Thật ra rất lâu trước đây, hắn đã biết mình là con trai của Uông Vân Phong, cũng ở tại Hạ gia nghe được bọn ảnh vệ nói về quá khứ của Uông Vân Phong. Chẳng qua là, ảnh vệ Hạ gia thiên vị Hạ Lệnh Mị, không ít lần khích bác ly gián, Hắc Tử rất giỏi bịa chuyện, một chuyện tình nghiêm túc, thông qua cái miệng của hắn thì trở thành chuyện tội ác tày trời, cho nên, ban đầu Hạ Phân rất muốn nhìn thấy Uông Vân Phong. Sau khi thấy sẽ như thế nào? Có lẽ là giết đối phương, có lẽ trực tiếp chém tứ chi đối phương, cột hắn bên cạnh mẫu thân cả đời.
Tiểu hải tử muốn đồ rất thẳng thắn, nhưng trước mắt, dự đoán cùng hành động luôn mâu thuẫn, không ít lần hỏng chuyện của hắn.
Sau khi đến thành Bắc Định, Hạ Phân thấy lão thái quân, vị kia là một vị lão nhân gia mi mục phúc hậu, cười đùa tựa như hỏi hắn: “Ngươi nguyện ý đi theo cha ngươi, hay là mẹ ngươi?”
Hắn dĩ nhiên là không chút đắn đo muốn đi theo mẫu thân. Vì vậy, hắn danh chính ngôn thuận theo Hạ Lệnh Mị, ở lại trong phủ, mãi cho đến khi đối phương bị Uông Vân Phong lừa đi.
Mẫu thân của hắn cư nhiên bị nam tử khác lừa đi, đối với Hạ Phân mà nói, đây quả thực là một sự nhục nhã.
Hắn đã từng xoay eo thon nhỏ đứng trước gương đồng, trong trí nhớ lão nam nhân đó thân thể đơn bạc cũng không giống. Thấy thế nào, cũng là thân thể Hạ Phân mảnh mai mềm mại đẩy cho ngã đây sao, vì sao mẫu thân hắn lại đi theo cái cây gậy trúc này kia chứ?
Lão Khổng nói rất đúng, ý nghĩ của nử tữ thật kỳ quái, thân là nam tử hán hắn không sao hiểu được.
Càng thêm kỳ quái là, lão thái quân không cho hắn đi tìm mẫu thân. Vì thế, hắn len lén treo ngược người trên xà nhà ở trong phòng, cho vào trà của lão thái quân một chút đồ. Không thể không nói, quá trình này tương đối khó khăn. Trong ánh mắt tiểu bối Hạ gia rất sắc bén, tiểu tử võ công cao cường. Bọn họ loại đó không mang theo một chút huyết tinh khí chém giết trên chiến trường, mà là quanh năm suốt tháng ở vết đao liếm máu nhạy bén cùng cẩn thận. Hạ Phân học là hành động giúp đỡ, mà bọn họ phần lớn học là cách bảo vệ tính mạng.
Hạ Phân ngây ngẩn cả người ba ngày ở trên xà nhà trong phòng, có hơn trăm cơ hội để bỏ thuốc. Kết quả, không phải ly trà đột nhiên xê dịch vị trí, hoặc là ly trà hạ độc bị lạnh đi, hoặc lão nhân gia đem ly trà thưởng cho người khác. Thậm chí, cho tới nay các cô nương Hạ gia đoan trang cư nhiên sẽ vụng về làm đổ ly trà, ly trà số thật khổ.
Cuối cùng hắn thưởng cho mấy con chó ngao trong viện một bịch đậu phấn, làm cho bọn chúng đau bụng mấy ngày, cuối cùng vinh quang hạ màn.
Vì thế, tiểu bối Hạ gia liên hiệp lại tất cả mọi huynh đệ có võ nghệ, trong lúc buổi đêm yên tĩnh, hung hăng đánh Hạ Phân một trận. Dĩ nhiên, trước lúc đánh hắn, bọn họ cũng cho hắn ăn cả nửa túi thuốc tiêu chảy trong nước trà, nếu không bọn họ còn đánh cho hắn nằm úp sấp luôn.
Oan có đầu nợ có chủ. Hạ Phân không chút áy náy nào ghen ghét Uông Vân Phong.
Hạ Phân nhìn thấy Uông Vân Phong;
Hạ Phân vào phủ Ngự Sử Uông;
Hạ Phân rất tức giận, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, lộn nhào một cái, đá lệch cầm của Uông Vân Phong. Hơn nữa, vô cùng sảng khoái xoay cánh tay cho Uông Vân Phong hai quyền, đánh đối phương thành gấu mèo.
Sau đó, hắn dạt hai chân chạy một mạch vào hậu viện, hô to: “Mẫu thân, Phân nhi đến thăm người!” --- --- ở nửa tháng trước, hắn đã xem xét trong ngoài của Uông phủ tường tận, sẽ chờ đến hôm nay vào phủ.
Uông Vân Phong mặt mày hốc hác, chỉ có thể xin nghỉ hai ngày, mang bộ dáng cha ruột đi bắt tiểu dã báo. Trừ đi học ở thư viện, Hạ Phân liền không chịu rời khỏi Uông gia.
Lần đầu tiên, à không, có lẽ là là thứ hai, Uông Vân Phong cùng tranh đoạt chỗ ngủ bên cạnh Hạ Lệnh Mị với Hạ Phân.
Cùng nhi tử tranh thủ tình cảm, Uông Vân Phong quả thực dại dột không có giới hạn rồi! Trong hoàng cung, ngồi một mình trong phòng Hoàng đế hung hăng xé nát mật báo mới nhất. Làm Hoàng đế, hắn là sống chết sẽ không thừa nhận mình cùng đồng bệnh tương liên cùng bị nạn với Uông Vân Phong.
Hạ Phân đang trong tình trạng tranh thủ tình cảm cùng Uông Vân Phong. Thường thường thấy thương thế của Uông Vân Phong đang chuyển biến, sẽ đánh hắn một chút. Uông Vân Phong người này quỷ kế đa đoan, bị như tử ám toán phải đến trước mặt Hạ Lệnh Mị, ở thời điểm lỗ mũi chảy máu, hắn chịu đựng cùng dùng cơm với Hạ Lệnh Mị trên bàn cơm. Hạ Phân nhảy nóc nhà, chân bị gãy xương, hắn liền cau mày không nói cái gì chỉ ở trong thư ph2ong nhìn văn thư, viết tấu chương, thỉnh thoảng đến thăm hắn nói mấy câu. Khí trời từ từ lạnh, hắn bởi vì trên người nhiều loại thương thế nên không chịu đựng tốt, lại cứ không nói, chỉ chảy mồ hôi như không có chuyện gì xảy ra, Hạ Lệnh Mị có lòng không nhìn thấy nhi tử quấy rối, liên tiếp không cách nào coi nhẹ khổ nhục kế của Uông Vân Phong, ngược lại chăm sóc hắn nhiều hơn bình thường. Hận Hạ Phân nghiến răng, mỗi ngày đã bắt hai bạn học cùng một chỗ nói, lần sau tăng thêm biện pháp hãm hại Uông Vân Phong, huyên náo Uông phủ, ngược lại náo nhiệt hơn so với năm trước.
Cho dù như vậy, Uông Vân Phong một lần cũng không trách mắng Hạ Phân.
Đối với đứa bé này, Uông Vân Phong có sự nhẫn nại cùng trách nhiệm. Hắn mặc dù, ở trong phủ nói năng thận trọng với Hạ Phân, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chỉ khi nào ở trước mặt người ngoài, hắn chính là phụ thân hiền từ, có thể bao dung nhi tử làm xằng bậy. Dù là, Hạ Phân móc “trứng chim”* của Thái tử, thiếu chút nữa làm cho cả Uông gia diệt môn = =.
*trứng chim: chỉ cái ấy của đàn ông á, chắc mọi người cũng biết ha.
Sau khi Uông Vân Phong nhận Hạ Phân về nhà, liền thương lượng với tộc trưởng Uông gia để đổi họ cho Hạ Phân. Đối với đại gia tộc mà nói, tên của hài tử rất quan trọng, trên gia phả còn phải thông báo cho toàn tộc. Mặc dù Uông gia so với Hạ gia không bằng, nhưng cũng có danh vọng hơn trăm năm. Mặc dù uy danh của Ngự Sử vẫn vang chấn bên ngoài, làm cho người ta không thích.
Hoàng đế đối với sự tính toán dành cho Hạ PHân cũng không cho người ngoài biết, trừ Uông Vân Phong, cũng chỉ có Hạ gia có dự mưu đối với tương lai của Hạ Phân. Nhưng Uông Vân Phong muốn cho Hạ Phân vào gia phả của tộc, Hạ gia cũng không tiện trên mặt nổi ngăn trở.
Đối với Hạ gia mà nói, tiểu bối ưu tú rất đông, cũng không kém Hạ Phân. Muốn bồi dưỡng một đứa mới, cần hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực, Hạ Phân nếu chưa ổn định, thay vì bồi dưỡng lâu dài sau này phản bội Uông gia, không bằng bỏ qua hắn luôn, lại tuyển chọn một hài tử tư chất ưu việt hơn, hết lòng đào tạo, sớm muộn cũng có thể trở thành Hạ Ngũ gia như vậy. Đối với tộc trưởng Hạ gia mà nói, “lực chiến đấu” của Hạ Phân có lợi mà cũng có hại, nếu Uông gia nguyện ý đón lấy củ khoai lang bỏng tay này, Hạ gia sẽ không đi đối kháng.
Dù sao, có một đám hỏi của Hạ Lệnh Mị, Uông gia sớm được buộc chung một chiến tuyến với Hạ gia, mặc dù không phải đến nổi cùng sống cùng chết, đại nạn cũng sẽ không bán đứng Hạ gia cầu vinh hoa phú quý.
Uông Vân Phong làm việc ổn thỏa, tự mình đi Hạ gia trước, cùng tộc trưởng Hạ gia thương lượng chuyện của Hạ Phân, đợi đối phương trả lời chắc chắn, lúc này mới mang theo Hạ Phân đi gặp lão thái quân. Dẫn hài tử dập đầu lần lượt các trưởng bối của Hạ gia.
Hạ Phân không biết nguyên nhân Uông Vân Phong kêu hắn dập đầu là gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy lần dập đầu này, sẽ ngăn cách hắn cùng cuống rốn của Hạ gia, từa hồ chút phách lối ban đầu ít đi. Không thể không nói, dã tiểu báo trực giác rất chuẩn. Hắn thuở nhỏ ở bên người Hạ tướng quân lớn lên, dĩ nhiên là được Hạ gia che chở, cho dù là vào thư viện Bạch Lộ, báo ra tên họ cũng là “Hạ”. Ở nơi trong thành Bắc Định này, Hạ gia là nhà mẹ của Hoàng hậu, là hoàng thân quốc thích, không thể so với thân phận tầm thường, đều này làm cho uy danh của người Hạ gia hiển hách ở bên ngoài nhưng cũng thận trọng từng lời nói việc làm. Hạ Phân dã tính khó trừ, cho Hạ gia không ít phiền toái. Ngay ca Thái tử, cũng là nhìn khi hắn họ Hạ, lúc này mới phá lệ hậu đãi, bị đánh cũng không so đó. Một khi Hạ Phân đổi thành họ Uông, là hài tử của Uông gia, Hạ gia phần này che chở là rắn vẽ thêm chân, một khi làm không tốt, thậm chí làm Uông gia hiểu lầm. Đồng dạng, sau này đi ra ngoài, người bên cạnh chỉ biết cân nhắc thể diện của Uông gia, mà sẽ không như trước kia cúi đầu khom lưng sợ hãi quyền thế Hạ gia.
Đập không có dập xuống, Hạ Phân liền chạy.
Lần này, Uông Vân Phong nổi cơn thịnh nộ thật sự. Hắn thậm chí sai Uông gia ám vệ, khắp thành bao vây Hạ Phân. Ai biết lần này, bắt hài tử cùng dính bùn nhão, làm hắn chạy mất, rõ ràng thấy tiểu chân ngắn, tiến tới một bước, vạt áo cũng chưa bắt được. Thư viện cũng không đi, Hạ gia tự nhiên cũng không có bóng dáng của hắn.
Hạ Lệnh Mị nghe quản gia nói như vậy, đáy lòng cũng có chút sợ hãi. Uông Vân Phong đưa Hạ Phân về có phải quá thuận lợi rồi không, tộc trưởng Uông gia cũng dễ nói chuyện, Hạ gia đồng ý cũng quá sảng khoái, hết thảy đều nước chảy thàng sông, ngược lại làm cho nàng mơ hồ lo lắng.
Thế gia này, bất kì một chuyện cũng dính dáng rất nhiều quan hệ. Hạ Phân trên danh nghĩa là nghĩa tử của Hạ Lệnh Mị, nhưng nghĩa tử thoáng lại trở thành con trai ruột, còn là con trai trưởng của Uông Vân Phong, chuyện này dính dáng đến phân phối quyền lợi của Uông gia. Hạ Lệnh Mị nhớ chuyện của Ngô thị, chi thứ hai của Uông gia không thể nào để cho Uông Vân Phong thuận lợi nhận con trai trưởng hơn sáu tuổi, lời như vậy, bọn nhỏ ở những phòng khác đều phải kéo về phía sau một bậc. Đại Thiếu gia của Uông gia cùng Nhị Thiếu gia mặc dù gọi tương đương chỉ khác một chữ, nhưng đãi ngộ cùng địa vị bên trong khác nhau một trời một vực. Hạ Lệnh Mị nhớ không lầm, trưởng tử của chi thứ hai Uông gia cũng chỉ có tám tuổi, bởi vì đích tôn vẫn chưa có, đứa bé kia trở thành trưởng tử thứ nhất được nuôi lớn của Uông gia, quang vinh cưng chiều bên trong nhưng không thể so sánh với bình thường.
Hiện tại lo lắng nhất, lạ Hạ Phân biến mất cư nhiên không thấy. Uông gia, Hạ gia thậm chí còn thành Bắc Định cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Hạ Lệnh Mị trong phút chốc hoảng hồn. Nàng phái ảnh vệ tùy thân, tản ra khắp nơi tìm kiếm, thậm chí binh lính cửa thành cũng bị ảnh vệ thăm hỏi qua.
Hoàng thành yên tĩnh mà uy nghiêm giống như một con rồng lớn, bàn màu đỏ thân thể mạ vàng trầm mặc ngưng mắt nhìn thành Bắc Định.
Thu vàng tháng mười, nước sông Vô mãnh liệt mênh mông tràn qua con đê, che mất vạn mẫu ruộng tốt, nạn dân vô số.
Đồng thời, tố cáo Uông Ngự Sử dùng chức vị, quan báo tư thù, thu nhận hối lộ, tấu chương vu tội thằng thần cũng bị trình lên ngự án của Hoàng đế. Cùng tháng, lục tục sổ con nạn lụt không ngừng bay vào Hoàng Thành, trước đưa lên triều đình, tiếp theo bọn triều đình hướng mũi nhọn về phía Uông Vân Phong. Tất cả nói thành trấn gặp tai họa là do chính Uông Vân Phong thầm tra được chỗ ở của bọn tham quan, tất nhiên Uông Vân Phong hướng các quan viên nhận hối lộ không được, bị cắn ngược lại tố cáo đông đảo thần tử chân chính vì nước, cũng lén lút thâu tóm ngân sách của triều đình hằng năm mùa xuân hai lần, mới tạo thành đê không được tu sửa, tai nạn thành họa.
Nhiều miệng lo lắng, đâm người sau lưng.