Hạ Phân ngẩng đầu lên, rất tức giận, lấy trường côn trong tay hung hăng đâm mạnh xuống mặt đất, bỗng mưa như thác đổ, làm ướt nhẹp cả thân hình của hắn, cả người ướt sũng.
Bọn thị vệ liền nhanh chóng dựng mái che đơn giản, Thái tử cởi y phục bên ngoài ra, chui vào trong lều lớn.
Không có một ai để ý tới đứa nhỏ, Hạ Phân đang phát tiết tức giận.
Người đi đường này thật sự là quá đáng ghét. Hạ Phân nhịn không được đâm cây gậy xuống bùn đất, một đám kiến lục tục bò theo cậy gậy ra ngoài. Hắn không cẩn thận chọc vào ổ kiến. Có lẽ thấy vui, Hạ Phân một cước đạp trên cây khô, nước mưa tầm tã theo phiến lá chảy xuống, bao phủ những con kiến. Côn trùng màu đen nhỏ ở trong nước mưa giãy giụa, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Cuối cùng có thị vệ chú ý đến hắn, kêu: “Tiểu công tử đừng đùa nữa, mắc mưa sẽ nhiễm bệnh phong hàn, đến lúc đó sẽ lỡ canh giờ.”
Hừ, thì ra không phải là sợ hắn bị bệnh, mà là sợ bị bệnh rồi thì liên quan đến lộ trình của bọn họ.
Hắn lại không muốn cùng đi với Thái tử.
Hắn nhớ lúc đó, mình đang lén núp trên xà nhà ở Đông cung, nhìn Thái tử ngày thường bị mình đánh răng rơi đầy đất, đột nhiên bị Hoàng đế ôm vào trong ngực ép học thuộc lòng. Trong trí nhớ, cha hắn Uông Vân Phong chiếm tiện nghi cũng ép hắn như vậy, còn lột quần của hắn. Thời điểm suy nghĩ lại, tiểu giống* giữa hai chân lại thấy ngứa ngáy. Hạ Phân gãi gãi, nhìn Thái tử giả bộ gật đầu, rung đùi đắc chí chuyện gì đó, lúc này hắn có hâm mộ cùng khinh bỉ.
*tiểu giống: cái ấy của Hạ Phân đó ^^.
Hoàng đế so tiện nghi là lão cha hung ác! Không cho phép bất luận kẻ nào phản đối lời của hắn, một khi không vui sẽ đánh người bằng roi, nơi nào có tiện nghi của lão cha như vậy, chỉ biết phiền não chạy đuổi theo phí sau lưng hắn, đuổi cũng không đuổi kịp hắn. Quá kém rồi! Dĩ nhiên, hắn chưa bao giờ thấy qua Uông Vân Phong đánh chửi người nào. Hạ Phân mơ hồ biết, lão cha rất sợ mình. Hắc hắc, đừng hỏi sao mà hắn biết được, dù sao hắn cũng có cảm giác.
Hoàng đế cũng không sợ Thái tử. Thái tử làm sai chuyện, Hoàng đế sẽ lột quần của hắn ra để đánh đòn, làm đỏ hết một mảng, Hạ Phân nhìn thấy rất khoái chí. Hắn rất hứng chí, liền cười ra tiếng, Hoàng đế và Thái tử đồng thời phát hiện ra hắn.
Kết quả, Hạ Phân bị trói lại, bị Thái tử lột quần, dùng hèo hung hăng xếp một hàng. Mất thể diện chết mất, hơn nữa là mất thể diện ngay trước mặt Thái tử.
Hạ Phân quyết định không đội trời chung với Thái tử!
Sau đó, hắn nghĩ hết biện pháp muốn đánh lén Thái tử. Thái tử và Hoàng đế cùng xảo trá giống nhau, trải qua chuyện kia mỗi lúc mỗi nơi đều tăng tính cảnh giác, phát hiện tung tích của hắn liền nghĩ hết biện pháp lột quần của hắn. Hạ Phân mới không sợ đánh bằng roi, hắn chỉ sợ bị lột quần, khi đó các tỷ tỷ trong cung sẽ núp trong góc cười nhạo hắn.
Có một lần hắn hỏi Thái tử, các cung nữ tỷ tỷ nhìn qua hắn có bị đánh hay không? Thái tử gõ đầu hắn một cái, vành tai cũng đỏ lên. Ừ, nhìn dáng vẻ của Thái tử cùng hắn đồng bệnh tương liên*.
*đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì đồng cảm cho nhau.
Hạ Phân quyết định lén tha thứ cho Thái tử một chút, các đốt tay liền lấn át nhiều một chút.
Cuộc sống của Thái tử rất buồn khổ, không có khả năng mắc sai lầm.
Mỗi ngày Hoàng đế đều muốn dẫn hắn vào triều. Lâm triều chỉ cần một canh giờ, có lúc hai canh giờ. Dù sao đến giờ Thìn hai khắc, Thái tử liền muốn rời khỏi, đến thư viện Bạch Lộ để học. Thừa dịp hưởng thụ buổi trưa, Hạ Phân sẽ tìm Thái tử để tỷ võ, dĩ nhiên, người tìm lỗi sẽ lựa những lúc thế này. Hạ Phân đánh mệt mỏi, liền tùy tiện tìm một gốc cây để ngủ. Còn Thái tử phải tắm rửa dâng hương, sau đó sẽ không nghỉ. Buổi chiều đi học, hai người đi ra thành tìm những cao thủ bên ngoài tỷ bỏ, phần lớn là bọn họ cùng nhau bị đánh, Hạ Phân lại cảm thấy đáng thương cho Thái tử. Da thịt Thái tử không bằng hắn, những người kia không biết thân phận của Thái tử, cuối cùng đánh hắn bị thương.
Buổi tối hồi cung là thống khổ nhất, bởi vì Hoàng hậu nương nương muốn kiểm tra bài vở hàng ngày của Thái tử. Thái tử cùng Hạ Phân muốn cùng nhau học thuộc lòng trước mặt Hoàng hậu, Hạ Phân sai một chữ, Thái tử sẽ lớn tiếng nhắc nhở hắn. Tiểu tử mập này, sẽ làm cho hắn mất hết mặt mũi, quá ghê tởm.
Hoàng hậu khuôn mặt lạnh như băng, so với vẻ mặt của cha hắn còn lạnh nhạt hơn. Trực giác dã thú của Hạ Phân nói cho hắn biết, Hoàng hậu không dễ chọc. Nơi này không phải Uông gia, cũng không phải Hạ gia, nơi này không có ai thực tình quan tâm hắn, yêu mến hắn, cưng chìu hắn. Hắn chỉ cần làm sai một chuyện, tùy thời sẽ bị ăn hèo, Thái tử sẽ ở bên cạnh cười nhạo hắn; không thuộc bài sẽ bị đói bụng. Ở bên cạnh, Thái tử sẽ mang điểm tâm tinh mỹ lên, vừa ăn vừa giả mù sa mưa đọc sách.
Quan trọng nhất là, nơi này không có ai bao che cho hắn.
Bất kể hắn tức giận, hay là hắn vui vẻ, hoặc là tìm người xả giận, những người bên cạnh đều là dáng vẻ không quan tâm. Hắn đau, không ai thay hắn băng bó; hắn cười, không ai bồi hắn vui vẻ; hắn khóc, cũng không có ai an ủi…
Trong hoàng cung có rất nhiều hài tử, đó là nhi tử của Hoàng đế, còn có nhi tử của các vương gia, còn có thư đồng của các quan lại đưa đến, còn có thiếp thân thị vệ cho Thái tử lựa chọn, cũng không xê xích hắn bao nhiêu, cũng thông minh lanh lợi vô cùng, hơn nữa bọn họ âm thầm tính toán, vừa nịnh bợ hắn, vừa hãm hại hắn, để hắn nửa bước khó đi.
Lúc này, Thái tử sẽ như thiên thần bước tới rất đáng ghét, cho hắn chỗ dựa, giúp hắn nghĩ kế, len lén báo thù cùng hắn.
Thái tử không phải hư như vậy. Ừ, nếu như không ở trước mặt Hoàng hậu tố cáo hắn, khi hắn học thuộc lòng lớn tiếng nhắc nhở là tốt.
Người khác cho rằng quan hệ của hắn với Thái tử rất kém, cho nên khi dễ hắn. Bất quá cũng có người phát hiện, Thái tử bao che cho hắn, từ từ cũng nguyện ý nói chuyện cùng hắn, phần lớn không phải đúng như vậy, không cho phép như vậy.
Quá nhiều người cùng lứa, Hạ Phân phát hiện bản thân trừ bỏ võ công cao cường, cũng không có bản lãnh gì. Hắn cao ngạo là dựa vào thân phận của Hạ gia, ở chỗ này căn bản không là cái gì hết. Trong hoàng cung này quả đấm của hắn không phải là sắc bén nhất, hắn ngượng nghịu lại thành lý do để mọi người cười nhạo.
Thái tử bị ủy khuất sẽ chạy vào ngực Hoàng hậu làm nũng, mặc dù Hoàng hậu sẽ không thay hắn ra mặt nhưng mà sẽ nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của hắn, không tiếng động an ủi hắn. Thời điểm Hạ Phân bị người hãm hại, chỉ có thể đứng ở thiên điện trong Đông cung, chờ ngày mẫu thân vào cung.
Thời điểm không thấy được mẫu thân, hắn sẽ len lén dậy sớm mỗi ngày, đi sau lưng theo Thái tử đi lên triều. Sau đó, đứng ở chỗ cao, nhìn ánh sáng rạng đông nơi có nam tử đang chậm rãi đi đến kia.
Kia là lão cha, tiện nghi của hắn.
Không có mẫu thân thương yêu, xa xa nhìn thấy cha cũng có chút an ủi.
Có lúc cha hắn bị Hoàng đế cố ý lưu lại đến khuya, mãi cho đến lúc hắn từ bên ngoài trở lại cung. Sau đó cha sẽ ở Đông cung, giảng luật pháp cho Thái tử, hắn liền nằm ở trên xà nhà, nghe âm thanh của đối phương đi vào giấc ngủ.
Hắn nghĩ, hắn có chút nhớ nhà. Bất kể là nhà nào, chỉ cần bên trong có người thực tình quan tâm, cưng chìu, che chở cho hắn, là tốt rồi.
Nhưng mà Thái tử là dạng người gian trá, giảo hoạt, nói dối không chớp mắt, lại lừa hắn đi ra ngoài, nói cái gì trong cung không dễ chơi, trong nhà quá mức trói buộc, còn bên ngoài trời cao đất rộng mặc cho ngươi ngao du thoải mái.
Hạ Phân bị đỗ một ngày mê thang, sau đó vô thức bị Thái tử kéo ra khỏi thành Bắc Định, đi về phía Bụi Gai mà không biết lộ trình.
Ghê tởm nhất là, Thái tử chỉ dẫn theo ba gã thị vệ, mà ba người cao lớn kia chỉ biết chiếu cố có mình Thái tử, mà coi thường hắn giống như một tiểu hài tử. Dọc đường đi, Hạ Phân đơn giản chính là người câm ăn Hoàng liên*, hận không thể cắn chết ba tên nịnh nọt khốn kiếp kia.
Thái tử trở người, mơ mơ màng màng mở mắt ta, đối với Hạ Phân còn đứng trong mưa vẫy tay: “Ngây ngốc ở bên ngoài làm cái gì, còn không mau đi vào.”
Hạ Phân đặt mông ngồi bên cạnh hắn, cởi quần áo gác trên lửa hơ.Hắn tuổi tuy nhỏ, đối với sinh tồn bên ngoài ngược lại hiểu biết hơn so với Thái tử. Cũng biết sẽ bị bệnh thương hàn, người bên cạnh không tận tâm chiếu cố hắn, bất quá chuyện gì hắn cũng có thể tự mình làm.
Thái tử không biết những ý định này của hắn, xiêm y của hắn sớm đã được thị vệ hơ khô rồi, sau khi mặc vào liền lấy một con thỏ, học dáng vẻ của bọn thị vệ từ từ nướng.
Hạ Phân hơ cho khô xiêm áo, lại cởi quần, cởi truồng đường hoàng ngồi một bên, thỉnh thoảng vỗ vỗ y phục, phủi bụi bặm trên đùi, rất chăm chú đánh vào.
Thái tử cũng không thèm để ý, dùng dao cắt một nửa con thỏ, đưa cho Hạ Phân: “Tự động thủ cơm no áo ấm.”
Hạ Phân đang nướng mình chim nhỏ, ngẩng đầu nhìn cái quần khô một nửa, nhìn lại “chim nhỏ” từ từ nóng hổi, sau đó tầm mắt dừng ở trên thỏ, cuối cùng chạy ra rửa tay dưới mưa, cầm lấy thỏ nướng. Dọc đường đi nhiều ngày, thời điểm ở chốn hoang dã, hắn tự mình phụ trách nướng đồ ăn, dĩ nhiên, nếu có gà rừng, cái mông gà tuyệt đối thuộc về hắn.
Mưa như trút nước một ngày một đêm, khí trời cũng ngày càng lạnh. Hạ Phân không biết Thái tử muốn đi đâu, hỏi mấy lần cũng không nói chỉ bảo hắn đi theo. Một mình hắn, không dám chạy khắp nới, dù sao Thái tử cũng không hại hắn, đi theo tính mạng sẽ được đảm bảo. Cứ như vậy hơn mười ngày, bọn họ cư nhiên lượn quanh rừng núi, đi dọc theo bờ sông.
Lúc đầu còn có thể thấy du thuyền phồn hoa, càng về hướng Bắc, nước sông Vô từ từ tràn ra, trên đường đi có thể thấy không ít nạn dân kết thành đoàn đi ngang qua.
Thái tử cẩn thận tránh khỏi mọi người, chẳng qua là tới một trấn thành nhỏ liền rộng lượng mua lượng lớn bánh bao, đến chỗ đất vắng bẻ gặp được nạn dân sẽ để bọn thị vệ đi phân phát xuống. Hạ Phân thấy qua ngư dân bờ biển, cũng đã gặp tiểu tử tinh quái trên giang hồ, con cháu thế gia, hoàng thân quốc thích cũng biết không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người khốn cùng đến mức này, cũng không phải tất cả tiểu hài tử đều có cha mẹ bảo vệ, không phải tất cả cha mẹ đều cưng chiều tiểu hài tử thành nghiện.
Hắn tự mình thấy qua cha mẹ vì sinh tồn, bán đứa nhỏ yếu ớt cho bọn buôn người, hoặc là đi ngang qua người xa lạ. Một bé gái chưa năm tuổi cao nhất có thể bán được mấy lượng bạc, thấp nhất là mấy trăm văn tiền. Bé trai nhỏ hơn một chút thì bán cao hơn chút, sẽ được thương nhân hoặc đại tộc thế gia bán đi làm người làm. Nhiều hơn nữa là có những đứa trẻ cố ý ăn mặc đẹp để nử tử hoặc nam tử mua đi.
Thị vệ nói đó là má mì thanh lâu, nam tử là ông chủ quán. Những hài tử kia bán không phải là sức lao động, mà là mạng.
Lúc nói lòi này, đúng lúc có người đàn ông ngắm thấy Hạ Phân, chỉ cảm thấy đứa bé này có loại ngang bướng xinh đẹp, thời điểm một đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm người, sẽ làm hài tử nhát gan toàn thân phát run. Trực giác của Hạ Phân làm tóc gáy toàn thân dựng lên, theo sau lưng người đàn ông kia, lừa đến chỗ không có người, không chút do dự đánh sấp người đàn ông bên cạnh bọn tay sai, đoạt đi mấy người…hài tử bị bán kia, thuộc về cha mẹ của bọn họ.
Người đàn ông có thâm ý khác, cười khẽ cổ động màng nhĩ của hắn, hắn cảm giác nhất đinh mình gặp ác mộng, từ đáy lòng run rấy.
Thời điểm ngày thứ hai lên đương, hắn lại một lần nữa đi ngang qua thì ra là địa phương kia, phát hiện những thứ cha mẹ kia mặt vô tình bán con trai của họ một lần nữa.
Hạ Phân không nghĩ ra, tại sao bọn họ không bảo vệ tốt con của mình? Chẳng lẽ những hài tử kia không phải là xương thịt của bọn họ hay sao? Bọn họ không đau lòng hài từ sao? Tại sao những hài tử kia đang đối mặt với số phận bị bán đi, cũng không khóc không nháo, bọn họ chẳng lẽ không biết phản kháng?
Bọn họ đi một đường hướng Bắc, nước sông Vô lớn mạnh nhấn chìm ruộng tốt ngày càng nhiều, thành trấn ngày càng đổ nát, mỗi lúc mỗi nơi đều thấy người người đang hấp hối. Bọn họ đưa lương khô, chưa kịp lấy ra tay, liền bị người vây quanh tranh mua không còn. Bọn thị vệ lo lắng an nguy của Thái tử, sau đó cố ý trốn, đặt lương khô ở bên cạnh nồi lớn ở cửa miếu thờ giúp nạn thiên tai, tùy ý các hòa thượng phân phát.
Ở dưới chân, bùn càng ngày càng mềm, thời điểm nạn dân ngày càng nhiều, Hạ Phân nghe được tên của một người, thường ở trong miệng nạn dân truyền tai nhau.
“Uông đại nhân…”