Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Gã sai vặt thiếp thân mới nhậm chức bên cạnh Chu Tuấn Dương - Hầu Hiểu Lượng vội vàng múc một bát canh cho chủ tử, toét miệng cười nói: “Chủ tử ngài không cần tự làm, nô tài múc giúp ngài!”“Ngươi cũng biết điều đấy… Gia cần ngươi múc canh sao? Cút!” Chu Tuấn Dương bị tên nô tài không có mắt nhìn này chọc giận, hắn muốn uống canh sao? Hắn muốn người múc canh kìa!Cuối cùng Dư Tiểu Thảo không chịu được quay sang nhìn Chu Tuấn Dương đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương, múc cho hắn một bát canh.

Nhìn hắn vui vẻ uống canh, khoa trương tán thưởng mà vừa tức vừa buồn cười, đã hơn hai mươi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy.

Đương nhiên, vẻ trẻ con này hắn chỉ để lộ trước mặt nàng.Dư Tiểu Thảo gạt ra từ trong đống lửa một con “gà bọc lá sen nướng đất sét”, sai Chu Tuấn Dương gõ vỡ lớp bùn bên ngoài, lộ ra lá sen ở bên trong.

Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, nàng xé ra một cái đùi gà to đưa cho Tô Nhiên trước.

Lại xé nốt cái đùi gà còn lại nhét vào miệng tên nào đó đang u oán nhìn nàng, sau đó chính nàng cũng xé hai cái cánh ra ăn.Dư Tiểu Thảo vừa gặm cánh gà vừa nhìn xung quanh, đã gần đến biên ải rồi, cảnh vật xung quanh trở nên trống vắng hẳn, ngoài rừng cây nhỏ cách đó không xa thì phóng mắt đều là bình nguyên rộng lớn.

Nàng ném xương gà vào trong đống lửa, nhận lấy khăn tay Chu Tuấn Dương đưa đến lau tay, đột nhiên buột miệng hỏi: “Nơi này hoang vu hẻo lánh, trong vòng mười mấy dặm chẳng thấy một bóng người, gần đây sẽ không có bầy sói qua lại chứ?”“Không sao, dù có gặp bầy sói chúng ta cũng đông người, bọn chúng sẽ không dám tấn công đâu...!nhưng mà nếu có người cố ý dẫn bọn chúng tới thì lại là chuyện khác!” Chu Tuấn Dương trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía rừng cây, khí thế ác liệt trên người hắn khiến người khác không rét mà run, giống như lưỡi đao sắc bén có thể rời vỏ bất cứ lúc nào.Tô Nhiên thì nhàn nhã dùng khăn tay trắng lau tay, nụ cười càng ấm áp hơn.

Người hiểu y đều biết thói quen của y, y cười càng dịu dàng thân thiện bao nhiêu thì thủ đoạn càng tàn nhẫn ác liệt bấy nhiêu.


Trong lúc mỉm cười lấy mạng người ta, giây trước còn khiến người ta cảm thấy gió xuân ấm áp, giây sau đã khiến người đó rơi vào địa ngục lạnh lẽo tối tăm, đây cũng chính là nét độc đáo trong nụ cười của y.Y và Dương Quận vương, một Diêm La mỉm cười, một sát thần mặt lạnh, hai người phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều ra tay tàn nhẫn không hề lưu tình.Dư Tiểu Thảo phản ứng chậm hơn, nàng cúi đầu uống một ngụm canh, nhìn Chu Tuấn Dương đang phóng khí lạnh ra ngoài và Tô Nhiên đang mỉm cười như gió xuân mười dặm, hình như nhận ra có vấn đề gì đó, hỏi: “Sao thế? Có địch à?”Tô Nhiên mỉm cười trấn an nàng, nói: “Không sao, chỉ là mấy con sói hoang mà thôi.

Nếu ngươi sợ thì vào trong lều tránh trước đi, chờ bọn chúng bị diệt sạch ra ngoài cũng không muộn.”“Đúng là có bầy sói? Coi cái miệng thối của ta này, nói gì gặp đó!” Dư Tiểu Thảo thấy binh lính xung quanh rối rít đề phòng thì nhớ đến lần bầy sói xuống núi trong thôn.

Một hai con sói chẳng có gì đáng sợ nhưng lực sát thương của một đàn sói lại không thể coi thường.Chu Tuấn Dương quay lại nhìn Tiểu Thảo, không yên tâm nói: “Nàng gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch về đi, có chúng nó bảo vệ nàng ta sẽ yên tâm hơn!”Hắn còn chưa nói xong thì hai bóng sói một trắng một đen nhanh như chớp phóng đến bên này.

Trước khi binh lính Hỏa khí doanh kịp phản ứng chúng nó đã vọt qua đỉnh đầu bọn họ, chuẩn xác dừng lại ở bên cạnh Tiểu Thảo, giống như thị vệ trung thành bảo vệ nàng ở giữa.Tô Nhiên chỉ cách Tiểu Thảo khoảng hai bước khẽ vuốt ve Tiểu Bạch đã ngồi xuống còn cao bằng một người nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường của nó.

Tiểu Bạch rất kiêu ngạo, dù là người Dư gia cũng chỉ có Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu lớn lên cùng nó mới có được vinh dự tiếp xúc gần với nó, nếu là những người khác sẽ bị nó dọa phát sợ.

Nhưng mà bản năng của động vật nói cho nó biết, Tô Nhiên này không phải nhân vật tầm thường nên nó chỉ quay đầu nhìn y không kiên nhẫn, nếu là người khác nó đã sớm nhẹ răng xù lông gừ gừ rồi.Gió đêm thổi đến mùi máu tanh nhàn nhạt, từng điểm sáng phía xa xa dần dần đến gần.

Trong ánh trăng mờ tối, Tiểu Thảo tinh mắt phát hiện phía trước bầy sói có mấy bóng người đang tập tễnh chạy.“Ôi! Mau đi cứu người! Thấy có thêm một bóng người ngã nhào xuống bị chôn vùi trong bầy sói, Dư Tiểu Thảo không nhịn được hô to.“Ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô tổng quản, gia qua đó xem thế nào!” Chu Tuấn Dương thấy Tiểu Thảo động lòng trắc ẩn, nếu tiếp tục không làm gì thì chỉ sợ tiểu nha đầu hiền lành này sẽ tự dằn vặt tự trách trong một thời gian dài.Dư Tiểu Thảo thấy trong bụi cây xa xa lóe lên rất nhiều ánh mắt xanh lục thì lo lắng dặn hắn: “Nhất định phải cẩn thận đó…”Chu Tuấn Dương mặc quần áo màu đen, bóng dáng cao lớn nhanh chóng lẩn vào trong màn đêm.

Do được nước linh thạch cải tạo dần dần nên thị lực của Tiểu Thảo cũng tăng lên, nàng thoáng thấy được cảnh tượng phía xa.


Ánh lửa lập lòe phía xa xa, nơi có nhiều ánh sáng nhất che chở cho một người ở giữa, mà bọn họ đang ra sức chạy về phía này.Nhưng vì mệt mỏi không chịu được, lại còn bị thương vô số nên bọn họ không thể chạy thoát khỏi bầy sói bị mùi máu tanh hấp dẫn.

Trong đám người đó lại có hai người tách đoàn, dùng máu thịt của mình ngăn cản tốc độ của bầy sói, dùng mạng đổi lấy cơ hội sống sót cho chủ nhân.

Người được bảo vệ kia vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại hét lên vừa bi thương vừa bất lực.“Đức Nhượng! Hưu Tiệp!” Gia Luật Vinh nhìn thân tín bên người càng ngày càng ít, bọn họ tránh thoát được âm mưu của phản tặc nhưng không ngờ lại bỏ mạng trong miệng sói.“Quân chủ! Chạy mau, đừng để các huynh đệ hy sinh vô ích!” Hai thân vệ của Gia Luật Vinh, một người đỡ một cánh tay của chủ tử, cố nén sự mệt mỏi và đau đớn do vết thương gây ra, chạy bạt mạng về phía phát ra ánh lửa mang lại hy vọng kia.Lúc này ở xung quanh đây ngoài thương đội này ra thực sự không còn ai khác.

Nhìn độ lớn của ánh lửa thì thương đội này hẳn là có không ít người.

Chỉ mong là thương đội này có nhiều hộ vệ, có thể giải quyết những ác ma sau lưng bọn họ….Khi Chu Tuấn Dương phi thân xuống như thần ánh sáng trên trời, bên cạnh Gia Luật Vinh chỉ còn hai thân vệ trung thành, những người khác đều mất mạng trong miệng sói dữ.Đá bay con sói đang xông lên cắn sau lưng Gia Luật Vinh, Chu Tuấn Dương vung tay phóng mấy cái kiếm hoa, giải quyết mấy con sói đang bám theo gần nhất.

Hắn xách Gia Luật Vinh đã bị thương ở đùi lên, chỉ trong chốc lát đã trở về trong doanh trại.

Không có chủ tử kéo chân sau, tốc độ của hai thân vệ kia cũng nhanh hơn nhiều, bọn họ cũng mau chóng chạy về phía ánh lửa.Tiểu Hắc thấy đàn sói đang tiến đến gần thì hưng phấn ngồi không yên, hai chân trước nóng vội mài trên đất.


Đôi mắt màu lam u tối nhìn chằm chằm vào con sói đầu đàn trong bầy sói.

Bắt giặc phải bắt vua trước, trước nay đây đều là nguyên tắc đối phó địch của nó.Bầy sói cũng sớm phát hiện đội ngũ của bọn họ, khoảng cách ngày một gần thì mùi hương thơm ngát phát ra từ “con mồi” càng khiến bầy sói trở nên hưng phấn hơn.

Đàn sói này có khoảng mấy trăm con, bá chủ một phương lâu như vậy, những thương đội đi đến gần vùng này đều kết bạn đi chung với nhau.

Nhưng dù thế thì thỉnh thoảng vẫn gặp nạn, khiến thương đội hàng hủy người mất.

Quan phủ phụ cận cũng không đủ binh lực để tiêu diệt bầy sói nên cũng bó tay chịu trói với việc chúng nó dám hoành hành ngang ngược như vậy.Bầy sói đã từng ăn thịt người nên càng thêm hung tàn, không hề sợ ánh lửa cũng không sợ từng bóng người cao ngất kiên nghị hiện lên cùng ánh lửa đó.

Hầu Hiểu Lượng thấy cả đàn sói vô cùng đông đảo và từng cặp mắt xanh lá cây u ám dày đặc thì không nhìn được run người bật thốt lên: “Chết tiệt! Nhiều thế! Các ngươi hấp dẫn cả đám sói ở quanh đây à?”Gia Luật Vinh căng thẳng nhìn chằm chằm hai thân vệ đang hợp lực chạy chối chết của mình, há miệng, còn chưa kịp nói lời cứu viện thì sau lưng hắn ta truyền đến tiếng sói tru vang dội dọa hắn ta sợ mềm nhũn chân, ngồi phịch xuống đất.Ngay cả Hầu Hiểu Lượng cũng bị tiếng sói tru bất thình lình ngay bên tai dọa giật mình.

Gã ta quay lại nhìn mới phát hiện ra là con chó đen to bên cạnh nữ chủ nhân tương lai đang ngửa mặt lên trời hú dài.“Ngoan nào! Bây giờ chó săn cũng có thể bắt chước tiếng hú của sói, Tiểu Hắc thành tinh rồi à?” Hầu Hiểu Lượng ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng lẩm bẩm.

So với Đổng Đại Lực vẫn rất bình tĩnh, Hầu Hiểu Lượng lại có biểu cảm phong phú hơn nhiều.Sau khi bầy sói ở phía trước nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Hắc thì rối rít dừng lại khiến hai thân vệ kia có cơ hội chạy thoát thân.


Khi hai người lảo đảo té nhào về phía ánh lửa trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi khi sống sót qua kiếp nạn.“Grào...” Một con sói xám khá cường tráng và to lớn đi ra từ trong bầy sói, nó tru lên cảnh cáo với Tiểu Hắc giống như muốn nói: Nơi này là địa bàn của lão tử, kẻ nào không phận sự thì cút sang một bên.Tiểu Hắc sao có thể bỏ qua sự khiêu khích của nó? Nó lập tức vọt ra ngoài, dừng lại cách con sói đó không xa, kiêu ngạo đứng đó, trong đôi mắt xanh lam toát ra vẻ khinh thường.

Tư thế đó giống như quân vương đang nhìn xuống thiên hạ vậy.Một con sói đầu đàn thống lĩnh mấy trăm con sói đương nhiên có bản lĩnh của nó.

Đối mặt với sự khiêu khích một con sói đen thui không biết chui ra từ xó xỉnh nào, sao nó có thể nhịn được? Nó tru lên một tiếng rồi vọt đến tấn công Tiểu Hắc trước.Kết cục đương nhiên có thể đoán được, Tiểu Hắc được nước linh thạch nuôi lớn từ nhỏ, sao có thể thua một con sói hoang.

Sau vài hiệp đấu con sói xám kia đã bị nó cắn đứt cổ, co giật mà chết bên chân Tiểu Hắc.Bầy sói mất con đầu đàn chỉ huy, hơn nữa bình thường các binh sĩ của Hỏa khí doanh đều được huấn luyện nghiêm ngặt, sau màn chiến đấu đầy kịch liệt bọn họ đã tiêu diệt được hơn nửa bầy sói.

Khoảng mười con chó sói đang chạy trốn kia đã không đủ để tạo thành đe dọa.

Sau đó quan phủ nhận được tin tức thì tụ tập những thợ săn ở địa phương lại tiến hành càn quét sạch sẽ, bầy sói hoành hành một phương hoàn toàn bị tiêu diệt.

Thương đội đi qua vùng này cũng không cần đi vòng nữa!Dư Tiểu Thảo đưa ra thuốc trị thương nàng tự chế, để bốn nha hoàn phối hợp với quân y lau vết thương và bôi thuốc cho các binh lính.

Bắp đùi bị đao kiếm đâm thủng của Gia Luật Vinh sau khi đắp thuốc thì được buộc chặt thật dày bằng vải thưa, hai thân vệ vết thương chồng chất cũng được xử lý ổn thỏa!“Cảm ơn ơn cứu mạng của vị tráng sĩ này, Tiêu Vinh sẽ không bao giờ quên!” Sau khi gia tộc Gia Luật trải qua thời nhà Nguyên đa số đều đổi thành họ Hán, nhưng Gia Luật Vinh vẫn dùng họ Tiêu của nước Liêu bọn họ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK