Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

629: Cải Trang


Chu Quân Phàm gật đầu nói: “Đã bắt được người hạ độc.

Là một trong nhóm người chăn ngựa thuê đầu tiên, nghe nói ngày thường nhìn rất thành thật trung hậu, cũng không có điểm gì đáng nghi.

Không ngờ rằng hắn lại nấp kĩ như vậy, lúc này mới xuất hiện.”Cũng vì vậy mà Chu Quân Phàm hạ lệnh điều tra kĩ càng tất cả người làm trong trại nuôi ngựa, vậy mà còn tra ra mấy người đáng nghi nữa.

Nhưng mà những người này chưa kịp làm gì đã bị một lưới tóm gọn.“Nghiêm quản sự của trại nuôi ngựa nói hắn từng đánh rơi một viên thuốc giải độc.

Sau khi thẩm vấn phạm nhân đã khai báo gã đã từng trộm chở cỏ khô cao cấp ra ngoài cho chủ gã.

Nếu đối phương có một thuộc hạ tinh thông việc phối chế độc dược thì có lẽ bên đó đã phát hiện ra bí mật trong thuốc giải độc và cỏ khô.

Cho nên bọn chúng mới không tiếc mở cờ, tạo ra mối họa này.”Chu Quân Phàm có hơi do dự, không biết quyết định này có đúng hay không.


Dư Tiểu Thảo chính là người trong lòng của em họ hắn ta, nếu nàng xảy ra chuyện gì tên nhóc kia có thể xông thẳng đến điện Kim Loan đánh hắn ta mất...!Nhưng mà trại nuôi ngựa ở quan ngoại không chỉ là tâm huyết của Chu Tuấn Dương mà bản thân hắn ta cũng rất kỳ vọng vào đó.

Phú quốc cường binh là tâm nguyện lớn nhất của lãnh đạo một nước, không phải sao.“Hoàng thượng, ý ngài là bọn họ làm loạn lớn như vậy là muốn dụ ta mắc câu? Nhưng mà thuốc giải độc và đồ ăn của ngựa đều là qua tay Duệ Chi đến tay Nghiêm quản sự.

Một người đánh xe nhỏ bé sao có thể biết được là do ai cung cấp?” Lúc ở trại nuôi ngựa, Chu Tuấn Dương sợ năng lực của nàng quá bắt mắt nên bao che khắp nơi cho nàng.

Không lẽ nàng đã lọt vào tầm ngắm của ai rồi?Ngón tay thon dài của Chu Quân Phàm gõ trên mặt bàn, nghiêm túc nói: “Gian tế kia nói, ba người Tuấn Dương, ngươi và Tô tổng quản trở thành đối tượng nghi ngờ trọng điểm.

Từ tướng mạo, khí chất đến cách ăn mặc đều bị truyền ra ngoài.

Lần này người nào được phái đến là có thể khẳng định người đó chính là người chế thuốc.


Bên kia ra lệnh: Cố gắng bắt sống, nếu như không bắt sống được thì lập tức giết ngay!!”Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát nói: “Nói vậy thì chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng! Vi thần bất chấp nguy hiểm kề cận, vì đến đó hiệu quả của chuyện cứu chữa cũng là tăng gấp đôi...”“Thật ra thì người có thể ở nhà chế ra thuốc giải độc có hiệu quả cao hơn, trẫm sẽ sai người đưa qua đó!” Chu Quân Phàm dừng lại một lát rồi nói tiếp “Ngươi chính là cánh tay đắc lực của trẫm, con dân trong thiên hạ không thể sống thiếu ngươi!”“Hoàng thượng, ngài đừng nói như vậy! Vi thần nổi da gà toàn thân rồi này!! Vị thần chỉ là một tiểu nông nữ nhỏ bé, đừng lôi con dân trăm họ ra làm gánh nặng cho vi thần.

Bả vai gầy yếu của thần không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy!”Dư Tiểu Thảo và đồng hương chuyển kiếp này đã quen thân, nên ngày thường nói chuyện Tô Nhiên cũng chẳng cảm thấy gì lạ.

Nhưng tiểu thái giám Tô Ly lại kinh ngạc đến rớt mắt...!lại có người dám nói chuyện với Hoàng thượng bằng thái độ này, ngại mạng nhỏ quá dài sao?Chu Quân Phàm trừng mắt nhìn Tô Ly, tiếp tục nói chuyện với Tiểu Thảo: “Nghe nói ngươi chuẩn bị trồng giống lúa nước và lúa cạn ở Hoàng trang? Yêu cầu của trẫm không cao, chỉ cần giống lúa này có thể đạt đến sản lượng hơn năm trăm cân là được rồi!”Đôi mắt của Tô Ly càng trợn to hơn: Sản lượng hơn năm trăm cân, yêu cầu này mà không cao sao? Ngài muốn bức tử Dư đại nhân sao? Nghĩ là vậy nên thái giám trẻ tuổi này thương tình nhìn về phía tiểu cô nương gầy yếu này.Nhưng hắn ta không ngờ được rằng tiểu cô nương được hắn đồng tình nhỏ nước mắt kia lại vô cùng hào hứng nói: “Giống lúa lai siêu cấp này sản lượng trung bình đã đạt đến gần một nghìn năm trăm cân, không có chuyện ta không trồng được loại cho sản lượng hơn năm trăm cân!”Sản lượng một nghìn năm trăm cân? Dư cô nương, ngài chắc không phải ngài đang nói mơ chứ? Bây giờ sản lượng đạt một trăm năm mươi cân đã coi như được mùa rồi được không? Hoàng thượng cũng mơ mộng hão huyền cùng nằm mơ giữa ban ngày với nàng.

Đến lúc đó sản lượng không đạt yêu cầu chẳng phải phạm tội khi quân sao.Trước khi sư phụ đi đã đặc biệt dặn dò hắn ta phải quan tâ m đến Dư phủ và Dư cô nương nhiều hơn, nếu bọn họ gặp khó khăn gì có thể giúp là phải giúp.

Nhưng mà tình hình hiện tại hắn ta giúp kiểu gì đây? Không lẽ ngăn cản Dư cô nương ngay trước mặt Hoàng thượng, bảo nàng thu hồi lại lời vừa nói? Sư phụ ơi sư phụ, việc người giao phó quá khó khăn, đệ tử không làm được đâu!“Ngươi nói như vậy trẫm càng không nỡ để ngươi đến đó mạo hiểm...” Giang Nam trồng nhiều lúa nước, nếu như sản lượng lúa tăng lên vậy đúng là phúc của con dân Đại Minh! Chu Quân Phàm hối hận với quyết định của mình.Dư Tiểu Thảo đảo mắt nói: “Không sao, vi thần có thể cái trang.

Không biết trong số ám vệ có người nào có vẻ ngoài và dáng người khá giống ta không?”Chu Quân Phàm liếc mắt nhìn Tô Ly, lúc Tô Đại tổng quản rời đi công việc của ám vệ đều tạm thời giao cho người nối nghiệp tương lai là hắn ta quản lý, nên hắn ta nắm rất rõ tình hình.Tô Ly lập tức tiến lên một bước nói: “Dáng người tương tự Dư đại nhân đúng là có mấy người, nhưng mà...!Dư đại nhân trắng như vậy, trên đời này người có thể so với ngài ấy đúng là không có mấy ai...”Tên này biết nịnh thật đó! Dư Tiểu Thảo cẩn thận suy nghĩ lại, hình như mình chưa từng gặp mặt tiểu tổng quản mới nhậm chức này lần nào, sao hắn ta lại nịnh hót nàng thế này nhỉ? Thôi kệ, dù sao cũng là thái độ tốt, cũng khiến người khác thoải mái hơn là kiêu căng vô lễ.Nàng cười nói: “Tiểu Tô tổng quản khen nhầm người rồi! Ngươi chỉ cần tìm một người mắt to một chút là được, màu da không quan trọng.

Chỗ ta có một loại phấn trang điểm, sau khi đánh lên làn da lập tức trở nên trắng mịn, hơn nữa còn rất tự nhiên.”“Dư đại nhân, ta không dám nhận tiếng “Tổng quản” này của ngài, nếu ngài không ngại cứ gọi ta là A Ly là được?” Tô Ly nhún nhường.

Sư phụ nói y coi Dư cô nương như em gái ruột, hắn ta thấy Dư cô nương như thấy người nhà của sư phụ vậy.A Ly? Ta còn nhỏ hơn ngươi đó!! Dư Tiểu Thảo và đồng hương chuyển kiếp liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự buồn nôn trong mắt đối phương.

Chu Quân Phàm nín cười, đằng hắng một tiếng nói: “Nha đầu, ngươi cứ gọi Tiểu Ly Tử như trẫm là được!”Tô Ly lén nhìn Tiểu Thảo, thầm nghĩ: Tuy rằng Dư cô nương nhỏ tuổi hơn hắn ta nhưng dù sao nàng cũng là sư cô, gọi hắn ta là “Tiểu Ly Tử” cũng không quá đáng.

Hắn ta đồng ý với chủ tử, vội vã gật đầu liên tục.Tiểu Thảo tiếp tục buồn nôn trong lòng: Tiểu Ly Tử, cái tên sặc mùi thái giám!“Dư đại nhân ngài yên tâm, nô tài nhất định sẽ chọn ra người có tướng mạo giống ngài nhất, lại phái thêm mấy ám vệ có dáng người không khác nha hoàn của ngài mấy đi theo...Dư đại nhân, ám vệ có người tinh thông thuật dịch dung, lúc ngài cải trang hẳn là sẽ cần đến, hay là..” Tô Ly chủ động dâng lên ám vệ biết thuật dịch dung.“Vẫn là Tiểu Ly...!Ly tổng quản suy nghĩ chu đáo, cảm ơn ngươi!” Dư Tiểu Thảo mơ hồ cảm thấy thái độ Tô Ly tổng quản đối xử với nàng hẳn là có liên quan đến Tô tiên sinh.

Nhưng mà đề xuất của hắn ta rất hợp ý nàng, nàng vốn định liên lạc với Từ Tử Dực của Dược vương cốc để hắn ta mang mặt nạ da người đến đây, bây giờ xem ra là không cần thiết!Thánh chỉ nhanh chóng hạ xuống, đa số người trong giới thượng lưu ở Kinh thành đều biết Dư Tiểu Thảo được phong làm khâm sai, được phái đến trại nuôi ngựa ở quan ngoại nhưng chỉ có số ít người biết chuyến đi này của nàng là để giải quyết mối nguy cơ ở đó.“Tiểu Thảo, muội lại muốn đến quan ngoại thưởng thức đồng cỏ trên thảo nguyên sao?” Hạ Uyển Ngưng không có việc gì sẽ không tìm đến này nay lại đến tìm Tiểu Thảo “Muội có thể dẫn ta theo không, ta chưa nhìn thấy thảo nguyên ở quan ngoại bao giờ.

Ta cũng không làm khó muội, ta có thể cải trang thành nha hoàn của muội...”“Một nha hoàn lớn như vậy muội không nhận nổi!” Dư Tiểu Thảo trêu chọc nói “Tỷ thì muốn thưởng thức thảo nguyên gì ở quan ngoại chứ? Muội thấy tỷ có ý khác, muốn ở cạnh vị hôn phu chứ gì?”Lần này Lữ Nham nhận lấy trách nhiệm nặng nề hộ tống “Dư khâm sai” đến quan ngoại.

Ông ta dẫn theo năm trăm binh tướng dũng mãnh của Kim Ngô vệ, hơn nữa còn cải trang thành ám vệ của Tiểu Thảo, cộng thêm mấy ám vệ cải trang thành nha hoàn của nàng bảo vệ nàng.

Đội ngũ này cũng được coi là kín kẽ không sơ hở.Hạ Uyển Ngưng lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Nha đầu thối, muội nói gì đó? Y đang làm nhiệm vụ, sao có thời gian ở chung với ta được? Ta muốn cưỡi ngựa trên thảo nguyên thật, muốn nhìn thử Tuyết Ngân và Hắc Toàn Phong mà muội nói!”“Tỷ hỏi ý kiến người nhà tỷ chưa? Nếu An Ninh Hầu phu nhân và Thái trưởng công chúa đồng ý cho tỷ đi muội sẽ dẫn tỷ đi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy lần này nàng cải trang đến đó không thể đi một mình, phải có mấy người đi cùng đánh yểm trợ.Cũng không biết Hạ Uyển Ngưng nói gì với người nhà mà lại được cha mẹ và bà nội đồng ý.


Hơn nữa nàng ta còn rủ được Viên Tuyết Diễm đi cùng! Không phải bọn họ coi lần đi tuần này là đi du xuân đó chứ? Nhưng mà bên cạnh nàng ngoài nha hoàn ra người trong nhà cũng phái mấy thị vệ võ công cao cường đi theo.Dư Tiểu Thảo biết nhiệm vụ lần này quan trọng nhường nào, hơn nữa nguy hiểm trùng trùng nên không dẫn Nghênh Xuân và Ngô Đồng không biết võ công theo mà lại dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân Xuân Hoa và Thu Thực theo.

Nhưng mà Tĩnh vương phủ còn phái thêm bốn thị vệ xuất thân từ ám vệ đến.Ngày xuất phát, Hạ Uyển Ngưng dẫn theo thị vệ đi đến Tam Lý Đình đã hẹn sẵn với Tiểu Thảo.

Nhưng nàng phát hiện trong đình chỉ có một tiểu công tử răng trắng môi đỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Trai gái bảy tuổi đã không ngồi chung chiếu, nàng ta chưa kịp nhìn kĩ mà chỉ đứng chờ cách đó không xa.

Chờ thêm một lát thì Viên Tuyết Diễm cũng đến hội họp đúng thời gian đã hẹn.

Dư Tiểu Thảo luôn đúng giờ, nhưng giờ này người trong lòng nàng ta và Kim Ngô vệ hộ tống Tiểu Thảo đều không thấy đâu.“Kỳ quái! Không lẽ là ta nhớ nhầm ngày? Hôm nay là ngày mùng sáu tháng Ba năm mới nhỉ? Bây giờ cũng đã qua giờ Thìn rồi sao còn chưa thấy bọn họ? Hay là Tiểu Thảo không muốn dẫn chúng ta theo thật, chỉ thuận miệng qua loa lấy lệ với chúng ta?” Hạ Uyển Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ, tức giận giẫm chân đi qua đi lại một chỗ.Viên Tuyết Diễm lại nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trở nên nghiêm túc hơn.

Nàng ấy nhìn về phía đình viện, tiểu công tử trong đó vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, giống như đang chờ người...Chờ đã! Sau lưng tiểu công tử đó có sáu thị vệ, trong số đó có hai người hơi thấp, nhìn qua hơi quen mắt...!Lại nhìn kĩ tiểu công tử mặc đồ trắng, mặt mũi thanh tú kia: Tuy rằng da không trắng lắm, mắt dài, lông mày có chút anh tuấn...!nhưng dù là tướng mạo hay dáng người cũng khiến nàng ấy cảm thấy rất quen thuộc..

630: Trêu Đùa


"Cô nương xinh đẹp, nàng nhìn bản công tử như vậy bản công tử ngại lắm đấy! Từ lúc nào mà khuê tú trong Kinh thành lại nhiệt tình mạnh dạn như vậy?” Tiểu công tử khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Tuy rằng đã cố nói giọng trầm nhưng đối với Viên Tuyết Diễm tỉ mỉ tinh tế mà nói, mấy thứ ngụy trang này không thể nào qua khỏi mắt nàng ấy.

“Chết tiệt ngươi nói cái gì đó!” Hạ Uyển Ngưng đang bực bội, lại nghe “Tiểu tử” kia khiêu khích như vậy lập tức nhảy dựng lên “Còn nhỏ tuổi đã nói năng tùy tiện như vậy, đúng là to gan mà, dám trêu đùa tỷ muội của lão nương! Hôm nay bản cô nương phải thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ cái tên tiểu sắc quỷ này!!”

“A ui ui! Bản công tử sợ quá đi!! Ngươi có giỏi thì ngươi tới đây? Tuy ngươi không xinh đẹp như tỷ muội ngươi nhưng cũng nhìn thuận mắt lắm! Ngươi gấp không nhịn được muốn nhào vào lòng tiểu gia vậy thì tiểu gia đây tiện thể cựu mang ngươi luôn vậy!” Tiểu công tử đó mở ra chiếc quạt xếp trong tay viết “Thiên hạ đệ nhất đẹp trai” làm màu quạt quạt, che lại cái miệng đang cười.

“Dư! Tiểu! Thảo! Mau lăn ra đây cho ta!!” Viên Tuyết Diễm ngăn cản Hạ Uyển Ngưng đang cầm roi muốn xông lên đánh tiểu công tử mặc đồ trắng này, cười lạnh gắn từng tiếng một với người nào đó còn đang giả vờ khí thế trong đình.

“Dư Tiểu Thảo? Muội nói tên nhóc chết tiệt đó là Tiểu Thảo muội muội của chúng ta? Không đúng? Da của muội ấy rất trắng, gần như trong suốt, tuy rằng hắn cũng trắng nhưng so ra còn kém hơn hai bậc đấy! Còn có mắt nữa Tiểu Thảo mắt to tròn, tuy mắt hắn cũng to nhưng đuôi mắt lại hẹp dài..” Hạ Uyển Ngưng cố gắng tìm kiếm nét tương đồng giữa Tiểu Thảo và tiểu công tử trước mắt nhưng tìm không ra, nàng ta nghi ngờ nhìn về phía chị em tốt của mình.

“Trong giang hồ có một kỳ văn dị thuật gọi là thuật dịch dung! Tuy rằng tướng mạo thay đổi nhưng cảm giác tạo cho người khác lại không thay đổi được. Tỷ không phát hiện là vì tỷ thần kinh thô!” Tuy Viên Tuyết Diễm có ý giải thích nhưng vẫn không quên chọc cho chị em tốt của mình một dao.

“A ui! Nhanh như vậy đã bị nhận ra, chẳng thú vị gì cả!” Dư Tiểu Thảo gấp quạt xếp trong tay, đứng dậy rời khỏi ghế đá trong đình, cười cười bước nhanh đến chỗ chị em tốt của mình.

“Là muội thật à?!” Hạ Uyển Ngưng cất roi, vọt đến vây quanh Tiểu Thảo ngắm nghía vài vòng, quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, tặc lưỡi nói “Ai dịch dung cho muội vậy? Khéo thật đó, không hề nhìn ra muội là tiểu cô nương, thoắt cái đã biến thành tiểu công tử được cả nhà cưng chiều thành hư không biết trời cao đất dày.”

“Đương nhiên rồi! Bên cạnh bản công tử có nhiều kỳ nhân dị sĩ mà! Chỉ có chuyện tỷ không ngờ đến chứ không có chuyện tiểu gia không làm được!!” Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo ngẩng đầu, cái mũi nhỏ sắp hếch lên trời.

Viên Tuyết Diễm đánh nhẹ vào gáy nàng, hừ lạnh nói: “Muội là tiểu gia nhà ai? Ai cho muội lá gan trêu chọc các tỷ tỷ hả?”

“A ui! Viên tỷ tỷ, sao tỷ ác thế! Không biết là đầu của đàn ông và eo của phụ nữ là không được đụng vào sao? Còn có các ngươi nữa! Làm thị vệ kiểu gì thế? Chủ tử bị tập kích cũng không biết bảo vệ!!” Dư Tiểu Thảo xoay người rống lên với Xuân Hoa và Thu Thực đang mặc nam trang, ý cười trong mắt không hề giảm chút nào.

Xuân Hoa và Thu Thực cười hì hì đáp lời: “Bẩm tiểu công tử, bọn thuộc hạ biết sai rồi!”

“Đầu đàn ông không được đụng ta càng muốn đụng, càng muốn đụng, con nhóc lừa gạt nhà muội!!” Hạ Uyển Ngưng nhào đến, ỷ vào mình cao hơn mà xoa loạn đầu tóc của Dư Tiểu Thảo khiến mái tóc vốn đã chải chuốt gọn gàng của nàng rối như ổ gà. Ba chị em cười đùa đủ rồi thì vào trong đình ngồi một lát.

Hạ Uyển Ngưng hâm mộ nhìn Tiểu Thảo đang ra vẻ phóng khoáng phe phẩy quạt, nàng ta nói với giọng lấy lòng: “Tiểu Thảo muội muội, hay là ta cũng giả trang thành đàn ông đi? Như vậy cũng hay, rất thuận tiện!”

“Hạ tỷ tỷ, tỷ còn cần cải trang sao?” Dư Tiểu Thảo ngạc nhiên nhìn Hạ Uyển Ngưng, không hề che giấu ý cười ở đáy mắt.

Hạ Uyển Ngưng ngơ ngác hỏi: “Là sao?”


Viên Tuyết Diễm ở bên cạnh thọc một dao: “Ý muội ấy là tỷ không cần cải trang cũng giống đàn ông lắm rồi!”

“Nha đầu thối, muội mới là đàn ông ấy! Tiếp chiêu cù lét long trảo thủ của ta đi...” Hạ Uyển Ngưng vươn hai ngón tay ra, vẻ mặt xấu xa ép sát Dư Tiểu Thảo từng bước một.

“Nhìn kia! Tình lang của tỷ tới!!” Binh bất yếm trá, Dư Tiểu Thảo chỉ bừa một hướng của Kinh thành, sự chú ý của Hạ Uyển Ngưng lập tức bị rời đi.

“Ồ? Tiểu cô nương đi ở giữa giống muội thật đó! Mắt to da trắng, còn mặc quần áo bắt mắt như vậy! Nếu không phải người quen thân muội sẽ nhận nhầm đó là muội đấy!” Người Hạ Uyển Ngưng nhìn đầu tiên là Lữ Hạo đang cưỡi ngựa, vóc người cường tráng, nhìn rất oai phong. Tiếp đó nàng chuyển mắt nhìn về phía sau, bóng người gầy yếu quen thuộc xuất hiện khiến nàng ta trợn to hai mắt.

Dư Tiểu Thảo cũng nhìn theo nơi nàng ta nhìn, vừa ăn kẹo mềm hoa quả vừa chỉ chỉ trỏ trỏ: “Oa! Cuối cùng cũng được thấy phong thái của Dư đại nhân rồi! Dư đại nhân quả đúng như lời đồn trắng như vớt từ trong lu ra vậy.”

“Phụt!” Hạ Uyển Ngưng bật cười thành tiếng, chỉ về phía nàng buồn cười nói: “Trắng như vớt từ trong lu ra? Có ai miêu tả bản thân như vậy sao? Từ từ... muội muội, muội nói vậy là ý gì? Đó là Dư đại nhân giả, thế muội là ai?”

“Ta! Tiểu gia ta là Quả Quận vương nhỏ tuổi nhất của phủ Táp vương dẫn theo hai đại mỹ nữ du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp của quan ngoại và sự hấp dẫn của thảo nguyên!” Dư Tiểu Thảo lại mở cái quạt “Thiên hạ đệ nhất đẹp trai” của mình ra, cố gắng ra vẻ mình rất hào phóng phong lưu.

“Hạ tỷ tỷ, Viên tỷ tỷ!” Hàng giả trong miệng Hạ Uyển Ngưng thấy hai đại mỹ nhân trong Tam Lý Đình thì mỉm cười thật tươi nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hồng, hoạt bát chạy vào trong đình. Hai lúm đồng tiền bên má thực sự giống Tiểu Thảo vài phần.

“Phụt!” Hạ Uyển Ngưng được chiêm ngưỡng khuôn mặt trắng đến mất tự nhiên này trong khoảng cách gần thì lại nghĩ đến cách so sánh “Trắng như vớt từ trong lu ra” cảm thấy đúng là thú vị thật nên không nhịn được suýt phụt cười. Nếu như không phải Tiểu Thảo ở bên cạnh chọc eo nàng chắc nàng sẽ ôm bụng cười to mất.

“Hạ tỷ tỷ, tỷ cười gì thế!” Hàng giả trợn tròn đôi mắt to, khó hiểu nhìn Hạ Uyển Ngưng. Diễn thật tốt buổi trưa có thể được thêm đùi gà!

Viên Tuyết Diễm đã hiểu rõ trong lòng, nên cười nhẹ nói với “Dư Tiểu Thảo” đang mặc kỳ trang màu đỏ: “Tiểu Thảo muội muội, tỷ ấy nhìn thấy muội nên vui vẻ!”

“Viên tỷ tỷ, mọi người định đi đâu vậy? Tiểu công tử này là...”

“Dư Tiểu Thảo” nhìn về phía hàng thật, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện không giống như đang giả vờ. Đúng là diễn xuất cấp bậc ảnh hậu mà!

“Ta là Quả Quận vương của phủ Táp vương, mời hai vị tỷ tỷ đến quan ngoại đi săn du ngoạn. Không ngờ rằng lại gặp Dư đại nhân ở Tam lý đình, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Dư Tiểu Thảo nghiêm túc nói chuyện với “Dư đại nhân”.

“Hóa ra là biểu đệ của Hạ tỷ tỷ! Lần này chúng ta cũng tới quan ngoại, nếu hai người không chê thì cùng đi đi?” “Dư đại nhân” nhiệt tình đề nghị.


Dư Tiểu Thảo không thích hai từ “Đi chung” này, nàng cố mỉm cười giả lả nói: “Không cần đâu, chúng ta còn phải chờ bạn..”

Nàng còn chưa dứt lời thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin lỗi ta đến chậm, để hiền đệ và hai vị cô nương chờ lâu rồi!”

“Các ngươi chẳng nghĩa khí chút nào, đi quan ngoại chơi mà không gọi Ninh tam thiếu ta theo!” Giọng nói của tên ngốc Ninh Đông Hoan truyền đến ngay sau đó.

Ba chị em liếc nhìn nhau: Sao anh em Ninh gia lại xuất hiện ở đây?

“Muội mời bọn họ đến à?” Hạ Uyển Ngưng im lặng nhìn Dư Tiểu Thảo đang giả nam.

Dư Tiểu Thảo nhún vai, xòe tay với hai người, ý tứ rất rõ ràng: Quỷ mới biết sao hai anh em bọn họ lại xuất hiện ở đây. Không phải tiểu gia mời đâu, được không?

“Hạ cô nương, Viên cô nương.” Ninh Đông Lan vẫn mặc quần áo trắng, mái tóc dài đen nhánh thả ra sau lưng, dây buộc tóc cùng màu buộc một số đoạn tóc ở phía trên, nhìn tổng thể càng thêm văn nhã dịu dàng. Y chuyển hướng mỉm cười với Dư Tiểu Thảo nói “Hiền đệ, vi huynh đến chậm, xin nhận phạt!”

“Ca! Huynh quen biết đệ đệ nhỏ tuổi như vậy từ khi nào thế?” Ninh Đông Hoan chen đến, động tay động chân sờ lên mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng của Tiểu Thảo nhưng bị nàng tránh khỏi.

“Sao ngươi không có chút lễ phép nào hết thế! Không biết đầu của đàn ông và eo của phụ nữa là không được sờ sao?” Dư Tiểu Thảo lớn tiếng trách mắng, không thể che giấu được giọng nói trong trẻo của bản thân. Nhưng mà hiện tại nàng trợn trừng hai mắt, thở phì phò, đúng là dáng vẻ của một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, giọng nói giống nhau vài phần cũng không có gì lạ.

“Phụt!” Ninh Đông Hoan chẳng kiêng dè như Hạ Uyển Ngưng, gã ôm bụng cười nói “Ngươi? Còn chưa mọc đủ lông đâu mà đã dám xưng là Đàn ông”? Nhìn đi! Như bản công tử mới có thể gọi là đàn ông!” Gã vừa nói vừa vén tay áo lên, làm động tác khoe cơ bắp.

Dư Tiểu Thảo chế nhạo: “Ha ha! Một con gà luộc mà dám tự nhận là đàn ông? Đàn ông chân chính phải là ta... phải như đường huynh Dương Quận vương của ta, cao lớn uy phong, cả người rắn chắc!”

Ninh Đông Hoan không phục nhưng hung danh của Dương Quận vương khiến gã không dám phản bác lại. Gã không thể làm gì khác ngoài hi nói: “Đường huynh là đường huynh, ngươi là ngươi! Nếu ta là gà luộc thì ngươi là gà con vắt mũi chưa sạch!”

“Cút đi! Đừng làm phiền tiểu gia, cẩn thận tiểu gia sai thị vệ đánh ngươi răng rơi đầy đất!! Ninh đại ca, sao huynh lại dẫn cả thằng đệ đệ ngu ngốc của huynh đến đây? Người này thành sự không có bại sự có thừa, nếu gã làm lỡ chuyện lớn của chúng ta thì phải làm sao?” Nàng không hề mời Ninh nhị công tử đến, mà y lại ra vẻ như đã hẹn nhau từ trước. Vậy chỉ có một cách nói... Hoàng thượng phái Ninh Đông Lan đến bảo vệ nàng.

“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Du ngoạn hay là đi săn?” Ninh Đông Hoan sáp lại gần tò mò hỏi.

“Lần trước đường huynh ta săn được một con hổ ở quan ngoại, phụ vương ta lại thèm thuồng tấm da hổ đó đã lâu nên tiểu gia quyết định đến đó săn một con hổ trắng, lột da làm quà mừng sinh nhật phụ vương!” Dư Tiểu Thảo nói dối không chớp mắt khiến Ninh Đông Hoan sửng sốt trong chốc lát, rồi gã cũng hò hét muốn giúp săn hổ trắng.

“Không biết lần này Dư cô nương đến trại nuôi ngựa có dẫn theo hai con chó săn kia không. Nếu có thể mượn dùng thì khả năng săn được hổ trắng sẽ cao hơn nhiều.” Ninh Đông Hoan vẫn còn lưu luyến hai chú sói của Tiểu Thảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK