Trang Hắc Tử gọi Uông Tử Phong lại trước: “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu? Mẫu thân của ngươi ở nhà à?”
Uông Tử Phong bây giờ cũng không hiểu rõ, vì sao người này mỗi lần gặp hắn đều hỏi mẫu thân của hắn đâu. Chẳng qua là hắn vừa rồi mới đánh một trận, thả lỏng gân cốt, tâm tình cũng rất tốt, khó có được đàng hoàng đáp lại: “Mẫu thân ở nhà.” Nghĩ lại, lại hung dữ nói: “Ngươi tìm mẫu thân làm gì?”
Trang Hắc Tử cười cười: “Chẳng qua là hỏi một chút. Vốn là muốn hỏi ngươi có muốn đi Nhàn Vân sơn trang không, bây giờ chắc không cần hỏi nữa.”
Uông Tử Phong kỳ quái: “Nhàn Vân sơn trang ở nơi nào?”
Trang Hắc Tử im lặng, chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Uông Tử Phong có chút bi thương vô hình, tầng tầng lớp lớp cửa hàng đều bị bỏ lại phía sau. Hồi lâu, hắn tự giễu cười nói: “Thì ra là tiểu thiếu gia không nhớ rõ. Cũng là nói đến người chết cũng không bằng người sống được, là chính hắn ngu ngốc, là tự nguyện chết đi.”
Uông Tử Phong càng thêm kỳ quái. Hắn là trẻ con, mà trẻ con thì lại hay quên, nhiều tổn thương và đau khổ cũng sẽ lãng quên theo năm tháng. Cho nên, hắn đã sớm không nhớ được Nhàn Vân sơn trang, cũng không nhớ ra được ở phía sau mai táng một vị nam tử.
Trang Hắc Tử ngồi thẳng người, cuối cùng như có như không liếc nhìn ba đứa bé một cái. Thái tử nhạy cảm phát hiện, cái nhìn này của hắn đã không giống với trước đây. Nếu nói là ánh mắt của Trang Hắc Tử nhìn bọn hắn có mang chút nhân khí, thì hồi nãy, hắn đã xem bọn họ là vật chết.
Phảng phất Trang Hắc Tử nói đơn giản mấy câu nói xuống trọng tâm.
“Tiểu thiếu gia có biết hay không gần đây có lời đồn đãi trong thành?”
Quận chúa cười hì hì nhìn thấu: “Ta biết nha, là về Hắc Hùng (gấu đen). Trang thúc thúc phải đi bắt con Hắc Hùng kia sao?”
Trang Hắc Tử cười nói: “Làm sao có thể. Con gấu đen kia đã có chủ nhân rồi, người bình thường khó có thể bắt được nó, trừ phi..” hắn dùng khóe mắt nhìn Uông Tử Phong, “Trừ phi, chính là nó đưa tới cửa.”
Lời nói rất kỳ quái, Quận chú còn chuẩn bị hỏi tới, Trang Hắc Tử đã thúc ngựa chuẩn bị rời đi.
Thái tử đi trước một bước, đột ngột hỏi: “Trang thúc thúc muốn đi đâu? Xem bộ dáng là muốn ra khỏi thành.”
“Tiết trời thanh minh mưa rả rích, các thiếu gia nói một chút, ta có thể đi nơi nào!” Hắn cười ha ha một phen, chợt đánh mông ngựa, đi thật nhanh khỏi tầm mắt của ba người.
Thái tử vẫn cảm thấy Trang Hắc Tử này thật kỳ quái, đã từng để cho phụ hoàng điều tra lai lịch. Chỉ biết người này là người giang hồ, trời sanh tính tình hào phóng, rất được nhiều người kính trọng, là tiêu cục nói một không hai, giữa năm ngoái cùng Trang Sinh cứu Hạ Lệnh Mị cho nên có liên lạc. Tra thêm được chỉ có vài tin tức tầm thường, Hoàng đế cho thêm vài người bên cạnh Thái tử để phòng vệ, cũng không nhiều lời.
Thái tử là đứa trẻ thông minh, nếu trong lòng đã sinh nghi ngờ, cũng tùy thời cơ ứng biến dò hỏi trong tiêu cục những người khác, còn cố ý quan sát đãi ngộ của Trang Hắc Tử đối với Uông Tử Phong. Không nói nhiều lắm, hôm nay Trang Hắc Tử để cho hắn hoàn toàn cảnh giác.
Ba đứa trẻ cùng nhau đến Uông gia, Uông Vân Phong đã sớm trở về phủ. Thân thể Hạ Lệnh Mị quá nặng, Uông Vân Phong bắt đầu buông tay để cho Uông Tử Phong độc lập, hận mình không thể coi chừng Hạ Lệnh Mị trắng đêm.
Lúc vừa về đến nhà, vừa đúng lúc nghe được Hạ Lệnh Mị kêu đau một tiếng, Uông Tử Phong sắc mặt đại biến, nhảy mấy cái liền lọt vào hậu viện.
Hạ Lệnh Mị nửa nằm ở tháp thượng, hai tay chống thân thể, chân sau bị Uông Vân Phong nắm trong tay, một cái tay khác không ngừng vuốt ve bắp chân của nàng.
“Mẹ!” Uông Tử Phong toát mồ hôi lạnh chạy vào, đứng ở trên tháp không biết làm thế nào.
Uông Vân Phong lại bóp chân cho nàng, lúc này sắc mặt của nàng mới hòa hoãn lại, tùy ý để cho nha hoàn nắm tay, Hạ Lệnh Mị cũng lau mặt, lúc này mới lôi kéo nhi tử cười nói: “Không sao, chẳng qua là bắp chân bị rút gân mà thôi. Cha ngươi đã xoa bóp rồi.”
Uông Tử Phong đấy Uông Vân Phong mấy cái, chiếm đoạt được vị trí tốt, một đôi tiểu móng vuốt đặt ở trên đùi Hạ Lệnh Mị, thỉnh thoảnh hơi siết chặt, còn hỏi Hạ Lệnh Mị có đau hay không. Phu thê bọn họ lúc này mới cảm giác được Phân nhi đã biết hiểu chuyện rồi.
Quận chúa và Thái tử đi vào, bái kiến dì dượng, cũng rối rít tò mò nhìn quanh.
Quận chúa tháo giầy bò đến tháp thượng, quỳ sau lưng Hạ Lệnh Mị: “Dì, ta xoa bả vai cho người.” Tay nhỏ bé nhẹ nhàng xem Hạ Lệnh Mị giống như thủy tinh dễ vỡ, vừa nắn vừa hỏi: “Dì, Cẩm nhi có ngoan hay không?”
Hạ Lệnh Mị gật đầu: “Ngoan.”
“Thế Cẩm nhi có xinh đẹp hay không a?”
“Ừm, xinh đẹp.”
“Kia… Cẩm nhi không thèm lời của dì, dì có thể gả Phân nhi đệ đệ cho con hay không?”
Vốn Uông Vân Phong mặt đang ôn hòa uống trà, thiếu chút nữa phun toàn bộ trà ra ngoài: “Quận chúa, ai dạy cho người điều này? Phân nhi là đệ đệ của người, làm sao có thể cưới người, càng thêm…” Đừng nói gả cho người!
Thật là tức chết, nhi tử của Uông Vân Phong lúc nào thì cần ở rể, còn ở rể cùng với nữ nhi của Triệu vương gấu chó (ta để nguyên văn a: D), không có thiên lý mà.
Uông Vân Phong chợt vỗ bàn một cái: “Thái tử điện hạ, ngươi có biết như thế nào là nhân luân (luân lí làm người)!”
Thái tử nhảy xa ba thước, thật nhanh vọt ra ngoài: “Là ta dụ dỗ Cẩm nhi, ta cũng không dám nữa. A, dượng à, ngươi cũng không thể tố cáo cho phụ hoàng nha!”
Uông Vân Phong giận đến đầu tóc bốc lửa đuổi theo một đường, không lâu lắm liền mang Thái tử trở lại, mang hai đứa bé đến thư phòng, bắt đầu dạy bọn họ thế nào là luân thường.
Ba đứa trẻ vụng trộm đùa giỡn, nháy mắt khinh bỉ, trên mặt còn phải giả bộ cung kính nghe Uông Vân Phong càu nhàu, thật là hận không thể xếp lỗ tai lại.
Sau nửa canh giờ trong cung cũng có người tới đón hai tiểu chủ nhân hồi cung, Uông Vân Phong lúc này mới dặn dò Thái tử: “Gần đây trong thành lớn không an toàn, sau này học xong không thể tùy ý ở bên ngoài chơi.”
Thái tử trên mặt vừa động: “Có phải là chuyện gấu đen không?”
“Ừ, trước đó vài ngày, có người bị dã thú cắn chết trong đêm, Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, ngàn vạn lần không thể gặp nguy hiểm.”
Thành Bắc Định phồn hoa, người ngoại tộc cũng rất nhiều, người mang hàng hóa quý hiếm càng không thiếu. Lúc ban đầu trong nha môn còn cho rằng có phải những thứ kia do người nhà giàu nuôi trốn thoát ra hay không, nhưng tra tới tra lui, cũng không có ai thừa nhận. Có nhiều người phỏng đoán là dã thú chạy thoát từ khu vực săn bắn của Hoàng gia, bởi vì đói bụng mà giết người. Nhưng khu vực săn bắn của Hoàng gia cách xa nơi đây mười mấy dặm, mặc dù khu vực săn bắn không lớn, nhưng canh phòng sâm nghiêm, thời điểm mùa xuân con mồi đầy đàn, khu vực săn bắt thắt chặt, Hoàng gia cũng sẽ không đi lướt qua, cũng sẽ không có con mồi tự mình chạy đến. Cũng có người nói, ban đêm người bị tê liệt hẳn không phải do dã thú cắn làm bị thương, nói không chừng là người trong võ lâm có công phu lợi hại: thời gian, giống như Ưng Trảo Công, khắp mọi nơi đồn thổi, làm lòng người bàng hoàng không dứt.
Uông Vân Phong còn lo lắng cho Uông Tử Phong, nhi tử quá cuồng dã, sớm muộn cũng gây chuyện, hắn chỉ có thể mỗi ngày đưa đón. Không có cách nào, người trong phủ cũng không quản thúc được hắn.
Phần lớn thời gian hắn không có ở trong phủ, Hạ Lệnh Mị cũng không nghi ngờ hắn, chỉ vụng trộm phân phó Hắc Tử phái người đi đến miếu cho Trang Sinh thêm chút đèn dầu. Khi đó, Trang Hắc Tử đã đến Nhàn Vân sơn trang, thấy minh chủ Hàn Nhất Phàm, nghe hết mọi chuyện huynh đệ bỏ minh, thật lâu cũng không nói gì.
Cũng tới Tiết Đoan Ngọ, nỗi lo lắng từ gấu đen cũng tan đi không ít. Phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu bán đầy bánh trưng, bánh tét. Uông Tử Phong chưa bao giờ thấy đua thuyền rồng, làm ầm ĩ muốn đi xem náo nhiệt, Uông Vân Phong không còn cách nào, chỉ có thể dàn xếp Hạ Lệnh Mị cho hoàn hảo, mang theo nhi tử đi sông Vô nhìn thuyền rồng tranh tài.
Bụng của Hạ Lệnh Mị cũng lớn, chân cũng sưng lên, đi lại không dễ dàng. Uông Vân Phong luôn lo lắng quá mức đối với hài tử, có một chút động tĩnh hắn liền kinh sợ sắc mặt tái nhợt, so với phụ nữ có thai như Hạ Lệnh Mị yếu đuối hơn mấy phần.
Khó có được một ngày Uông Vân Phong không dính bên mình, Hạ Lệnh Mị cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Tụ Ngọc và Huỳnh Thạch đỡ nàng đi trong sân hai vòng, nàng ăn cơm trưa, lại uống canh bổ, chỉ cảm thấy một bụng nước lắc lư, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc sau người làm tới thông báo: “Cổ Lang, Cổ đại nhân cầu kiến.”
Hạ Lệnh Mị híp mắt, nhớ lại xem Cổ Lang là ai. Nghe thông báo này, giống như đối phương đã đến trong nhà, liền hỏi một tiếng, người kia liền hỏi hành tung những ngày qua của Uông phu nhân hỏi qua một lần.
Thì ra ngày đó sau khi rời khỏi Uông gia, hắn chưa chết tâm muốn cầu xin, thỉnh thoảng lại ở trong phủ chặn Uông Vân Phong mấy lần. Lòng dạ của Uông Vân Phong chân chính lạnh lùng, không thích chuyện người khác mua bán chức tước, thấy được Cổ Lang mặt dày mặt dạn, cứ làm ngơ như không thấy.
Chủ nhân tính tình lạnh lùng, Quyền Thử và Tiểu Bạch chơi bời lêu lỏng thích nhất là hành hạ người khác làm vui. Âm thầm dùng chút thủ đoạn, lừa gạt Cổ Lang đến nơi khác, đúng lúc cáo mượn oai hùm của Uông Vân Phong, khiến cho Cổ Lang trở thành bị quan khoe khang có một không hai, sau đó hắn nói với Tiểu Bạch là nhi tử chi thứ hai của Uông gia, thế nào cũng là nhi tử lão gia thích nhất, chỉ cần dụ dỗ Uông Vân Phong cao hứng, cầu cho lão gia chi thứ hai đi được cửa sau (ý là hối lộ ấy), cửa quan vận này thế nào cũng sẽ vào tay của hắn, vừa nói nước miếng văng như mưa.
Cổ Lang có lòng cầu xin, Uông Vân Phong cũng có lòng phô trương, hai người đang lật thẻ đỏ ở thanh lâu, nhận thức làm huynh đệ. Mỗi ngày ở thanh lâu tiêu tiền như nước, biểu hiện tài lực và “tinh lực” của bản thân. Các cô nương thanh lâu ranh mãnh lại được vàng, càng ra sức phụ vụ, không tới nửa tháng, thời điểm của cải của hắn đã chạm đáy. Uông Vân Phong cũng đầy nghĩa khí, đưa Cổ Lang đến viện của mình ở. Lúc này, Cổ Lang mới biết Uông Vân Phong ngay cả đại môn Uông gia cũng không vào được, nhưng trên người hắn lại hết bạc, mất hết mặt mũi. Ôm cây đợi thỏ trước cửa nhà mấy ngày, hôm nay thấy Uông Vân Phong đi ra cửa, lúc này mới tới gõ cửa.
Người làm xem xét trang phục của Cổ Lang một lượt, so sánh với trang phục ban đầu hắn đến khác nhau một trời một vực, thiếu chút nữa bọn họ cười nghiêng ngả.
Người làm tựa như nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, lần này vị Cổ đại nhân còn mang đến một vị nữ tử, nói là người quen cũ của phu nhân, cầu xin phu nhân gặp qua một lần.”
“Nàng kia có nói mình tên họ là gì không?”
“Nàng nói, họ Hoa.”
Hạ Lệnh Mị sửng sốt, ngẫm nghĩ đứng lên.
Tác giả có lời muốn nói: Aii, cách kết cục không còn mấy chương, không phải ngày mai thì là ngày mốt kết thúc rồi, hắc hắc.