đều nắm rõ trong tay. Thì ra những tôi tớ trong nhà đều đã giải tán, nhưng một nữa những người mới vào đều là người của Hàn Nhất Phàm. Quanh năm suốt tháng ăn không ngồi rồi đi châm ngòi, nên giữa những người trong võ lâm và Minh Chủ Võ Lâm xảy ra xích mích là chuyện dễ dàng.
Tối nay Cửu Phương Hi đang chờ Uông Vân Phong, nhưng hắn không đến, lúc này mới suy đoán không chừng bọn người sát thủ theo dõi của Uông gia đã bị giết ở nơi hoang vu nào đó. Thật vất vả tới nửa đêm, tin tức thu được khiến hắn tức giận vô cùng, phải điều tra cho được kẻ phản bội, đương nhiên Hạ Lệnh Mị có tư tưởng với Trang Sinh. Nhưng không ngờ hắn ta lại là kẻ dối trá, lừa gạt đàn ông, rồi lừa gạt phụ nữ còn nhiều hơn, những điều đã nghĩ trong đầu không dùng tới, nước bọt văng khắp nơi, đen nói thành trắng, trắng nói thành đen.
Cuối cùng mọi người đều thống nhất, đi tới bắt cả nhà Uông Vân Phong trở lại.
“Phi!” Trang Sinh cưỡi trên lưng ngựa không ngừng hộc máu, Cửu Phương Hi cố ý, nên ra tay đương nhiên không khách khí, Trang Sinh làm hỏng đại sự của hắn, không giết hắn ta đã xem như nể tình quá rồi.
Tửu Quỷ phi ngựa ở bên cạnh không rời hắn lấy một tấc, nhẹ giọng hỏi: “Uông Ngự Sử kia có thật là do triều đình phái tới làm tiên phong để trị võ lâm?”
Trang Sinh cười hì hì: “Ai biết. Nghe nói Uông Vân Phong với Cửu Phương Hi lén uống trà, cụ thể nói cái gì thì mãng phu chúng ta làm sao biết được, vẫn chưa biết Minh chủ nói cái gì. Cho dù hắn muốn đem võ lâm bán cho triều đình, chúng ta cũng không làm gì được.”
“Minh chủ tại sao lại muốn đuổi giết Uông Ngự Sử?”
“Bởi vì Uông Vân Phong không nghe lời, nhiều khi hắn không từ thủ đoạn cáo già nào cả. Có lẽ Minh chủ muốn một mình chiếm lấy giang hồ rộng lớn này, triều đình chắc chắn không đồng ý. Đám người thuộc hạ của Uông Vân Phong nhất định là phát hiện quyết định của Minh Chủ, cho nên mới vội vàng che chở chủ nhân của mình chạy đi. Nói không chừng chẳng được bao lâu, triều đình liền phái người tới bắt hết người võ lâm của chúng ta. Thay vì chờ Uông Vân Phong đến giết võ lâm,không bằng chúng ta giết cả nhà hắn tế trời, lúc đó địa vị mới bằng triều đình.
Tiểu Quỷ chắt lưỡi hít hà: “Thật là can đảm.”
Trang Sinh liếc Tiểu Quỷ một cái: “A, ngươi thật sự tin sao?”
Trên tay Tửu Quỷ còn cầm một bình rượu ngon. không ngừng uống trên lưng ngựa: “Ta tin hay không, điều đó không quan trọng. Quan trọng là, Cửu Phương Hi sẽ làm tất cả người võ lâm tin tưởng triều đình không tha cho chúng ta.” Tửu Quỷ không hề hay biết, hắn đã bắt đầu gọi thẳng tục danh của Võ Lâm Minh Chủ. Hắn dường như nghĩ tới cái gì đó, sống lưng ngồi xuống chấn động mạnh một cái, mơ hồ nói ra hai chữ: “Bên trong, loạn.”
Trang Sinh lặng lẽ cười to, trong đêm tối, đôi mắt lấp lánh: “Nếu như Uông Ngự Sử chết trên tay người của võ lâm, nắm trong tay một nửa mạch máu của thế gia sẽ nổi giận như thế nào? Khiến con gái của Hạ gia là Hạ Lệnh Mị bị người ta phản bội rồi giết chết, Hạ hoàng hậu nắm giữ hậu cung, cùng Hạ tướng quân nắm giữ một phần sáu binh quyền, có thể làm cho Hoàng thượng phái binh vây tiêu diệt tất người võ lâm hay không? Cho dù lần này triều đình có thể ẩn nấp, Minh chủ cũng sẽ làm cho chuyện này trở thành triều đình khiêu khích người võ lâm. Đến lúc đó, giang hồ hào kiệt cho dù không coi trọng Võ Lâm Minh Chủ, cũng phải ở bên cạnh của hắn, nghe hiệu lệnh của hắn, đối chọi gay gắt với triều đình..."
Không nói thẳng như Tửu Quỷ, hai chữ “Minh Chủ” trong miệng Trang Sinh lộ ra vẻ cười nhạo cùng khinh miệt. ở trong rừng rậm yên tĩnh giống như tiếng động của độc xà trườn trên thân cây, làm cho người ta phát run. Mà đôi mắt của hắn, càng giống như dã thú, con ngươi nhẹ híp nhìn chằm chằm vào con mồi.
Tửu Quỷ cảm thấy có gì đó trong không khí đè ép hô hấp của hắn, hắn hoảng hốt nhớ đến nhiều năm trước, hắn đi An Quốc Tự, nhìn thấy vị Tiểu Quận chúa nào đó, nếu như đoán không sai, vị Tiểu quận chúa kia cũng họ Hạ, là hòn ngọc quý trên tay của Triệu vương. Khi đó, hắn cũng đã vâng mệnh của Cửu Phương Hi, âm thầm thu thập tin tức về Hạ gia. Đương nhiên, người Hạ gia quanh năm suốt tháng cũng phải chạy ở biên giới Đao Phong, bởi vậy khi đứa nhỏ đối mặt với kẻ ám sát mới có thể không động trong lòng, mặt không đổi sắc.
"Hai ngày này, thư đồng của Uông Ngự Sử vẫn luôn cùng ta uống rượu."
Trang Sinh cười một tiếng: "Ngươi có biết sở trường của Uông Ngự Sử là gì không?"
“Nói.”
“Dùng nhỏ thấy lớn. Có lẽ, trong lúc vô tình hắn đã sớm phát hiện ra...." Trang Sinh dựa gần vào Tửu Quỷ, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Chân tướng, bị che dấu giữa tiếng vó ngựa hỗn loạn, chà đạp lên tâm tư đang hoảng loạn rối bời của mọi người. Trang Sinh như cũ được xem là lão thần ở khắp nơi, là một gã hái hoa tặc phong độ xuất sắc.
Trên đường không ngừng có tin tức báo về, chung quanh Cửu Phượng Hi luôn có những người áo đen, im hơi lặng tiếng, họ như Liệp Báo bình thường thì mạnh mẽ, yên lặng nhưng nguy hiểm.
Bọn họ tiến vào một trấn nhỏ.
Trên con sông dài đằng đẵng, hoa đăng đã trôi đi xa, có một chút mờ ảo, giống như dẫn những linh hồn về phía địa ngục. Trang Sinh còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, phía trước đã có người chuyển động. Ở không xa có một lầu cao đang bốc cháy, dân chúng kêu cứu, tiếng nước chữa cháy, ở bên trong còn có tiếng cắt xé thân thể tạo thành âm thanh hỗn độn, mùi máu tanh cùng mùi gỗ bị đốt xông ra khiến người ta muốn nôn.
Trang Sinh im lặng cưỡi ngựa chậm lại, nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng dưới của tuấn mã, làm cho tuấn mã một đường xông vào bể người. Nửa đường, hắn nhảy xuống ngựa, trong bóng đêm cẩn thận xác định hướng đi của bóng đen phía trước, đuổi theo.
Uông Vân Phong cùng Hạ Lệnh Mị đi theo sau, sai người hỏa thiêu cả tửu lâu. Hạ Phân được Võ Sinh ôm trong ngực, đôi mắt tiểu thú nhìn Uông Vân Phong sắp xếp mọi thứ, không nói gì. Hắn cảm thấy, bọn họ bây giờ là đang tiến hành một trận chiến đấu cách xa về thực lực, đối phương chọn cách đánh úp vào ban đêm, mà quân ta đã có sự chuẩn bị. Nhưng Uông Vân Phong không phải là tướng quân, hắn biết nhược điểm của mình, sẽ không lấy cứng đối cứng, ngược lại đã sớm tìm ra đường hầm bí mật của tửu lâu này, nên vào trong hủy diệt tung tích.
Uông Vân Phong không nói, tửu lâu này thật ra là sản nghiệp của Hàn Nhất Phàm. Khi ấy hắn chọn Nhàn Vân trang là nơi ở của Minh chủ, chung quanh đây hầu như đã trở thành địa bàn bí mật của Hàn gia. Tửu lâu này là một trong những sản nghiệp quan trọng, bên trong có đường hầm bí mật, có thể đi thông qua trạm đóng của quan. Ngay lúc hắn tìm được Hàn Nhất Phàm, đối phương cho rằng hắn sẽ chạy bán sống bán chết, giống như dự đoán, bọn họ tụ lại ở đây.
“Cửu Phương Hi là đệ đệ của Cổ Tôn Lam. Năm đó xét nhà Cổ gia, hắn không nằm trong gia phả, nên tránh được kiếp nạn.” Uông Vân Phong đi tới phía trước, Quyển Thư nâng viên dạ minh châu chiếu sáng cả lối đi
“Trong những năm gần đây, tiểu bối cuối cùng của Hạ gia bị bắt cóc hoặc bị giết, đều có chút liên quan đến hắn. Đây cũng là nguyên nhân Hạ tướng quân cho người vào giang hồ điều tra.” Hắn quay đầu nhìn Hạ Lệnh Mị đang buồn bực không nói gì. Dường như xác định nàng ở đây, liền nhẫn nhịn, kéo nàng đến bên cạnh mình: “Sau khi không có tin tức của ngươi, nhạc phụ cùng các vị đại bá đã bàn bạc, quyết định bí quá hóa liều, để Tiểu Quận chúa dụ rắn ra khỏi hang, lúc này Triệu Vương phi mới dẫn Tiểu Quận chúa một đường rõ ràng quay về với Triệu Vương. Đâu biết rằng…. Phân nhi cũng chạy tới, việc này mới khiến Cửu Phương Hi buông tha Quận chúa mà chọn…. Phân nhi” Hắn nắm bàn tay mềm mại trong tay, “Ta sẽ bảo vệ mẹ con các ngươi, đừng lo lắng.”
Hạ Lệnh Mĩ bỗng nhiên cười : “Mặc dù ngươi có tài năng văn chương, nhưng võ công lại không bằng ta. Bảo vệ thế nào?”
Uông Vân Phong trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi không cần cậy mạnh.” Hai người đánh qua đánh lại, đọ sức đến khi tới đường lớn. Lại đi hơn một dặm nữa, liền nhìn thấy quan đạo, trạm dịch không lớn nằm ở bên quan đạo, đốt một chiếc đèn mờ.
Uông Vân Phong không đi cửa trước, hắn dẫn mọi người vòng đi vào cửa sau, sớm đã có một tiểu binh trong trạm dịch nịnh nọt dẫn họ vào phòng chính.
Đêm khuya thanh vắng, ở trên đường, một tên hái hoa tặc mặc đồ đen đang đi.