Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy hai người vừa nói đều ngồi ngay ngắn trong chính sảnh. Chính là phân tọa hai ghế Thiên Môn đạo nhân Chưởng môn Bạch Loan phong và Môn chủ Kim Đao môn Vương Hổ.
Hai vị là này là thân phận thế nào, lời vừa ra khỏi miệng, cả sân đều yên lặng. Trong mắt Ngụy Lăng Vân chợt hiện sự ngạc nhiên, im hơi lặng tiếng hơi nghiêng người, chắn trước Tô lão gia tử.
Đây không giống như hắn đã dự liệu lắm, chuyện Cửu Long hoàn tiến hành bí ẩn như vậy sao ngay lúc mấu chốt lại nổi sóng?
Ánh mắt hắn im lặng quét qua trong sân, muốn tìm ra hai bóng người kia, một cái cười lạnh đã nổi lên khóe môi.
Ngụy Lăng Vân không mở miệng, Tô lão gia tử thì không thể không nói lời nào, chắp tay hai vị khách quý, ông trầm giọng hỏi:
– Không biết hai vị chưởng môn có gì chỉ bảo?
Vương Hổ chỉ nhìn thoáng qua Tô lão gia tử liền nói với Thiên Môn đạo nhân:
– Không bằng Thiên Môn đạo huynh nói trước, phía đệ còn có chút dài dòng.
Thiên Môn đạo nhân gật đầu vươn người đứng dậy, trong hai mắt nồng đậm buồn rầu:
– Thực không dám giấu diếm, ngày hôm trước khi bần đạo kiểm tra đại điện bị thiêu rụi, phát hiện tổ đình cất chứa bảo vật thiếu vài thứ. Chư vị có thể đều biết rất rõ, tế phái chính là truyền nhân Đông Nhạc phái, bên trong tổ đình cất không ít bảo vật từ tiền triều, chỉ là nhân duyên tế hội, có vài thứ sớm liền tạo sách cất sâu, không hỏi nguyên do. Nhưng mà ngày ấy lúc chúng ta kiểm kê, phát hiện thiếu bảo vật tạo sách, chính là một mảnh Cửu Long Hoàn Bội.
Thiên Môn đạo nhân vừa nói ra, trong viện lập tức ồn ào. Nhưng không phải ai cũng nghe nói Cửu Long hoàn là vật gì, một nữ tử ở bàn trong góc viện liền đứng lên hỏi Thiên Môn đạo nhân:
– Cửu Long hoàn này rốt cuộc là thứ gì, đáng giá Trích Tinh lâu kia đốt đại điện nhà ông ?
Nhìn thấy nữ nhi lại đi ra thêm phiền, vẫn ở trong phòng uống rượu Hoàng Hà long Phòng Thông lập tức mặt già đỏ bừng hét lớn một tiếng:
– Đào Yêu, ngươi ngồi xuống cho ta!
Nhưng mà vấn đề của Phòng Đào Yêu, lại là việc không ít người muốn biết. Đã bị coi nhẹ Ngân Câu Thư sinh khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
– Phòng cô nương hỏi trúng trọng điểm. Cửu Long hoàn à, tương truyền chính là bảo bối tiền triều năm Khải Đế lưu lại, bên trong có bảo khố địa đồ tiền triều, về phần trong bảo khố có cái gì, sợ là không ngoài kỳ trân dị bảo, võ học bí tịch đi?
Giọng điệu tuy làm người khác không thích, thế nhưng tám chữ “Kỳ trân dị bảo, võ học bí tịch” vẫn khiến không ít người mắt sáng lên.
Lần này Tô phủ thọ yến tuy mời khắp chính phái nhân sĩ, thế nhưng vẫn sẽ đưa tới một ít độc hành khách không môn không phái, bất luận là tới kết thiện duyên, hay là muốn xem náo nhiệt, Tô phủ đều không thể từ chối để bọn họ ngoài cửa. Bởi vậy đối với những người này mà nói, đánh hay không đánh Trích Tinh lâu kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ có thể từ trong đó vớt được bao nhiêu lợi ích.
Người như thế tuy rằng không nhiều, lại cũng đủ để giữa sân sinh một ít loạn tượng. Lần này ngay cả Tô lão gia tử đều nhăn lại mày, nhưng mà Thiên Môn đạo nhân lại lạnh lùng đáp:
– Bất luận bên trong Cửu Long hoàn giấu gì, là thật hay giả, bọn tặc tử Trích Tinh lâu đã đốt Đông Nhạc tổ đình, thậm chí, bọn họ còn diệt môn hung án, thảm án Chúc phủ hai năm trước, chỉ sợ cũng là đám tặc tử này gây ra…
Lời này còn làm người nghe kinh sợ hơn câu vừa rồi, trong mắt Tô lão gia tử chợt lóe lên vui mừng, trên măt lại lộ vẻ giận dữ, lạnh giọng hỏi:
– Thiên Môn đạo trưởng lời này quả thật? Đám Ma Môn tặc tử thật sự là gan lớn bằng trời!
Thiên Môn đạo nhân vừa định trả lời, Vương Hổ bên cạnh lại đứng dậy, ôm quyền hướng Thiên Môn đạo nhân:
– Thiên Môn đạo huynh, mảnh Cửu Long Hoàn Bội ở Bạch Loan phong có bị Trích Tinh lâu trộm đi hay không, tiểu đệ không biết được, nhưng về Chúc phủ, gần đây đệ có dò được một ít tin tức.
Chúc phủ và Kim Đao môn có chút quan hệ thông gia, người ở đây không người không hiểu, nhưng không ai nghĩ đến giờ phút này hắn lại đề cập cái này.
Nhưng không cho mọi người thời gian phản ứng, Vương Hổ đã từ trong lòng móc ra mấy tờ giấy ố vàng, đặt ở trước mặt Tuệ Tâm Phương Trượng:
– Mời Đại Sư đọc xem.
Đem trang giấy giao cho Tuệ Tâm Phương Trượng sau, Vương Hổ cũng không dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tô lão gia tử đứng ở trước người.
Kim Đao môn đao pháp mở ra cái hộp lớn, Vương Môn chủ đương nhiên cũng sẽ không ngại ngùng, chỉ thấy ánh mắt hắn như chớp, khóa chặt vào đám người Tô phủ.
– Nói thật ra, ta chưa từng nghĩ còn có thể lấy được vật này. Thế nhưng Khổ Viên Đại Sư chết trước mặt ta, chuyện của đại sư ta không có thể không quản, càng tội Khổ Viên Đại Sư cũng là bởi vì Vương gia ta tang mệnh.
Cái chết của Khổ Viên cùng chuyện Trích Tinh lâu hãm hại Thẩm Nhạn, nay ai cũng biết đến, nguyên nhân vì mỗi người đều rõ ràng việc này, cho nên thái độ Vương Hổ mới càng thêm kỳ lạ. Khổ Viên cùng Kim Đao môn có thể nói không hề một gốc*, ở đâu ra vì hắn tang mệnh?
*ý không chung môn phái hay dây mơ rễ má.
Vương Hổ không có ý thừa nước đục thả câu, ném thẳng đáp án ra:
– Những bức thư này chính là di thư Khổ Viên Đại Sư để lại, đại sư trong lúc vô ý nhận một bảo bối từ Huyết Y môn mới bị người luân phiên đuổi giết, cuối cùng thân tử khách điếm. Việc này cho là Trích Tinh lâu gây nên không giả, bọn họ chính là vì bảo bối tên là Cửu Long Hoàn Bội. Thế nhưng trong hộp gỗ Huyết Y môn lưu lại, còn phát hiện hai vật. Một, chính là một tờ phiêu thư Uy Viễn tiêu cục, bên trong ghi lại mọi việc trước khi xảy ra, danh sách hàng hóa Uy Viễn tiêu cục nhận phiêu, chủ hàng chính là dư nghiệt Huyết Y môn Mạc Vân. Hai, còn lại là một phong thư Mạc Vân lưu lại.
– Cái gì?!
Trong viện, không biết bao nhiêu người kinh hô lên tiếng. Năm đó trận chinh phạt Huyết Y môn trong võ lâm, danh môn chính phái đều xuất động, mới vừa tiêu diệt sạch sẽ đám Ma Môn dư nghiệt, nay bỗng nghe Chúc phủ huyết án có dính líu Huyết Y môn, làm sao không khiến người ta sợ hãi!
Tô lão gia tử thần sắc lại không như những người khác sửng sốt, tương phản, trên mặt ông ngược lại mang ngưng trầm:
– Dám hỏi Vương Chưởng môn, bức thư đó là từ đâu ra, sao huynh cam đoan nó không phải cạm bẫy của đám ma tể tử Trích Tinh lâu sắp đặt ?!
– Thư là người khác đưa đến quý phủ ta, ta cũng không thể xác định nó có phải Trích Tinh lâu giả vờ nghi trận hay không, nhưng Tô lão gia tử huynh còn chưa nghe ta nói hết, vì sao liền phản bác vậy?
Tô lão gia tử nghẹn họng, còn chưa kịp trả lời, Tô Mộc đứng ở bên cạnh ông đã mở miệng:
– Vương môn chủ lời này không biết có ý gì? Môn chủ không chịu nói thư kia từ đâu mà đến, làm sao thủ tín với người. Ai biết môn chủ nói có phải bị người mê hoặc hay không, đến loạn trận đại kế chinh phạt này…
– Mộc nhi ngươi ngậm miệng!
Tô lão gia tử gầm lên một tiếng, ngừng nhi tử khiêu khích, khóe môi ông thoáng run nhè nhẹ, mới nặn ra chút tươi cười.
– Vậy dám hỏi Vương Môn chủ, trong thư nói là gì?
– A Di Đà Phật.
Lúc này Tuệ Tâm Phương Trượng đã xem xong chữ trong thư, đứng dậy.
– Lão nạp cũng cùng Khổ Viên sư đệ có chút giao tình, văn tự trong thư quả thật là Khổ Viên tự tay viết, về phần nội dung là thật hay không…Tô tiên sinh, dám hỏi quý phủ có cừu với Uy Viễn tiêu cục?
Tô lão gia tử không lập tức đáp lại, Tô Mộc thấy thế không khỏi phẫn nộ trong lòng, đây chính là ngày cha hắn sáu mươi đại thọ, nhóm người này đến cùng là tới chúc thọ, hay là đến vây công Tô phủ?
Kìm lòng không đậu tiến lên trước một bước, hắn lớn tiếng đáp:
– Tô phủ ta đương nhiên không cừu không oán với họ Chúc, Tuệ Tâm Phương Trượng đây là ý gì?
Tuệ Tâm lại lắc lắc đầu:
– Nếu không cừu không oán, vì sao Mạc Vân lại nói cả nhà Chúc thị đều tang dưới tay ám vệ Tô phủ?
– Đó đương nhiên là ma môn ngậm máu phun người! Năm đó giảo sát Huyết Y môn, nhà ta ra sức lớn thế nào, bọn họ đương nhiên hận thấu xương! Phương Trượng, ngài…
Tô Mộc tức muốn phun ra huyết, nhưng mà một giọng yếu ớt như tơ vang lên ở cạnh cửa chính sảnh, có một người thầm lẩm bẩm một câu.
– Các người lại…
Giọng nói này rất nhỏ, đặt ở trong tai đại đa số người đều có thể không nhận ra, thế nhưng trong chính sảnh rất nhiều Chưởng môn, Môn chủ ai mà không võ công tinh thâm.
Tức thì mấy luồng ánh mắt liền nhìn hướng người ra tiếng, chỉ thấy một thanh niên sắc mặt trắng bệch, đang đỡ khung cửa nhìn vào trong phòng, hình như mới từ bên ngoài đi tới liền bị lời này dọa rớt hồn.
Ngụy Lăng Vân thầm nghĩ không tốt, người tới nhưng không chính là Tô phủ Đại thiếu gia không được sủng Tô Tuân sao?
Dựa theo kịch bản hẳn là hắn động thân mà ra, vạch trần Tô phủ gièm pha, cũng không phải bây giờ làm cái vai thông cung*. Chân hắn vừa hơi động, định tiến lên ngắt lời đối phương thì một giọng nói khác không coi ai ra gì vang lên:
– Bọn họ thì thế nào? Tô Đại công tử là biết gì chăng?
*thông đồng bịa đặt lời cung.
Người nói giọng thuần hậu, lại như mang theo ý cười, tuy là cách khá xa, thế nhưng vẫn xuyên qua tầng lớp người, như là thấp giọng nói nhỏ ngay tại mỗi bên người.
Trong tiền viện không khỏi nổi một trận rối loạn, ai cũng muốn tìm giọng nói đó đến từ đâu, Tuệ Tâm Phương Trượng lại ngẩng đầu lên, hướng nơi nào đó trên tường viện cười:
– Là Thẩm thí chủ đến?
Trong giang hồ người từng qua lại với Thẩm Nhạn thật không ít, có vài người lúc này bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là giọng lãng tử sao?
– Chính là tại hạ, đáng tiếc hôm nay tới muộn.
Theo tiếng tiếu ngữ này, một bóng người từ trên tường viện nhanh nhẹn rơi xuống, giống như chú chim nhẹ nhàng vô cùng.
Thiên Môn đạo nhân không khỏi nhíu mày. Ngày hôm trước lặng lẽ nói cho ông chuyện Cửu Long hoàn chính là Thẩm Nhạn, nhưng tiểu tử này sao lúc này mới xuất trướng, còn không đi cửa chính. Nhưng mà không để ông lên tiếng, Thẩm Nhạn đã cười mở miệng lặp lại câu vừa rồi:
– Tô Đại công tử, không biết công tử muốn nói gì vậy?
Tô lão gia tử sắc mặt đại biến, vung ống tay áo quát Tô Tuân:
– Nghịch tử! Ở đây không có chỗ cho ngươi chen vào nói!
Nghe thế, Ngụy Lăng Vân trong lòng run lên, thầm nghĩ không xong. Bên kia Tô Tuân nhìn phụ thân đột nhiên giận dữ, yết hầu run lên, lại đột nhiên cười ra tiếng:
– Ta chỉ là không nghĩ tới, phụ thân vì Cửu Long hoàn, lại có thể làm ra chuyện thế này…
Tiếng cười đó chua xót tột cùng, cũng tối nghĩa đến cực điểm, dường như không giống tiếng người bình thường sẽ phát ra, nhưng dù ai cũng có thể nghe ra bi phẫn và nghiêm túc trong giọng người nói chuyện.
Tô Tuân chính là con ruột của Tô lão gia tử, tuy không như Nhị thiếu gia được thương yêu, cũng tuyệt đối là con Tô gia, sao ông ta lại nói ra lời như vậy!
Một câu này có thể nói thạch phá kinh thiên, khiến một nửa người trong viện đều đứng lên, trong tiếng bàn ghế, có tiếng vật phát ra tiếng rất nhỏ, từ một ống trúc, mấy mũi ám khí phá không mà ra xông thẳng tới Tô Tuân đang đứng ngây ngốc.
Âm thanh này rất nhỏ, ngay cả mấy vị cao nhân trong chính sảnh cũng không nhận ra, một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, vung tay áo cuốn ám khí trở về.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, một trung niên hán tử đã che cổ ngã quỵ xuống đất, người bên cạnh ào một tiếng tản ra hơn phân nửa, chỉ còn nam tử tuấn tú mặc hắc y đứng đó, cặp mắt như chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm mấy người quanh mình.
Như là hoàn toàn không lưu ý đến loạn tượng bên kia, Thẩm Nhạn lại cười hỏi:
– Tô công tử, xem ra nay thế cục khó bề phân biệt, công tử không ngại hãy suy nghĩ cho tốt rồi trả lời, chúng tôi tự nhiên sẽ bảo vệ tính mạng công tử.
Nghe được lời Thẩm Nhạn, giữa sân lại có những người động thân, Tuệ Tâm, Tuệ Trần đám người đều rời chỗ ngồi, có chút rõ ràng chắn trước mặt Tô Tuân, có chút thì bứt ra đứng ở một bên, cục diện lập tức thay đổi.
Chỉ ngây ngốc nhìn cục diện hỗn loạn bên mình, đôi mắt Tô Tuân hơi hơi run rẩy tập trung vào thi thể nằm ở trong viện vẫn không nhúc nhích kia, cổ họng hắn phát ra mấy tiếng ngắn ngủi, cuối cùng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười như khóc.
– Phụ thân, lạc đường trở về, không phải là chậm…