Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

611: Sính Lễ


Dư Tiểu Thảo không hiểu về ngọc thạch lắm, dù sao kiếp trước nàng chỉ là một dân đen vật lộn mưu sinh dưới tầng thấp nhất của xã hội, mỗi ngày liều mạng vì ấm no của mình và em trai em gái mà thôi.

Thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại, lưu luyến một lát ở quầy chuyên bán châu báu cũng chỉ để nhìn lướt qua ngọc thạch, ngọc bích rực rỡ muôn màu, giá trị xa xỉ kia mà thôi.Nhìn ngọc thạch phát ra ánh sáng bóng bảy nhàn nhạt trong tay, mặc dù chưa đánh bóng, nhưng vẫn hiện lên màu sắc xinh đẹp quyến rũ của nó.

Chẳng trách đời sau giá cả luôn cứ cao không giảm nhưng vẫn có người tranh giành để mua.Miếng ngọc Dương Chi cao cấp lớn còn hơn quả bóng rổ kia được đặt trên bàn trong nhã gian, Tiểu Bổ Thiên Thạch vội vàng nhảy lên bàn, nằm bò trên ngọc thạch tu luyện, không muốn để chậm trễ dù là một khắc.

Trong mắt người ngoài, con mèo xinh đẹp này đúng là biết chọn chỗ, chọn một nơi cao quý nhất để ngủ.Trương chưởng quỹ thấy thế hoảng hồn, sợ con mèo nhỏ này cào trầy ngọc thạch, làm mất đi giá trị của nó.

Thật ra là ông ta nghĩ nhiều rồi! Nếu ngọc thạch yếu ớt như vậy, đoán chừng cũng không có ai dám mua!Từ trong biểu hiện của ông ta, nếu Dư Tiểu Thảo không biết giá của miếng ngọc Dương Chi này thì đúng là bị ngốc.

Nàng đoán lần này Tiểu Bổ Thiên Thạch đã chọn hết tinh phẩm trong đống ngọc thạch rồi.


Như vậy hơn một tháng sau, Trí Ngọc trai sẽ không có đồ ngọc tinh phẩm để bán! Đương nhiên nàng sẽ không lấy hết tất cả ngọc thạch được mang ra, dù sao đây cũng là cửa hàng của Chu Tuấn Dương, phải để lại đường sống cho hắn chứ?“Chưởng quỹ, nghe nói trong cửa hàng của chúng ta vừa lấy ra ngọc Dương Chi cực phẩm, có thể cho lão phu xem thử không?” Một giọng nói già nua tràn đầy sức sống vang lên từ bên ngoài nhã gian.

Ánh mắt Trương chưởng quầy sáng lên, sao lão tiên sinh này chịu ra ngoài rồi?Ông ta vội vàng bước ra khỏi nhã gian nghênh đón, nhiệt tình cười nói: “Lâm lão, ngài đại giá quang lâm, cửa hàng nhỏ thật đúng là vinh dự!”“Cửa hàng nhỏ? Nếu Trí Ngọc trai của các ngươi là cửa hàng nhỏ, vậy các tiệm đồ ngọc kia ở Kinh thành càng không đáng nhắc tới rồi! Mau, đem ngọc Dương Chi cực phẩm ra đây, cho lão phu thưởng thức!” Lâm lão có vóc người nhỏ gầy, tóc hoa râm, sắc mặt lại hồng hào, một ông cụ rất có tinh thần.Thì ra là đến vì ngọc Dương Chi cực phẩm, Trương chưởng quỹ hiểu rõ trong lòng.

Lâm lão là bậc thầy chạm trổ ngọc thạch số một trong Kinh, đã ở ẩn nhiều năm, không dễ gì xuống núi, trừ khi có thứ khiến ông động lòng.

Lâm lão từng đi qua tiệm, dặn dò nếu có ngọc tốt nhất định phải thông báo với ông một tiếng.

