Còn có một loại tâm tình gọi là nóng ruột nóng gan!
Uông Vân Phong trốn tránh, thỉnh thoảng đi ngang qua nhà không nhịn được nhìn vào trong xem hài tử kia có an phận hay không, có gây phiền toái cho người khác không, có ăn cơm đủ bữa không…
Hắn càng thấy đau đầu thêm.
Thái tử cũng muốn ở lại một thời gian, nhưng mà bên ngoài thành, khắp nơi đều dân tị nạn đang cư trú. Cách hắn mười dặm, có một cái hố lớn, mỗi ngày đều có cả người bệnh và đồ vật bị thiêu đốt ở cái hố đó. Nửa đêm cũng có thể người thấy mùi tử khí*, Thái tử ở lại đây, có sai sót gì, Uông Vân Phong chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, phần lớn thời gian hắn sẽ tới xem Thái tử một chút, không dám để bị phát hiện, không dám dừng lại.
*tử khí: mùi chết chóc.
Cũng may Thái tử cũng biết mệnh của mình quý, đối với tình cảnh hiện giờ của Uông Vân Phong cũng có chút thông cảm. Bản thân hắn chẳng qua là đi qua khu tị nạn, muốn nhân cơ hội nhìn thử tai ương như thế nào, cũng thuận tiện nhờ Uông Vân Phong che chở, để thấy rõ một chút chuyện mờ ám chốn quan trường, tích lũy kiến thức một ít, cũng muốn hiểu rõ ngọn nguồn không được trị tận gốc của nạn lụt hàng năm.
Hạ Phân căn bản không nghĩ đến Thái tử có tính toán, ở trong mắt hắn Thái tử là người đồng trang lứa gian trá nhất, đi theo hắn, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Tựa như ở trên chiến trường, Thái tử là tướng quân, Hạ Phân là tiên phong, Thái tử quyết định tất cả, Hạ Phân chỉ cần đấu tranh anh dũng.
Hiện tại, tướng quân vẫn còn đang suy tư, tiên phong như hắn cười trộm một cái, chiếm đoạt tiện nghi của cha hắn, cáo mượn oai hùm, thoải mái ăn ngủ. Dù sao, Uông Vân Phong tình nguyện chịu khổ cho nên cha hắn sẽ không để hắn phải khổ.
Hai phụ tử không phát hiện rằng, Hạ Phân dần lệ thuộc vào Uông Vân Phong.
Bất quá, mỗi ngày Uông Vân Phong đi sớm về trễ lại làm cho Hạ Phân khó chịu, mà khi các quan viên địa phương kia khoanh tay đứng nhìn cũng dần khiến cho Thái tử không vui.
“Có lẽ, chúng ta nên cho đám quan viên kia biết tay một chút.” Thái tử rốt cục nhịn không được nữa, bắt đầu oán trách.
Hạ Phân lập tức giơ nấm đấm lên: “Dẹp phủ đệ của bọn họ luôn.”
Thái tử bất ngờ đập vào đầu của hắn: “Ngươi ngoài việc đánh giết ở bên ngoài, còn có thể làm gì nữa?”
Hạ Phân khinh bỉ Thái tử: “Ngươi nghĩ đây là chiến trường à? Đây chính là khu bị nạn, ngươi chính là ngăn trở con đường phía trước của bọn họ, hiện tại ngươi đang ở tại hang ổ của bọn họ đó.”
Hạ Phân căn bản không hiểu những thứ này, trong mắt hắn chỉ có quân địch, quân ta. Không phải là chính thì là tà, hoàn toàn không có trung lập.
Thái tử cũng hiểu nói với hắn, hắn cũng không hiểu. Đợi Uông Vân Phong trở về, liền hỏi: “Chúng ta còn lại bao nhiêu lương thực?”
“Nạn dân càng ngày càng nhiều, lương thực còn lại chỉ có thể chống đỡ được trong ba ngày. Vài ngày trước đó có ép thương nhân giúp đỡ nạn dân một chút, nhưng họ đưa đến toàn là gạo cũ mốc meo.”
Thái tử nhìn về phía trên bàn còn chất đầy văn thư, cười nói: “Ta nghe phụ thân nói qua, Uông đại nhân giỏi nhất là thu thập chuyện bí mật của người khác, ngươi đến Trác Châu cũng hơn nửa tháng rồi, không biết có thu hoạch được gì không?”
Uông Vân Phong đang muốn kiểm tra lại tin tức mấy ngày trước đưa tới, ngẩng đầu nhìn hắn: “Phụ thân để cho ngươi làm những chuyện này, ta đều biết. Hơn nửa tháng nay ẩn mình, không lộ ra chính là dò xét nhược điểm của bọn họ, ngươi ở đây chờ cơ hội để đàm phán cùng bọn họ.” Hắn dừng một chút, lộ ra nụ cười gian, đôi mắt hổ có chút bén nhọn: “Uông đại nhân, ta biết ngươi làm việc ổn thỏa, đây cũng là nguyên nhân phụ thân coi trọng ngươi. Nhưng bây giờ là thời gian cấp bách, ngươi vẫn ở thế bị động, có phải để người khác dễ dàng coi thường ngươi hay không? Ngươi hiền bị người ức hiếp, ở trên vai của ngươi chịu trách nhiệm cho ngàn vạn sinh tử của dân chúng, ngươi muốn đám tham quan kia đẩy hết trách nhiệm lên người của ngươi sao?”
Thái tử quay đầu, dọa Hạ Phân nói: “Cha ngươi bị người hại chết, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Hạ Phân ngẩng đầu lên từ bản đồ phức tạp, nháy mắt, theo dõi Uông Vân Phong.
Ánh mắt của trẻ con trong suốt, bên trong con ngươi đen láy có thể nhìn ra tình cảm chân thật. Thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm, Uông Vân Phong cảm thấy có loại cảm giác “Đây là nhi tử của hắn”.
Hạ Phân hỏi: “Ai muốn hại cha ta?”
Thái tử nói: “Người xấu bên trong thành.”
Khí thế của Hạ Phân lạnh lẽo: “Giết cả nhà của hắn.”
Uông Vân Phong đau đầu quá. Đứa bé này, trong đầu trừ giết chính là giết, hình thức sinh tồn của hắn căn bản chính là sinh tồn trên chiến trường, căn bản không biết rằng không thể giết bình dân bách tính vô tội.
Thật ra, Uông Vân Phong sai rồi. Vị phụ thân như hắn chỉ biết nhi tử của mình tại thời điểm ở Nhàn Vân sơn trang, khi đó Hạ Phân mới trở lại từ chiến trường, gặp phải đều là người trên giang hồ. Nhưng mỗi ngày phải đối mặt với sinh tử, dĩ nhiên sẽ giết những người không thuận mắt. Sau khi Hạ Phân trở về thành Bắc Định, những người Hạ gia ngang vai vế, nói cho hắn biết, giết người sẽ phải đền mạng, sẽ làm mẫu thân thương tâm, sẽ bị mọi người vứt bỏ. Cho nên Hạ Phân không giết người nữa, khó chịu nhất thì chỉ đánh người. Những ngày ở hoàng cung, hắn bị người ta ám toán, học được nhẫn nại và uy nghiêm của hoàng gia không thể xâm phạm. Theo Thái tử đi ra ngoài, thấy được sự khác biệt với sinh tử trên chiến trường, thấy được mặt tối của nhân tính, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Mất đi người yêu quý nhất, Hạ Phân sẽ bị bán đi; cha mẹ không có ở đây, hắn liền trở thành một đứa trẻ bình thường; nếu như cha mẹ chết, Hạ Phân… cũng chết mất.
Uông Vân Phong bị người hại chết, mẫu thân khẳng định cũng sẽ chết theo, Hạ Phân sẽ bị bỏ rơi, sớm muộn gì cũng có người giết hắn.
Ý nghĩ của trẻ con rất đơn giản, ngươi muốn giết cả nhà của hắn, như vậy hắn cũng sẽ giết cả nhà ngươi.
Uông Vân Phong đột nhiên nghe nói như vậy, cảm thấy hoảng sợ, biến sắc, chợt vỗ bàn một cái: “Phân nhi, không được nói bậy!”
Hạ Phân nhìn hắn chăm chú, không biết vì sao cha hắn lại tức giận. Cha hắn bị người sát hại, chẳng lẽ hắn cũng đưa cổ ra để cho người khác giết mình ư? Bọn hắn là ai, tại sao có thể làm cho cha hắn phát giận như vậy?
Hạ Phân ta, rốt cục cũng không phải con của ngươi!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tim của hắn liền cảm thấy khó chịu, có cái gì đó muốn trào ra, giống như ngày trước hắn muốn hỏi Uông Vân Phong “Ta rốt cục không phải con của người sao?”, “Cha tại sao không nhìn đến con”, “Tại sao không ôm con một cái?”, “Tại sao không muốn ở cùng với mẫu thân của con, là bởi vì con gây ra lỗi lầm sao?”.
Suy nghĩ quá nhiều, từ từ rẽ vào ngã rẽ. Sau đó, hắn không chịu được đâm bức họa bên người, hung hăng nói “Ngươi không cần ta nữa, ta cũng không cần ngươi!”, “Ta cũng không lạ ngươi là phụ thân của ta!”, “Ta ghét ngươi, ngươi khi dễ mẫu thân, ngươi không muốn ta…” đủ loại suy nghĩ vây quanh hắn, cũng chỉ là do thiếu sự yêu thương của cha.
Khóe mắt giống như có gì đó muốn trào ra, Hạ Phân cố chấp, phát giận với Uông Vân Phong. Ánh mắt ủy khuất cùng quật cường của hắn không nói cũng biết, làm Uông Vân Phong cảm thấy đau, không tự chủ ôm lấy đứa nhỏ này. Trừ đêm hắn núp trong lồng ngực mình mà ngủ hôm đó, mấy ngày sau, Hạ Phân cũng không cho hắn đụng chạm, chỉ đứng xa ngây ngốc, vẻ mặt không được tự nhiên khi nhìn bóng dáng của Uông Vân Phong.
Cho tới bây giờ, Uông Vân Phong nhịn không được ôm lấy hắn. Hài tử ở trong lòng giãy giụa, đánh đá, hai tay của hắn càng khóa chặt, không ngừng nói: “Phân nhi, nghe lời, phải nghe lời của phụ thân…”
Lồng ngực Uông Vân Phong không đủ lớn, sống lưng không đủ tráng kiện, hai cánh tay cũng không có nhiều lực như vậy, nhưng thanh âm của hắn lại nghiêm túc và lãnh khốc, tuy nhiên hắn cũng không có buông Hạ Phân ra, dễ dàng tha thứ cho sự tức giận và kiêu căng của đứa nhỏ, tựa như ôm đứa nhỏ này có thể chống đỡ được những ngày, đối mặt với máu tanh mưa gió bên ngoài, không hề sợ khó khăn nữa.
Trong ngực hắn chỉ là một đứa bé, không cần phải gánh những yêu hận tình thù của người lớn, cũng không cần phải gánh sinh tử của cha mẹ.
Uông Vân Phong suy nghĩ rất nhiều muốn nói cho Hạ Phân nghe: Con là hài tử được chúng ta bảo vệ, không cần phải giơ nanh vuốt trước nguy hiểm, cũng không cần suy đoán ý tứ của cha mẹ, chỉ cần con vô tư vô lo.
Ước nguyện của hắn và Hạ Lệnh Mị, chính là vui vẻ tự tại của Hạ Phân.
Hai chân của Thái tử vắt trên ghế, đối diện với Uông Vân Phong đang ôm Hạ Phân, vừa động không được di chuyển cũng không xong.
“Sau này, trừ lúc sinh tử nguy cấp, không cho phép giết người!”
“Hừ!”
“Phân nhi, nghe rõ chưa.”
“Hừ!”
Thái tử trừng to mắt, thấy Uông Vân Phong tuột quần Hạ Phân, vỗ một cái thật mạnh vào mông trắng mập mạp của hắn, hạ thủ vừa ngoan* vừa nhanh. Hạ Phân cũng không nghĩ rằng, đã ra khỏi cung rồi mà vẫn còn bị đánh, nhất thời ngây ngẩn cả người, cho đến lúc trên mông nhỏ bị đau rát mới la to: “Buông ta ra, ngươi không phải phụ thân của ta, đồ bại hoại, buông ta ra!”
“Sau này con dám động võ lung tung với người khác, ta liền đánh nát cái mông của con. Sau này đừng nói nhìn thấy ta, ngay cả mẹ của con cũng không cho gặp.”
“Aaaaaaaa!” Hạ Phân liên tục đánh đá, gương mặt đầy nước mắt nước mũi cũng không biết đau, đôi tay cầm lấy vạt áo của Uông Vân Phong chà loạn.
Thái tử âm thầm kinh ngạc, thấy dáng vẻ của Hạ Phân cảm thấy có chút hả hê cùng cảm động. Ai, thì ra phụ tử bình thường chính là như vậy! Hoàng đế cha hắn cũng không có đánh hắn như vậy, nhiều lắm thì để cho Thái giám làm bộ đè ép hắn một trận, thương thế kia một ngày thì khỏi. Dáng vẻ của Uông Vân Phong như vậy, tự mình dạy dỗ nhi tử một bữa.
Bất quá, hài tử hư Hạ Phân này cũng nên đánh.
Hạ Phân lần đầu tiên bị Uông Vân Phong đánh, không còn mặt mũi gặp người. Tiểu Bạch chạy tới phòng, lại biến thành bộ dáng nhiều chuyện, thỉnh thoảng vén chăn lên nhìn cái mông sưng đỏ đã được thoa kem của Hạ Phân: “Ai yêu, ai yêu, thật là đẹp mắt!”
Đến trưa, còn bưng một chén thịt kho đi vào: “Thiếu gia, có ăn thịt kho hay không? Haizz, người không cần ăn, bây giờ người đã là khối thịt kho lớn nhất rồi.”
Hạ Phân muốn dạy dỗ hắn, Tiểu Bạch lảng tránh còn nói: “Thiếu gia người đừng đánh ngươi a, lão gia sẽ nghe aaa, lão gia tới kìa…”
Uông Vân Phong vào cửa, Hạ Phân đã nằm lì trên giường, ngủ thiếp đi. Vẻ mặt bưng thịt kho vô tội của Tiểu Bạch: “Lão gia, có muốn đánh thức thiếu gia, cùng nhau dùng cơm trưa hay không?”
Hạ Phân thầm oán trách, Tiểu Bạch đáng ghét, đáng ghét.