Bởi vì diện tích khách điếm nhỏ nên gian phòng chữ Thiên này không được lớn lắm. Thắp đèn lên, cả gian phòng đều sáng bừng, không còn một chút bóng tối.
Bên cạnh giường gỗ khắc hoa, một cái bóng đang quỳ, đầu gục xuống, không nhúc nhích quỳ dưới đất. Mặc bộ quần áo màu xám nâu tối, cả người thoạt nhìn như một bộ phận của cái bóng bên giường chứ không phải là một người sống.
Ngụy Lăng Vân đi tới ghế bên cạnh bàn ngồi xuống, châm cho mình chén nước trà, ẩm nửa chén mới chậm rì rì hỏi:
– Ngươi bị người nhìn ra thế nào?
– Thuộc hạ không biết. – Cái bóng trầm giọng đáp.
– Y chỉ hỏi một câu, ‘Lần trước ở Khai Phong thành từ biệt, còn phải cám ơn Lăng Vân công tử thịnh tình khoản đãi.’
Khi thuật lại thì giọng đột nhiên trở nên giống y Nghiêm Mạc. Chẳng những âm lượng lớn nhỏ, ngay cả ngữ khí đều như đúc. Ngụy Lăng Vân vừa nghe, bỗng bật cười:
– Khai Phong thành? Y nói Khai Phong thành? Ngươi chắc chắn không đáp được đi.
– Thuộc hạ vô năng. – Cái bóng lại cúi thấp đầu.
– Được rồi, cái này cũng không trách được ngươi.
Ngụy Lăng Vân hào phóng phất phất tay.
– Ai có thể nghĩ y dám lộ thân phận vào lúc đó chứ. Nhưng nói đến cũng quái, nếu thật sự không có hứng thú với võ hiệp, sao y có thể đến thế giới này thuận lợi học hết võ công, có vẻ vũ lực còn không thấp. Lấy Kim Dung thử y thì chẳng phản ứng, chắc không thể nào chỉ đọc Cổ Long hay Lương Vũ Sinh đi? Hay là… Y không phải người hiện đại, vốn đã có võ công trong người rồi? Vậy sao lại tốn công tới Khai Phong và Bảo Tân lâu, còn ở cùng tên lãng tử Thẩm Nhạn kia…
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng mặt bàn, Ngụy Lăng Vân lắc đầu, không nói nhảm nữa. Một lần nữa dời tầm mắt về phía nam nhân quỳ bên chân:
– Thôi được, thành thế này rồi có bổ cứu cũng chẳng ích gì. Dù sao kéo mọi người đến Tô phủ, có thể khởi động màn cuối cùng là được. Tiếp tục phái người theo dõi hai tên kia, tìm cơ hội trừ bỏ được càng tốt. Còn bên Tô phủ, bên tên Tô Tuân đã an bài tốt rồi, gần đây ta muốn tự mình ở bên cạnh nhìn, ngươi đi Tô phủ xem xét đi.
Dặn dò rất đơn giản, dựa theo trước kia, cái bóng hẳn là lập tức lĩnh mệnh đi xuống, nhưng lần này gã lại không nhúc nhích, như trước quỳ tại chỗ. Qua một lúc lâu sau mới nói:
– Chủ nhân, Trích Tinh lâu…
Giọng gã không lớn lắm, nhưng trong mắt Ngụy Lăng Vân thì giống như nhìn thấy vấn đề nghiêm trọng gì đó, nhíu mày, đứng dậy.
– Khai Dương.
Hắn đi tới cạnh cái bóng, dịu dàng nói.
– Ta biết hai năm nay ngươi tốn không ít công sức vào Trích Tinh lâu. Nhưng làm việc có bỏ mới có nhận, Trích Tinh lâu vốn chính là ngụy trang chúng ta đặt ở bên ngoài, có thể tận dụng tác dụng lớn nhất chính là số mệnh của nó. Hơn nữa dù mất Trích Tinh lâu, căn cơ của chúng ta sẽ không dao động, đặc biệt sau khi lấy được Cửu Long hoàn bất luận là bảo tàng hay bí kíp, đều có lợi rất lớn đối với cơ nghiệp của ta, vạn vạn không thể bởi chút việc nhỏ ấy dao động tâm trí.
Giọng hắn vô cùng chân thành tha thiết, không giống thái độ thường ngày đối với cấp dưới, ngược lại thành thật với nhau, như là đôi bằng hữu nói chuyện thẳng thắn. Cái bóng thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu lên:
– Chủ nhân cứu mạng thuộc hạ, mệnh của thuộc hạ chính là chủ nhân ban tặng, núi đao biển lửa, tuyệt không hối tiếc.
Giọng gã không lớn lắm, cũng không quá nhiều tình tự, thế nhưng căng thẳng trong mắt Ngụy Lăng Vân lập tức lơi lỏng đi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
– Ta muốn là người sống, núi đao biển lửa linh tinh, vẫn là bỏ trước đi.
Nói rồi hắn vươn tay vỗ nhè nhẹ bả vai đối phương:
– Nhanh đi chữa trị thương trên người ngươi, uy lực Chấn Thiên Lôi không kém, chớ để bị nhiễm vết thương. Đợi thương lành rồi hãy đi Bắc, Tô phủ bên kia căn cơ không tồi, không cần quá nhanh.
Cái bóng thoáng rụt vai lại, một lần nữa cúi đầu quỳ dưới đất:
– Đa tạ chủ nhân săn sóc, thuộc hạ cáo lui.
Nói xong câu này, gã như một bóng ma mờ nhạt bị rọi nắng, biến mất trong phòng.
Xác định người này là thật ly khai, Ngụy Lăng Vân mới cúi đầu thở ra một hơi, vừa rồi là lần đầu tiên hắn nhìn thấy độ thân mật của tên này ào ào rớt xuống, thật chẳng nghĩ tới, con trung khuyển mặt không chút thay đổi này lại để tâm tới Trích Tinh lâu đến vậy.
May mắn mình dùng chính sách dụ dỗ đem độ thân mật tăng đến đầy bình, vạn nhất tâm phúc này xảy ra vấn đề gì, hắn thật sự là muốn khóc cũng không khóc được.
Năm đó khi xem “Lục Tiểu Phụng”, đọc đoạn Thượng Quan Kim Hồng cùng Kinh Vô Mệnh, chỉ cảm thấy không tăng đầy bình yoooo được, giờ đổi thành hắn, nhận một trung khuyển vì hắn liều chết thật chẳng phải dễ dàng. Nếu không có chuyện gì, vẫn nên giữ ổn độ thân mật mới tốt.
Hoạt động chút vai lưng, hắn không mang cái phong độ thiếu hiệp ra nữa, lắc lư đi tới cạnh bàn rót cho mình một ly trà, ngụm có ngụm không uống vào.
Kỳ thật an bài lần này là ngoài kế hoạch. Hai ngày trước biết được phục binh quanh Ẩn cốc chết sạch hắn mới nhận ra không đúng, vội vàng chạy tới núi Bạch Loan. Nhưng Tấn Dương thành thật sự cách Đại Huyện quá xa xôi, chạy chết mấy con ngựa lúc nửa đêm qua mới đến.
Nhưng đến thì sao?
Thẩm Nhạn hai tên kia hoàn toàn không vào một tòa thành, Thiên Xu và Thiên Cơ chẳng phát hiện được bóng dáng bọn chúng. Ngay cả mấy trạm gác ngầm canh giữ bên cạnh Cam Tam Lang cũng không phát hiện gì khác lạ, mọi thứ bức hắn đến tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Nếu thoải mái thả hai người lên núi Bạch Loan, đứng song song với mình, như vậy mất hết mặt mũi, xui tận mạng – còn ảnh hưởng đến đại kế Tô phủ của mình.
Cho nên hắn cắn răng, cuối cùng bảo cái bóng lên núi diễn một trận Song Hoàng*.
*điều khiển từ xa, nhiếp chính sau rèm.
Vừa có thể cho cái bóng thừa loạn giết hai người, còn có thể sắp xếp ra thời gian chênh lệch, tẩy thoát tội danh trên người, đặt mình thành “Người bị hại” bị người mạo danh thế thân. Dù sao hiện giờ “Bị giả danh” không chỉ mình hắn, người khác thấy cảnh ngộ của Thẩm Nhạn, cũng nên tin hắn bảy phân.
Có tiền đề này, tháo đại kỳ Bạch Loan phong, Thiếu Lâm tự rồi thoải mái dẫn người tới Tô phủ, kế hoạch của mình liền thiên y vô phùng*.
*cờ biểu trưng môn phái.
*kín không kẽ hở.
Giờ tuy không thể giết hai tên phiền toái kia, nhưng mục tiêu lớn vẫn toàn vẹn trở lại, cũng không uổng hắn phí tâm làm lụng vất vả một hồi. Nhưng thái độ Thẩm Nhạn thật sự kỳ quái, chẳng những không có ý vạch trần hắn tại chỗ, còn giúp hắn làm tròn vai “Bị giả danh”.
Bọn họ rõ ràng đều bị Hạc Ông và Liêu Nhân Hùng đuổi giết, đương nhiên phải hoài nghi “Lăng Vân công tử”, nhưng lại không lộ chút ẩn ý trước mặt Tuệ Trần và Thiên Môn.
Còn có huyết án Chúc phủ, không ngờ tiểu tử đó có thể đoán được là hai nhóm người gây ra, nhưng tại sao lại đổ dầu lên, sợ là bọn họ chết cũng chẳng đoán được. Nhưng không biết bí mật Cửu Long hoàn rốt cuộc có bị lộ chưa…
Thật sự là, haizz, đảo loạn nội dung, làm mình cũng có chút bị động. Nói đến cùng vẫn là trách tên tác giả ngu ngốc, học ai không học lại học Cổ Long cự cự chơi trò giải đố, khó trách bị ăn hành, làm hại mình ở đây vắt hết óc giở hết mưu.
Nhưng bọn Thẩm Nhạn đến cùng chỉ là du hiệp đơn thương độc mã, sao bằng mình đầu lĩnh xã hội đen được.
Khóe môi lộ mỉm cười đắc ý, Ngụy Lăng Vân ngáp một cái, buông chén trà đi tới giường.
Đến nơi này hơn bốn năm, hắn không mấy lần ngủ một mình, nhưng chạy hai ngày đường, bên cạnh lại chẳng có hồng nhan tri kỷ gì, đỡ mệt.
À đúng rồi, còn có Trì Phượng Kiều…
Lăng Vân công tử cười lộ sự trào phúng, đối với loại nữ hán tử khẩu vị nặng như Trì cô nương, hắn thật sự là không có hứng thú thử gì, dù là les cũng nên đi tán tiểu mỹ nhân như Diệp Phỉ Phỉ mới đúng.
Mang theo tiếu ý ngả ngớn, hắn lăn một vòng trên giường, hạnh phúc khép lại mắt.
Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc ra khỏi chính đường Bạch Loan phong liền đi thẳng tới khách điếm Cam Tam ngủ lại.
Lần này Cam Tam Lang vẫn đặt một phòng bình thường ở Duyệt Lai khách điếm, ngay lầu hai đầu Đông, rất dễ tìm. Hai người không tốn thời gian nào liền cùng vào phòng.
– Tiền Thiên Thiên đâu?
Vào cửa sau, Thẩm Nhạn trước tiên hỏi.
– Đi với Trì cô nương nói chuyện phiếm rồi.
Cam Tam thoạt nhìn có chút buồn chán, nước trà đã uống cạn mấy bình, vụ án Bạch Loan phong lần này có chút liên quan tới hắn, lại cần phải chờ Thiên Môn lão đạo cho Nguyễn cô nương một cái công lý nên hắn mới kiên nhẫn chờ ở đây.
Thẩm Nhạn liền bật cười:
– Vừa lúc lắm. Lần này giúp Cam Tam huynh tẩy thoát tội danh, nói như thế nào cũng phải mời ta uống một chén mới được.
Cam Tam nhíu nhíu mày, đây không nên là lời Thẩm Nhạn sẽ nói. Tuy đã báo đại thù cho Nguyễn cô nương, thế nhưng giờ chưa mãn ba năm, hắn không có hứng thú uống rượu mua vui với người khác. Thế nhưng Thẩm Nhạn như chẳng để ý cái này, nắm tay áo Cam Tam kéo hắn khỏi ghế.
– Còn thất thần cái gì? Ta biết Tiêu thành có nhà Tần lâu, bên trong Tần đại gia quen biết ta, vừa lúc đi vào đó uống rượu nghỉ ngơi cũng giới thiệu với huynh một chút Nghiêm huynh.
– Tiêu thành những ngoài ba mươi dặm.
Cam Tam mày nhăn càng chặt, như là thấy cái gì quái dị nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn một lát. Tên này tuy thích rượu ngon mỹ nhân, thế nhưng sẽ không vì mê rượu nhỡ chính sự, càng miễn bàn hắn hiện tại bộ dáng chật vật, dù chuyện Bạch Loan phong đã giải quyết, cũng nên nghỉ ngơi trước rồi thay quần áo chứ?
– Chỉ ba mươi dặm mà thôi, dù sao cũng dễ chịu hơn ở khách điếm nhiều.
Không giải thích nữa, Thẩm Nhạn kéo Cam Tam ra ngoài.
Tuy Cam Tam Lang tính cách khá lỗ mãng, lại không có tính kiên nhẫn gì thế nhưng cũng không phải là kẻ vụng về. Nhìn Nghiêm Mạc đứng ở một bên không có phản ứng gì, chân hắn dừng một chút, cuối cùng theo hai người cùng nhau ra cửa.
Đợi đến bóng dáng ba người hoàn toàn biến mất ở cuối đường, trong mật thất dưới lầu, một người dời lỗ tai khỏi ống nghe bằng đồng sai hỏa kế:
– Bọn họ muốn đi Tiêu thành, xem xem có người không, ở bên đó làm chút an bài.
Tiêu thành không có Duyệt Lai khách điếm, trong Tần lâu cũng không dễ xếp tai mắt vào, thật đúng là không phải điểm mù bình thường.
Tiểu nhị ngầm hiểu, vội vàng gật đầu ra ngoài cửa.