Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

726: Úp Sọt


Sau khi được Long Thiên Bá đồng ý, quản sự bắt đầu đọc lớn nội dung trên hoá đơn: “Sáu phần tôm hùm phô mai, bảy trăm hai mươi lượng bạc.

Hai chung Phật nhảy tường, bốn trăm hai mươi lượng bạc.

Sáu phần bào ngư cao cấp, chín trăm lượng bạc.

Cơm rang hải sâm...!Chỉ đồ ăn và rượu, ngài đã tiêu bốn nghìn năm trăm lượng.

Còn về tắm rửa, ngài chọn tắm sữa, tắm hoa, hun thuốc, mát xa lưng...!Tổng cộng một nghìn năm trăm lượng bạc, tất cả là năm nghìn sáu trăm lượng bạc.

Các vị hội viên nhận xét một chút xem hội sở chúng tôi có thu của ngài nhiều thêm một văn tiền nào không?”Mọi người nghe xong lập tức giật mình, người này ăn cơm toàn chọn món đắt tiền của tiệm người ta, hơn nữa món nào cũng mấy phần! Tắm rửa còn gọi nhiều loại dịch vụ! Chẳng trách sẽ tiêu phí nhiều bạc như thế! Trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thường: Trong hội sở cho dù là chi phí ăn uống hay tắm rửa đều có giá rõ ràng.

Nếu ngươi ngại đắt có thể chọn không tiêu mà! Đợi đến lúc tính tiền lại ngại nhiều muốn ăn quỵt?Sao lại thế này? Long Thiên Bá có ngốc hơn nữa cũng cảm nhận được ánh mắt người xung quanh nhìn mình thay đổi.

Dù sao nhà hắn ta cũng giàu nhất Giang Nam, không phải chưa từng thấy việc đời.


Khi nãy hắn ta cũng nghe thấy quản sự của hội sở đọc các món ăn một lần, bên trong chỉ tôm hùm, bào ngư, hải sâm, vi cá đã có giá trị xa xỉ.

Nhưng Phật nhảy tường kia là cái quỷ gì? Lại có thể đắt hơn cả sơn hào hải vị?Nhưng hắn ta cũng không hỏi ra nghi vấn trong lòng trước mặt mọi người.

Từ vẻ mặt của người xung quanh, hắn ta cũng cảm nhận được có lẽ giá của các thứ mình gọi là hợp lý.

Lúc đầu khi gọi, hắn ta ỷ trong hà bao có bạc, cho nên không nhìn kĩ giá cả.

Vì khoe giàu trước mặt các bạn trong kinh, đồ ngon trong miệng những người đó, hắn ta đều gọi cho mỗi người một phần...Ấy? Mấy người bạn tốt của hắn ta đi đâu hết rồi? Hình như lúc cược đua ngựa đã biến mất.

Những người này cũng quá không có suy nghĩ rồi, lúc đi cũng không nói một tiếng! Mặc dù trong lòng Long Thiên Bá không vui, nhưng cũng không suy nghĩ kĩ càng nữa.“Vị khách này, ngài xem...!còn có thắc mắc gì không? Nếu không có thì sang bên này thanh toán ạ.” Thái độ của quản sự hội sở vẫn nhã nhặn lễ độ như cũ.“À thì...!giá cả ở chỗ các người đúng là không rẻ! Nhưng nhà giàu nhất Giang Nam là Long gia bọn ta cũng không phải nói suông, đương nhiên chút bạc đó chẳng là gì.” Trên mặt Long Thiên Bá thoáng có chút xấu hổ, nhưng hắn ta vẫn hùng hồn nói: “Khi này cược đua ngựa hưng phấn quá, bạc mang đến trên người đã lỗ cả rồi.

Ngươi xem có thể châm chước không...!ngày mai ta nhất định sẽ đưa bạc tới!”Người vây xem càng tỏ vẻ khinh bỉ hơn: Không có tiền còn ở đây giả vờ hùng hồn cái gì? Còn kêu gào nói hội sở người ta lừa gạt, ta thấy ngươi mới là kẻ ăn cơm chùa muốn lợi dụng cơ hội ăn quỵt thì có?cười trên mặt quản sự hội sở dần biến mất, hừ nhẹ một tiếng nói: “Vị khách này, thật ngại quá, bản hội sở không cho nợ! Nếu trên người ngài thật sự không mang bạc, có thể bảo người bên cạnh về lấy, hội sở bọn ta buôn bán suốt mười hai canh giờ, không cần lo chậm trễ việc đóng của của bọn ta.”Vẻ mặt Long Thiên Bá càng xấu hổ hơn: “Hôm nay ra ngoài không dẫn sai vặt theo.

Mấy người bạn của ta có việc rời đi trước cả rồi...”“Nếu ngài có hội viên của hội sở đảm bảo, cũng có thể thanh toán chậm một hai ngày.” Ánh mắt của quản sự hội sở trở nên nặng nề.Long Thiên Bá nhìn xung quanh, không có mặt người quen.

Sau khi hắn ta đến Kinh thành, ngoài quen với đám bạn xấu quần là áo lụa kia thì thật sự không quen người có địa vị nào nữa.


Hắn ta chần chừ nói: “Ta mới từ Giang Nam đến Kinh thành không lâu, không có người quen ở đây...”“Ngài xem, ngài vừa không có người đảm bảo, cũng không có cách liên hệ với người nhà.

Khi nãy ngài cũng nói mình đến từ Giang Nam, nếu bọn ta thả cho ngài rời đi, ngài về Giang Nam luôn thì sao.

Giang Nam lớn như vậy, bọn ta tìm ngài ở đâu đây?” Quản sự của hội sở chất vấn.“Ta đường đường là Tứ thiếu gia của Long gia giàu nhất Giang Nam, nói lời giữ lời, còn có thể quỵt nợ sao?” Long Thiên Bá hơi nóng nảy, cao giọng.Quản sự của hội sở không nhanh không chậm nói: “Vậy thì chưa chắc! Ngài nói ngài là Tứ thiếu gia của Long gia Giang Nam, có cái gì chứng minh được không? Nếu mọi người đều lấy tên thiếu gia của nhà nào đó đến nghi ngờ, hội sở của bọn ta còn có thể kinh doanh tiếp được sao?”“Ta thật sự là Tứ thiếu gia của Long gia, ngươi nhìn đi, miếng ngọc bội này là dấu hiệu của người Long gia, chỉ cần là người thuộc dòng chính của Long gia đều có một miếng như vậy.

Còn có quần áo trên người ta nữa, chất vải là sợi vải cao cấp dệt thành đó, ở Kinh thành của các ngươi phải hơn nghìn lượng bác một cuộn đấy.

Còn nữa.” Long Thiên Bá nóng lòng muốn chứng minh thân phận của mình, khoe ra tất cả những thứ đáng giá trên người.Quản sự của hội sở nhận lấy ngọc bội lật qua lật lại, thuận tay đưa cho tiểu nhị bên cạnh, nói: “Long thiếu gia thế chấp một miếng ngọc bội dương chi bình thường, giá hai nghìn sáu trăm lượng.

Một chiếc nhẫn ngọc bích, giá sáu trăm lượng...!một cái áo choàng thiên ti giá tám trăm lượng.

Tổng cộng năm nghìn hai trăm lượng, tạm như thế đi.

Viết cho hắn một hoá đơn thế chấp và giấy nợ thiếu bốn trăm lượng bạc.”Long Thiên Bá nhìn đồ của mình lần lượt bị quản sự lấy đi, quần áo trên người cũng bị người ta cởi xuống.

Hắn ta trợn tròn mắt, dáng vẻ khó tin kêu lên: “Các ngươi làm gì đấy? Lấy ngọc bội của ta làm gì...!Đám cướp bóc các ngươi, trả đồ lại cho ta...” دوQuản sự hội sở không để ý đến hắn ta, đợi sau khi ra một loạt hoá đơn xong, nhét vào tay hắn ta nói:“Thiếu nợ trả tiền là lẽ hiển nhiên.

Bọn ta lấy đồ của ngươi làm thế chấp đã xem như ng mặt ngươi rồi.

Nếu ngươi còn cố tình gây chuyện thì đừng trách bọn ta không khách sáo!”Khi nói chuyện, mấy đại hán người đầy sát khí, hùng hổ vây quanh lấy Long Thiên Bá, con hàng này lập tức sợ hãi, liên tục nói: “Hiểu lầm, hiểu làm rồi! Mấy thứ đó cứ thế chấp ở quý hội sở trước đi, ngày mai ta chắc chắn sẽ lấy bạc tới chuộc, nhất định không thiếu của các vị một văn tiền!”Cuối cùng, Long Thiên Bá mặc đồ lót trong, run cầm cập ra khỏi cửa lớn hội sở.

Hơi lạnh chạng vạng cuối thu kéo tới, hắn ta ôm cánh tay không nhịn được muốn khóc.“Nhị ca, tên kia thật buồn cười, không có bạc còn muốn làm đại gia!” Chu Vân Hinh nhìn cảnh này, cười đến đau cả ruột.

Tên lỗ m ãng này là trò cười con khỉ phát đến sao?Chu Vân Tiêu mang khuôn mặt dịu dàng, không ai nhìn ra trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, ánh mắt to tròn cực kỳ giống Dư Tiểu Thảo loé lên ánh sáng nguy hiểm: “Nghe nói, người này ở trường đua ngựa đã nói rất nhiều lời sỉ nhục hội sở, sỉ nhục chủ nhân của hội sở...“Cái gì!!!” Chu Vân Hinh lập tức cắn nát kẹo que ngậm trong miệng: “Nhị ca, sao huynh không nói sớm!! Sỉ nhục hội sở thì thôi đi, lại còn dám nói xấu mẫu phi! Bảo muội sao mà nhịn được đây?”“Không nhịn được thì không cần nhịn!!” Chu Vân Tiêu nghiến răng, hung hăng nói.Chu Vân Hinh nghe vậy, biết hôm nay nếu cô bé đánh người thì nhị ca sẽ không ngăn cô bé, bèn hứng khởi vặn tay: “Đi! Hôm nay không đánh tên họ Long kia đến cả mẹ hắn ta cũng không nhận ra, muội sẽ không mang họ Chu!”Chu Vân Tiêu kéo lấy cô bé.Chu Vân Hinh nóng nảy: “Nhị ca, đừng nói huynh mềm lòng nhé? Hắn ta sỉ nhục mẫu phi như thế, vả mặt huynh muội chúng ta, nếu chúng ta bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như vậy, sao mà xứng với tình yêu thương của mẫu phi với chúng ta chứ?”Chu Vân Tiêu cười nói: “Nôn nóng cái gì, chẳng trách mẫu phi bảo huynh đi theo muội, phải mài giũa lại tính tình của muội! Muội đợi một lát, ta đi bảo Quản sự chuẩn bị bao tải...”“Nhị ca, ý của huynh là úp sọt tẩn hắn ta hả? Thật thú vị, trước giờ muội còn chưa từng úp sọt người khác đâu!” Chu Vân Hinh càng hưng phấn hơn, suýt chút đã nhảy dựng lên: “Huynh nhanh lên, người đi xa rồi!”“Không sao, ngựa của hắn ta đã bị thế chấp rồi, với đôi chân của hắn ta, còn không quen đường, có thể nhanh hơn chúng ta được không?” Chu Vân Tiêu nheo mắt, khoé miệng hơi cong lên.Long Thiên Bá cảm thấy hôm nay mình thật sự là trốn về nhà.

Lúc cược đua ngựa, hắn ta còn cố ý tìm hiểu tình hình đua ngựa của từng trận, đều mua con ngựa đoạt giải đứng đầu, nhưng không có một lần thắng.

Cược quá hứng khởi, quên để lại bạc tính tiền, bị người ta lấy hết đồ trên người xuống chưa tính, ngay cả quần áo và ngựa cũng không để lại cho hắn ta.Trên đường trở về, cũng không biết tên nào trùm đầu hắn ta, đánh hắn ta một trận.

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta còn chưa từng chịu khổ như vậy đâu!Tình hình lúc đó là thế này, trên đường Long Thiên Bá run rẩy trở về thành, bên cạnh thỉnh thoảng có ngựa và xe ngựa đi ngang qua đều sẽ nhìn hắn ta với ánh mắt ngạc nhiên.

Hắn ta vẫn cần sĩ diện, cúi đầu khoanh tay, dựa vào ven đường bước nhanh.Lúc đi qua một rừng cây nhỏ, mắt cá chân của hắn ta đột nhiên tê rần, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống đất.


Hắn ta cứ nghĩ không cẩn thận vấp trúng đá, lúc đang muốn đứng lên, trước mặt chợt tối sầm, trước khi hắn ta tỉnh táo lại, đã bị người kéo vào trong rừng cây nhỏ.Ngay sau đó, quyền cước tập kích hắn ta như bão táp.

Vì sao hắn ta lại cảm thấy là hai người ra tay nhỉ? Một người tay đấm chân đá lên đầu hắn ta, một người khác thì rất xảo quyệt, luôn ra tay ở chỗ đau của hắn ta, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, đau đến hắn chết lặng.MLong Thiên Bá lớn tiếng la lên, nhưng người ở vùng ngoại ô vốn đã ít, lại còn chạng vạng, người đi ngang qua rừng cây vô cùng ít.

Ngay lúc hắn ta kêu muốn rách cổ họng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.

Người đánh đập “không thể không” bỏ qua cho hắn ta.Đợi lúc hắn ta giãy giụa lấy bao tải trên đầu xuống, trên mặt, trên người không có chỗ nào không đau.

Mắt sưng đến chỉ còn lại một khe hở, nhìn thứ gì cũng tốn sức.

Dưới mũi mang theo hai hàng máu mũi, bùn đất, đã nhìn chẳng ra gì rồi.

Với dáng vẻ của hắn ta lúc này, đoán chừng đứng mặt đối mặt với cha hắn ta, ông ta cũng không nhận ra.Long Thiên Bá không biết mình trở lại khách điểm thế nào.

Lúc ấy sắc trời đã tối đen, Long Nghĩa Khuê nhìn thấy một người cả mặt sưng như đầu heo, xuất hiện trước mặt mình gọi mình là cha, trong lòng hốt hoảng.

Sau đó đau lòng không thôi, giận dữ hỏi: “Cuối cùng là ai làm?”.

727: Chuyện Chưa Xong

Long Thiên Bá nói cho cha mình về mọi chuyện xảy ra hôm nay, hơn nữa còn tràn đầy căm phẫn: “Nhất định do người của hội sở “Thiên thượng nhân gian” làm! Khinh người quá đáng, không những tịch thu hết tất cả mọi thứ đáng tiền trên người con mà con cho người đánh con... Cha, cha nhất định phải làm chủ cho con!”

Long Nghĩa Khuê vừa vào kinh đã hỏi thăm rõ ràng, người biết làm ăn nhất, có thiên phú kinh doanh nhất ở đây phải kể tới Húc vương phi. Nhắc tới Húc vương phi, các thương gia trong kinh đều sẽ dùng cụm từ “Theo không kịp” để hình dung về nàng.

Hơn mười tuổi, nàng một mình tới kinh thành, không đến mấy năm đã sáng lập nên vương quốc thương nghiệp thuộc về mình, hơn nữa những thứ nàng kinh doanh còn là thứ người khác không thể bắt chước được. Nếu nàng muốn, việc mở rộng công việc kinh doanh ra cả nước, trở thành nhà giàu nhất Đại Minh cũng thừa sức. Nhưng nàng lại biết chừng mực, chỉ phát triển sự nghiệp của mình ở Kinh thành.

Nói đến Húc vương phi thì không thể không nhắc tới Húc vương. Sính lễ năm đó gần như là chuyển toàn bộ tài sản của hắn đến Dư gia. Đến bây giờ tất cả sản nghiệp dưới tay hắn cũng đều giao cho vương phi xử lý; vì sợ nàng mệt hắn còn tìm kiến rất nhiều nhân tài kiệt xuất từ nơi khác về trợ giúp nàng.

Đến cả hội sở giải trí “Thiên thượng nhân gian” này, Long Nghĩa Khuê muốn không biết cũng khó, đây chính là nơi quyền quý trong Kinh thành tụ tập. Nghe nói chỉ cần duỗi tay một cái cũng có thể đụng tới vài con em quý tộc thế gia, người có thể ra vào chỗ đó không giàu thì cũng phải sang. Càng khiến cho ông ta không dám khinh thường hơn chính là chủ nhân của “Thiên thượng nhân gian” là Húc vương, nghe nói trước khi Húc vương phi gả qua đã lên kế hoạch cho hắn.

Vậy mà con trai ông ta lại ăn nói lung tung ở địa bàn của người ta, hạ thấp người sáng lập nên “Thiên thượng nhân gian” còn không đáng một đồng. Người ta không đánh hắn ta đến nằm một chỗ đã là nhân từ rồi, lột [email protected] tiền bạc trên người hắn ta cũng chỉ như một hình phạt nhẹ nhàng mà thôi.

Một người khôn khéo như ông ta sao lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn như vậy chứ! Lại không biết động não suy nghĩ, đám thương nhân như họ dù có tiền cũng khó có thể chống lại quyền quý. Không nói đến thân phận hoàng thân quốc thích của Húc vương, chỉ nói hắn đang lãnh đạo quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Minh, là sủng thần cánh tay đắc lực được Hoàng thượng tín nhiệm. Chỉ với địa vị uy nghiêm kia, những dân thường như bọn họ há có thể xúc phạm đến?

Nếu những lời hôm nay của con trai ông ta truyền tới tại Húc vương, Long gia đừng nói phát triển ở Kinh thành, chỉ sợ ở Giang Nam cũng rất khó mà lăn lộn được nữa... Long Nghĩa Khuê càng nghĩ càng kinh, càng nghĩ càng sợ. Suốt một đêm ông ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể nhờ cậy được một đại quan nhất phẩm.

Tuy vị đại quan nhất phẩm kia rằng không mấy kiên nhẫn khi bị ông ta quấy rầy nửa đêm, nhưng thấy phần lễ vật xa xỉ dâng lên kia lại đành bất đắc dĩ cho ông ta vào gặp mặt. Vừa nghe người Long gia đắc tội chính là Húc vương, vị đại quan nhất phẩm kia lập tức thay đổi sắc mặt, cho quản gia ném trả toàn bộ lễ vật Long Nghĩa Khuê mang đến lại cho ông ta, rồi không chút khách khí đuổi người ra cửa.

Nếu để Húc vương biết ông ta nhận hối lộ của Long gia, cái mũ cánh chuồn trên đầu ông ta cũng chưa chắc giữ được. Đồng thời ông ta cũng cảnh cáo Long Nghĩa Khuê: “Nhớ kĩ, ông chưa bao giờ quen biết bản quan, cũng chưa từng vào cửa nhà bản quan. Long gia các người tự tìm đường chết, đừng lôi bản quan cùng xuống nước!”

Trong khoảnh khắc đuổi người ra khỏi cửa, quản gia còn có lòng tốt nhắc nhở Long Nghĩa Khuê: “Cái gì cũng đừng làm, cái gì cũng đừng nói. Cho dù ông có đến nhờ vả ai, cũng đều sẽ không có người mạo hiểm, bất chấp nguy cơ bị Húc vương giận chó đánh mèo để thay các người nói chuyện đâu. Nếu ông thông minh, vậy cứ ngoan ngoãn đến phủ Húc vương chịu đòn nhận tội đi...”

Lúc này Long Nghĩa Khuê mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ngày hôm sau lập tức dẫn theo con trai, cộng thêm cả một xe lễ vật long trọng đi tới “Thiên thượng nhân gian”. Chẳng những đề nghị trả lại gấp đôi số bạc mà còn bắt con trai quỳ ở cửa “Thiên thượng nhân gian” để chuộc tội.

Quản sự hội sở chỉ nhận đúng năm nghìn sáu trăm lượng bạc nên nhận, trả lại đồ mà Long Thiên Bá đã cầm cố cho hắn ta, hơn nữa còn nói: “Về chuyện lệnh lang vũ nhục chủ tử chúng ta, kẻ làm nô tài như chúng ta không có quyền xen vào, Long gia chủ xin mời trở về!”


Cuối cùng, quản sự có “Ý tốt” nhắc nhở một câu: “Thế tử của chúng ta đang ở bên trong hội sở. Nếu các ngươi thành tâm thử có lời với ngài một chút, nói không chừng.”

Nhờ sự “Chỉ điểm” của quản sự, hai cha con bọn họ cầu kiến Húc vương Thế tử. Chu Vân Hiên cũng không bày ra dáng vẻ tự cao tự đại, thân thiết gặp mặt bọn họ.

Hai cha con bọn họ nơm nớp lo sợ trần thuật lại một lần những chuyện đã xảy ra. Long Thiên Bá đã biết sợ, giờ đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mặt Thế tử, còn dùng sức tát liên tục lên khuôn mặt sưng phù của mình, mắng bản thân không phải người, không biết hội sở là sản nghiệp của phủ Húc vương, mạo phạm Vương gia và Vương phi, đáng chết, thật sự đáng chết! Cho dù Thế tử trừng phạt hắn ta như thế nào, hắn ta đều không oán hận một câu, cầu xin cho hắn ta một cơ hội chuộc tội!

Chu Vân Hiền chờ hắn ta tự tạt mình hai ba mươi cái cái, đến khi mắt sắp nổ đom đóm mới chậm rãi mở miệng: “Lời xin lỗi của các ngươi, bản Thế tử đã nhận. Ngươi nói năng lung tung cũng đã chịu trừng phạt. Bản Thế tử khuyên ngươi một câu, họa từ miệng mà ra, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, lập tức bưng trà tiễn khách.

Cho đến tận khi ra khỏi “Thiên thượng nhân gian”, trong lòng hai cha con Long Nghĩa Khuê vẫn vô cùng mông lung, Thế tử đây là có ý gì? Cuối cùng có tha thứ cho bọn họ hay không? Lúc bọn họ đi, những lễ vật có giá trị liên thành kia nên kéo về kiểu gì.

Chu Vân Hiên hừ lạnh một tiếng, tự nhủ nói: “Nhục mạ mẫu phi, chỉ dùng một chút khổ nhục kế, nói ra một câu xin lỗi là xong sao? Không dễ dàng như vậy!”

Nếu Long Nghĩa Khuê thông minh thì nên mang theo con trai lập tức trở về Giang Nam, không bao giờ đặt chân tới Kinh thành nữa. Nhưng mấy ngày nay, ông ta bị lợi nhuận ở Kinh thành che mờ mắt hai mắt. Sau một thời gian quan sát, phát hiện hết thảy đều gió êm sóng lặng, ông ta tự cho rằng mình đúng nghĩ chuyện này cứ trôi qua như vậy, lại bắt đầu hoạt động ở Kinh thành.

Còn Long Thiên Bá, sau khi vết thương trên mặt khỏi, hắn ta lại bắt đầu không an phận. Mấy công tử ăn chơi trác táng vốn gần gũi với hắn ta, bây giờ đều tránh còn không kịp. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, hắn ta lại kết giao được thêm mấy người bạn nhậu, cũng là người rất có thân phận ở Kinh thành. Cho nên trong lòng Long Thiên Bá rất tự đắc!

Trong mấy người bạn này, có một người là con trai của Đổng tướng quân, rất thích sưu tầm phi thúy ngọc thạch. Vì muốn lấy lòng hắn, Long Thiên Bá đã tặng hắn một khối trang sức bằng ngọc bích kết hợp với pha lê, mới có thể được hắn “Nhìn với con mắt khác”.

Hôm nay, Long Thiên Bá đưa vị Đổng thiếu gia này tới Trí Ngọc Trai, vô cùng hào khí để cho hắn chọn bất kỳ món đồ nào hắn muốn. Đổng thiếu gia nhìn những trang sức bằng ngọc giá trị xa xỉ kia, thở dài nói: “Tuy ngọc được chạm khắc rất tinh xảo, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Nghe nói sản nghiệp của Húc vương có một cửa hàng bán đá thô, nếu tự tay chọn lựa đá thô, có thể mở ra ngọc đẹp, như vậy sẽ có thật nhiều cảm giác tự hào! Đáng tiếc, cha ta quản quá nghiêm, không cho tham gia tất cả những hoạt động tương tự như đánh bạc...”

Người sáng suốt có thể nhìn ra vị Đổng thiếu gia này chính là Đổng Minh- thị vệ tùy thân bên cạnh Húc vương Thế tử. Nói thẳng ra, hắn là con trai của Đổng Đại Lực - người vốn là thị vệ của Húc vương. Đổng Đại Lực là thân tín của Húc vương, bây giờ đã là thống lĩnh của Hỏa khí doanh. Nói Đổng Minh là con trai tướng quân cũng có gì khoa trương cả!

Trong giới thượng lưu ở Kinh thành, không ai không biết chuyện Long gia đắc tội phủ Húc vương. Nhìn thấy Đổng Minh xuất hiện bên cạnh Long Thiên Bá, biết Húc vương Thế tử chuẩn bị ra tay với Long gia, bọn họ lập tức sôi nổi lấy tâm trạng chờ xem kịch vui, chú ý nhất cử nhất động của Long gia.

Mà bên này, Long Thiên Bá vừa nghe đến lại là sản nghiệp của phủ Húc vương nhất thời khiếp đảm vài phần. Nhưng nghĩ lại một chút, dù gì mình cũng là đến đưa bạc cho bọn họ, cũng không phải đi gây chuyện, lần này nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói không chừng tiêu phí chút bạc lại có thể khiến người của phủ Húc vương nhìn bằng con mắt khác nữa! Việc này cũng coi như ngầm tặng lễ vật cho phủ Húc Vương nhỉ?


Hắn trở về bàn bạc với cha một chút, Long Nghĩa Khuê cẩn thận suy tư thật lâu, mới dặn dò nói: “Con đi xem một chút cũng tốt, nói không chừng đây là cơ hội thử thái độ của phủ Húc Vương đối với chúng ta! Nhưng lần này con nhất định phải quản cái miệng mình tốt cho ta, thu lại hết cái thái độ cuồng vọng tự đại kia cho ta! Nếu lần này lại gây chuyện nữa, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với con, tránh con lại gây ra tai họa cho gia tộc.”

Long Thiên Bá vội đáp: “Cha, người yên tâm đi! Lần này con trai nhất định giải quyết mọi chuyện thỏa đáng cho người!”

Ngày tiếp theo, Long Thiên Bá mời Đổng thiếu gia đến “Phường đấu thạch”. Lúc đầu, Đổng thiếu gia còn từ chối một lần nữa, nói sợ cha hắn sẽ ném hắn đến quân doanh thao luyện cho nên không dám đi. Long Thiên Bá lại nói:

“Đổng thiếu gia, cũng không phải ngài tham dự đấu thạch, tiểu đệ chỉ mời ngài đưa tiểu đệ đi mở rộng tầm mắt, học hỏi thêm kiến thức. Dù cho lệnh tôn có biết, cũng sẽ không trách tội ngài đâu!” Đổng thiếu gia do dự thật lâu, mới “Miễn cưỡng” đồng ý.

Phường đấu thạch là một tòa viện tử rất lớn, trong viện chất đống từng khối đá thô ngọc không có hình dáng gì đặc biệt. Nhìn những “Cục đá” này, Long Thiên Bá có chút chửi thầm: Cục đá này cũng có thể bán ra giá trên trời, phủ Húc Vương cũng quá ăn người rồi? Nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, giờ hắn chỉ có thể nuốt những lời này vào trong bụng!

“Hai vị gia, ngài muốn xem một chút rồi đánh cược toàn bộ hay đánh cược một nửa?” Hai người vừa vào trong viện, lập tức có một tiểu nhị lanh lợi chạy lên tiếp đón, sau khi hành lễ thì cung kính hỏi."

Đổng thiếu gia hỏi: “Đánh cược toàn bộ là sao, đánh cược một nửa là như thế nào?”

Tiểu nhị chỉ vào từng khối đá khô trong viện, cười nói: “Những khối đá thô trong viện này đều chưa hề được cắt thử cho nên bên trong có ngọc hay không hoàn toàn dựa vào may mắn, gọi là đánh cược toàn bộ. Còn ngọc trong phòng phần lớn đều đã cửa mở thử bốn phía có thể nhìn thấy ngọc nhưng ngọc bên trong nhiều hay ít, tính chất như thế nào cũng chưa biết được, gọi là đánh cược một nửa. Nếu là người có tìm hiểu về đá, có thể nhìn xem đá thô bên ngoài này. Còn nếu là lần đầu tiên tới, đề nghị vào nhà nhìn xem những khối đá đánh cược một nữa kia."

Đổng thiếu gia nhìn về phía Long Thiên Bá: “Ta không biết một chữ về đánh cược đá thô, còn Long huynh thế nào?”

Long Thiên Bá ho khan hai tiếng, nói: “Tuy ta có nghiên cứu chút ít nhưng cũng không phải loại tinh thông. Hay là... chúng ta vào trong phòng xem một chút rồi nói?”

Vào phòng, bên trong từng khối đá thô lớn nhỏ hình dạng không đồng nhất được bày trên giá. Toàn bộ các khối đá thô đều được cắt một cửa sổ nhỏ, lộ ra phần ngọc trong suốt bên trong.

“Woa! Bên trong những khối đá này thật sự có ngọc này!!” Long Thiên Bá thán phục nói.

Đổng thiếu gia và tiểu nhị nhìn thoáng qua nhau một cái, trong lòng đều khinh bỉ vị Tứ thiếu của Long gia này. Long gia có đứa cháu trai bất hiếu như vậy đúng là tổ tiên không tích đức mà. Ngươi đây là đang hoài nghi tính chân thực của đá thô sao? Hay là hoài nghi sản nghiệp của phủ Húc vương giở trò bịp bợm? Cho dù trong lòng có nghi ngờ, cũng không nên biểu hiện ra ngoài như thế nha! Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK