Hạ Lệnh Mị ôm chặc nhi tử, chậm rãi thở ra một hơi. Cái tiểu ngu ngốc này nhìn thấy mẹ giống như con mèo nhìn thấy cá, bất kể là ở nơi nào, đang làm gì, hắn cũng liều mạng, giống như trong mắt hắn trừ mẹ ra thì không còn gì nữa.
“Nhỏ giọng chút, cha con đang ngủ đó.”
Hạ Lệnh Mị tiến tới, nhìn đến Uông Vân Phong trên giường. Có lẽ là do quá mệt mỏi, Hạ Phân làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Uông Vân Phong vẫn im lặng ngủ. Đệm chăn bị đá văng ra, lộ ra nửa cánh tay đang ôm, vốn là có Hạ Phân nằm bên trong, hiện tại rỗng tuếch. Nhìn dáng dấp, Hạ Lệnh Mị không có ở đây, Uông Vân Phong rất bảo bọc nhi tử.
Hạ Lệnh Mị vỗ vỗ Hạ Phân, tiểu tử này đã quen với từng động tác nhỏ của mẫu thân, hắn càu nhàu từ thân trước mẫu thân bò đến sau lưng, như cũ ôm lấy cổ của nàng không buông tay. Từ trên bả vai nhìn Hạ Lệnh Mị sửa sang lại tà áo cho Uông Vân Phong, để hắn dễ chịu hơn. Trong lúc Uông Vân Phong nhúc nhích, giống như thanh tỉnh một lúc, đại khái cho rằng Tiểu Bạch lại tới xem xét tư thế ngủ của Hạ Phân, hắn ở bên mép giường sờ soạng, đụng phải cổ tay của Hạ Lệnh Mị, lẩm bẩm một câu: “Ở trong giường được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Đem tay kéo đến góc mền, vô thức đè nén góc chăn, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Trong phòng tối đen, không một tia sáng, nhưng Hạ Lệnh Mị phân biệt được kia là sắc mặt trắng xám của hắn, một mảng trên mặt kia. Hạ Lệnh Mị đau lòng, đưa ngón tay chạm vào gò má của hắn, da thịt thô ráp, lúc nhấn xuống không có cảm giác thịt nhiều.
Hạ Lệnh Mị xem xét Uông Vân Phong từ trên xuống dưới một lần, lúc này mói cõng nhi tử đi ra khỏi cửa phòng, đi qua phòng vách kế bên. Ban ngày đều là hòm xiểng tạp vật của Uông Vân Phong chất đống, Tiểu Bạch thấy Hạ Lệnh Mị tới, liền dọn dẹp gian phòng và giường một chút. Coi như là phu nhân, cũng không có ở khu tị nạn “ngọt ngào” với lão gia, chọc người nghi kỵ rất bất lợi. Bởi vì vào đông, Hạ Lệnh Mị để ám vệ mang một chút trang phục mùa đông đến, có của mình cũng có của Uông Vân phong, ảnh vệ cũng nhớ đồng bọn ở đây, mang theo không ít hàng cấm ở bên trong, không có chỗ giấu đi, liền bỏ ở trong đống này, chen lấn trong phòng chỉ có một cái giường ngủ.
Hạ Lệnh Mị lấy ra một tấm áo choàng da dê, ở khu tị nạn không nên mang theo đồ đắt tiền, da dê rất thường thấy lại rất ấm, hơn nữa còn có thể vá thành lót may bên trong áo hay chăn, bên ngoài vẫn là vải vóc bình thường, từ giờ giữ lại cho ấm. Sau khi đi vào liền lấy áo choàng bao bọc lấy hắn, ở trong ngực của Hạ Lệnh Mị thì ngoan ngoãn hơn so với trong ngực của Uông Vân Phong. So với Uông Vân Phong, Hạ Phân rời Hạ Lệnh Mị đi càng lâu, càng không muốn xa rời mẫu thân nửa bước, núp trong ngực của nàng không nhúc nhích. Hạ Lệnh Mị sờ đầu nhi tử, lại bấm bấm mặt của hắn, bả vai, lồng ngực, dưới thắt lưng, tay chân, ngay cả cái mông thịt cũng không bỏ qua, toàn bộ đều ngắt nhéo một lần, vì vậy mà càng thêm đau lòng.
Uông Vân Phong là đại nhân, vừa phải xử lý mọi việc, lao tâm lao lực gầy xuống là nhất định rồi. Nhưng nhi tử vốn là đang tiêu dao bên ngoài, cư nhiên chạy đến đây chịu khổ, để người làm mẹ như nàng làm sao mà không lo lắng đau lòng cho được. Cơm tối lúc nãy nàng cố ý nhìn tới, ngay cả nha hoàn tam đẳng trong nhà còn ăn được khá hơn, thiếu chút nữa đỏ hồng vành mắt. Chung quanh đều là nạn dân, nàng khó mà nói, nhưng trong lòng thật đau quá.
“Mẫu thân!” Hạ Phân ở trong lòng nàng giật mình, ngáp: “Mẫu thân ngủ cùng con đi.”
“Không được, mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho con, nên muốn nhìn con một chút. Tối nay con ngủ cùng cha đi, ngày mai mẫu thân đến nhìn con.”
Hạ Phân méo miệng: “Con không thích cha, con muốn mẫu thân.”
Hạ Lệnh Mị nhéo cái mũi của hắn: “Con không thích cha, sao để cha che chở cho con hả? Phân nhi đừng náo loạn, tối nay mẫu thân có việc, sáng mai tới tìm con, không cho càn quấy.”
Hạ Phân nào ngoan ngoãn nghe lời. Theo như thường lệ trước kia. Hạ Lệnh Mị vô luận thế nào cũng không nỡ mắng hắn, có chuyện hắn làm ra vẻ đáng yêu là được. Vì vậy, Hạ Phân ở trong ngực Hạ Lệnh Mị giãy giụa hai cái, đột nhiên dùng sức áp mẫu thân đến trên giường, hắn dang hai chân, ôm hai cánh tay: “Con muốn ngủ cùng mẫu thân!”
Hạ Lệnh Mị trừng mắt, liền tìm đến bên dưới của Hạ Phân, nhanh chóng cởi quần của hắn, phất tay vào trên cái mông của hắn. Ba một tiếng, giống như sấm nổ trong đêm tối, lại to lại vang.
Hạ Phân chấn động, thiếu chút nữa bật khóc. Bị Uông Vân Phong cầm chổi lông gà đánh coi như xong, tại sao mẫu thân thương yêu nhất cũng đánh hắn? Mẫu thân bị cha dạy hư rồi! Các người đây là… Ừ, theo thuyết pháp của Thái tử là: Cấu kết làm việc xấu với nhau, vợ chồng thông đồng làm bậy! Chuyên môn khi dễ con trai của mình!
Hạ Phân hết sức thương tâm, ở trên nệm nức nở, mặc dù không có một giọt lệ, nhưng tâm hồn của hắn bị tổn thương rồi. Hắn không dám lên tiếng, bởi vì mẫu thân đang tức giận lườm hắn. Mẫu thân vì sao tức giận? Rõ ràng mình bị đánh, cũng giống như mẫu thân bị ủy khuất vậy. Theo thuyết pháp của Quyển Thư: Đây là đạo lý gì, khinh người quá đáng!
Hạ Phân đi theo Uông gia, một đám ngụy quân tử nho nhã, sớm chiều ở cùng họ, khó tránh khỏi học hỏi không ít, nói chuyện ban ngày cũng sẽ toát ra một số từ ngữ, làm vẻ mình tài trí hơn người.
Hạ Phân ủy khuất bị Hạ Lệnh Mị ôm trở về gian phòng của Uông Vân Phong, sau đó nhét lại trong ngực của Uông Vân Phong, so với lúc trước khi chạy đến tình ý liên tục, thì lúc này đơn giản lúc ra cửa tâm địa sắt đá, ngay cả một cái quay đầu với Hạ Phân cũng không có quay lại.
Hạ Phân chui vào trong ngực của Uông Vân Phong, mẫu thân thật xấu, mẫu thân thật hung bạo, mẫu thân không thương Phân nhi… Lại rúc vào trong ngực ấm áp của cha hắn, nhét lòng bàn chân vào bên trong áo lót của cha hắn, đem tay cha hắn đặt ngang hông mình.
Uông Vân Phong mờ mịt hỏi: “Mời vừa rồi đi đâu vậy?”
Hạ Phân buồn bực, hờn dỗi nói: “Đi tiểu.”
Uông Vân Phong căn bản không có hoài ngu, ôm chặc nhi tử không một khe hở: “Ngủ đi.”
Thời điểm mí mắt sắp nhắm lại, Hạ Phân nghĩ: Mẫu thân ngay cả nhi tử cũng đánh, cha của hắn khẳng định cũng bị đánh không ít đi?
Ngay đêm đó Hạ Lệnh Mị là có chuyện thật. Nàng cho rằng chẳng qua thân thể của Uông Vân Phong kém một chút, từ lúc từ biệt mới nhận ra, hắn lại gầy như thế. Uông Vân Phong không thể so với Hạ Phân và Hạ Lệnh Mị, hắn là thư sinh văn nhược, điểm huyệt chẳng qua là muốn quản chế, trong ngày thường hắn rất ít khi rèn luyện thân thể, hơn nữa những năm gần đây vết thương cũ chất ngày càng nhiều, đến Trác Châu, bệnh ngày càng nặng, lại lao lực, không điều trị tốt bệnh sẽ trở nặng hơn. Hơn nữa ngoài ý muốn Hạ Phân, hai phụ tử bọn họ không hiểu chiếu cố nhau cho tốt, nếu cùng ngã xuống, Hạ Lệnh Mị sẽ bị dọa sợ mất nửa cái mạng.
Bất quá thấy dáng vẻ hai phụ tử bọn họ ở cùng nhau, dọc đường đi đau buồn vơi đi rất nhiều. Ít nhất, có Hạ Phân ở đây, Uông Vân Phong sẽ không làm những chuyện như lão quản gia nói. Sức mạnh tình thân, đối với Uông Vân Phong mà nói rất là lớn. Cũng không có loại bỏ, có Hạ Phân bên người, thân thể Uông Vân Phong sụp đổ nhưng tinh thần cũng không suy sụp, hắn sẽ chống chọi vì nhi tử.
Cho nên, Hạ Lệnh Mị cũng không để cho Hạ Phân kiêu thành thói quen, một lòng muốn nhi tử lệ thuộc vào Uông Vân Phong một chút.
Khuya khoắt nàng chạy đến phòng bếp. Hắc Tử không có ra mặt vẫn nghe theo lời dặn của nàng đi lên rừng bắt thỏ hoang, gà rừng, mùa đông, nhiều động vật đều đã đi ngủ, hắn tìm con mồi khắp nơi, ngoài ý muốn bắt được một con gấu lớn. Hắn không giết con gấu, chẳng qua làm con gấu hôn mê, sau đó ở lồng ngực lấy một ít mật của nó, sau đó đắp thảo dược để nó lại.
Hạ Lệnh Mị cắt gà rừng thành mảnh nhỏ, gà ti cùng nấu với cháo trắng và dược liệu. Cái mông gà đặc biệt giữ lại để ráng sau, cùng lúc đó, nướng một tí nấm, lại vùi một ít khoai lang vào đống lửa, phía trên còn có ấm sắc thuốc cho Uông Vân Phong.
Phòng bếp để cho Hắc Tử nhìn lửa, còn bản thân thì trở lại kiểm tra vật phẩm riêng tư của Uông Vân Phong, quần áo mùa đông của hắn không nhiều lắm, hôm nay thân thể lạnh, tốt nhất là mặc da, nhưng như vậy cũng bị người có tâm lên án. Hạ Lệnh Mị nghĩ tới nghĩ lui, cắt trung y của hắn ra, may áo choàng da thỏ bên trong, vá ở trong trung y chỗ bụng, bả vai, eo, cho hắn thêm vài phần trong quần, làm người khác nhìn không ra. Giầy của hắn dày thêm hai tầng, bên trong là lông thỏ mịn màng. Chổ đầu gối, khuỷu tay, sau đó bao lấy cổ tay. Chẳng qua là bao cổ tay cũng dùng ba tầng, trung gian là da, ngoài mặt nhìn như vải vóc tầm thường. Làm cho trượng phu, lại muốn làm thêm cho nhi tử, bận rộn cho đến sáng, ánh mắt mới thấy đau vì ánh mắt trời.
So với hai phụ tử kia, ít nhất còn có thể duy trì thể diện quan gia, Hạ Lệnh Mị không chọc người ta để ý, một thân trâm toàn bộ tháo ra hết, chỉ mặc trang phục của phụ nhân giang hồ, không hoa lệ lại đơn giản, thực dụng. Thời điểm ở thành Bắc Định, chỉ cần là người tinh ý có thể nhận ra là hóa trang, đến nơi này nhiều ngày, thu liễm lại một thân kiều nữ giàu có, chẳng qua so với nữ tử tầm thường thì lanh lẹ và có khí chất hơn.
Dọn dẹp xong xuôi, nghe được âm thanh cách vách Uông Vân Phong đã ra cửa, lúc này mới chạy đi tìm Hạ Phân, Hạ Phân có thói quen tự mình chiếu cố, mặc quần áo và ăn cơm cũng không cần người khác quan tâm nhiều, cực kỳ giống tiểu thú hoang dại, hung là hung tàn nhẫn, nhưng cũng không thuận theo ngoại nhân, càng không giống con em thế gia ngạo mạn tự mãn.
Hạ Lệnh Mị để Hạ Phân đi rửa mặt, mình thì nhanh nhẹn dọn dẹp, quét dọn phòng ngủ, nhìn bên ngoài không mưa, định mang chăn màng ra bên ngoài, ở trên gậy trúc khô phơi nắng những thứ này.
Chuyện riêng của hai phụ tử được Hạ Lệnh Mị xứ lý, Quyển Thư và Tiểu Bạch liền rời khỏi, đi làm chân chạy vặt cho Uông Vân Phong.
Chờ Uông Vân Phong sắp xếp mọi chuyện quan trọng, lúc này nàng mới đi lấy giỏ đựng thức ăn ở phòng bếp, đi trung thính.
Sáng sớm ít người, hương thơm từ cơm bay ra từ trong phòng, có người lục tục chở đồ. Lỗ hổng đê đập đã sớm được tu sửa, mấy ngày nay có mặt trời, mặt đất cũng có bùn đất khô lại. Những thôn có địa thế cao đã sớm bình an vô sự, các thôn dân hôm qua nhận lấy vật phẩm qua mùa đông liền muốn trở về. Nếu như tới kịp, bọn họ có thể ăn mừng năm mới trước khi phòng ốc được tu sửa, sau đó đầu mùa xuân có thể cày ruộng, vượt qua mùa thu hoạch quý giá.
Hạ Lệnh Mị đứng ở cửa viện một lát, ngoài ý muốn thấy cỗ kiệu của Hoa gia. Chẳng lẽ Hoa gia cô nương lại đến nữa?
Hạ Lệnh Mị cắn răng nghiến lợi, Uông Vân Phong chàng dám nói không có trêu hoa ghẹo nguyệt?
Vốn là tâm tình tốt nhất thời tan thành mây khói. Hạ Lệnh Mị đi thong thả đá đá vụn vào viện, còn chưa kịp nói, liền thấy Hoa gia cô nương dựa vào ngực Uông Vân Phong, Hạ Phân khí thế hung hăng lấy ra trường đao hướng Hoa Bảo Hà bổ tới.
“Ngươi dám dụ dỗ quyến rũ cha ta!” Một tiếng kêu bạo này, chấn động còn chưa tan, thôn trưởng lảo đảo muốn ngã.
Hạ Lệnh Mị tiến lên, bước vào ngưỡng cửa, sau lưng mọi người cười đến dữ tợn, như mẫu dọa xoa lộ ra nanh vuốt: “Uông đại nhân, ngươi mạnh khỏe lắm nha!
Uông Vân Phong chợt ngẩng đầu: “Lệnh… Lệnh Mị!”
Tác giả có lời muốn nói: Bị cảm, lăn lộn, toàn thân nóng bỏng, đầu óc hôn mê ~