Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495


Rất nhiều phu nhân khuê tú trong kinh bên ngoài thì khách khí thân mật, nhưng đều âm thầm cố gắng tích cóp sức lực, tìm mọi cách sẽ đạp đối phương xuống! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người đều muốn tìm kiếm để có được sản phẩm từ tay nghề của Khương Tứ Nương.Tưởng tượng một chút, nếu khuê mật ngày thường luôn cùng phân cao thấp với mình chỉ có thể làm thẻ bạc, mà mình lại làm thẻ vàng, vậy sau này khi cùng nhau tới đây tiêu xài sẽ có bao nhiêu mặt mũi chứ? Còn thẻ kim cương kia? Nhưng ngẫm lại nghe nói nó chỉ ở xuất hiện trong truyền thuyết.Cái gì? Trong tay Hoàng hậu nương nương có hai tấm thẻ kim cương? Dùng để thưởng cho phu nhân của thần tử có cống hiến vượt trội? Phu nhân của các quan ngũ phẩm trở lên ở trong kinh về đến nhà đều rối rít bắt đầu làm vợ hiền mẹ đảm để nam nhân nhà mình không có nỗi lo về sau, một lòng một dạ tập trung đi làm việc!Cái gì? Trong tay Phòng phu nhân có thẻ kim cương do con gái làm tặng? Ngày xưa trước cửa phủ Trung Cân Bá ngựa xe đìu hiu bao nhiêu, bây giờ cỗ kiệu và ngựa xe đột nhiên tấp nập hơn rất nhiều.

Thật ra cũng không phải kẻ nào lớn mặt muốn xin thẻ kim cương trong tay Phòng phu nhân, mà mọi người đều chỉ muốn nhìn một chút xem thẻ kim cương cuối cùng trông như thế nào.

Nghe nói là một loại vật liệu vô cùng quý hiếm, loại vật liệu này có thể làm vũ khí, có thể chỉ thổi mà đứt tóc, không gì phá nổi, được triều đình vô cùng coi trọng, đang trong thời gian đưa vào luyện tạo...Cái gì? Trong tay Viên cô nương, Hạ cô nương có quan hệ tốt với nữ chủ nhân của “Hoa tưởng dung” đều có thẻ kim cương? Nhóm khuê nữ trong kinh ngày xưa mắt cao hơn đỉnh đầu bây giờ đều hối hận đến xanh ruột.

Lúc trước trên hội hoa, khi Lý Mỹ Nhu làm khó Dư Tiểu Thảo, bọn họ chỉ hận vì sao bản thân lại không có nhảy ra nói giúp nàng một câu, trở thành bạn thân chốn khuê phòng với nàng.

Bằng không, trong những người khiến mọi người cực kỳ hâm mộ đến đỏ mắt kia bây giờ có thể sẽ có thêm một cái tên của bọn họ!Mặc kệ nói thế nào, phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” cũng đang rất nổi tiếng, lan tỏa ra khắp cả Kinh thành.

Ngày đầu tiên khai trương đã lập ra được kỷ lục doanh thu siêu cao là năm mươi vạn lượng bạc.

Ngày đầu tiên khai trương, các loại hàng hóa không chỉ giảm giá mười phần trăm mà còn miễn phí trải nghiệm chăm sóc mặt và vật lý trị liệu thân thể.Ngày đó, ba mươi nhã gian của “Hoa tưởng dung” đều chật ních, các loại trà hoa cỏ là thương phẩm được chào đón nhất, giá cả cũng tăng lên một tầm cao mới.


Đặc biệt là trà hoa đào trong truyền thuyết, không ngờ lại hai trăm lượng bạc một lạng.

Loại khác, như là trà hoa lê trắng giảm tàn nhang, trà tam hoa giảm cân nhẹ người, trà hoa hồng bách hợp làm đẹp mềm da và gần mấy chục loại trà hoa khác nhau cũng đều tám mươi mốt lượng không mặc cả.Ở quầy chuyên bán mỹ phẩm dưỡng da, bán chạy nhất là các loại xà phòng thủ công.

Trải qua một mùa đông, Hạ Xuân và mấy nha đầu thủ hạ đã nghiên cứu chế tạo ra gần hai mươi loại xà phòng thủ công, các loại công hiệu làm trắng, giữ ẩm, làm mềm da...!đều đầy đủ hết.Xà phòng thủ công bán cháy hàng, nếu luận về công phải nhắc đến chiêu bài sống Hạ Uyển Ngưng này.

Phải biết rằng năm trước mùa thu, gương mặt của cô nàng này có làn da khô nứt, lỗ chân lông thô to, màu da tối màu.

Ở hội đấu hoa, Dư Tiểu Thảo tặng nàng ta xà phòng thủ công, sau đó còn được dùng thử một số sản phẩm.

Trải qua một mùa đông, làn da nàng ta đã trở nên non mịn sáng bóng, sờ lên giống như da em bé vậy.


Màu da cũng trắng nõn hơn rất nhiều, cả người càng thêm xinh đẹp sáng sủa.Doanh số của cao dưỡng ẩm, cao dưỡng da theo sát sau đó, tiếp theo mới đến son phấn.

Son môi do Lý Mộng Như cùng với bọn nha đầu thủ hạ chế tác cũng được chào đón.

Dưới sự kiến nghị của Dư Tiểu Thảo, cộng thêm các loại hoa cỏ mùa xuân có thể cung ứng được, màu son môi trải từ màu đỏ yên chi (Carmine – Đỏ đậm), mở rộng đến màu đỏ đào mật, màu hoa hồng phấn, màu đỏ san hô, màu đỏ hạnh nhân, đỏ thạch lựu, đỏ tím mận, đỏ đá quý các loại… tổng cộng gần mười loại màu, cho dù là bà già trung niên hay là nộn tiểu cô nương xinh xắn đều có thể tìm ra màu son thích hợp với mình ở trong những màu đó.Mỗi khách hàng tới cửa đều có thể mua được loại hàng hóa vừa yêu thích lại thích hợp với bản thân.

Đương nhiên, khi trở về, túi tiền của bọn họ cũng co lại một cách nghiêm trọng.

Nhưng sau khi dùng một khoảng thời gian, họ đều cảm thấy bản thân mua rất đáng giá.Mua mỹ phẩm dưỡng da dùng khiến làn da trở nên nhẵn nhịu, trắng nõn, nếp nhăn ít đi, làn da săn chắc, tiểu cô nương trông càng thêm duyên dáng yêu kiều, phụ nhân trông như trẻ hơn; mua trà hoa giúp sắc mặt hồng hào, sắc mặt không còn sạm màu như trước, bài tiết cũng bình thường, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, các loại bệnh trạng nhỏ cũng biến mất; mua sản phẩm bảo dưỡng, không còn thở yếu ớt, thân mình nhẹ nhàng, thân thể khoẻ mạnh...!Tóm lại, hai chữ - Đáng giá! Ba chữ - siêu đáng giá! Bốn chữ - vô cùng đáng giá!“Hoa tưởng dung” ở Kinh thành một pháo mà vang, khách hàng gần như bao gồm tất cả phu nhân danh môn và tiểu thư khuê các trong Kinh thành.

Trong nội trạch của những nhân vật thuộc tầng lớp trên, dường như không có chuyện không bàn luận về sản phẩm và công hiệu của “Hoa tưởng dung”.

Trong một tháng, hơn hai mươi thẻ vàng được làm ra, thẻ bạc cũng gần trăm tấm, càng không cần phải nói đến thẻ đồng!Trong phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” còn cung cấp hạng mục phục vụ ngâm dược liệu và các loại hạng mục làm đẹp chăm sóc da và chăm sóc thân thể.

Có lẽ do người cổ đại quá thẹn thùng và rụt rè cho nên tháng thứ nhất không ít người trải nghiệm làm đẹp dưỡng da, nhưng mát xa và chăm sóc thân thể lại không nhiều lắm.

Ngâm dược liệu mỗi người một phòng, lại còn do nha đầu của mình hầu hạ cho nên cũng có không ít người thử qua.Tuy nói chăm sóc thân thể không được như mong muốn, nhưng Tiểu Thảo tin tưởng rằng chỉ cần ai đã thử qua hạng mục này của phường đều sẽ trở thành khách hàng quen của nàng.

Hơn nữa khách hàng sẽ càng ngày càng nhiều bởi vì nàng tin tưởng vững chắc hiệu quả chính là danh tiếng, danh tiếng chính là nhãn hiệu!Vào một ngày, khi Tiểu Thảo đang bơi trong bể nước nóng của riêng mình thì nghe Ngô Đồng đang hầu hạ bên ngoài bẩm báo nói ngoài cửa có Hạ Xuân cầu kiến, nàng liền tiện tay rướn người lên lấy áo choàng tắm lớn bao bọc thân thể của mình đi ra.“Chuyện gì?” Dư Tiểu Thảo thấy Hạ Xuân lộ ra vẻ mặt khó xử, bình tĩnh hỏi.Hạ Xuân hành lễ, nói: “Hôm nay có một khách hàng đến phường, nô tỳ cảm thấy có chút khó giải quyết, muốn để chủ tử xem giúp”“Hả? Khách hàng nào có thể khiến cho đến cả chuyên gia làm đẹp Hạ Xuân của chúng ta cũng phải cảm thấy khó giải quyết không thôi?” Dư Tiểu Thảo vừa trêu chọc nha hoàn của mình, vừa tiến vào bên trong bình phong để Ngô Đồng hầu hạ thay quần áo.“Tiểu thư, ngài còn nhớ cô nương nhà Tả Thị lang bộ Lại không?” Hạ Xuân cách bình phong báo cáo tình huống với tiểu thư nhà mình.“Tả Thị lang bộ Lại? Ông ta cũng họ Dư? Nhưng ta cũng không nhớ nhà mình từng có qua lại gì với nàng ta, Lý tiểu thư nhà Hữu Thị lang thì lại ấn tượng khắc sâu!” Dư Tiểu Thảo và khuê tú trong kinh, ngoài mấy người còn có thể hợp nhau kia, những kẻ khác ngay cả quen biết cũng coi như không có.Hạ Xuân cũng biết tiểu thư không nhớ, liền nhắc nhở: “Chính là ở hội đấu hoa năm trước, khi bắt đầu mọi người đều nhận nhầm tiểu thư thành tiểu thư nhà Tả Thị lang, chủ tử ngài còn có nhớ hay không?”“À...!Ngươi vừa nói như vậy, ta nhớ ra rồi.

Chính là chuyện nàng ta họ “Vu” đồng âm với họ của Dư của ta đúng không? Chính là tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi hoa kia sao? Tuổi tác như nụ hoa vừa hé, đề cử cho nàng ta một số mỹ phẩm dưỡng da cơ bản và giữ ẩm là được, có cái gì khó giải quyết?” Dư Tiểu Thảo mặc một bộ Kỳ trang xinh đẹp, đi ra từ phía sau bình phong, bộ trang phục phác hoạ vòng eo mảnh khảnh của nàng, dáng người thon thả tựa như bông hoa bách hợp tươi non.Hạ Xuân bị tiểu thư nhà mình thu hút ánh nhìn, Kỳ trang đã lưu hành phổ biến ở Kinh thành từ lâu, nhưng phải nói người mặc Kỳ trang đẹp nhất vẫn chỉ có tiểu thư nhà mình.

Tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, khó trách chỉ cần Dương Quận vương không làm gì thì cứ luôn trông coi tiểu thư chặt chẽ như vậy!“Hoàn hồn nào! Hỏi ngươi đó, thơ thẩn gì vậy?” Tay nhỏ trắng như tuyết của Dư Tiểu Thảo quơ quơ ở trước mắt nàng ấy.Hạ Xuân nghĩ đến với gương mặt thảm không nỡ nhìn của cô nương kia, không nhịn được run run một chút, nói: “Chủ tử, ngài đi qua xem thử một chút đi.

Trên mặt cô nương có quá nhiều mụn, hơn nữa đều là cái loại mụn bọc mủ dày đặc, nô tỳ thật sự không dám xuống tay.”Trong phường có hạng mục trị mụn, trước khi chăm sóc da phải dùng kim làm đẹp chọc nặn hết mụn.

Nhưng cả một khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay đều bị mụn bọc mủ lớn lớn bé bé mọc đầy, khiến người ta thật sự không thể nào xuống tay được!Vừa nghe Hạ Xuân nói như vậy, Tiểu Thảo hoài nghi là mặt mụn nước, vốn không thể tùy tiện dùng thuốc, nếu để lại vết sẹo suốt đời sẽ coi như đạp đổ biển hiệu của “Hoa tưởng dung”!Trong một viện bí ẩn nhất phường dưỡng sinh, một cô nương nhỏ tuổi mặt che khăn, vóc người cùng lắm chỉ mười mấy tuổi đang kêu trời khóc đất giận dỗi mẫu thân: “Mẹ, chúng ta đi thôi? Biểu cảm vừa rồi của vị quản sự phường “Hoa tưởng dung” kia, người cũng không phải không thấy được.

Người làm đẹp của nơi này nói, nàng ấy là cố vấn làm đẹp tối cao của phường, đến nàng ấy nhìn mặt con gái còn hết cách, chúng ta còn tiếp tục ở lại chỗ này làm gì nữa? Chờ người ta chê cười sao?”Tả Thị lang phu nhân cùng lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, nhưng trông còn già nua tiều tụy hơn cả Phòng phu nhân, hai bên tóc mai đã điểm bạc có thể thấy được ngày thường bà sống cũng không thư thái gì.


Khó trách, con gái sau khi sinh ra không lâu liền bắt đầu phát bệnh sởi trên mặt, tìm đại phu suốt mười mấy năm cũng chưa thấy có khởi sắc, hơn nữa theo sự gia tăng của tuổi thì tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng hơna.

Con gái hiểu chuyện ngoan ngoãn, tính tình càng ngày càng trở nên quái gở nặng nề, người làm mẹ như bà sao có thể thoải mái được?“Tình Nhi, mẹ đã cẩn thận nghe ngóng, “Hoa tưởng dung” này có sở trường nhất trong trị mụn, Ngô tỷ tỷ của con cũng từng gặp một người mặt đầy mụn như con, nàng ta trị liệu ở “Hoa tưởng dung” không đến một tháng đã ít hơn rất nhiều, hơn nữa còn không để lại chút dấu vết nào.

Làn da nhìn non mịn hơn ngày xưa rất nhiều.

Vừa rồi vị cố vấn kia không phải đã nói sao? Người lợi hại nhất phường không phải nàng ấy mà là chủ tử của nàng ấy Kim An Huyền chủ!” Tả Thị lang phu nhân nhẹ giọng nói nhỏ khuyên giải an ủi con gái mình.Vu Uyển Tình lặng yên một lát, chậm rãi lắc đầu, nói: “Người ta là Quận chúa được Hoàng thượng khâm thưởng, sao có thể tự hạ thấp thân phận, tự mình chăm sóc da cho chúng ta chứ? Mẹ, chúng ta cũng đừng ở đây tự rước lấy nhục nữa, đi thôi! Nếu gương mặt này của nữ nhi bị truyền ra ngoài, con sao còn mặt mũi ra ngoài?”Tả Thị lang phu nhân không chịu từ bỏ cơ hội cuối cùng, bà kiên trì nói: “Yên tâm đi, Tình Nhi! Phường tôn trọng sự riêng tư của mỗi khách hàng cho nên sẽ không lan truyền tình hình của khách hàng ra ngoài.

Cho dù làn da của con không thể trị tận gốc, cũng sẽ không thể kém hơn bây giờ! Con còn nhỏ, không thể sống cả đời với gương mặt như vậy được.

Haiz...!đều do mẹ sai, không thể cho con một gương mặt yêu kiều đáng yêu, để con tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy...”“Mẹ, chuyện này không liên quan đến người! Nếu người lại tự trách như vậy, trong lòng con gái càng không dễ chịu!” Vu Uyển Tình hiểu chuyện, chịu đựng khó chịu trong lòng, trái lại bắt đầu an ủi mẫu thân.Tả Thị lang phu nhân vỗ vỗ tay nhỏ của con gái, nhịn xuống chua xót trong lòng.

Con gái săn sóc hiểu chuyện như vậy, vì sao trời cao lại đối xử với nó như vậy chứ, cuối cùng thì bà đã làm sai điều gì? Nếu có thể lựa chọn, thà rằng người phải chịu gương mặt mụn kia là mình mà không phải con gái nhỏ thấu hiểu lòng người..

Chương 496


"Tình Nhi, con nghe mẹ nói. Chờ thêm một lát nữa được không, có lẽ Kim An Huyền chủ thật sự có thể trị hết bệnh đậu trên mặt con thì sao? Đồng ý với mẹ, đừng buông tha bất kỳ lần trị liệu nào được không?” Tả Thị lang phu nhân không muốn nhìn thấy con gái mới mười hai tuổi mà luôn chán chường nên cố gắng khuyên bảo nàng ta.

Thấy mẹ cố nén đau thương tận tình khuyên nhủ và an ủi mình, Vu Uyển Tình ngậm nước mắt chậm rãi gật đầu. Cho dù kết quả thế nào nàng ta cũng phải thử một lần, dù cuối cùng vẫn phải nhận lấy thất vọng, nàng ta cũng không muốn phụ nỗi khổ tâm của mẹ, những năm này mẹ nàng ta cũng sống không dễ dàng gì….

“Mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ không về! Mẹ cũng nói rồi, dù kết quả thế nào cũng phải kiên cường đối mặt. Con gái sẽ không trốn tránh, dù Kim An Huyền chủ không thể trị hết mặt cho con, vậy đó là số mạng của con.”

Làn da của Vu Uyển Tình mấy năm này khiến nàng ta chịu không ít khổ. Khi còn bé đã có khuôn mặt như vậy khiến những bạn nhỏ khác đều coi nàng ta như quái vật, rối rít né tránh chạy trốn, thậm chí có cả người bị dọa khóc. Nàng ta không những không có bạn chơi mà còn phải chịu đựng những lời chỉ trích từ cha mẹ của những đứa trẻ bị dọa khóc.

Nàng ta sợ cha mẹ không thích mình, không cần mình nên luôn cố gắng nghe lời cha mẹ, làm một đứa con gái ngoan. Cha mẹ cũng vì nàng ta mà đau đầu đến sớm bạc cả tóc. Cũng may cha mẹ nàng ta hết mực yêu thương, mười mấy năm qua chưa từng ngừng việc tìm kiếm cách chữa bệnh cho nàng ta, mẹ sợ nàng ta cô đơn nên thường xuyên làm bạn nói chuyện với nàng, thậm chí còn lạnh nhạt cả anh trai và cha…

Nàng ta quyết định nếu như lần này chữa trị không thành công thì nàng ta sẽ khuyên cha mẹ từ bỏ việc này, cứ mặc nàng ta cô độc cả đời với khuôn mặt này đi!

“Tình Nhi, Kim An Huyền chủ là người biết y thuật, nghe nói nàng có những phương thuốc chữa bệnh khó chữa, có lẽ mặt của con có thể chữa được thật thì sao?” Tả Thị lang phu nhân cẩn thận an ủi tâm lý con, rất sợ trong lòng con gái có áp lực. Đâu chỉ là con gái, trong lòng bà ta cũng rất áp lực. Lần lượt dấy lên hy vọng rồi lại bị thất vọng dập tắt, nội tâm kiên cường của bà ta còn không chịu nổi, huống chi là con gái?

“Vu phu nhân, Vu tiểu thư, chủ tử của chúng ta đến!” Hạ Xuân vén lên bức rèm được xâu chuỗi từ san hô, bước vào. Theo sau nàng ấy là một tiểu cô nương mặc Kỳ trang màu đỏ, trạc tuổi Vu Uyển Tình.

Vu phu nhân nhìn chằm chằm về phía đó, tiểu cô nương có làn da trắng hồng mịn màng, nõn nà sáng bóng như trân châu, đôi mắt to sáng, trong đó chứa đầy ánh sáng tự tin khiến người khác không nhịn được tin tưởng nàng. Má lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, có vẻ vừa vui vẻ vừa đáng yêu. Đây chính là Kim An Huyền chủ? Là người có thể trồng được cây trồng cho sản lượng cao, phát minh ra lều lớn trồng rau, một mình tạo dựng nên “Hoa tưởng dung”? Đúng là khiến người khác không dám tin tưởng mà, trông nàng không khác đại gia khuê tú yếu đuối, cần được người khác bảo vệ mà là bao!

“Kim An Huyền chủ, mạo muội quấy rầy, xin hãy bỏ qua!” Dù đối phương có thể chữa khỏi mặt cho con gái hay không, lễ phép cần có vẫn phải có. Vu phu nhân hơi cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi. Vu Uyển Tình thì hơi uốn gối hành lễ, lui đến bên cạnh bà ta.

Dư Tiểu Thảo vừa vào cửa đã quan sát hay mẹ con một lượt. Vu phu nhân có hơi gầy ốm nhưng đôi mắt lại toát ra vẻ hiền hòa, có vẻ là một người hiền lành. Vu tiểu thư đeo khăn che gần hết mặt, quần áo trên người dù là màu sắc hay kiểu dáng đều rất bình thường. Xem ra tính cách có vẻ khiêm tốn không thích khoe khoang. Dù là phu nhân và con gái của quan lớn tam phẩm thì trên người bọn họ cũng không toát ra vẻ kiêu căng không biết tự kiềm chế, mà lại toát ra vẻ ung dung nhàn nhạt khiến Dư Tiểu Thảo có thiện ý với bọn họ.

“Vu phu nhân quá khách khí, Huyền chủ gì chứ, gọi ta Tiểu Dư là được rồi!” Tính cách linh hoạt của Dư Tiểu Thảo cũng nhận được thiện ý của hai mẹ con.


Vu phu nhân kéo tay con gái, cười nói: “Tình Nhi, Tiểu Dư cô nương lớn hơn con một tuổi, con cứ gọi nàng là Dư tỷ tỷ đi?”

“Dư tỷ tỷ…” Vì có một khuôn mặt như vậy nên Vu Uyển Tình có hơi tự ti, tính cách cũng rất yên tĩnh, bèn dịu dàng gọi tỷ tỷ.

Dư Tiểu Thảo biết nếu muốn người bệnh tập trung phối hợp thì phải có được sự tin tưởng và thiện ý của họ trước. Nàng nghe vậy má lúm đồng tiền bên má lại tươi thêm một chút: “Vậy ta không khách khí, gọi muội là muội muội vậy. Vu muội muội, từ sau khi đến Kinh thành người ta quen biết đa số đều lớn hơn ta, nay cuối cùng ta cũng gặp được một muội muội mảnh mai để ta chăm sóc.”

Vu phu nhân thấy Tiểu Thảo cư xử như vậy thì vô cùng yên tâm. Lời đồn đều nói Kim An Huyền chủ là một nha đầu độc mồm độc miệng, có thù tất báo, bà ta còn đang lo khó mà giao tiếp được. Không ngờ rằng nàng lại là người vui vẻ hoạt bát như vậy, xem ra không thể tin vào lời đồn!

“Không lừa gạt Dư cô nương, mẹ con chúng ta đến cửa muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Nghe nói “Hoa tưởng dung” của ngươi có thể dưỡng da, không biết có cách chữa khỏi và cải thiện các bệnh về da không?” Vu phu nhân và con gái đều sốt ruột nên không vòng vo mà vào thẳng chủ đề.

Nụ cười của Dư Tiểu Thảo không hề giảm, nàng khẽ gật đầu nói: “Phường làm đẹp dưỡng sinh của ta kết hợp giữa làm đẹp và dưỡng sinh, cố gắng cải thiện vấn đề về da để khiến mỗi thiếu nữ và phu nhân đều giống như hoa nở rộ khoe sắc. Còn về chứng bệnh về da mà Vu phu nhân nói, ta phải xem tình hình trước mới biết có thể chữa hay không.”

Vu phu nhân thấy nàng nói năng tự nhiên, trong tự tin vẫn không thiếu phần lễ phép, trong lòng lại tin tưởng nàng thêm vài phần. Bà ta quay đầu nhìn con gái mình, nếu như mặt của con gái không bị vậy thì có phải cũng sẽ biết ăn nói, tự tin và xinh đẹp như Dư cô nương không?

Vì không muốn khiến con gái lúng túng và lo lắng nên Vu phu nhân đề nghị cho những người không liên quan lui xuống hết. Dư Tiểu Thảo để đám nha hoàn thiếp thân đứng chờ ở ngoài cửa nhưng lại giữ Hạ Xuân lại: “Vu phu nhân, Hạ Xuân được ta đích thân chỉ dạy, thiên phú về việc dưỡng và bảo vệ da rất cao. Ngươi cũng biết ta còn phải lo việc của hoàng trang, không nhất định lần nào cũng có thể giúp muội muội điều trị, cho nên…”

Vu phu nhân gật đầu hiểu ý, dù sao người ta cũng là nông quan của bộ Hộ, công việc của hoàng trang vẫn cần nàng lo liệu. Lúc chồng bà ta nhậm chức ở bên ngoài cũng rất coi trọng việc mùa màng, bà ta cũng hiểu rõ mùa xuân là thời vụ quan trọng với cây trồng, bận túi bụi ra làm gì quan tâm được chuyện khác?

“Nhưng mà xin Vu phu nhân yên tâm. Sau này Hạ Xuân chính là người chuyên phụ trách điều trị cho Vu muội muội. Lúc ta có mặt ta sẽ cố gắng giúp muội ấy điều trị, lúc ta không có mặt sẽ để Hạ Xuân lo liệu toàn bộ. Hạ Xuân cũng rất chuyên nghiệp, trình độ không kém gì ta. Hai vị không cần lo lắng!” Dư Tiểu Thảo nói thẳng ra để tránh cho hai mẹ con lại để trong lòng.

Vu Uyển Tình thấy nàng chỉ trạc tuổi mình, không những đảm đương chức vụ quan trọng trong triều đình mà còn mở phường “Hoa tưởng dung” lớn như vậy, trong lòng vừa hâm mộ vừa khâm phục nói: “Dư tỷ tỷ, chúng ta tin tỷ!”


Dư Tiểu Thảo mỉm cười ngọt ngào với nàng ta, nụ cười này có ma lực có thể trấn an lòng người. Vu Uyển Tình cũng không đắn đo nữa, nhẹ nhàng vén khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại sưng đỏ, thậm chí còn có nhiều chỗ còn thối rữa chảy mủ.

Tiểu Thảo không cười nữa mà nghiêm túc xem xét triệu chứng trên mặt nàng ta, trong mắt không hề có ý chán ghét và khinh thường, điều này khiến cho cơ thể và tâm lý của Vu Uyển Đình thả lỏng không ít. Dư tỷ tỷ giỏi thật, gương mặt này của nàng ta đến bản thân nàng ta còn không dám soi gương, nhưng nàng lại xem xét cẩn thận, nghiêm túc như vậy, nàng không sợ gặp ác mộng sao?

Người khác thấy mặt nàng ta không phải là hít khí lạnh thì là sợ hãi hét to, không thì cũng trốn như trốn quỷ… Chỉ có Dư tỷ tỷ không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí cũng không nhíu mày, càng không tỏ vẻ chán ghét và chê bai gì. Dù mặt nàng có trị được hay không, chỉ cần Dư tỷ tỷ đồng ý, nàng ta cũng sẽ bằng lòng làm bạn với nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta gần như không có bạn bè nào, không biết Dư tỷ tỷ có đồng ý làm bạn với nàng ta không nữa?

“Sao rồi? Mặt của Tình Nhi còn chữa được không?” Đang lúc Vu Uyển Tình lo được lo mất thì mẹ nàng ta không nhịn được hỏi.

Dư Tiểu Thảo trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch một lát, xác nhận suy đoán của bản thân. Nàng nhẹ nhàng gật đầu trong ánh mắt mong đợi và thấp thỏm của hai mẹ con.

Cảm giác như tảng đá lớn trong lòng Vu phu nhân và Vu Uyển Tình rơi xuống vậy, đây giống như một giấc mơ, họ không phân rõ cái gật đầu nhẹ nhàng kia là do bản thân tưởng tượng ra hay là hiện thực nữa. Vu phu nhân ôm con gái vào lòng, nước mắt lã chã: “Con gái, đứa con gái số khổ của mẹ, những ngày tháng khổ sở của con cuối cùng cũng qua rồi!”

Tuy có chút khó chịu khi bị mẹ ôm chặt vào trong lòng nhưng Vu Uyển Tình cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng nàng ta có một loạt câu hỏi đang lặp lại không ngừng: “Được cứu rồi!” “Được cứu rồi!” “Mặt nàng ta được cứu rồi!” Nước mắt vui mừng chảy vào chỗ thối rữa trên mặt đau đớn không dứt nhưng trong lòng nàng ta vẫn rất vui vẻ. Rốt cuộc trời cao cũng thương tiếc nàng ta phải chịu khổ, phái cứu tinh Dư tỷ tỷ đến bên cạnh nàng ta, sau này nàng ta không cần khăn che kín mặt mà chịu đựng sự chán ghét, khinh thường và sợ hãi của người khác nữa. Cuối cùng nàng ta cũng có thể sống cuộc sống như người bình thường rồi!

“Vu muội muội vì bị dị ứng da nên bị mẩn ngứa, lại còn mụn nước quanh miệng mũi nữa. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân bị dị ứng và điều trị phù hợp thì có thể nhanh chóng trị khỏi, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.”

Dư Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở nên đã biết tiểu cô nương bị dị ứng cái gì. Tiểu cô nương này cũng thảm thật, mùa xuân dị ứng tơ liễu, mùa hè dị ứng hoa sen, mùa thu dị ứng hoa cúc, mùa đông dị ứng hải đường... Bảo sao một năm bốn mùa da không có lúc nào tốt. Quan trọng nhất là nhà nàng ta có người thích loại hoa cảnh nở quanh năm – Tế diệp quan tử lan, đó mới là đầu sỏ gây ra việc thối rữa trên làn da mẩn ngứa của nàng ta.

“Nguyên nhân gây dị ứng? Làm thế nào để tìm ra? Tiểu Dư cô nương, mau nói ta nghe.” Vu phu nhân biết mặt của con gái có thể chữa thì tâm trạng vừa vui vẻ vừa nôn nóng, hy vọng có thể sớm ngày chữa khỏi mặt cho con gái.

“Chắc là Vu muội muội bị dị ứng với phấn hoa, hai người nghĩ xem có phải trong nhà trồng loại hoa số lượng khá nhiều, mà muội muội còn thường xuyên tiếp xúc không?” Dư Tiểu Thảo chỉ rõ phương hướng cho hai người.

Hai mẹ con nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc và hối hận trong mắt nhau. Vu phu nhân thích Tế diệp quân tử lan từ nhỏ, cũng vì loài hoa này mà bà ta mới quen biết với chồng mình. Ban đầu Vu đại nhân chỉ là tú tài nhà nghèo, cũng thích quân tử lan. Ngày hôm đó thời khắc đó, hai người cùng ở cửa hàng bán hoa nhìn trúng chậu Tế diệp quân tử lan này, từ đó bắt đầu chuyện tình giữa tú tài nghèo và tiểu thư nhà quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK