Mỗi khi đến mùa đèn hoa, mười dặm lung linh đầy sắc màu, ngay cả sao trăng trên trời cũng phải nấp đi, cả vườn hồng tụ vẫy gọi, đình thâm xuân sắc nồng, phong lưu khí phách, kiều diễm chẳng thể nào kể.
Chốn phấn hồng như thế, lại từ đâu ra cô đơn tịch liêu?
Từ tịch hà vừa nhuộm đến trăng lên nhành liễu, không biết qua bao lâu, trên lầu Yên Vũ mới vang lên tiếng người, chủ nhân yến ẩm một đêm trở về, đẩy ra cửa gỗ khuê các khắc hoa.
– Các muội đi xuống trước đi, tiệc chưa tàn thì đừng đến ồn ta…
Nay vừa mới đầu canh Dần, trời còn chưa tỏ sáng liền muốn ngủ một giấc đến chiều, nếu đặt ở nhà bình thường không biết gây kinh ngạc thế nào. Nhưng những thị nữ này hiển nhiên đã quen với tác phong của chủ nhân, sau vài tiếng vấn an nhẹ nhàng, mọi người đều rời khỏi phòng.
Ánh nến còn đang cháy, không biết từ đâu truyền đến mùi thơm thoang thoảng, giai nhân nọ nhẹ nhàng bước sen, biếng nhác ngồi trước gương trang điểm. Lần cổ tay trắng bóc, tháo xuống trâm cài giữa tóc mây. Không có trâm, mái tóc thả xuống ở váy đỏ mầu trái lựu, một chiếc lược bí ngà tinh xảo theo đuôi tóc trượt xuống bị tay ngọc thon thon tiếp vào tay.
Ánh trăng ấm áp, thoảng hương mai thơm, tình này cảnh này đẹp chừng như tranh, lại bị tên không biết phong nhã hỏng không khí. Chỉ nghe bên cửa sổ truyền đến tiếng ho nhẹ, có người kéo tới ghế dựa, thoải mái ngồi bên cạnh bàn, cười mở miệng:
– Phỉ Phỉ, một đêm của ngươi, không khỏi quá lâu đi.
Trong khuê các vốn nên không người bỗng có giọng nam tử, phần lớn nữ tử sợ phải thét chói tai. Nhưng hoa khôi Thúy Yên lâu không phải khuê tú tầm thường, chậm rãi thả lược ngà trong tay, Diệp Phỉ Phỉ mới xoay người hừ nhẹ một tiếng với người nói chuyện:
– Cũng chỉ có lãng tử ngươi, mới có thể vào lúc này tự tiện xông vào hương khuê người khác. Chuyện ở Bạch Loan phong đã xử lý ổn thỏa chưa?
Thẩm Nhạn mỉm cười:
– Cam Tam đã không sao, đại cừu Nguyễn cô nương được báo, cũng có thể nhắm mắt.
Mày liễu thanh mảnh của Diệp Phỉ Phỉ hơi thoáng nhướng:
– Người chết đều đã chết, còn nói cái gì nhắm mắt, cũng chỉ có các ngươi mới lừa mình dối người… Đúng rồi, Kiều Kiều nhà ta đâu, không phải còn ở cùng với ngụy quân tử kia chứ?
– Từ khi xuống Nghênh Tiên đài, Phượng Kiều cô nương liền bị Tiền Thiên Thiên kéo đi rồi. Hiện tại Lăng Vân công tử phải chuẩn bị võ lâm đại hội của hắn, hẳn là không rảnh trêu chọc Phượng Kiều cô nương.
Nghe thế, sắc mặt Diệp Phỉ Phỉ dường như dịu chút, lộ ra ý cười nghiền ngẫm:
– Vậy không phải xong rồi sao? Nếu cứu Cam Tam thì ô danh lộn xộn trên đầu ngươi đã rửa sạch sẽ, không đi tới góp náo nhiệt kia, sao lại chạy tới chỗ ta? Chẳng lẽ là thèm rượu?
Thẩm Nhạn không bị dẫn đi đề tài, hai mắt nhẹ nhàng nhìn chăm chú mỹ nhân trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
– Phỉ Phỉ, ngươi gặp phiền phức ?
– Phiền phức ? Phiền phức gì? Có ngươi và tiểu tử Cam Tam đã đủ làm ta đau đầu.
Diệp Phỉ Phỉ cười như trước, như là không nghe hiểu.
Nụ cười khóe môi Thẩm Nhạn lại nhạt chút:
– Trước kia vì để ngươi không bị sao chổi là ta liên lụy, chúng ta còn đặc biệt diễn một màn. Chỉ là khi đó ta nghĩ ngươi là vì ta, giờ nghĩ đến, sợ là vì bản thân…
Lời nói này có chút mơ hồ, nụ cười trên mặt Diệp Phỉ Phỉ lại chậm rãi tắt đi. Nhìn sắc mặt nữ tử trước mặt, Thẩm Nhạn đáy lòng thở dài, chính bởi vì nghĩ rõ ràng điểm ấy, hắn mới nghĩa vô phản cố đến Thúy Yên các này.
Lúc trước Cam Tam bị người hãm hại, Khổ Viên thân tử, hắn có một dạo phân rõ giới hạn với Diệp Phỉ Phỉ, thậm chí khiến giang hồ truyền ra tin tức hai người không hợp.
Khi đó chỉ là để Phỉ Phỉ không đến mức bị liên lụy, nhưng nay nghĩ đến, nàng đồng ý không khỏi quá nhanh.
Đặt là Thẩm Nhạn, nếu là bằng hữu gặp nạn, muốn mỗi người một ngả với hắn, hắn phỏng chừng sẽ không đồng ý, không giúp đỡ một tay thì thôi, lại nào có đạo lý bứt ra trước?
Phỉ Phỉ tuy là nữ tử, thế nhưng giao tình với hắn chỉ sợ còn thâm hậu hơn đại đa số nam nhân.
Lúc ấy đáp ứng nhanh như vậy, lại bày ra thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với Bạch Loan phong, chỉ sợ không phải lo lắng bị hắn liên lụy, mà là bởi vì bên nàng, đã xảy ra chút vấn đề.
Diệp Phỉ Phỉ không như hắn và Cam Tam, nàng là hoa khôi Thúy Yên các, từ nhỏ sống ở đây, không ai có thể rõ hơn Thẩm Nhạn tầm quan trọng của Thúy Yên các đối với nàng.
Nếu có người dùng tòa phấn hồng này uy hiếp Phỉ Phỉ, nàng sợ là chạy không thoát. Cho nên phân rõ giới hạn với mình, có lẽ hoàn toàn không phải vì tị họa, mà bởi vì bên nàng vốn không an toàn, muốn đuổi mình xa chút mà thôi.
Mà hôm nay, càng xác minh suy đoán này.
Phát hiện mình đến đây, Phỉ Phỉ liền đem người bên cạnh ra ngoài, còn ngậm miệng không đề cập tới tiếng đồn giang hồ, một lòng thầm nghĩ đuổi hắn ra cửa. Nếu nói trong đó không chút mờ ám, cho dù là hắn cũng không tin.
Có người giám thị? Hay là tai vách mạch rừng, ngay cả nói cũng không được…
Ánh nến bên tai phát ra tiếng vang tí tách nhỏ, trong phòng mùi thơm ngào ngạt càng nồng. Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên nở nụ cười, không hề làm ra tư thái yểu điệu. Khom lưng từ dưới đài trang điểm lấy ra vò rượu.
– Ngươi có còn nhớ, năm đó các ngươi ba người cùng một chỗ cứ luôn chạy tới chỗ ta uống rượu.
Hình dáng vò rượu này Thẩm Nhạn rất quen thuộc, chính là Lục Nùng.
Lục Nùng Thúy Yên các, tứ cốc làm nguyên liệu, phối với Đảng Sâm, Đinh Hương, mật ong hơn mười vị dược liệu, ba mươi năm ủ mới được một vò, chính là tuyệt đỉnh trân tu, cho dù là hoa khôi như Diệp Phỉ Phỉ cũng không phải ngày ngày đều có thể uống.
Khóe miệng mỉm cười, Thẩm Nhạn đáp:
– Đương nhiên nhớ rõ, tiểu tử Cam Tam kia chẳng những uống say bí tỉ, nói không chừng còn muốn trộm hai vò.
Diệp Phỉ Phỉ cũng cười, nâng vò rượu rầm một tiếng đập lên bàn:
– Hắn làm sao biết uống rượu, rõ ràng là phá hư đồ. May mắn hôm nay không đến cùng ngươi, gạt rượu ngon của ta.
Thẩm Nhạn co đồng tử lại, chưa trả lời thì Diệp Phỉ Phỉ đã nâng ngọc thủ nhẹ nhàng vỗ ra nê phong miệng vò, hương rượu thơm nồng từ đó tràn ra, cùng mùi thơm cả phòng hòa vào nhau.
Nâng vò rượu đẩy tới trước mặt Thẩm Nhạn, Diệp Phỉ Phỉ ngồi đối diện hắn, trong mắt mang theo ý cười nói không rõ.
– Ngươi cũng quá thích gây chuyện, luôn quản không được phiền phức sau mông.
Dù là thôn phụ, sợ cũng không nói được thô tục như thế, nhưng Diệp Phỉ Phỉ lại nói rất thản nhiên.
– Nếu cảm giác chỗ ta có quỷ, sao còn cố tình đích thân đăng môn vậy?
Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta – hảo hữu. Lời này Thẩm Nhạn không nói ra, chỉ cười:
– Không đến, thì sao có rượu được?
Diệp Phỉ Phỉ lại lắc đầu, mái tóc đen xõa bờ vai, giống như một con thác đen sâu không thấy đáy:
– Không phải rượu gì cũng đều dễ uống.
Trong lời này, đã không còn ý cười. Thẩm Nhạn cười, thò tay muốn cầm vò rượu, nhưng mới vươn đến một nửa, đầu ngón tay đột ngột cứng đờ, vịn lại miệng vò.
Hắn cứng lại, bởi vì nội lực toàn thân đột nhiên không còn, như là bị dược vật chế trụ, nhưng nơi này là phòng ngủ Phỉ Phỉ, hắn không ngửi ra bất cứ mùi độc vật, sao có thể đột ngột liền trúng chiêu người khác?
Nhìn thần thái Thẩm Nhạn, Diệp Phỉ Phỉ thở dài:
– Thẩm Nhạn, ngươi thật sự không ngốc, nhưng rất dễ bị cùng một chiêu lừa gạt. Đối với Lý đại, đối với Cam Tam cũng thế, đối với ta cũng vậy… Nếu người không đến, vò rượu này, sợ là vĩnh viễn sẽ không khải phong*.
*bóc miếng vải đậy miệng rượu.
Chỉ có độc vật mới làm mất nội lực. Thẩm Nhạn trúng độc, độc lại đến từ tay Diệp Phỉ Phỉ. Thẩm Nhạn cong môi cười khổ:
– Ta nói hương trong phòng ngươi, sao đột nhiên trở nên nồng như thế.
Hương cháy trong nến, trong hương mang độc, nhưng mà một độc không dẫn, cần một loại độc khác thúc đẩy.
Một độc khác, là đến từ vò rượu trong tay Thẩm Nhạn. An bài như vậy, Diệp Phỉ Phỉ đã biết, nàng vẫn cầm ra vò rượu, đẩy vò Lục Nùng đến trước mặt Thẩm Nhạn.
Nghe Thẩm Nhạn nói, Diệp Phỉ Phỉ cười nhẹ:
– Xin lỗi, ta là bằng hữu của ngươi, nhưng trước đó, ta cũng là hành thủ hoa khôi Thúy Yên các.
Thúy Yên các, là lời đáp của nàng. Thẩm Nhạn thở dài, chậm rãi thu hồi tay đặt trên vò, nay trên tay hắn chẳng những không có nội lực, còn có chút tê tê, dọc theo đầu ngón tay lan ra, khiến nửa người không tri giác.
Độc tính này, mạnh hơn hắn nghĩ nhiều. Nhưng mà trên mặt Thẩm Nhạn vẫn không có vẻ sợ hãi gì, chỉ là nhẹ nhàng hít một hơi. Như là thả lỏng, như là giải thoát.
Không thể nói gì nhiều nữa, hắn ngả ra sau, ngã vào thảm lông mềm mại dưới chân.
Diệp Phỉ Phỉ vẫn không đứng dậy, chỉ là lạnh lùng nhìn thân thể mất đi tri giác ấy, nụ cười mê người trên mặt chẳng còn nữa.
– Nếu ngươi không đến…
Nàng chưa nói xong, cửa gỗ khắc hoa trước khuê các đột nhiên bị người đẩy ra, một giọng nói tiếp:
– Nếu hắn ta không đến, Diệp đại gia sẽ phải phát sầu đấy.