• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấn tượng của Trang Hắc Tử về trẻ nhỏ vẫn luôn dừng lại ngay lúc đối với Trang Sinh. Trang Sinh trong trí nhớ của hắn, mặc dù là dùng một chút tài mọn để uy hiếp người khác, nhưng thiếu niên kia chưa bao giờ lợi dụng điểm yếu của đối phương để giết hại người ta. Hắn lấy tâm tình của ca ca đối xử với đệ đệ của mình, chẳng sợ người đời nói hắn là “Hái hoa tặc”.

Trang Sinh đã từng cười vì coi bản thân hắn như kẻ trộm, đó cũng là cái “Nhã kẻ trộm”. Hắn thích những cô gái xinh đẹp và thiện lương, thưởng thức tính cách đơn độc ngây thơ của các nàng, cũng không quan tâm các nàng làm bộ nhu thuận, thậm chí hắn vui vì nhìn thấy các nàng vì muốn lấy được sủng ái mà sử dụng tất cả tâm cơ thủ đoạn, từ đó hai tay dính máu tươi.

Hắn thưởng thức, là một bông hồng có gai, là cô gái cười có lúm đồng tiền nhưng tràn đầy huyết lệ.

Hạ Lệnh Mị cười rất trực sảng (lòng dạ ngay thẳng), là nữ tử giang hồ lanh lẹ, nhưng đằng sau nụ cười của nàng cũng mang sự mỏng manh của nữ tử thế gia. 

Lần đầu tiên lúc Trang Hắc Tử nhìn thấy Hạ Lệnh Mị, liền không tự chủ được muốn đến gần. Bởi vì là huynh đệ, bọn họ luôn lệ thuộc vào mẫu thân, đối với khao khát về tình yêu cũng tương tư như vậy, bọn họ nhìn thấy đằng sau sự kiên cường của nữ tử là sự mỏng manh, nhưng họ lại yêu thích sự mỏng manh kiên định của nàng. 

Mà Hạ Lệnh Mị lại phát huy sự kiên định kia đến cực hạn, giống như Phỉ Thúy bao quanh một viên bảo thạch, mặc dù mộc mạc nhưng sáng chói rực rỡ. 

Lúc Trang Hắc Tử biết được ân oán giữa Hạ Lệnh Mị và Trang Sinh, hắn cũng tự động cắt đứt tất cả khả năng cùng Hạ Lệnh Mị. 

Hài tử của nàng…. Trang Hắc Tử hơi hơi híp mắt, hài tử chỉ cao bằng nửa người của hắn, tuyết ở trên đầu dưới ánh nắng đang phát ra ánh sáng chói mắt. 

“Thì ra là Hỏa Hồ à, ta còn tưởng rằng dị thú gì ghê gớm lắm!” Tiểu quận chúa nhìn tiểu dã thú đang la điên cuồng xèo xèo trong chiếc chuồng, không thú vị nhún vai: “Ở thành Vạn Yển, thương nhân người nào mà chả lấy được Hỏa Hồ. Trước hai năm, cha ta sẽ dùng mười mấy con hồ ly làm áo cho ta, ta đều chán ngấy.”

Trang Hắc Tử cảm thấy mặt trời hôm nay có chút nóng, làm tốc độ hòa tan tuyết có chút chậm, làm sao lại thấy nóng như vậy. Hắn che lồng tre lại: “Món hàng này muốn đưa ra đảo bên ngoài. Những đảo quốc kia băng trên sông không tan, chưa từng thấy qua cái gì quen mặt. Đối với chúng ta Hỏa Hồ cũng không mới lạ, tự nhiên cũng không coi là đồ hiếm.”

Một bên Uông Tử Phong oán trách Quận chúa: “Những người các người đều được nuông chiều quen rồi, một chút gió lạnh cũng sẽ mặc áo lông, nếu mà ra đến biển lớn thì hỏng bét, lúc bơi dưới nước cũng không di chuyển được.” Hoàng đế đã từng phái giám sát đi đốc thúc chuyện hải chiến, còn không phải bộ dạng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng dáng vẻ chọc người làm cho người khác chán ghét cùng cực. Một năm kia, gió biển tàn phá bừa bãi, giám quân vội vã đánh thắng trận liền bẩm báo công trạng, mỗi ngày đều thúc giục Hạ tướng quân xuất binh. Uông Vân Phong bướng bỉnh, một ngày gió lớn kia, đạp đối phương xuống biển, cũng may Hạ tướng quân sớm có phòng bị, nắm được thắt lưng của giám quân, hắn mới thoát khỏi nạn táng thân cá phúc (làm mồi cho cá), bất quá một thân áo khoác chống lạnh kia thật sự là làm khổ người khác, cơ hồ phải kéo hắn đến biển cho bằng được. 

“Thời điểm ở trên thuyền. Hạ bá bá nói cho ta biết, da lông của động vật còn không bằng một cái vây cá.” Uông Tử Phong dáng vẻ dùng hai tay khoa tay múa chân, thấy thế Quận chúa nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Ta biết, vây cá ăn ngon lắm. Bất quá thành Vạn yển quá ít, cũng rất đắt. Lần sau ngươi nói Hạ bá bá mang về nhà một chút đi, chúng ta len lén để phòng bếp nấu.” 

Thái tử cảm thấy mất mặt với dảng vẻ của hai tên quỷ tham lam: “Vây cá có gì đặc biệt chứ, nhà ta có rất nhiều, tối nay đi nhà ta ăn đi.”

Quận chúa mở to cặp mắt sáng lóa: “Tốt tốt!” Dù sao Thái tử cũng là Thái tử, ăn cũng không thể vượt qua hắn.

Trang Hắc Tử ho khan một tiếng, tiếp tục dẫn bọn họ nhìn bọn trân thú. Lần này còn chưa có đến gần lồng tre, đã nghe mùi hôi thối bốc đến, trong đó là một cái lồng sắt lớn hơn, không có bài trí những vật phẩm khác, ngược lại đốt cháy sạch một chậu than đầy, người còn chưa đến gần đã cảm nhận được một tầng sát ý đè nén. 

Quận chúa còn chưa có tiến lên, Thái tử liền cẩn thận kéo hai tỷ đệ lại.

Trang Hắc Tử đứng sau lưng bọn họ, cũng không biết chạm vào cơ quan nào, lồng tre bốn phía phân tản ra, bên trong lồng tre là một con dã thú màu vàng đang xù lông. Con ngươi như chuông đồng, trên cổ dày đặc lông, lỗ tai giơ lên, tứ chi căng cứng thể hiện nó đang phát cáu, trong móng của nó mơ hồ nhìn thấy một tia huyết nhục, đang mở miệng cắn xé một con dê con. Nhìn thấy ba khuôn mặt xa lạ, lập tức bò dậy từ trong đống thịt, gầm thét, nhào vào lồng tre vững chắc. 

Thái tử khẩn trương chế trụ hai người khác, sống lưng cứng còng tuy nhiên vẫn duy trì tư thái không sợ, chỉ có mình hắn biết, nếu là dã thú kia có dấu hiệu ra ngoài, hắn sẽ không do dự mang người bên cạnh chạy trốn.

Quận chúa tuổi lớn nhất, mặc dù là nữ tử nhưng lá gan cũng không nhỏ như tiểu thư khuê phòng. Nàng đảo đảo đôi con ngươi mở to, cười hỏi Trang Hắc Tử: “Nó thật là to! Nó là cái gì? Ta chưa thấy bao giờ.”

Trang Hắc Tử ở sau lưng ba người, cười nói: “Nó chính là sư tử, vua sa mạc. Nó có thể vồ một con tuần lộc trong nháy mắt, móng vuốt bén nhọn có thể làm tê liệt cổ họng của bất cứ con vật nào, hàm răng của nó dễ dàng cắn nát xương người, ăn hết nội tạng, cắn đứt ruột, gặm nát bắp đùi…”

Thái tử chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt kia đã cười híp lại như đường chỉ may: “Trang thúc thúc hiểu thật rõ ràng. Có phải trước kia các người đã cho nó ăn qua thịt người hay không?”

Trang Hắc Tử sửng sốt, chỉ để lộ ra bên ngoài sự vui vẻ, sâu xa khó lường: “Tiểu công tử ngươi nói thử xem?”

Uông Tử Phong bỗng chốc cuộn người, hai tay chạm đất, đầu nhỏ nâng thật cao lên, thấp giọng nói cái gì. Thái tử nghe cẩn thận, chính là: “Xé nó.”

Mọi người nhất thời cả kinh, không biết Uông Tử Phong đột nhiên ra vẻ ta đây làm gì. Chỉ có Thái tử mơ hồ nghĩ đến điều gì, ngồi xổm nửa người xuống, nhìn như tùy ý nhưng thật ra đang đè mạnh ngăn chặn bả vai của Uông Tử Phong: “Tử Phong có phải ngươi thích nó không?”

“Xé nó.”

“Giết nó sau được không? Cho mẫu thân ngươi làm áo da, còn cho cha ngươi làm canh tẩm bổ.”

Cặp mắt Uông Tử Phong sáng lên, một thân yểm khí đột nhiên biến mất không còn, mở miệng nói: “Nó có thể ăn?”

Thái tử gật đầu: “Dĩ nhiên.”

Cặp mắt Uông Tử Phong sáng lên, cùng Quận chúa liếc nhìn về phía Trang Hắc Tử, cùng kêu lên: “Ta muốn nó!”

Trang Hắc Tử lập tức ngạc nhiên lại tức cười: “Các người không sợ nó sao?”

Ba đứa trẻ đều kêu lên: “Sợ nha!”

Trang Hắc Tử đổ mồ hôi lạnh: “Vậy các người cần nó làm gì?”

“Cũng là bởi vì sợ, cho nên chúng ta mới cho nó ăn nha!” Ba đứa trẻ hưng trí bừng bừng, một bộ dạng thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm vào con sư tử đang gãi móng.

Thái tử đầu tiên nói lên yêu cầu: “Ta muốn lấy lông nó làm choàng cổ, lông xù khẳng định rất thoải mái.”

Quận chúa giơ tay kêu to: “Ta muốn lấy nó làm tiên (trường tiên: roi), còn lại để cho cha ta ăn!”

Uông Vân Phong lập tức nói: “Ta muốn thận nó, thịt nhất định rất mềm, cho mẫu thân ta bổ thắt lưng. Thịt chân sau có thể cho phụ thân bổ chân, chân trước ta ăn, còn có đầu…”

Thái tử cắt đứt hắn: “Đầu phơi làm tiêu bản, ta muốn treo ở trong thư phòng của ta!”

Không đến một chun trà, ba đứa trẻ thương lượng phân chia con sư tử, đồng thời níu lấy vạt áo củaTrang Hắc Tử: “Đưa nó cho chúng ta đi!”

Trang Hắc Tử không nhịn được quay ngược lại từng bước: “Này… Không phải của ta, là khách hàng muốn tiêu cục đưa nó đi.”

Ba đứa trẻ bất kể những điều này, bọn họ lôi kéo quần áo của Trang Hắc Tử, bất tri bất giác lôi kéo hắn đi tới đình viện. Cách đó không xa, thiếu nữ vội vàng chạy tới, thấy Uông Tử Phong không tự chủ mở miệng, tiếp theo kêu: “Hắc Tử ca.”

“Thật sơ sót, ngươi nếu đã đến rồi, người đâu mang ghế mời khách ngồi…”

“Chúng ta muốn sư tử!”

“Khụ khụ!”

“Cho chúng ta sư tử!”

“Hắc Tử ca.”

Có lẽ ba đứa trẻ quá ầm ĩ, làm người ngoài hoài nghi, có lẽ tiêu cục giữ bí mật đối với hàng hóa tự nhiên bị lộ ra, mặt khác tin tức lại nhanh chóng lan truyền nhanh chóng, nếu không tại sao ngày hôm sau,  mọi người lại muốn đi tiêu cục dò nhìn một chút chuyện chứ. Còn có quan viên hỏi thăm được hôm đó là Thái tử xuất môn đơn giản, lại liên tưởng đến dị thú, rồi thận trọng như vô ý dò xét gia chủ của tiêu cục, muốn lấy cho được dị thú kia, đưa tới làm lễ vật cho Thái tử. 

Những thứ này không nói Hoàng cung, không tới hai ngày Uông Vân Phong đều biết được, hắn bất mãn với nhi tử về việc lẻn ra ngoài chơi  đùa.

Uông đại nhân tức giận, Uông Tử Phong tất nhiên sẽ gặp xui xẻo đi.

Tiếp đó mấy ngày bị dày vò, Uông Tử Phong chạy tới tố cáo với Hạ Lệnh Mị: “Mẫu thân, phụ thân không cho con ăn thịt.”

Uông Vân Phong đi theo sau lưng nhi tử, nghe đến lời này cũng phàn nàn với Hạ Lệnh Mị: “Ta cũng không ăn thịt, hắn ăn thịt cái gì chứ.”

Hạ Lệnh Mị nghe vậy cũng không hiểu ra sao: “Trong phủ không có bạc sao? Ngay cả thịt cũng không có mà ăn.” Cũng không đúng, mỗi ngày nàng đều ăn chim bồ câu, tổ yến, cũng không nghe quản gia nhắc đến trong phủ nghèo túng như vậy. Mặc dù hiện tại nàng không thể quản gia, nhưng Uông gia cũng không lụn bại nhanh như vậy chứ?

Uông Tử Phong ôm lấy vòng eo của Hạ Lệnh Mị, lấy đầu cọ xát vào bụng của nàng: “Phụ thân không cho phép ta ăn thịt, con rất đói bụng. Phụ thân còn phạt con chép sách, không cho phép ra ngoài chơi, không cho phép luyện võ, không cho phép bắt cá, không cho phép con trèo tường, cũng không cho phép…” Một tràng nói không cho phép, lượn quanh bên tai nàng cũng khiến Hạ Lệnh Mị cảm thấy choáng váng.

Nàng tát một phát vào người Uông Vân Phong, giơ lên móng vuốt, trừng mắt: “Chàng khi dễ con ta!”

Uông Vân Phong cảm thấy oan uổng: “Hắn cũng là con ta.”

“Nhưng là chàng không cho phép con ăn thịt.”

Uông Vân Phong cất tiếng gọi nhi tử, ôm nương tử vào trong ngực xoa xoa, ôm chặt. Hắn nghe đại phu nói, sau khi bụng lớn lên, vòng eo của nữ tử mang thai rất mỏng manh, mỗi ngày ôm chặt như vậy thật tốt. Nhưng trong mắt nàng không thấy bộ dáng hắn lúc này, hắn ở bên tai nàng khai thông, thấp giọng nói bên tai nàng: “Làm Phụ thân đói bụng, nào có đạo lý như vậy.” Tay hắn dừng ở bụng nàng đi xuống, ám hiệu ý vị mười phần, nói: “Đại phu nói bốn tháng đã…”

Hạ Lệnh Mị nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy bên tai làn nhiệt nóng, đốt đỏ gương mặt của nàng, không nhịn được nữa quay đầu trừng hắn một cái: “Vậy chàng còn không cho hắn luyện võ?”

“Tháng hai, con sẽ đi thư viện, vốn là so với người khác chậm một năm, võ công hoàn hảo, đọc sách thì rối tinh rối mù, hiện tại canh giờ luyện võ của hắn từ hai canh chuyển còn một canh mà thôi.” Uông Vân Phong lạnh lùng liếc Uông Tử Phong một cái, “ Nàng biết lần trước hắn đi ra ngoài chơi, trong bao lâu không? Chọc cái gì không chọc? Hơn nữa hắn ở trong phủ cũng không sống yên ổn, cư nhiên nhảy xuống sông bắt cá chép, bây giờ là tháng một, bị bệnh thương hàn thì phải làm sao? Còn có trèo tường, nàng biết hắn ra ngoài để gặp ai không?”

Hạ Lệnh Mị sắc mặt càng thêm đỏ, lần này là nói dối: “Lúc trước hắn cũng thích trèo tường như vậy, chàng đã thấy bản lãnh của hắn. Huống chi, con thiếp, coi như làm sai, chàng cũng không thể bạc đãi không cho hắn ăn a!”

Uông Vân Phong hận đến nghiến răng, hôm nay Hạ Lệnh Mị mang thai, tính khí kia mỗi ngày một dạng, nói đạo lý gì với nàng cũng không thông, vừa vặn đứa nhỏ này lại tìm mẫu thân để dựa dẫm, tiếp tục như vậy sợ rằng người làm phụ thân như hắn sẽ không còn địa vị.

Hắn đột nhiên nắm nhi tử lên ném ra khỏi viện, lạnh giọng kêu người: “Bạch Nghiên Mực, theo dõi hắn cho ta, nếu là hôm nay không có viết xong “Nhẫn kinh”, cũng không được phép ăn cơm.” Đóng cửa rầm một cái, ngăn nhi tử đang kháng nghị ở ngoài cửa, vội vàng chạy vào nhà trong, hướng về Hạ Lệnh Mị quật cường cười lạnh.

“Ta nghĩ, chúng ta cần thương lượng lại việc giáo dục nhi tử.”

Hạ Lệnh Mị lâu rồi chưa thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn như hiện giờ, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng cổ vẫn còn ngẩng lên: “Chàng nói, ta nghe.”

Uông Vân Phong đã ôm lấy nàng vào phòng ngủ: “Lý do của ta rất đơn giản, ta ăn no, nhi tử liền có thịt để ăn.”

Bên trong chỉ còn nghe được giọng Hạ Lệnh Mị thẹn quá hóa giận, thét chói tai, một trận ầm ĩ đi qua, mơ hồ truyền đến tiếng phu thê hai người đang nói, những thứ này, làm nhi tử Uông Tử Phong cũng không biết.

Giống như, Uông Tử Phong không hiểu mình ăn thịt cùng phụ thân ăn thịt thì giống nhau chỗ nào.

Tác giả có lời muốn nói:  Ho khan~~~

A, mọi người Halloween vui vẻ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK