"Vậy chúng ta thi câu tôm hùm đi! Tôm câu được sẽ làm món tôm hùm hấp tỏi! Ta thích ăn nhiều loại hải sản lắm, nhất là cua biển.
Lúc này cua biển đang lúc mập mạp nhất, đáng tiếc trong bụng có trẻ nhỏ không thể ăn nhiều.”Dư Tiểu Thảo vuốt bụng mình thầm nói với con: Bảo bối, mẹ vì con hy sinh lớn như vậy sau này con phải hiếu thuận với mẹ đó!Từ sau khi biết mình mang thai, nàng lập tức biến thành một người mẹ đầy tình thương.
Món nào không thể ăn, thứ gì không thể đụng nàng đều chấp hành rất nghiêm chỉnh.
Cua biển tính hàn, mùa thu lại còn có nhiều, thế nhưng Tiểu Thảo mang thai, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác ăn cua, ngay cả bánh bao gạch cua cũng không được ăn nhiều, trong nhất thời nàng cảm thấy bản thân thật đáng thương.Nói là câu cá trên biển thật ra chỉ để giết thời gian mà thôi.
Thuyền thì đi nhanh, cá tôm ngốc đến mức nào mới cắn câu chứ? Thế nên đến giờ cơm trưa cả đám rất bất lực vì không thu hoạch được gì.
Tiểu Thảo nhìn bàn cơm trưa không được thêm món, tuy rằng đói nhưng lại không có khẩu vị.
Tiểu Bổ Thiên Thạch thở dài, mặc áo chống nước nhảy xuống biển trong sự ngăn cản của người trên thuyền.“Khụ...!Tiểu Thảo muội muội, đệ đệ kết nghĩa này của muội có biết bơi không? Sẽ ổn chứ? Có cần dừng thuyền chờ nó không?” Triệu Hàm hơi lo lắng hỏi.Từ sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch xuất hiện dưới hình người, Tiểu Thảo tuyên bố với bên ngoài đây là em trai kết nghĩa của nàng.
Nàng còn nói nó là ân nhân cứu mạng nàng, nếu không phải nó xuất hiện kịp thời ngăn cản đám phản nghịch tiền triều thì nàng đã chết trước khi Húc vương đến cứu viện rồi.
Vì thế mà những người bên cạnh nàng đều vô cùng cảm kích và tôn trọng thiếu niên tên “Bánh Trôi” này.
Nhất là Ngô Đồng, chỉ thiếu nước mỗi ngày cúng nó ba nén nhang.Yêu ai yêu cả đường đi, Triệu Hàm quan tâm Tiểu Bổ Thiên Thạch, cũng là do nó là ân nhân cứu mạng nàng.Dư Tiểu Thảo dựa vào thành thuyền chăm chú nhìn mặt biển, nàng không lo lắng mà còn vô cùng phấn khích.
Cũng phải thôi, Tiểu Bổ Thiên Thạch đã xuất trận nhất định sẽ không tay không trở về, nàng sẽ có lộc ăn.
Tôm hùm lớn, cua biển, cá biển...!cứ chờ bị sơ chế rồi biến thành món ăn cho bản cô nương ăn đi!Từ sau khi mang thai Dư Tiểu Thảo cảm thấy mình kén ăn hơn.
Trước đây dù gặp món ăn nàng không thích nàng cũng có thể miễn cưỡng ăn vài miếng.
Hiện giờ không nuốt nổi một miếng.
Nếu ai lấy lý do tốt cho nàng và thai nhi khuyên nàng ăn vài miếng nàng sẽ nổi giận.
Cũng như thế, đồ nàng muốn ăn mà không được ăn là nghỉ luôn không ăn nữa, dù dạ dày phản đối thế nào, đói đến đâu nàng cũng không động đũa.Nàng còn sống chết không nhận mình đã yếu còn kén ăn, lại còn tố cáo với chồng mình, nói bản thân kén ăn là do con, là con kén ăn không phải nàng.
Bé con đáng thương còn chưa ra đời đã cõng tội thay mẹ nó.Tiểu Bổ Thiên Thạch là ai chứ? Nó không để nàng chờ bao lâu đã bắt được một rổ đầy hải sản về.
Ngoài một con tôm hùm to dài hơn một thước ra còn có hải sâm và bào ngư cực phẩm và một vài loại hải sản tươi ngon mà thai phụ có thể ăn.Mấy người Triệu Hàm và Tô Nhiên rất ngạc nhiên vì sao Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều loại hải sản như vậy, hơn nữa còn là hàng cực phẩm.
Nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ đó là do nó bơi giỏi, mà gần đó cũng có nguồn hải sản phong phú.
Dù trong lòng nghi ngờ nhiều đến đâu cũng ngại thân phận em trai kết nghĩa với vương phi của nó, không xoắn suýt làm gì.Tuy rằng đã qua giờ cơm trưa, Dư Tiểu Thảo vẫn rất thỏa mãn với bàn cơm đầy hải sản này: Tôm hùm hấp tỏi, cá thân bẹt hấp, canh hải sâm, bào ngư xào dầu hào, cơm trộn thịt cua, cá chiên giòn...Chu Tuấn Dương đã hỏi rồi, ngoài cua không thể ăn nhiều ra nhưng hải sản khác vẫn có lợi với thai phụ nên hắn để nàng ăn no.Nhưng mà khẩu vị của Dư Tiểu Thảo không phải luôn giữ nguyên.
Sau khi ăn mấy bữa hải sản nàng đột nhiên muốn ăn rau củ.
Trời đông giá rét, thuyền càng đi về phía Bắc nhiệt độ càng thấp, không phải châu phủ nào cũng có rau trong lều lớn.
Thế nên Tiểu Thảo đột nhiên thèm rau khiến mọi người rất đau đầu.
Mùa đông muốn kiếm được rau củ còn khó hơn cả bắt hải sản được không?Cũng may đứa nhỏ trong bụng nàng không kén chọn loại rau (nàng cứ khăng khăng con kén ăn mọi người cũng nhắm mắt cho qua).
Rau chân vịt, hẹ, củ cải, cải thảo, khoai tây trong mùa này chỉ cần nấu đúng kiểu đều ăn ngon.Với tốc độ của chiếc thuyền chiến tiên tiến nhất này, bảy tám ngày là đến bến cảng Đường Cổ, nhưng mà sự thật lại kéo dài tận nửa tháng.
Cũng hết cách, vì đáp ứng nhu cầu ăn uống cầu kỳ của Tiểu Thảo mà mỗi lần đến bến cảng thuyền đều dừng lại bổ sung các loại đồ ăn này nọ, miễn cho nàng đột ngột muốn ăn cái gì mọi người lại luống cuống không đáp ứng được.Đúng lúc mấy người đàn ông này bị nàng hành hạ đủ mệt thì đã đến bến cảng Đường Cổ.
Chu Tuấn Dương, Tô Nhiên, Triệu Hàm thầm thở phào nhẹ nhõm.Có lẽ vì hải quân quá mạnh mẽ nên chiến thuyền không bị hỏng hóc gì, ngoài người nào đó khá biết hành hạ người khác ra đoạn đường này khá là yên ổn.
Thuyền vừa cập bến Lục Tử đã nhận được tin tức, hắn tự dẫn theo mấy thuộc hạ đắc lực đến khuân hành lý giúp bọn họ.Trong đó có Dư Hắc Tử miễn cưỡng coi là anh họ của Tiểu Thảo.
Từ sau khi Trương thị dẫn theo con trai út đến phủ thành, cả nhà con cả bị “Vứt bỏ”, Lý thị vừa ham ăn vừa lười biếng, làm việc cẩu thả gian dối, Dư Đại Sơn ngu ngốc VÔ năng, cả nhà đều dựa vào Dư Hắc Tử sống qua ngày.Trên bến cảng, cũng nhờ có quan hệ với Tiểu Thảo mà Lục ca đối xử với hắn ta không tệ.
Hơn nữa hắn ta có thể chịu được cực khổ, nhanh nhẹn cơ trí, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của Lục ca, thu nhập mỗi tháng cũng không đến nỗi nào.
Hắn ta mua nhà ở gần bến cảng, được người khác giới thiệu cưới một cô vợ bình thường nhưng lại cần cù biết làm việc.Về phần cha mẹ, bọn họ còn chưa già, sức khỏe vẫn tốt, mỗi tháng hắn ta cho hai người năm lượng bạc để sinh hoạt.
Lý thị còn muốn chuyển đến ở chung với con trai và con dâu, muốn nằm giữ tiền bạc con trai kiếm được.
Nhưng Dư Hắc Tử không phải loại ngu hiếu, hắn ta biết rõ mẹ mình là loại người gì, hắn ta cho bà ta hai đường lựa chọn.
Một là bà ta tiếp tục làm loạn, đến khi cắt đứt tình mẹ con thì thôi.
Hai là ngoan ngoãn trở về thôn Đông Sơn, mỗi tháng hắn ta sẽ gửi năm lượng bạc về làm phí sinh hoạt cho hai người.Lý thị chỉ có mỗi đứa con trai này nên vẫn hơi sợ con trai trở mặt không nhận người thân.
Hơn nữa ở thôn Đông Sơn nhiều người làm bạt mạng cũng chưa chắc có thể kiếm được năm lượng bạc một tháng nên bà ta đồng ý.Nhà có vợ hiền được việc, công việc của Dư Hắc Tử ở bến tàu cũng ngày một thuận lợi, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.
Sáng sớm nay Dư Hắc Tử đang giám sát ở cảng thì nghe nói thuyền của Khâm sai đại nhân sắp cập bến, hắn ta lập tức đi tìm Lục ca.Sau khi Dư Hắc Tử nghĩ thông mọi chuyện thì trở nên khá thân với nhà Dư Hải, ngày lễ Tết đều mang quà đến thăm hỏi.
Hắn ta đương nhiên biết con gái út nhà Dư Hải làm quan trong triều, chức quan còn lớn hơn cả Dư Hải.
Hơn nữa nàng gả cho Húc vương làm vương phi, lại còn được phong làm Khâm sai đến Kim Lăng làm việc, Hoàng thượng còn phái thủy quân đến đón nàng, đủ để thấy Hoàng thượng coi trọng nàng đến đâu.Lục ca nhận được tin tức đương nhiên không dám thờ ơ.
Không nói đến việc cả Đường Cổ đều là đất phong của Húc vương, chỉ nói Húc vương phi thôi, xuất thân bình thường năng lực xuất chúng.
Hơn nữa Lục Tử hắn có thể lăn lộn ở bến tàu đến bây giờ, lũng loạn công việc bốc dỡ hàng ở đây không thể không kể đến công lao chỉ điểm vẽ đường của Tiểu Thảo khi xưa.
Nàng vinh quang trở về, Lục ca đương nhiên không dám chậm trễ.
Hơn nữa, nàng là Khâm sai đại nhân, đến tìm cảm giác tồn tại trước nhà mẹ của Húc vương phi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.“Ồ? Lục ca? Hắc Tử ca? Tôn đốc công? Sao lại là mọi người?” Dư Tiểu Thảo được chồng mình và Ngô Đồng đỡ xuống thuyền như lão Phật gia, thấy mấy khuôn mặt quen thuộc lập tức cảm thấy thân quen.Lục Tử vừa nghe cách vương phi gọi mình thì mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, sợ hãi nói: “Đại nhân...!nương nương, tiểu nhân Lục Tử, tham kiến Vương gia, vương phi!”“Dư Hắc Tử, mau thỉnh an Vương gia vương phi..."“Tiểu nhân Tôn Hữu Vi...”Chu Tuấn Dương thấy vợ mình không vui chu miệng thì vội nói với đám người đang quỳ đầy đất: “Được rồi, mau đứng lên đi!”Sau đó lại nhẹ nhàng nói với vợ mình: “Nàng đói chưa? Hay là chúng ta đến Trân Tu lâu ăn tạm một bữa trước, bữa tối thì ăn ở biệt viện?”Mấy năm nay bến tàu Đường Cổ phát triển rất nhanh, phồn hoa hơn cả Đường Cổ, chỉ riêng tửu lâu lớn đã có bốn năm cái.
Nhưng mà xét đến hương vị và vị trí thì Trân Tu lâu vẫn đứng vững vị trí đầu bảng.“Được! Buổi trưa đến Trân Tu lâu ăn gà nướng và vịt quay!” Tuy rằng Trân Tu lâu có mở chi nhánh ở Kim Lăng nhưng dù sau cũng phải nấu phù hợp với khẩu vị của người phương Nam nên hương vị của gà nướng và vịt quay có thay đổi.
Vì thế mà khi ở Kim Lăng, Tiểu Thảo ăn nhiều vịt hầm và vịt quế hoa hơn, gà nướng và vịt quay chỉ ăn một lần, về sau cũng không ăn thêm lần nào nữa.
Một lần ra ngoài hơn nửa năm, nàng thật nhớ hương vị của gà nướng và vịt quay phương Bắc!Dư Tiểu Thảo tiến lên vài bước, nghiêng đầu nói với Lục Tử và Dư Hắc Tử đang đứng nghiêm một bên: “Hai người cùng đi đi, ta muốn nghe chuyên về bến tàu."Bọn họ xuống thuyền rồi đi bộ đến Trân Tu lâu.
Thấy bến tàu đã đổi mới so với trước đâu khiến nàng nhớ đến bến tàu đơn sơ giản dị khi xưa.
Lại nhìn bến tàu sầm uất như một thành phố thu nhỏ, Tiểu Thảo cảm thấy rất xúc động.Trước đây vì bươn chải cuộc sống gia đình nàng dùng cách nấu đồ kho ở kiếp trước kho mấy nguyên liệu nấu ăn rẻ tiền như đầu heo, nội tạng heo bán đồ kho một văn tiền.
Những người làm khuân vác ở bên tàu đều trở thành khách quen của nàng.
Lúc trước gọi anh gọi chú, bây giờ nàng muốn gọi như cũ họ sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cung kính có thừa mà thân thiết không đủ.
Thân phận của nàng thay đổi đồng nghĩa với việc phải mất đi rất nhiều thứ, bao gồm cả cảm giác ấm áp thân thuộc khi xưa.Lục Tử và Dư Hắc Tử nói về sự thay đổi của bến tàu và một vài câu chuyện kỳ lạ lý thú, Dư Tiểu Thảo nghe rất chăm chú.
Không biết từ khi nào bọn họ đã đến Trân Tu lâu.Chưởng quỹ của Trân Tu lâu đã sớm nhận được tin tức, ông ta cung kính đứng trước cửa tửu lâu, thỉnh an Húc vương, Húc vương phi và Tô Đại tổng quản dưới ánh mắt ghen ghét của các chưởng quỹ tửu lâu khác..
Danh Sách Chương: