Nhưng lần này, nàng không dùng cái thứ hai, mà gọi thẳng hắn “Thẩm Nhạn”.
Có vẻ là không nhận ra thay đổi trong giọng Tần Khanh, Thẩm Nhạn cười cười:
– Sợ có hơn một tháng đi, thời gian tuy không lâu, nhưng thật sự đã trải qua mấy nạn sinh tử, có ơn cứu mạng với ta.
– Ơn cứu mạng?
Tần Khanh thoáng ngồi thẳng người, đôi minh mâu tinh tế quan sát Thẩm Nhạn một hồi, môi anh đào điểm giáng cong lên ý cười nghiền ngẫm.
– Hóa ra có ơn cứu mạng với chàng, liền sẽ rối loạn tâm thần chàng sao.
Câu nói không đầu không đuôi, Thẩm Nhạn không khỏi cười khổ:
– Khanh nhi, nàng nghĩ nhiều rồi.
– Nghĩ gì nhiều chứ?
Tần Khanh cũng cười cười, trong mắt lại không có ý cười gì:
– Vị Nghiêm công tử ấy thật sự là tuấn tú, mặt như quan ngọc, dáng người phong lưu. Đừng nói là mấy hầu gái bưng trà đưa nước phía dưới, ngay cả thiếp cũng phải liếc nhìn hai lần, thật không khỏi tâm sinh quý mến. Chỉ tiếc tính y quá lạnh lùng, không biết là không thích những dong chi tục phấn như chúng thiếp, hay là có sở thích khác, không gần nữ sắc nhỉ?
Câu hỏi này còn hơn cả nói trắng ra, nhưng thứ đặt ở trong lòng khiến nàng không thể không hỏi. Có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của Thẩm Nhạn, Tần Khanh đương nhiên biết rất rõ tính tình của lãng tử này.
Hắn mặc dù nhìn ngả ngớn phóng đãng nhưng nội tâm lại đối xử với mọi người mười phần chân thành, thêm chút bản lĩnh linh hương tích ngọc này, mặc dù lưu luyến trong bụi hoa, cũng không làm ai phiền chán.
Cho dù biết người này chẳng phải là phu quân, Tần Khanh vẫn mang trái tim gửi gắm cho lãng tử. Bởi vì Tần đại gia biết, bây giờ nàng không có địch thủ chân chính, cũng không ai có thể rối loạn trái tim phiêu bạt bất định của Thẩm Nhạn.
Mà nay, nàng đã thấy một kỳ cảnh.
Khi nam tử lạnh lùng áo đen kia đạp ánh trăng từ xa chầm chậm đi tới thì tiếng đàn Thẩm Nhạn rối loạn, chỉ là tranh tranh hai tiếng, loạn đến hắn không thể không đẩy ra cầm án, không gảy được nữa.
Rồi còn thân mật như bình thường, có phần khắc ý vi chi*, đôi tay đặt ở bên eo nàng cũng có chút mất cường độ, khiến nàng thấy hơi đau.
*cố tình làm chuyện này vì mục đích nào đó.
Cái chết người là, đôi mắt vĩnh viễn ẩn tình mang cười, lại không chịu tập trung vào mình, cũng vô ý với chư giai lệ hoàn phì yến sấu trong viện, mà là như có như không nhìn về phía nam tử mặt vẫn như sương lạnh kia.
Nếu Tần Khanh chưa từng thấy lúc Thẩm Nhạn và bằng hữu ở chung, nàng có thể sẽ không sinh nghi, chỉ cho là Thẩm Nhạn trong lòng có chuyện nên hơi mất hồn mất vía mà thôi.
Nhưng nàng đã từng gặp Lý Đại, Cam Tam, từng thấy cảnh Thẩm Nhạn cùng mấy bằng hữu tận tình hoan ca. Cái gì là tiêu sái khí phách, cái gì là xấu hổ lúng túng, cái gì lại là tâm ý tương thông, tinh thần tương ứng, nàng là hành gia trong phong nguyệt này, hiển nhiên biết rõ ràng.
Trước khi chưa thấy Nghiêm Mạc, Tần Khanh chỉ cho là Thẩm Nhạn nhớ mình, lại thật sự có chuyện nên mới đến Tần lâu. Nhưng thấy nam tử tuấn tú được gọi là “Nghiêm huynh”, nàng đột nhiên không thấy vậy nữa.
Tuy là cổ quái đến khó mà tin nổi, nhưng vị lãng tử này, thật sự chân chính rối loạn tâm thần – chỉ vì một nam nhân.
Thấy cảnh thế, làm sao không khiến Tần Khanh hỏi câu vừa rồi cho được!
Đối mặt với chất vấn của Tần Khanh, trên mặt Thẩm Nhạn khó được hiện chút cổ quái, dường như lúng túng, dường như bất đắc dĩ:
– Nghiêm huynh tính cách lãnh đạm, một lòng đều đặt vào tập võ, dù không có hứng thú gì với nữ sắc, cũng tuyệt không có hưng trí thích cái khác.
Lời này ngược lại có vài phần chắc chắn. Tần Khanh không khỏi hơi ngạc nhiên, quan sát trên dưới hắn hai lần, đột nhiên mỉm cười:
– Vị Nghiêm huynh kia của chàng thích cái gì, thiếp thật sự không có hứng thú hỏi, nhưng lãng tử chàng thích cái gì, thiếp lại thật hiếu kỳ đấy…
Theo lời nói hơi mang trêu đùa này, Tần Khanh vươn tay rút ngọc thoa cắm giữa làn tóc, mái tóc đen rối xõa tung bờ vai, rơi xuống làn váy nguyệt bạch sắc của nàng. Theo động tác này, thị nữ hầu hạ xung quanh lặng lẽ thối lui ra sau một chút, ánh nến sáng trưng trên Bạc Tuyết trai đong đưa, mờ hơn phân nửa.
Ánh trăng trên trời tuy mờ, trong Tần lâu lại đèn đuốc lấp lánh chói mắt khắp nơi, vô tận hoan ca. Nếu bị huyên náo này chiếu, dường như ngay cả mấy bóng ma cũng không chỗ che thân, có thể ở nơi như vậy tìm được chỗ ẩn nấp, cũng là một loại năng lực.
Ánh mắt khóa chặt vào bóng người kia, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng giẫm tường viện, bay lên một mái hiên khác.
Trước, bị người mời đi Bạc Tuyết trai Nghiêm Mạc chỉ nghĩ Thẩm Nhạn tìm y thương lượng cách đối phó Trích Tinh lâu. Nhưng chân đi tới đó lại thấy được một màn nùng tình mật ý.
Bên cạnh Thẩm Nhạn có người. Còn là một phong trần nữ tử dung sắc đều giai, lại ẩn tình mạch mạch. Nhìn thấy hai người tư thái ăn ý, tâm tình y bỗng nhiên không tốt lắm.
Nếu thật sự chỉ là hỏi, sao cần bày ra cảnh như vậy, làm ra tư thái như vậy. Khi uống vào chén rượu Tùng Dao, y nhìn thấy trong con ngươi thông thấu của Thẩm Nhạn, một chút gì đó hận không thể cách y xa ngàn dặm.
Nghiêm Mạc không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhận thấy sự né tránh sau thân mật ấy. Y cũng biết Thẩm Nhạn có biệt hiệu “Lãng tử”, chắc chắn quanh năm lưu luyến bụi hoa, không dính một phiến lá.
Nhưng biết thì biết, thật sự nhìn thấy, trong lòng y không hiểu sao vẫn dấy một ngọn lửa giận, như là thứ thuộc về mình bị kẻ khác ham muốn nhòm ngó vậy.
Ý nghĩ buồn cười biết bao, y là cứu mạng Thẩm Nhạn, thậm chí song tu cùng ngủ với hắn, thế nhưng hai người trừ tình nghĩa bằng hữu, sợ là không có thứ gì hơn nữa.
Trong lòng rõ ràng, nhưng lại nhịn không được thấy không vui, Nghiêm Mạc liền không cẩn thận chăm chú như hai người kia, trừ đoạn tiền triều dật văn, y đặt chú ý vào cảnh giới trong viện nhiều hơn. Chỉ vừa xem đã thấy chút khác thường.
Có lẽ bởi vì thân phận Tần Khanh rất đặc biệt, người hầu hạ chung quanh Bạc Tuyết trai cũng không ít, hai tổ nhạc không ngừng nghỉ thổi gảy nhạc khí, còn có nha hoàn tiểu tư treo đèn, nâng hương, bưng rượu, cầm quạt, rải rác chừng hơn mười người.
Mỗi khi qua một thời gian, sẽ có người từ ngoài viện lặng yên đi tới đổi chút quả rau trà bánh tươi mới, im lặng đợi chủ nhân tùy thời lấy dùng.
Cảnh tượng cùng cực xa xỉ như thế, Nghiêm Mạc không phải chưa từng thấy, thế nhưng làm đến yên tĩnh vô thanh, đâu vào đấy như thế, cho dù là đại phú nhân gia sợ là chẳng nhiều.
Càng đáng khen là, những tôi tớ đó không có võ công gì trong người, đơn thuần là huấn luyện mà ra, giáo dưỡng mà thành.
Cho nên ở trong đám người, đột nhiên xuất hiện một tiểu tư mang khinh công, cố ý ra vẻ tương tự người bên ngoài, hiển nhiên liền bắt mắt ngay.
Đoạn dật văn tiền triều cũng thú vị, càng thú vị hơn là sau khi Tần Khanh và Thẩm Nhạn nói xong là động tác của tiểu tư đó. Hoàn toàn là không có ý dây dưa lỡ việc, gã xem xét chuẩn một cơ hội thay ca, bưng lên chậu đá đã đổi liền lén lút chạy ra ngoài.
Lẻn vào Tần lâu, xem xét động tĩnh bọn họ, hỏi thăm tin tức, trừ Trích Tinh lâu sợ chẳng còn ai khác.
Nghiêm Mạc đâu chịu bỏ qua con cá ham ăn này, liền theo sát gã ta.
Tiểu tư này xem ra không định lập tức rời khỏi Tần lâu, ngược lại rẽ rẽ ngoặt ngoặt, rồi dừng lại ở một góc tường. Trông trái trông phải hồi lâu, sau khi xác định không ai truy tung, gã khom người gạt bụi cây che góc tường đào ra một cái hộp, lấy ra các lạp hoàn* trên người, chuẩn bị bỏ tin tức tìm hiểu được vào trong.
*dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa còn sử dụng những lọ này để giấu mật thư.
Nếu đã dò thấy hành tung của đối phương, Nghiêm Mạc nào còn trì hoãn, phi thân nhảy xuống. Lần này nhẹ như lông rơi, một chút âm thanh cũng không phát ra, vài bước đi đến sau lưng gã ta, y vươn tay điểm một cái thả người xuống mặt đất.
Điểm người ngã rồi, lại cẩn thận mò tặc nhân một lần, lấy ra độc vật gã giấu trong ngực rồi chùi một hồi mặt đối phương. Lau đi ngụy trang trên mặt gã ta, Nghiêm Mạc mới xách áo đối phương lên trở về hướng cũ.
Xem ra Thẩm Nhạn lần này đoán không tệ, nơi này quả thật không có người Trích Tinh lâu xếp vào, nay gấp gáp đuổi theo chỉ sợ là mật thám phái ra từ Đại Huyện mới có thể dùng thân pháp ngụy trang vụng về này, đợi chốc nữa hảo hảo thẩm vấn kẻ này, hẳn có thể tìm hiểu được vài thứ.
Trong lòng nghĩ thế, bước chân Nghiêm Mạc lại không chút dừng lại, giây lát đã lần nữa về tới trước Bạc Tuyết trai. Nhưng chỉ vừa nhìn đài các trước mặt, mâu quang y bỗng trầm xuống. Mới một lát, đình viện này đã tắt hơn phân nửa ánh nến, chỉ có vài ngọn đèn nhỏ mờ mờ ảo ảo, tô điểm ở góc phòng.
Xuyên qua ngọn đèn lờ mờ, hai bóng người mơ hồ chiếu lên cửa sổ giấy, dán chặt vào nhau giống như Uyên Ương giao cảnh, thân mật kiều diễm vô cùng.
Nghiêm Mạc không khỏi hừ lạnh một tiếng, xách thám tử trong tay ném thẳng vào.
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng lớn, gã đã đập vỡ song cửa, bay thẳng vào trong phòng. Như là bị nam nhân từ trên trời giáng xuống này hoảng sợ, trong thính các truyền đến mấy tiếng hét chói tai ngắn ngủi, Nghiêm Mạc không ngừng bước xông vào trong các.
Trong phòng lúc này đã là một đống hỗn loạn, thám tử nằm dưới đất, không khéo đụng đổ án kỷ đặt rượu, rượu kim hoàng sắc chảy đầy thềm, mấy trái cây lăn tứ tung, có một trái vừa khéo dừng ngay hai người đang dán vào nhau.
Chỉ thấy vị giai nhân tóc mây tán loạn, vai nửa trần, trên mặt mang theo chút ngạc nhiên, nam tử bên cạnh nàng ta thì phanh nửa vạt áo, trong mắt cũng chợt lóe chút sửng sốt, chút xấu hổ.
Nhìn thấy tư thái ái muội của hai người này, là nam nhân đều biết bọn họ vừa rồi làm những gì, sắc mặt Nghiêm Mạc càng đen, trong giọng nói không mang chút độ ấm:
– Quấy rầy chuyện tốt của hai vị, thỉnh Tần đại gia xem, kẻ này là tôi tớ trong viện ngươi hay không.
Như là vừa mới lấy lại hồn, Tần Khanh hít vào một hơi thật sâu, một tay kéo lên quần áo tán loạn đầu vai, tao nhã đứng dậy. Vòng quanh nam nhân hôn mê kia một vòng nàng mới lắc lắc đầu:
– Quần áo là đúng, nhưng người thì không phải. Dám hỏi Nghiêm công tử là từ đâu tìm được người này?
– Trong đám tiểu tư bưng trà đưa nước.
Tần Khanh cũng không để ý Nghiêm Mạc lãnh đạm, ngược lại khẽ hừ, vươn ngọc thủ vỗ hai cái, từ trong đám người lập tức xuất hiện hai vị nữ tử mặc la quần nâu, nàng thản nhiên chỉ mọi người trong đình viện, bảo hai người kia:
– Trông giữ hết trước, đợi lát nữa tra xét.
Hai vị tỳ nữ nọ không chút do dự, cúi đầu lĩnh mệnh.
Nghiêm Mạc không nhìn những người này, ngược lại nhìn thẳng nam nhân vừa ngồi dậy.
– Thẩm huynh, huynh có cao kiến gì chăng?