Không biết tên tiểu nhị tinh ranh nào đã chạy đi mật báo rồi.“Lâm lão, miếng ngọc kia đã có chủ rồi!” Trương chưởng quầy tỏ ý xin lỗi nói với lão tiên sinh.Lâm lão trợn to hai mắt, thổi râu nói: “Ngọc thạch có chủ rồi, chẳng lẽ thợ chạm trổ cũng quyết định xong rồi sao? Sau khi lão phu xem qua, nếu vừa mắt với mình, lão phu sẵn lòng ngoại lệ chạm trổ ngọc thạch cho người đó!”Trương chưởng quỹ ngạc nhiên không thôi, phải biết rằng trong giới chạm ngọc, Lâm lão chính là một nhân vật được mọi người kính trọng, mấy tác phẩm trước kia dù là ngọc thạch bình thường cũng được bán với giá trên trời.

Bao nhiêu người cầm ngọc thô xin người này người kia muốn Lâm lão xuống núi chạm trổ giúp đều bị ông uyển chuyển từ chối! Không ngờ ông cụ này sẽ nghe tiếng gió mà tới, chưa nhìn thấy ngọc thạch đã đưa ra lời hứa rồi.“Có thể để ngài đích thân khắc đương nhiên là việc may ngàn năm khó gặp.


Tôi nghĩ sẽ không ai có thể từ chối được đâu?” Trương chưởng quỹ bảo Lâm lão đợi một lát, mình thì đi vào nhã gian, nói tin tức này với chủ tử và mẹ con Phòng phu nhân.Dư Tiểu Thảo không quen Lâm lão, nhưng Phòng phu nhân từng nghe nói đến tên tuổi của lão tiên sinh.

Trương chưởng quỹ vừa nói, bà ấy không thèm hỏi ý kiến của con gái đã trực tiếp đồng ý.

Nói đùa à, ngọc thô vốn có giá trị hai trăm lượng, nếu do Lâm lão chạm trổ, bán ra gấp chục lần thậm chí là giá càng cao hơn cũng khó mà giành được, có kẻ ngốc mới không đồng ý!Lâm lão bước vào nhã gian, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm miếng ngọc kia.

Lúc này Tiểu Bổ Thiên Thạch mới tu luyện xong, lười biếng nhảy xuống từ trên ngọc thạch.

Lâm lão thấy thế thì hết hồn, liên tục kêu lên: “Ngọc thạch quý giá như thế, sao có thể cho con mèo nhỏ đạp hỏng được? Nếu tổn hại một tí, cho dù lộ da rút xương con mèo này cũng không bù lại được đâu!!”Tiểu Bổ Thiên Thạch thoải mái duỗi người trên bàn vừa nghe thấy lập tức xù lông, nhe răng gào lên với ông già thối kia: Ông đây là Bổ Thiên Thần Thạch, tu luyện mấy vạn năm, là tổ tiên của mấy tảng đá, có thể không bằng một miếng ngọc thạch nát á? Nếu còn vớ vẩn, bản thần thạch sẽ đẩy miếng ngọc nát này từ trên bàn xuống cho nó vỡ luôn!Nó đi tới bên cạnh miếng ngọc Dương Chi, một cái chân trước để lên trên, trong con ngươi màu vàng tối từ từ hiện lên tức giận và uy hiếp.Dư Tiểu Thảo nghe thấy tiếng lòng của nó, vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận thay nó.

Ngọc Dương Chi cao cấp đúng là hiếm lạ, nhưng dù sao cũng là vật chết, vì một vật chết mà cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của một sinh mệnh, cá nhân nàng phản đối điều này!Tiểu Thảo vươn tay ôm mèo con đang giơ móng vuốt nhỏ trở về, nhẹ nhàng vuốt v3 bộ lông xù lên của nó, vẻ mặt không tán thành nói với Lâm lão: “Lão tiên sinh, lời này của ngài không đúng rồi! Miếng ngọc này là ta chọn ra, Dương Quận vương cũng đã đồng ý bán cho ta, ta muốn sử dụng ngọc thế nào không nhọc lão nhân gia ngài quan tâm.

Bánh Trôi Nhỏ được ta nuôi bên cạnh năm sáu năm rồi, tình cảm còn có thể không bằng một cục đá ư? Ngọc thạch bị vỡ bị hỏng rồi, nhiều lắm giá trị chỉ bị tổn thất một phần mà thôi.

Nhưng một sinh mệnh, cho dù là sinh mệnh thấp kém nhất đều có quyền được sống, đều đáng được tôn trọng! Ngài cảm ta nói có đúng không?”Trương chưởng quầy thấy thế, sợ Dư cô nương làm Lâm lão tức giận bỏ đi, muốn đi ra hòa giải, lại bị ánh mắt của chủ tử trừng lùi về.

Được rồi! Nếu ngọc thạch đã là của Dư cô nương, nàng thích xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế đi, mình đi lo lắng làm gì chứ?Lâm lão không phải loại người cổ hủ cố chấp, ông thấy ngọc thạch bình yên vô sự thì thở phào một hơi, cười nói: “Khi nãy lão phu chỉ đưa ra cách ví von không đúng lắm, là vì quá quý trọng miếng ngọc thạch này, trong lúc nóng lòng mới bật thốt ra.

Nếu tiểu cô nương nghe không vui, lão phu thu lại là được! Nhưng mà, lão phu nên nhắc nhở ngươi một câu, miếng ngọc này có thể nói là cực phẩm trong ngọc Dương Chi, mọi người đã thương lượng giá cả xong chưa?”“Đúng nhỉ.” Dư Tiểu Thảo đưa mắt nhìn Chu Tuấn Dương mặt đơ ở một bên: “Dương Quận vương, viên đá này, huynh định ra giá bao nhiêu?”Chu Tuấn Dương yên lặng nhìn dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng, im lặng một lát, mặt không chút thay đổi dựng một cái ngón trỏ lên, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ.“Một trăm vạn lượng?” Lâm lão hoảng hốt kêu lên, vội vàng nói: “Quận vương suy nghĩ lại, miếng ngọc này có giá trị liên thành, một trăm vạn lượng thật sự là quá thấp!”“Một lượng bạc cũng không thu!” Chu Tuấn Dương trưng khuôn mặt thối, không phải nói sau này của gia là của nàng, của nàng vẫn là của nàng sao? Giữa bọn họ còn nói chuyện tiền bạc thì xa cách quá rồi?“Ặc…” Lời Lâm lão muốn nói tiếp thì bị nghẹn lại trong cổ họng, đưa mắt nhìn thoáng qua tiểu cô nương, nghĩ đến lời đồn trong kinh, lập tức lộ ra vẻ mặt giật mình: “Ngọc thạch loại này làm thành trang sức quá đáng tiếc, nhưng nếu làm thành đồ trang trí có ngụ ý cát tường ‘đoàn tụ sum vầy’ ‘hoa tiền nguyệt hạ’ ‘con cháu đầy đàn’, sau đó xem như sính lễ, có lẽ sẽ đứng đầu triều Đại Minh!!”Sính lễ? Tim Chu Tuấn Dương đập thình thịch.

Qua năm mới, chắc chắn hắn phải đến Dư gia cầu hôn, tiểu nha đầu tốt đẹp nhất trong lòng hắn đáng có được thứ tốt nhất.

Nếu mời Lâm lão xuống núi đích thân chạm trổ miếng ngọc Dương Chi này, để vào trong rương đầu tiên của sính lễ, chắc chắn có thể chấn động cả kinh thành! Cho nên hắn thay đổi ý kiến rồi, chắc chắn ngọc Dương Chi sẽ thuộc về tiểu nha đầu, chỉ là thời cơ tặng đi không giống nhau mà thôi.Chu Tuấn Dương không giả vờ lạnh lùng nữa, ánh mắt tha thiết nhìn Lâm lão, hỏi: “Theo ngài thấy, miếng ngọc thạch này chạm trổ thành hình dáng gì thì tốt hơn?”Lâm lão vẫn luôn tập trung mắt nhìn lên ngọc thạch không hề nghĩ ngợi nói: “Dựa theo hình dạng của miếng ngọc này, chạm trổ thành ‘hoa tiền nguyệt hạ’ chính xác hơn.


Hơn nữa, hoa tiền nguyệt hạ phù hợp với thực tế của Dương Quận vương ngài, đợi lúc già rồi có thể nhìn ngọc nhớ về thời gian tốt đẹp khi còn trẻ, chẳng phải sẽ tuyệt vời lắm sao?”“Được! Cứ dựa theo lời Lâm lão nói đi! Lâm lão, trong thời gian hai tháng, ngài có thể hoàn thành miếng ngọc này không?” Chu Tuấn Dương đã quyết định rồi, nếu làm sính lễ, về mặt thời gian phải nhanh mới được!“Thế nào? Quận vương định hai tháng sau cầu hôn ư?” Lâm lão cúi đầu ngẫm nghĩ, gật đầu mạnh một cái: “Lão phu lấy ra sự liều mạng lúc còn trẻ, cố hết sức hoàn thành cho ngài trong hai tháng! Đảm bảo sẽ không chậm trễ chuyện tốt của ngài!!”Dư Tiểu Thảo ở một bên trực tiếp trợn trắng mắt, khi nãy còn nói ngọc thạch là của nàng, tùy nàng làm thế nào cũng được.

Chỉ một lát sau, người được chọn chạm trổ, đề tài chạm trổ, thời hạn hoàn thành công việc, người nào đó đã tự làm theo ý mình rồi! Làm gì còn nghe hết theo nàng như đã nói chứ?“Ừm hứm!” Tiểu Thảo dùng sức hắng giọng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.Chu Tuấn Dương bừng tỉnh, quay đầu cười xin lỗi nàng: “Nha đầu, miếng ngọc thạch này tạm thời không thể cho nàng mang về được.

Nhưng nàng yên tâm, là của nàng cuối cùng cũng là của nàng, chỉ là lùi lại hai tháng mà thôi.

Đúng rồi, nha đầu, nàng cảm thấy ý cảnh của ‘hoa tiền nguyệt hạ’ thế nào?”Huynh đã quyết định hết rồi, bây giờ tới hỏi bản cô nương còn có ý nghĩa gì nữa? Mình có thể vả mặt hắn trước mọi người, khiến hắn mất mặt à? Dư Tiểu Thảo chép miệng, không có hứng thú nói: “Huynh thấy tốt là được rồi, ý kiến của ta quan trọng sao?”“Quan trọng!! Đương nhiên quan trọng rồi!!! Nếu nàng không thích, ta có thể đổi thành cái khác… nàng cảm thấy ‘con cháu đầy đàn’ thế nào?” Chu Tuấn Dương nhìn ra chút không vui trên mặt nàng, vội vàng biến thành trung khuyển nhị thập tứ hiếu, lấy lòng hỏi.“Cút!” Tặng ngọc ‘con cháu đầy đàn’ cho một tiểu cô nương chưa thành hôn, Dương Quận vương, não của huynh bị co giật rồi hả? Còn cố ý gây chuyện cho bị mắng! Dư Tiểu Thảo hít một hơi, đè nén lời chửi tục trong lòng lại, liếc hắn: “Hoa tiền nguyệt hạ thì cứ hoa tiền nguyệt hạ đi, chỉ cần không phải tình ngay lý gian là được!!”Lâm lão ôm ngọc thạch mấy chục cân, hứng thú dào dạt nhìn hai người trẻ tuổi “liếc mắt đưa tình”, không hề cảm thấy thứ trong tay nặng nề chút nào! Ngọc thạch tốt như vậy, có thêm mười miếng nữa ông cũng không sợ mệt!Nhưng tiểu cô nương Dư gia đúng là như lời đồn, một tiểu nha đầu thú vị.

Nàng và Dương Quận vương trò chuyện qua lại vô cùng tự nhiên.

Cách bọn họ trò chuyện như lời nói chảy ra từ trong tâm hồn vậy, không bị ánh mắt của người đời ràng buộc, đơn thuần không có chút tạp chất!.

612: Chủ Mẫu Tương Lai


Không ngăn cản được hành vi phát bệnh thần kinh của Chu Tuấn Dương, Dư Tiểu Thảo xem thường hắn, nói với Trương chưởng quỹ: “Nếu mua hết những ngọc thạch còn lại này, cần trả cho ngươi bao nhiêu bạc?”

“Ặc…” Trương chưởng quỹ lén nhìn chủ tử của mình, ngọc Dương Chi cao cấp giá trị hơn nghìn vạn cũng tặng rồi, những “món tiền nhỏ” này, chủ tử có có thể quan tâm sao? Tuy cộng mấy thứ này lại cũng lên đến sáu con số... nghĩ thôi đã thấy đau lòng!

“Nhìn gia làm gì? Những cái khác nên thế nào thì thu như thế!” Nói thì nói vậy, nhưng Chu Tuấn Dương vẫn tránh đi ánh mắt của tiểu cô nương, ngầm ra hiệu mơ hồ với Trương chưởng quỹ. Bạc đương nhiên phải thu một chút, nếu không tiểu nha đầu sẽ nhăn mặt chạy lấy người, một miếng ngọc cũng không mang đi. Mà đoán chừng miếng ngọc sính lễ kia của hắn năm sau cũng khó tặng được.

Trương chưởng quỹ nhận được chỉ thị chủ tử ra hiệu, cười nhã nhặn: “Dư cô nương, hai miếng ngọc Dương Chi người cầm trên tay, cái nhỏ hơn là một vạn lượng, cái lớn là một vạn năm nghìn lượng, ngọc trắng ngọc xanh còn lại cộng ra tính cho người năm nghìn lượng, tổng cộng ba vạn lượng, người là chủ tử đích thân dẫn tới, giảm giá thấp nhất cho người theo như trong tiệm, người chỉ cần trả một vạn năm nghìn lượng là được!”

Dư Tiểu Thảo không tranh luận gì nữa, dù sao nếu tên Chu Tuấn Dương kia muốn nàng vào tiệm tiêu phí, nàng ở đây cũng sẽ được giảm giá thấp nhất. Thuận lợi trả bạc xong, nhìn mấy miếng ngọc không được hút mắt kia, nàng cảm thấy hơi đau lòng.

Ai cũng nói vàng có giá ngọc vô giá, nhưng thật sự quá đắt đỏ! Dư Tiểu Thảo thầm cảm thán. Nếu không phải nàng có chỗ mua bán kiếm tiền là “Hoa Tưởng Dung”, có đánh chết nàng cũng không tiêu hơn vạn lượng chỉ vì mua mấy cục đá vỡ!

“Dư cô nương yên tâm, những ngọc thạch này lão nô đảm bảo sẽ chọn sư phụ chạm trổ tốt nhất gia công cho người. Người có yêu cầu đặc biệt gì không?” Trương chưởng quỹ khiêm tốn hỏi. Chủ tử đã nói năm mới sẽ đưa sính lễ, thân phận chủ mẫu tương lai của tiểu cô nương gần như là chắc chắn rồi.

Trương chưởng quỹ vừa nhìn thấy Dư Tiểu Thảo đã bị vẻ tùy ý và hờ hững trên người nàng mê hoặc. Ông ta vốn cho rằng nếu là tiểu cô nương quê mùa bước vào một nơi nguy nga lộng lẫy như Trí Ngọc trai, nhìn thấy kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu, chắc chắn sẽ lo lắng khó chịu, lộ vẻ thấp thỏm. Nhưng tiểu cô nương này không hề như thế, lại thêm khí thế của Phòng phu nhân và hai nha hoàn phía sau nàng, mới khiến ông ta xuất hiện ảo giác, tưởng chủ tử đổi đối tượng theo đuổi rồi. (Nếu Chu Tuấn Dương biết ông ta nghĩ như thế, chắc chắn sẽ muốn cạy đầu ông ta ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì!!”

Nhưng sau đó xưng hô “Dư cô nương” đã phá tan ảo giác của ông ta! Ai không biết Dư gia là nhà giàu mới nổi trong Kinh, tuy xuất thân không cao, chức quan không cao, thân phận hơi khó nói, nhưng trong Kinh cũng không ai dám ngang nhiên đắc tội bọn họ.

Phải biết rằng, sau khi bắt đầu mùa đông, bàn cơm của nhà giàu quyền quý trong Kinh đều nằm trong tay nhà nàng! Cho dù ngươi không ham mê ăn uống, nhưng cũng không đảm bảo thê tử khuê nữ nhà ngươi không thích cái đẹp đúng không?

Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, vì sản phẩm và chất lượng phục vụ của “Hoa Tưởng Dung” vượt trội, rất nhiều phu nhân tiểu thư có vấn đề về làn da sau khi sử dụng sản phẩm đều có được kết quả hài lòng. Một truyền mười, mười truyền trăm, bây giờ phần lớn phu nhân khuê tú trong Kinh thành đều làm thẻ hội viên của “Hoa Tưởng Dung”.

Cho dù tiền vốn không đủ không thể làm được thẻ, cũng đều sử dụng tiền tiết kiệm tích góp rất lâu mua một bộ sản phẩm bảo vệ da phù hợp với làn da của mình. Khí hậu Kinh thành vào mùa đông lạnh khô, sau khi sử dụng sản phẩm của “Hoa Tưởng Dung”, nếu còn đổi cái khác, mặt sẽ khô như đeo một lớp mặt nạ lên vậy, vừa căng chặt vừa khó chịu.

Gần đây “Hoa Tưởng Dung” lại bán ra sản phẩm bảo vệ da dùng cho trẻ em, chiết xuất thiên nhiên không kích ứng da, có thể bảo vệ làn da của trẻ con, mang đến tin vui cho trẻ nhỏ trong Kinh.


Sức mạnh của việc thổi gió bên gối luôn rất lớn. Cho dù là các quan viên rất không phục vì để một nữ tử như Tiểu Thảo làm quan, cũng bị chịu thua trước sự tấn công dịu dàng của sư tử Hà Đông và các áo bông nhỏ trong nhà, cho nên chẳng còn suy nghĩ đối đầu với Dư gia nữa.

Nhưng Trương chưởng quỹ không ngờ cô nương của Dư gia lại khí phái đầy mình, hiểu rõ quy tắc, lại hoàn toàn không có hơi thở thôn quê, thậm chí còn hào phóng khéo léo hơn những khuê tú nào đó trong Kinh nhiều. Khiến ông ta khâm phục chính là một cô bé nho nhỏ như vậy, lại có thể thuần phục chủ tử như đại quái thú của ông ta, khiến Dương Quận vương nổi tiếng lạnh lùng tàn bạo trở nên nghe lời như thế, không phải nàng không cưới, thủ đoạn này còn gì tuyệt vời hơn nữa? Xem ra sau này phải nghĩ cách lấy lòng chủ mẫu, mới có thể ngồi vững trên vị trí này hơn!

Trong lúc ý nghĩ nhanh chóng thay đổi, Trương chưởng quỹ lại có thể suy nghĩ được nhiều chuyện như thế. Còn Dư Tiểu Thảo vẫn đang bàn bạc với Phòng phu nhân nên điêu khắc những ngọc thạch này thành cái gì, chạm trổ như thế nào!

“Miếng ngọc Dương Chi nhỏ này điêu khắc thành ngọc bội một đôi long phụng. Việc vui của Chu Tam thiếu, tặng ngọc bội long phụng cát tường cũng rất thích hợp!” Phòng phu nhân tính toán đền quà cập kê Chu Tam thiếu tặng lần trước, ngọc bội một vạn lượng có lẽ cũng không tính là thất lễ. Dư Tiểu Thảo gật đầu, quyết định tặng thêm cho tân nương một vòng tay ngọc trai màu hồng, như vậy quà kết hôn cũng không tệ rồi!

“Miếng ngọc này có thể làm thành một đôi vòng tay. Thảo Nhi, bình thường mẹ thấy con không đeo nhiều trang sức, cứ làm theo kích thước của cổ tay con đi!” Nữ nhân rất khó có sức chống cự với trang sức ngọc thạch, đương nhiên Phòng phu nhân cũng không ngoại lệ. Nhưng ngọc thạch tinh phẩm có thể gặp không thể cầu, bà ấy làm mẹ, sao có thể giành ngọc tốt với con gái chứ?

Trang sức của nàng không nhiều lắm á? Làm gì có? Phải biết rằng nam nhân trước mặt này vì có được sự yên tâm của nàng mà bỏ ra rất nhiều công sức, luôn tặng đồ cho nàng, đa số trong đó đều là trang sức cho tiểu cô nương đeo. Trong Trân Bảo các chỉ cần có thứ hắn nhìn trúng, hắn đều sẽ tặng cho nàng. Cái gì mà khuyên tai, dây chuyền, vòng tay kim cương này, trang sức làm từ hồng ngọc, cẩm thạch, phỉ thúy, còn có rất nhiều ngọc thạch, san hô,… hộp trang sức nhỏ của nàng đã sắp chứa không nổi rồi.

Sau khi Tiểu Thảo bày tỏ với mẹ nuôi trang sức của mình đã đủ đeo, Phòng phu nhân liếc nàng một cái: “Cho dù đeo không hết, cất giữ sau này làm của hồi môn cũng được!”

Dương Quận vương người ta tặng sính lễ quý giá như vậy, đương nhiên của hồi môn của nhà mình phải hậu hĩnh hơn, bắt đầu tích góp ngọc thô tốt hiếm có từ bây giờ chắc là kịp.

Dư Tiểu Thảo thầm trợn trắng mắt trong lòng: Của hồi môn của nàng cần mấy thứ bề ngoài này sao? “Hoa Tưởng Dung”, tiệm bánh ngọt, phường rượu thuốc,… cái nào không phải con gà mái vàng đẻ ra tiền chứ? Tùy tiện chọn ra một cái cũng có giá trị hơn ngọc Dương Chi cao cấp không thể ăn cũng chẳng thể uống này.

“Mẹ nuôi… nếu không, hai chúng ta mỗi người một cái, làm vòng tay mẹ con! Con thấy tính chất của miếng ngọc này khá ổn, tương lai lúc Lân Lân thành thân, mẹ có thể truyền chiếc vòng tay cho em dâu của con, làm bảo vật gia truyền theo từng thế hệ, cũng xem như tưởng niệm của con cháu với tổ tiên. Mẹ cảm thấy sao?” Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua Phòng Hạo Lân ăn điểm tâm chơi đồ chơi Chu Tuấn Dương mới cho ở bên cạnh, khuyến khích Phòng phu nhân.

Phòng Hạo Lân vừa nghe nhắc tới mình, gật mạnh cái đầu nhỏ nói: “Được! Tỷ tỷ một cái, Tiểu Lân Lân một cái!”

“Cho thê tử của đệ, cũng không phải cho đệ!” Dư Tiểu Thảo lau sạch vụn bánh ngọt trên mặt giúp cậu nhóc, chỉ vào cái đầu nhỏ của nhóc, cười nói.


Phòng Hạo Lân ra vẻ đương nhiên: “Của thê tử chính là của đệ!”

“Sai!” Chu Tuấn Dương lại xuất hiện tìm cảm giác tồn tại: “Phải nói của đệ đều là của vợ đệ! Nam nhân ở bên ngoài ra sức kiếm tiền là vì cái gì? Còn không phải vì vợ con của mình sao? Tiểu Lân Lân, đệ phải nhanh chóng thay đổi quan niệm, tránh sau này không cưới được vợ, đến lúc đó khóc cũng không có nước mắt đâu!”

Trương chưởng quỹ nghe thế, trong lòng càng quyết tâm với suy nghĩ ôm đùi chủ mẫu tương lai không buông. Chủ tử đã nói mọi thứ của ngài ấy đều là của vợ, Trí Ngọc trai này, tính cả nô tài là ông ta cũng không ngoại lệ. Xem ra chẳng mấy chốc ông ta sẽ phải đổi chủ tử rồi!

Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân rối rắm một lát, mới không tình nguyện nói: “Được rồi! Của Lân Lân đều là của thê tử, của thê tử cũng là của đệ, được rồi chứ ạ?”

“Không được! Của đệ đều là của thê tử, của thê tử đệ vẫn là của thê tử đệ!”Chu Tuấn Dương làm theo lời nói của Tiểu Thảo đến cùng, quả nhiên có tiềm năng làm một ông chồng ngoan.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phòng Hạo Lân càng nhăn tợn, cậu nhóc nhìn bánh ngọt ngon miệng trong tay, nghĩ đến tương lai sẽ có một tiểu cô nương giành đồ ăn với nhóc, tâm trạng lập tức không tốt, mếu máo nhìn mẫu thân lại nhìn tỷ tỷ, vô cùng uất ức nói: “Cưới thê tử không vui, sau này Lân Lân sẽ không cưới thê tử!” Lập tức chọc cười mọi người ở trong phòng!

Cuối cùng Tiểu Thảo ra quyết định… làm hai chiếc vòng tay, hai mẹ con mỗi người một chiếc, còn lại sẽ làm trang sức hoặc ngọc bội, làm quà năm mới cho các thành viên trong nhà. Ngay cả Tiểu Lân Lân cũng được chia một cái ngọc bội bình an!

Sau đó, hai mẹ con lại đi dạo một vòng trong tiệm. Tiểu Thảo phát hiện trong tiệm không hề có trang sức ngọc bích nào. Rốt cuộc ngọc bích truyền vào trong nước từ khi nào? Kiếp trước Dư Tiểu Thảo chỉ là một người chưa tốt nghiệp cấp hai, cũng không có nghiên cứu gì với ngọc thạch, đương nhiên cũng không được biết. Nhưng bây giờ xem ra cũng không thịnh hành lắm vào thời kỳ đầu Đại Minh!

Nghĩ đến đây, đôi mắt của nàng chợt sáng lên! Cơ hội buôn bán trong đó đương nhiên không cần nói cũng biết, có lẽ nàng và Chu Tuấn Dương có thể làm người mở đường. Nghĩ như vậy, nàng kéo Chu Tuấn Dương sang một bên, lặng lẽ nói: “Duệ Chi, ta nghĩ đến một cách kiếm tiền cần huynh giúp, huynh có làm không?”

“Làm! Có tiền không kiếm là đồ ngốc!!” Những lời này là Chu Tuấn Dương tình cờ nghe thấy từ trong miệng Tiểu Thảo!

“Không phải huynh có đội ngũ chuyên buôn bán với nước ngoài sao? Tây Nam của Đại Minh chúng ta có một nước nhỏ lạc hậu, trong nước có nhiều núi rừng, bọn họ sản xuất một loại ngọc thô tên là ‘ngọc bích’, có nhiều màu như xanh lá, tím, hồng, xanh dương, vàng, mực,… phẩm chất tốt trong suốt như thủy tinh, bóng bẩy như ngọc Dương Chi, hiệu quả khi đeo vào không khác ngọc Hòa Điền là mấy, có lợi rất lớn với thân thể!” Dư Tiểu Thảo nói tới đây thì tạm dừng một chút, tràn đầy chờ mong nhìn Chu Tuấn Dương.

Trong lòng Chu Tuấn Dương rất tò mò một người không ra ngoài như nàng sao lại biết được chuyện thiên hạ? Chẳng lẽ là cục đá đã tu luyện thành tinh kia nói với nàng? Cũng có lẽ nơi đó là quê hương của đá ngũ sắc? Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong lòng chủ nhân liếc mắt xem thường… tên đàn ông này, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!

“Ý của nàng là... bảo gia tổ chức đội buôn đến nước nhỏ không biết tên đó giao dịch ngọc bích à?” Chu Tuấn Dương thấy tiểu cô nương nói đến chuyện kiếm tiền thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏa sáng, hỏi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK