Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383:


"K hông có, chỉ có nàng!” Chu Tuấn Dương nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu nha đầu, không nhịn được nở một nụ cười phát ra từ nội tâm giống như nàng, “Đối với ta nàng là độc nhất vô nhị!”Đậu xanh! Lỡ miệng một lời là đã nói ra tâm tình rồi? Trái tim nhỏ của Dư Tiểu Thảo đập thình thịch thình thịch, ôi sắc đẹp động lòng người kia! Nam sắc cũng quyến rũ như vậy à? Tiểu Thảo vốn không phải một cô bé mười hai tuổi thật sự, nội tâm nàng đã vượt qua “một bà lão” ba mươi tuổi, không biết có nên gặm ngọn cỏ nhỏ xanh non này hay không đây?“À…..

Thật sự không đọc được suy nghĩ trong lòng ta ư?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân vẫn là thuộc kiểu người có đạo đức có lương trị, lau sạch nước miếng trong lòng một phen, trở lại chuyện chính.

Nàng tự thôi miên chính mình: Chị đây không nhìn thấy tiểu mỹ nam mê người trước mắt, không nhìn thấy, không nhìn thấy...!tán thán không nhìn thấy, không nhìn thấy.Chu Tuấn Dương tiến lên một bước, cúi đầu, nhìn thẳng Dư Tiểu Thảo đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong giọng nói tựa như có nam châm, hấp dẫn nàng: “Gia lừa ai cũng sẽ không lừa nàng...”Dư Tiểu Thảo vừa nhấc mắt, gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt kia đã chỉ còn cách nàng nhiều lắm mười cm.

Nuốt một ngụm nước miếng, nàng lui về sau hai bước lại lơ đãng bị vấp phải một khối đá giả sơn bên đường, nàng ngửa mặt lên trời ngã thẳng về phía sau.

Không xong, phía sau chính là một loạt núi giả cao lớn lởm chởm.

Nếu cứ ngã thẳng xuống như vậy, khẳng định khi cát ót đập xuống sẽ làm sau đầu có một vết rách to.Chẳng lẽ, mạng nhỏ của nàng cứ như vậy coi như xong ư? Xem ra nàng rất có duyên với vấp ngã, kiếp trước ngã chết, lần này lại muốn...Ngay trong nháy mắt cái ót của nàng sẽ tiếp xúc thân mật với núi giả, Chu Tuấn Dương vươn cánh tay ra bảo vệ cái ót của nàng.

Hắn cúi người, tay còn lại ôm vòng eo mảnh mai của nàng, giống hệt như động tác đứng hình khi đang khiêu vũ trong phim ảnh.Hơi thở ấm áp của tiểu Quận vương phả lên mặt nàng, ánh mắt Dư Tiểu Thảo vẫn luôn dừng ở trên cánh mũi thẳng tắp kia, dường như kỹ thuật thẩm mỹ tinh vi của Hàn Quốc mới có thể đẽo gọi được một cái mũi hoàn mỹ như thế? Lại nhìn lên trên, cặp mắt phượng kia như một dòng suối trong suốt, trong sự trong suốt lại mang theo vài phần phong tình, đuôi mắt hơi cong lên tựa như đang nhẹ nhàng lay động trái tim nàng.

Còn có, đôi môi hồng nhuận đẫy đà kia, nếu được hỗn cảm giác nhất định rất mềm mại...!Dư Tiểu Thảo cảm giác trái tim của mình đang đập ngày một kịch liệt hơn, còn kịch liệt hơn cả khi vừa mới chạy xong một nghìn mét, dường như làm cho người ta không thở nổi.Mà lúc này, lần đầu tiên Chu Tuấn Dương hết sức kinh ngạc bởi vòng eo thon nằm gọn trong tay phải của mình.


Tiểu nha đầu quá gầy, nhất định bởi vì bận bịu quá nhiều chuyện, Hết thảy mọi chuyện của Dư gia đều khiến nàng phải nhọc lòng, ngày thường ăn uống lại không tốt...!Chờ nàng vào cửa, nhất định phải bổ bổ thật tốt mới được.

Việc lớn việc nhỏ trong nhà đã có hắn lo, nàng chỉ cần uống trà ăn điểm tâm thưởng hoa tán gẫu.

Khi nào cao hứng, nàng tự mình xuống bếp làm một hai món cho hắn là được rôi!Đang suy nghĩ, một mùi hương nhàn nhạt thổi tới từ trên người tiểu nha đầu.

Một mùi hương rất khó hình dung, không phải mùi hoa mà còn thanh khiết hơn cả hoa, không phải mùi trái cây mà còn quyến rũ hơn cả trái cây...!Đây hẳn là mùi cơ thể đặc trưng của từng người con gái?Chu Tuấn Dương hơi hít vào, chóp mũi dường như sắp chạm tới mặt Tiểu Thảo.

Trong lòng Tiểu Thảo rất rối rắm, thân thể này tuổi còn chưa đến mười hai nữa.

Nếu bây giờ hôn môi, có phải có chút sớm hay không? Tiểu Quận vương, ngươi đây là đang gieo họa cho thiếu nữ vị thành niên, là phạm tội!Trong lúc Dư Tiểu Thảo còn đang rối rắm có nên đẩy người trước mắt ra hay không thì ai ngờ tới Dương Quận vương người ta căn bản không có ý muốn thân mật với nàng.

Hắn chỉ nhẹ nhàng ngửi bên tai nàng một cái, giống hệt như một chú chó lớn.


Hít thật sâu một cái, may mắn không biểu hiện ra ngoài.

Dư Tiểu Thảo u oán trừng mắt nhìn hắn một cái - tiểu Quận vương, ngươi không bằng cầm thú!“Ôi giời!” Giọng nói của Mai Hương vang lên cách hai người không xa.

Hai người rất ăn ý đồng thời quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mai Hương.Dư Tiểu Thảo nhìn động tác của hai người lúc này một chút, thật ái muội rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn không nâng ta dậy? Mất mặt quá mà!”“Có gì mất mặt? Chẳng lẽ nàng cảm thấy gia không xứng với nàng?” Chu Tuấn Dương rất ôn nhu đỡ thân mình Tiểu Thảo dậy, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc hơn hỗn loạn của nàng, nghiêm mặt nói.Dư Tiểu Thảo khẽ lườm hắn một cái, thấp giọng nói: “Không phải ngươi muốn thử xem rốt cuộc bản thân có bản lĩnh nhìn thấy lòng người khác hay không sao? Trước mắt không phải có người thí nghiệm sao? Mau tới thử xem!”Chu Tuấn Dương nghe vậy, tập trung lực chú ý nhìn chằm chằm cái ót của Mai Hương.

Một đoạn suy nghĩ rõ ràng truyền đến khiến hắn không tự chủ được đọc lên tiếng: “Chao ôi, mắc cỡ chết người! Không ngờ mình lại bắt gặp một màn tiểu công tử và Dư cô nương đang thân mận...!Tiểu công tử cũng thật là, Dư cô nương mới mười hai tuổi, vẫn chưa thành niên nữa, vậy mà công tử cũng có thể ăn người ta rồi...”Chu Tuấn Dương càng nói mặt càng đen, trừng mắt nhìn đến mức cái ót của Mai Hương tựa như sắp bốc lửa.

Nô tỳ đáng chết, mắt chó nào của ngươi thấy gia muốn hôn Tiểu Thảo? Lại dám nói xấu gia trong lòng, ai cho ngươi gan lớn vậy?Mai Hương che miệng, đột nhiên xoay người lại, mặt đầy hoảng sợ nhìn tiểu công tử.

Không xong, vừa rồi hình như một không cẩn thận nói ra hết những suy nghĩ trong lòng rồi, làm sao bây giờ? Tiểu chủ tử có thể nghe được hay không? Có thể nổi giận hay không? Cái mạng nhỏ này có thể khó giữ được hay không? Nhưng mà...!Giọng nói vừa rồi là của mình ư? Vì sao giọng của nàng ta lại trở nên có chút thô?Ngược lại mặt Dư Tiểu Thảo lại tràn đây hưng phấn, nàng lôi kéo ống tay áo Chu Tuấn Dương, hạ giọng thần bí nói: “Thành công rồi! Ngươi thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác! Sau này nếu có người có ác ý với ngươi, ngươi có thể đủ tinh tường phân biệt nguyên nhân, hơn nữa có thể mạnh mẽ đánh trả! Năng lực này của người thật sự quá trâu.

Tuyệt.

Thật hâm mộ mà!”“Trâu gì chứ...!Đây là lời một cô gái có thể nói sao? Sau này ít nói những từ ngữ thô tục quê mùa đi!” Chu Tuấn Dương bị ảnh hưởng bởi sự hưng phấn của nàng, cơn giận đối với Mai Hương dường như cũng phai nhạt vài phần.

Hắn nâng tay lên, gõ vào trán tiểu nha đầu một cái.Dư Tiểu Thảo che trán, nhảy về phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ hầm hầm nói: “Ta vốn dĩ xuất thân quê mùa, không nói được lời vàng ý ngọc nơi cửa lớn vàng son nhà các người.

Chê ta nói chuyện không dễ nghe, ngươi tìm người dễ nghe mà đi theo nói chuyện cùng! Bản cô nương không thể tiếp được!”Tiểu nha đầu quay đầu bước đi, hoàn toàn không phân biệt phương hướng.

Đi chưa được mấy bước, mới phát hiện là một đường cụt, nàng lại nổi giận đùng đùng trở lại, lúc đi ngang qua người Chu Tuấn Dương còn làm bộ không cẩn thận hung hăng dẫm lên chân hắn một chút.Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ tiểu nha tức giận giống hệt một con cá nóc, vừa bực mình vừa buồn cười, giữ chặt cánh tay nàng, nói: “Được rồi! Tiểu quỷ hẹp hòi này! Còn đạp gia một nữa, thì ra là cho rằng gia nhất định sẽ dẫn đường cho nàng, phải không?”“Hừ! Ngài là tiểu Quận vương cao cao tại thượng, là con trai nhỏ Tĩnh Vương phi sủng ái.

Ngươi đương nhiên muốn làm gì ai thì làm người đó thể! Nhìn không thuận mắt, ngươi đánh ta đi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân có phải có chút cậy sủng sinh kiêu hay không?Chu Tuấn Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, nâng cằm nàng lên làm nàng đối mặt với mình: “Sau này, không được lấy chuyện thân phận ra nói, gia không thích! Nàng cũng biết, gia chưa từng xem nhẹ nàng.

Ngược lại, nàng hết lần này đến lần khác khiến gia thay đổi cái nhìn về mình.

Cho nên, không được tự ti, không được tự coi nhẹ mình.

Gia cho rằng nàng xứng với gia thì nàng xứng!”Dư Tiểu Thảo tức giận mà đẩy tay hắn ra, nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bản cô nương tự ti? Cái gì xứng với không xứng ở đây? Bản cô nương cũng không đáp ứng ngươi chuyện gì!”“Nàng đã biết bí mật của gia, muốn thoát thân, có chuyện dễ dàng như vậy sao?” Chu Tuấn Dương vô cùng ung dung, tựa như tiểu nha đầu đối diện đã là con mồi trên tay hắn và hắn đang thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của nàng.Chân mày Dư Tiểu Thảo không tự giác nhíu lại, nàng thu lại thần thái cười đùa hay nổi giận vừa rồi, nhìn Dương Quận vương trịnh trọng đến kỳ lạ, nói: “Tiểu Quận vương, trước tiên ngài đừng xác định ý nghĩ của mình sớm như vậy.


Có lẽ ngươi cảm thấy hứng thú với ta chỉ vì ta là người duy nhất ngươi không thể nhìn thấu, cho nên vì lòng hiếu kỳ ngươi mới muốn tới gần ta hiểu ta! Có lẽ, tương lai không lâu nữa, người được định sẵn trong số mệnh của ngươi sẽ xuất hiện.

Đến lúc đó ngươi sẽ biết tình yêu không phải giống như ngươi tưởng tượng!”“Gia không cho rằng gia sẽ gặp được người thích hợp hơn nàng.

Dù sao thì mỗi ngày đối diện với một người phụ nữ mình chỉ cần tùy tiện nhìn qua là có thể nhìn thấu hết thảy, không có chút cảm giác thần bí nào thì còn ý nghĩa gì nữa?” Chu Tuấn Dương càng ngày càng cảm thấy Dư Tiểu Thảo chính là một nửa mà trời cao chuẩn bị cho mình, là ban lữ linh hồn của mình.Dư Tiểu Thảo gãi gãi đầu, có chút bực bội: “Nói không chừng, chỉ một thời gian ngắn nữa ngươi sẽ gặp được một người phụ nữ khác người không thể nhìn thấu, mà nàng lại càng thích hợp với ngươi hơn ta? Nếu ngươi cứ vội ấn định ta trước, vậy đến khi nửa kia của ngươi xuất hiện, ngươi làm sao đối diện với nàng? Ngươi lại đối xử với ta như thế nào? Ta cũng từng nói rõ, ta sẽ không chia sẻ đàn ông với một người khác!”Cho dù không phát hiện được nội tâm Dư Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương cũng có thể cảm nhận sâu sắc được sự bất an và bực bội của nàng lúc này.

Hắn có chút tự trách: Có phải hắn đã ép tiểu nha đầu quá gấp, có phải nên cho nàng chút thời gian và không gian hay không?Tuy hắn tin chắc rằng Tiểu Thảo chính là người mình phải đợi kia, nhưng vì không để tiểu nha đầu phải chịu áp lực quá lớn, hắn đành nói: “Đừng nóng vội! Gia cũng không ép nàng nữa! Từ giờ đến khi nàng thành niên còn ba bốn năm nữa.

Tin tưởng trong khoảng thời gian này cũng đủ khiến nàng thấy rõ tâm tư của gia đối với nàng.

Chỉ là, nàng phải đồng ý gia, không được trốn tránh gia.

Ngày thường hai ta ở chung như thế nào thì sau này vẫn sẽ ở chung như thế nào, được không?”Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy.

Nàng gật đầu một cái khẽ đến mức không thể thấy, sau đó rũ đầu, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy!”Chu Tuấn Dương hừ hừ, ngón trỏ gõ gõ trên ót của tiểu nha đầu không có tình thần này giống hệt như lỗ tai đang rũ xuống của chú thỏ nhỏ, nói: “Nàng như vậy là có bao nhiêu miễn cưỡng hả? Sao lại khiến cho người ta cảm thấy nàng giống như thiên kim đại tiểu thư còn ta là một tiểu tử quê mùa không xứng với nàng? Gia lại khiến nàng không tình lại không nguyện như vậy ư?”“Rất rõ ràng sao? Ta còn cho rằng bản thân có thể che dấu tâm tư của mình nữa!” Dư Tiểu Thảo buồn bã ỉu xìu, tựa như một đóa hoa kiều vừa mới bị mưa to chà đạp.Chu Tuấn Dương tức giận chỉ chỉ về phía nàng, sau đó nói với Mai Hương đang nhích từng dịch ra xa hơn: “Ngươi, có chuyện gì?”Mai Hương lại nhích từng bước một dịch trở về, rũ đầu, đôi tay ở phía trước vì khẩn trương mà nắm lại, nhỏ giọng trả lời: “Nương nương bảo nô tỳ tới đây nhìn xem, tiểu công tử ngài và Dư tiểu cô nương đã nói chuyện xong chưa...”.

Chương 384:

"Nói cho tử tế, đừng làm ra vẻ như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, gia nhìn rất bực mình!” Chu Tuấn Dương bị Dư Tiểu Thảo gián đoạn một chút khiến cho cơn giận trong lòng đối với Mai Hương đã giảm đến thấp nhất. Chỉ là, đối với hiểu lầm vừa rồi của Mai Hương, lúc này hắn có chút hối hận. Trong loại tình huống đó, có phải hắn nên cắn một ngụm lên trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, mềm mại kia hay không? Chậc chậc chậc, tiểu nha đầu còn chưa đến mười hai tuổi nữa, có phải có chút cầm thú hay không?


Mai hương thấy tiểu Quận vương không có xu hướng sẽ nổi giận, trong lòng còn cảm thấy may mắn có Dư cô nương ở đây, bằng không... Ma ma quản sự trong vương phủ chỉ có thể nhặt xác cho nàng ta!


“Gia tàn bạo như vậy sao? Một lời không hợp ý đã phanh thây?” Chu Tuấn Dương lần đầu đọc được suy nghĩ trong nội tâm của người khác, có chút không dừng được. Mai Hương đáng thương hành chuột bạch.


Kết quả, Chu Tuấn Dương giận đến đỉnh đầu bốc khói. Thì ra ở trong lòng bọn nha đầu này, không ngờ hắn còn hơn cả quái thú, chỉ thiếu nước ăn thịt người! Được lắm Tiểu Mai Hương nhà ngươi! Ngày thường rất cung kính với gia, cũng không thể hiện ra bao nhiêu cảm xúc sợ hãi. Hoá ra đều là giả vờ à!


Dư Tiểu Thảo che cái miệng nhỏ của mình, cười giống như một con chuột nhỏ trộm lương thực thành công. Thì ra đúng như lời tiểu Quận vương nói, những người bên cạnh hắn đều chỉ có một loại cảm xúc sợ hãi đối với hắn. Ngay cả Mai Hương tỷ tỷ cũng như vậy, ngày thường là một người rất bình thường rất tự nhiên ở trước mặt tiểu Quận vương, vậy mà cũng cảm thấy tiểu chủ tử của nàng là người thích giết chóc thành tính.


Nàng đột nhiên cảm thấy những năm qua tiểu Quận vương thật đáng thương, bên cạnh không có lấy một người thật lòng với hắn. Ngay cả nha đầu người hầu thân cận nhất cũng đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Khó trách tính tình hắn càng ngày càng nóng nảy. Nếu đổi thành nàng, không chừng sẽ áp lực đến mức sinh bệnh trầm cảm.




Mai Hương đi ở phía trước, bước nhỏ càng lúc càng nhanh. Sao tiểu chủ tử có thể đoán được hết thảy tâm tư của nàng ta? Thật là đáng sợ! Lần sau có chuyện tới tìm tiểu công tử, vẫn nên giao cho Lan Hương Trúc Hương bọn họ đi. Haizz! Đừng chỉ nhìn nàng ta ở trước mặt Vương phi nương nương là nha đầu nhất đẳng được sủng ái nhất. Áp lực của nàng cũng rất lớn đó có được không?


Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Mai Hương, ánh mắt cũng sắp chọc thủng người ta rồi. Được lắm Mai Hương nhà ngươi, mẫu phi phái ngươi tới tìm gia là cho ngươi mặt mũi. Vậy mà còn dám chửi thầm, chẳng lẽ gia là yêu quái ăn thịt người sao?


Dư Tiểu Thảo thật sự không nhìn nổi nữa, kéo vạt áo hắn một cái, nén cười nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm Mai Hương tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy cũng sắp bị ngươi dọa đến sợ chết rồi! Chỉ cần trong lòng đối phương không có ác ý với ngươi, trong lòng có kính sợ chưa chắc không phải chuyện tốt.”


Chu Tuấn Dương phát hiện khi mình quay đầu nhìn Dư Tiểu Thảo, có lẽ do lực chú ý dời đi cho nên tâm tư của Mai Hương cũng trở nên mơ hồ. Hắn cảm thấy bản thân đã chậm rãi nắm giữ được bí quyết đọc tâm. Sau này, muốn đọc nội tâm của ai còn không phải dễ như trở bàn tay u?


Hắn mỉm cười xán lạn với tiểu nha đầu của hắn, tựa như trăm hoa đua nở trong ngày đông giá rét, lại tựa như liễu xanh hoa hồng trong băng giá. Nụ cười ấy khiến Tiểu Thảo thần hồn điên đảo đến sửng sốt một chút.


Mây mù trong lòng Chu Tuấn Dương như được một trận gió thổi bay đi không còn sót lại chút gì, tâm trí hắn trước nay chưa từng rõ ràng thông suốt như thế! Hắn phải cảm ơn tiểu cô nương của hắn thật nhiều, là nàng kéo hắn trở về từ trong cái kén tối tăm, nàng thật là ngôi sao may mắn của hắn!


“Ngươi... Đừng cười như vậy! Lông tơ của ta dựng hết cả lên rồi!” Sự khác thường của Chu Tuấn Dương làm Dư Tiểu Thảo không thể tiếp nhận nổi. Tiểu Quận vương chưa từng cười thoải mái như thế. Hắn cười lên càng quyến rũ diễm lệ, khiến người ta không dời mắt được. Nếu hắn chuyển giới, khẳng định sẽ là một người phụ nữ hại nước hại dân!




“Gia cao hứng, gia vui vẻ! Trong lòng gia chưa từng thoải mái như bây giờ, nhẹ nhàng quá! Tiểu Thảo, gia phải cảm ơn nàng thật nhiều, nàng muốn thứ gì thì hãy cứ nói!” Giọng nói của Chu Tuấn Dương cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mai Hương tựa như cảm nhận được tâm tình của tiểu chủ tử tốt lên, cũng cảm thấy mừng cho hắn!




Mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ tản ra ánh sáng lóa mắt, hỏi: “Thật là yêu cầu gì cũng có thể nói sao?”


Trong lòng Chu Tuấn Dương lóe lên một ý niệm, nhăn mày lại, hắn chặt đứt tia hy vọng nhỏ của nàng: “Ngoại trừ chuyện bắt gia buông tay. Mặc kệ nàng tin hay không, đời này gia đã nhận định là nàng!”


Trong nháy mắt mặt Tiểu Thảo trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhăn nhó, nàng lẩm bẩm: “Đừng nói trước như vậy. Nói không chừng ngày mai sẽ xuất hiện một đại mỹ nữ cướp lấy trái tim ngươi mang đi. Đến lúc đó xem ngươi có tự vả mặt mình hay không!”


“Nàng xác định nàng đang nói đến đại mỹ nhân chứ không phải sói hoang lớn? Còn cướp trái tim gia mang đi... Dù có tám con mười con sói hoang lớn, gia cũng có thể rút lui an toàn!” Chu Tuấn Dương cho tiểu nha đầu một lời đảm bảo, vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự không có biện pháp với nàng!


Ở phía trước Mai Hương lặng lẽ thả chậm bước chân. Nàng ta quay đầu nhìn lén tiểu chủ tử và Dư cô nương trao đổi với nhau, thầm nhủ: Xem ra tiểu chủ tử thật sự nghiêm túc. Đây là chuyện tốt người khác có ước cũng không được, sao Dư cô nương lại không đồng ý chứ.


Tiểu chủ tử nhà mình đối với Dư cô nương thật tốt. Trong kinh nhiều khuê tú môn đăng hộ đối như vậy, không ít người xinh đẹp hơn Dư cô nương rất nhiều đều thầm thương trộm nhớ tiểu chủ tử. Nhưng tiểu chủ tử trước nay đều khinh thường, chỉ coi trọng duy nhất Dư cô nương như vậy. Nàng ta không phải nói Dư cô nương không tốt, chỉ cảm thấy tiểu chủ tử nhà mình xứng đáng với người tốt hơn nữa. Nhưng điều đáng giận nhất chính là Dư cô nương ở trong phúc mà không biết hưởng. Mai Hương cảm thấy rất bất bình thay tiểu chủ tử nhà mình.


Trong nháy mắt Chu Tuấn Dương xoay người, hắn đã cảm giác được tâm tư của Mai Hương, cũng vô cùng tán thành. Nha đầu Mai Hương này coi như không tệ, gia đại nhân đại lượng tha thứ cho toàn bộ thất thổ và lỗi lầm của nàng ta vừa rồi!


“Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa! Có phải lại đọc tâm tư của Mai Hương tỷ tỷ hay không? À... Ta biết rồi, nhất định là trong lòng Mai Hương tỷ tỷ có ý niệm với ngươi. Nếu không ngươi đắc ý cái gì chứ?” Dư Tiểu Thảo lén lút bấm cánh tay Chu Tuấn Dương một chút, trong lòng rất tò mò hắn đang đắc ý cái gì chứ?


Nàng vốn tự cho đã hạ giọng nói xuống rất thấp, không nghĩ tới lỗ tai Mai Hương nhanh nhạy như vậy. Vừa nghe xong, nàng ta lập tức nhảy vài bước về phía trước, sau đó xoay người lại vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn hai người, nhất thời trong hốc mắt đã ngập nước mắt, quỳ gối trước mặt Dương Quận vương, vội vàng giải thích:


“Dư cô nương ngài ngàn vạn lần đừng hại nô tỳ! Nếu nô tỳ có tâm tư kia, lập tức sẽ bị trời đánh sấm sét phạt! Tiểu công tử, xin ngài tin tưởng nô tỳ... Mẹ nô tỳ đã sắp xếp cho nô tỳ một mối hôn sự. Chỉ chờ tới tuổi sẽ xin Vương phi nương nương cho một ân điển thả nô tỳ ra ngoài. Nô tỳ thề, tuyệt đối không có loại tâm tư xấu xa này!”


Dư Tiểu Thảo há hốc mồm, bản thân cũng thuận miệng nói thôi. Sao lại dọa Mai Hương tỷ tỷ thành cái dạng này chứ. Nha hoàn ái mộ chủ tử, không phải tình tiết này thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết trạch đấu sao? Sao lại đến nỗi sợ thành bộ dáng kia chứ?


Chu Tuấn Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, trấn an Mai Hương nói: “Đứng lên đi, Dư cô nương chỉ đang nói đùa thôi! Đừng để ở trong lòng!”


Thấy vẻ mặt ngây ngốc của Dư Tiểu Thảo, không nhịn được nói: “Sau này ít nói những lời như vậy thì tốt hơn. Hai năm trước, có một nha đầu bò lên giường bị gia đánh gãy tứ chi ném ra ngoài. Gia còn đặc biệt triệu tập toàn bộ nha đầu lớn nhỏ trong phủ lại để các nàng nhìn xem tâm tư không trong sạch sẽ có hậu quả như thế nào. Sau trận đánh đó, bên cạnh gia liền trở nên thanh tịnh...”





Nhớ tới nha đầu như búp bê vải bị rách, tứ chi vặn vẹo quái dị kia, Mai Hương không nhịn được rùng mình một cái. Nha đầu đó vốn là nha hoàn bên cạnh được nương nương sủng ái nhất, cũng là nhà hoàn xinh đẹp nhất, dẻo miệng nhất trong phủ.


Có lẽ việc tiểu chủ tử có vài phần khoan dung đối với những người bên cạnh Vương phi nương nương đã nuôi lớn tâm tư của nàng ta. Mượn chuyện Vương phi nương nương quan tâm tiểu chủ tử, lúc được sai đưa canh bổ đã lén hạ thuốc vào trong canh nhưng bị tiểu chủ tử phát giác...


Nghe nói, tay chân của nha đầu kia không thể nối liền, cả đời chỉ có thể như phế nhân nằm ở trên giường. Sau khi người nhà nha đầu kia đến nhận người trở về, không được mấy ngày ả ta đã chết. Nghe nói là do huynh tẩu của nha đầu kia cảm thấy nuôi nàng như nuôi một phiền toái, người sống sờ sờ nhưng lại bỏ đói đến chết...


“Được người ái mộ cũng không phải chuyện xấu! Thiếu nữ kia cũng không có thai, mà cũng do dáng vẻ của ngươi câu dẫn người ta phạm tội. Cần phải tức giận đến như vậy sao?” Dư Tiểu Thảo không tán thành, tròng mắt nàng xoay chuyển, vẻ mặt thần bí nói, “Tiểu Quận vương, tuổi tác ngươi cũng đã lớn như vậy, chẳng lẽ Vương phi nương nương không chuẩn bị nha đầu thông phòng gì đó cho ngươi sao?”


Mai Hương nghe vậy, vội bước nhanh về phía trước vài bước, trong lòng nghĩ: Con đường này sao lại dài như vậy? Đầu tiên nói dáng vẻ của tiểu chủ tử đẹp, sau lại nói cái gì nha đầu thông phòng... Dư cô nương ngươi không vuốt râu hùm không được sao? Đùa với lửa không cẩn thẩn sẽ thiêu thân, ngài đừng liên lụy đến nô tỳ.


Chu Tuấn Dương dừng bước lại, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai Tiểu Thảo, mắt phượng hàm chứa tình ý nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, cười như không cười ôn nhu hỏi: “Thảo Nhi, ở trong lòng nàng luôn cảm thấy gia là người như thế nào? Gia phải nghe lời thật lòng của nàng.”


Hả? Mai Hương ngừng bước chân một lát, hôm nay lời nói của tiểu chủ tử có chút khác thường nha! Dư cô nương dám nói về vẻ bề ngoài của hắn, vậy mà không những không giận lại còn muốn xác định một chút. Từ từ, chẳng lẽ tiểu chủ tử thay tim, bị yêu nghiệt nhập vào người?


Dư Tiểu Thảo bị dung nhan của yêu nghiệt trước mắt làm sững sờ, ánh mắt mơ hồ. Nàng mím môi, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, không biết hôm nay là ngày nào nữa: “Một chữ: Đẹp; hai chữ: Rất đẹp; ba chữ: Quá đẹp rồi!”


Chu Tuấn Dương tức giận vỗ một cái lên trên ót nàng, hầm hừ nói: “Đối với một người đàn ông đỉnh thiên lập địa mà nói, ' đẹp' không phải từ ngữ khen ngợi! Đổi cho gia một từ khác!”


“Ai nói "đẹp" không phải từ để khen ngợi? Hoa mỹ nam được các tiểu cô nương thích nhất, không được sao?” Miệng Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm, tay nhỏ xoa xoa cái ót bị vỗ đến ửng đỏ của mình. Trong lòng chửi thầm: Tay thật lớn, cũng không biết giữ lực một chút. Ót cũng bị cốc đến sưng lên rồi?


Chu Tuấn Dương nhướng mày, quay đầu: “Vậy... Có phải nàng yêu nhất hay không?”


“Á... Đối với thứ đẹp, ai lại không thích chứ? Nhưng, 'yêu' này không phải tình yêu!” Dư Tiểu Thảo thấy bản thân lại sắp bị cuốn vào vòng luẩn quẩn cũ, vội nói không rõ ràng, sau đó bước nhanh, có chút ý giống như muốn chạy trối chết.


Tiểu nha đầu này còn trơn trượt hơn cả cá chạch, vừa lơ đãng một cái nàng đã trốn mất. Không sao cả, gia có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều kiên nhẫn chơi với nàng. Gia không tin, bắt không được nhóc con nhà nàng!


Mai Hương dẫn đường, trong lòng có chút sáng tỏ hình thức ở chung của tiểu công tử và Dư cô nương. Cũng không biết Dư cô nương làm sao có thể lọt vào mắt tiểu chủ tử? Dù cho nàng giống như một con mèo nhỏ tùy hứng gãi lên trên quần áo hắn thì hắn cũng chỉ chiều chuộng sờ móng vuốt nhỏ của nàng, không nỡ nói nặng một câu, càng đừng nói đến trừng phạt. Lúc này, tiểu công tử lãnh khốc như người sắt tàn bạo trong lòng Mai Hương nháy mắt sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK