-Sao nàng biết ta có thuốc mà xin vậy
-Thì những lần trước thiếp bị thương không phải chàng dùng thuốc này bôi lên sau đó băng bó, thiếp đoán chàng luôn đem theo bên mình
Tiêu Hàn mỉm cười trước sự thông minh của cô,rồi quay sang ngắm con thỏ đang được cô chăm sóc dịu dàng thế kia chàng nghĩ thiệt muốn bị thương hết sức. Xe ngựa đã đến ngoại thành, trời vẫn còn sớm nên tất cả mọ người đang chuẩn bị những lương thực để phát cho người dân nghèo,bỗng Mạnh Tứ đi lại chỗ Tiêu Hàn và Tử Hiên
-Vương phi, tôi đã đóng xong cái lồng nhỏ cho chú thỏ theo lời dặn người
Tử Hiên cảm ơn Mạnh Tứ còn Tiêu Hàn nhìn chú thỏ rồi nheo mắt lại
-Có nhà nữa cơ à
Tử Hiên mỉm cười trước sự trẻ con của chàng, đặt chú thỏ con nhẹ nhàng vào lồng Tử Hiên nhanh chóng giúp mọi người phân phát lương thực, ai ai cũng làm việc hết mình. Màn đêm cũng đã buông xuống,Tử Hiên đang ngồi ngoài sân của 1 ngôi nhà nhỏ,ngồi ngắm sao còn ôm thêm chú thỏ, Tiêu Hàn mang trà đến, rót đầy li trà rồi đưa cho cô, cô uống 1 ngụm trà cảm giác thấy rất tuyệt, vừa uống trà lại được ngắm sao như thế này còn có Tiêu Hàn bên cạnh,mọi thứ với cô như mơ vậy, cô nhẹ nhàng nhìn chàng âu yếm
- Sau này, chàng chỉ được pha trà cho 1 mình ta thôi đó