Ban ngày thì phồn hoa nhộn nhịp vô cùng, vào đêm rồi vẫn có không ít tần lâu sở quán đèn đuốc sáng trưng, những tay ăn chơi thâu đêm suốt sáng hoan ẩm mua vui cũng không phải số ít.
Nhưng dù náo nhiệt đến thế nào, theo màn đêm bắt đầu đen dần, tòa đại thành này vẫn dần dần bị sự yên lặng bao trùm. Chẳng biết từ lúc nào những đám mây hiện trên bầu trời đêm che đi trăng sao vốn đã ảm đạm.
Đinh Bân nhìn sắc trời, nói với nam tử trẻ tuổi bên cạnh:
– Cam thiếu hiệp, giờ đã sắp canh tư, ta có phải nên động thân rồi không?
Cam Tam lại đưa mắt nhìn ngoài cửa, hơi lắc đầu:
– Cổ sẽ không lỡ hẹn, đợi một chút là đến.
Đinh Bân không khỏi nhíu mày, bọn họ đã bố trí tốt người, người nhiều hay ít thì có gì khác nhau chứ?
Canh tư là thời gian bọn họ hẹn nhau cùng hành động, giờ là lúc mọi người đang ngủ say, tinh lực yếu nhất. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng sẽ có chút phiền phức.
Gã cũng không nhăn mày lâu lắm, chỉ qua đại khái thời gian uống chung trà, mắt Đinh Bân đột nhiên sáng ngời nhìn về phía trước:
– Đến rồi!
Quả thật có người đến đây.
Chỉ thấy trong bóng đêm lờ mờ, đốt một ánh huỳnh quang, cô đăng chập chờn, lúc mờ lúc tỏ, một người nữ tử choàng hắc sa đạp bóng đêm chầm chậm mà đến.
Tuy không thấy rõ dung nhan người nọ, thế nhưng dáng người của nàng thướt tha thùy mị vô cùng, tựa thơ thẩn, lại tựa như mỗi bước đều mang trêu đùa hoặc người, cho dù chẳng thấy rõ dung nhan, cũng không khỏi khiến tim người ta đập thình thịch, cứ như có ma quỷ yêu mị bay đến từ u đăng.
Đinh Bân chỉ cảm thấy cuống họng khát khô, gã đã qua cái tuổi mao đầu tiểu tử từ lâu, thế nhưng dù tuổi già thế nào, gã vẫn là đàn ông, mà tình cảnh này, không có bất cứ đàn ông nào có thể kháng cự được.
Nhưng Cam Tam Lang đứng ở bên cạnh gã lại hơi nhíu mày, tiến lên một bước:
– Phỉ Phỉ, nàng đây là…
Là hảo hữu của Diệp Phỉ Phỉ, Cam Tam đương nhiên biết rõ võ công thân pháp của đối phương.
Khinh thân thuật của nàng tuy không tính tuyệt diệu, nhưng tuyệt đối sẽ không bước chân hư nhược đến thế, không có một chút sức lực. Rốt cuộc là cái gì làm nàng đánh mất thân pháp của mình ?
– A, xin lỗi, gần đây mất võ công nên tới muộn chút.
Theo tiếng cười khẽ, Diệp Phỉ Phỉ vén hắc sa trên đầu.
Người luyện võ thương kinh mạch, đặt ở bất cứ người giang hồ nào đều là việc đại sự, nhưng Diệp Phỉ Phỉ lại cười đến nhẹ nhàng, cứ như mất không phải võ công an thân lập mệnh mà là một cây trâm nho nhỏ, chẳng cần quan tâm.
Khuôn mặt nàng không tô son điểm phấn, chỉ là một gương mặt ngọc, tuy không một chút điểm trang, gương mặt ấy vẫn cực mĩ. Màu đen sa bào bọc lấy thân hình uyển chuyển càng thêm vài phần lãnh diễm, lại mang theo xinh đẹp.
Tên tuổi thiên hạ đệ nhất, làm sao cần phàm vật tô điểm?
Nhìn vẻ mặt Cam Tam Lang muốn nói lại thôi, Diệp Phỉ Phỉ cũng không nửa phần do dự, nâng tay nhét một vật vào tay đối phương:
– Đây chính là Thực Cốt Truy Hồn tán của Trích Tinh lâu, ta chỉ được một bình này, các người dùng cẩn thận chút.
Cam Tam Lang nhìn bình sứ màu đen trong tay, cũng không nói thêm gì nữa, đưa bình cho Đinh Bân dặn dò mọi người ăn vào dược tề kháng độc.
Bình mê dược này mới là thứ hôm nay bọn họ đợi.
Căn cứ theo lời khai của Tiết Hồng Tiêu, ở Thụy Kinh chính là Thiên Tuyền bộ Trích Tinh lâu, bộ này sở trường là ám khí, Chấn Thiên Lôi chính là kỹ năng đặc biệt của bọn chúng. Nếu vô ý để tặc tử đốt ám khí giấu trong lâu, chỉ sợ chẳng những không bắt được dư nghiệt Ma Môn, ngược lại kéo tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm.
Nhận lấy Thực Cốt Truy Hồn tán, Đinh Bân không do dự nữa, xoay người liền đi vào viện.
Hơn mười tá điền Đạp Tuyết sơn trang lúc này đang vận sức chờ phát động, chỉ đợi một tiếng hiệu lệnh.
Cam Tam Lang không hành động cùng bọn họ, ngược lại nghiêm túc hỏi Diệp Phỉ Phỉ:
– Thúy Yên các làm sao rồi?
Thúy Yên các là chốn phấn hồng, muốn không bị người khác khống chế, chỉ có thể bằng sức mạnh của chính mình. Nay công lực Diệp Phỉ Phỉ đã mất, muốn chưởng quản thiên hạ đệ nhất quán này, sợ là không dễ dàng gì.
Khuôn mặt Diệp Phỉ Phỉ lộ chút tươi cười:
– Sợ gì chứ, chốc nữa diệt trừ Trích Tinh lâu là mấy năm sống yên ổn, đến lúc đó lại nuôi mấy đứa nhỏ là được rồi.
Cam Tam im lặng một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài:
– Ngươi hãy cẩn thận, nếu gặp phải cái gì không đúng, cố gắng tìm ta.
– Chẳng những phải tìm ngươi, còn phải tìm tên A Nhạn kia nữa.
Diệp Phỉ Phỉ đột nhiên cười.
– Chỉ là không biết đến lúc đó còn có thể nói được hắn ta không…
Không nghe hiểu được ý câu này, nhưng canh giờ đã không còn sớm, Cam Tam Lang cũng không trì hoãn nữa, khẽ căn dặn Diệp Phỉ Phỉ:
– Nơi này chính là trú địa của Đạp Tuyết sơn trang, ngươi nên sớm chút rời đi đi. Chờ bọn ta diệt trừ Thiên Tuyền bộ, hiển nhiên trở về tìm ngươi. Nếu có gì không ổn, ngàn vạn nhớ bảo vệ tốt môn hộ nhà ngươi…
– Ngươi thật là càng ngày càng lắm mồm.
Diệp Phỉ Phỉ cười phất tay.
– Ta chuẩn bị Lục Nùng, đợi các ngươi bình an trở về.
Cam Tam Lang không nói mình chẳng uống rượu nữa, chỉ cười rồi chạy tới bọn đinh tráng Đinh Bân, một nhóm ăn mặc như tá điền giây lát mất hút khỏi tầm mắt.
Diệp Phỉ Phỉ thì không có ý rời đi, chỉ cầm chiếc đèn lồng đứng ở cửa. Gió đêm hiu hiu, làm hắc sa trên người nàng theo gió phấp phới, thoạt nhìn không giống tạo hóa của nhân gian.
Không biết qua bao lâu, nến đã tàn, lồng đèn cũng sắp tắt, ánh bình minh đầu tiên thoáng hiện chân trời. Thành Thụy Kinh vẫn là một mảnh an tường, không hề nghe thấy tiếng chém giết kêu to, cũng không truyền ra tiếng nổ kinh thiên gì.
Bên môi Diệp Phỉ Phỉ lộ ra mỉm cười, không nhìn phương hướng Cam Tam rời đi nữa, mà quay đầu nhìn về phía chân trời. Hôm nay là thọ yến Tô phủ, không biết Thẩm Nhạn bên kia chuẩn bị thế nào rồi…
Vầng mặt trời vẫn không để ý tâm tư vị tuyệt sắc nữ tử này, vẫn không nhanh không chậm chậm rãi ló ra, sắc trời dần sáng.
Tuy thái dương chỉ vừa mới lên, nhưng Tô phủ đã náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Tô lão gia tử, cô gia nhà mình lại nhân cơ hội này làm đại hội võ lâm, nhân vật có danh có tiếng trong giang hồ đến không dưới trăm người, khung cảnh náo nhiệt như vậy, sao có thể không khiến người ta nâng tâm khí thần, cẩn thận ứng đối chứ.
Giống như triển khai trận thế vậy, trên dưới Tô phủ bắt đầu hoạt động, rau quả trà bánh, thức ăn cơm canh, mọi thứ giống như nước chảy mây trôi được đặt ở trên bàn tiền viện, sân sửa sang đâu ra đấy, chính sảnh bài biện ngăn nắp, sau một trận hỗn loạn bận rộn nhưng vẫn có trật tự thì tiếng pháo vang dội ở ngoài cửa vang lên.
Đại môn Tô phủ rộng mở, bắt đầu nghênh khách.
Địa vị giang hồ của Tô lão gia tử còn ở trên trang chủ Tứ đại sơn trang, so với chưởng môn Bát đại môn phái thì chỉ kém hơn một chút, càng khỏi nói tới mấy vị thân bằng hảo hữu lão gia tử năm đó kết giao lúc lang bạt giang hồ. Lúc này đại môn vừa mở, tân khách đã kéo tới nườm nượp.
Đứng trước cửa tiếp khách đương nhiên là Nhị công tử của Tô lão gia tử – Tô Mộc. Vị tiểu thiếu gia này phải nói là mi mục tuấn lãng, khí độ bất phàm, tuy chẳng khéo miệng lắm, nhưng lại có gương mặt niềm nở, nên có thể tiếp được khách trong hoàn cảnh thế này.
Xướng lễ rồi tiếp đón, không bao lâu sau, tiền viện rộng lớn đã chật ních khách, tiếng ồn ào vang tận chân trời.
Viện trong vốn là nơi chiêu đãi mấy tân khách thân phận địa vị bình bình, hán tử trong giang hồ nào chú ý nhiều chi. Lúc này trên bàn đã bày đầy rượu thịt từ lâu, không ít người đã bắt đầu vung đũa ngấu nghiến, có vài người thích tửu cũng tự châm tự ẩm, nhưng lần này đưa không phải liệt rượu bình thường, mà là hoàng tửu hơi mang hương cam hơi đắng nên có hương vị rất khác.
Mặc dù có những người không kiên nhẫn uống những thứ đàn bà mới uống này, thế nhưng lát nữa có thể sẽ thương thảo đại sự, cho nên không thể giờ đã uống say sưa được. Dù có người oán giận cũng chỉ là ồn ào vài tiếng, không gây ra động tĩnh gì lớn.
Ngược lại một cái bàn ở sát sân, một cô nương mặc la quần tươi đẹp đang tranh chấp gì đó với người bên cạnh, thoạt nhìn có chút buồn cười.
-Sư muội, sư phụ lão nhân gia đã nói không thể để muội vào, muội nên ngoan ngoãn chờ ở đây đi…
– Xì, còn không phải bởi vì huynh lắm miệng! Lăng Vân công tử đang ở trong chính sảnh kìa, còn vị Tôn thiếu hiệp kia cũng không tệ, huynh đừng ở chỗ này lôi kéo dây dưa ta…
– Không giữ muội còn để muội đi vào hù người sao? Chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm, Thái Sơn, Thiết Kiếm các phái đều đến, nếu thả muội vào… Ái da, đừng đạp ta!
Cả viện bên trong đều là người giang hồ, ai mà không có nhĩ lực hơn người?
Hai người to nhỏ trò chuyện đương nhiên làm xung quanh chú ý, vừa thấy là cái đôi đệ tử không đủ số kia của Hoàng Hà Long, không ít người đều liền bật cười, cũng có vài người quay đầu lại trông chính sảnh, trong ánh mắt chất chứa chút phức tạp. Khác với ngoại viện, những người ngồi ngay ngắn trong chính sảnh, mới là chủ tiệc hôm nay.
– Phụ thân, Đinh trang chủ đã đến!
Tô Mộc bước nhanh vào đại sảnh, ở giữa sân bẩm báo.
– Tốt! Tốt !
Đứng ở trung ương đại sảnh Tô lão gia tử không trễ nải, đi nhanh ra ngoài cửa nghênh đón, một tay kéo Đinh Lịch Đan.
– Không nghĩ tới Đinh trang chủ cũng có thể đến, làm lão phu thật thụ sủng nhược kinh.
Đinh Lịch Đan cười chắp tay:
– Tô huynh khách khí rồi, chuyện đại hỉ này sao bỉ nhân không đến chúc được chứ? Khỏi nói còn thêm chuyện hiền tế lên án công khai Trích Tinh lâu. Thực không dám giấu gì, sơn trang ta gần đây cũng bị đám tặc tử này quấy nhiễu.
– Ồ? Tô lão gia tử mặt lộ vẻ sửng sốt.
– Thì ra quý phủ cũng bị quấy rối, lão phu thật đúng là không hiểu được. Như thế cũng tốt, có thể cùng chúng ta đánh dẹp tặc nhân kia.
– Làm phiền Tô huynh phí tâm rồi.
Đinh trang chủ nào sẽ nói nửa chữ không, cười làm cái chào với Tô lão gia tử rồi đi về phía khách tịch.
Lúc này bên trong chính sảnh đã ngồi không ít người. Tuệ Tâm, Tuệ Trần nhị vị thiền sư cùng Vương môn chủ Kim Đao môn đồng tịch mà ngồi, Võ Đang Xung Hòa đạo trưởng thấp giọng nói gì đó với Ninh môn chủ Thiết Kiếm môn, bàn Thiên Môn đạo nhân đều là dòng chính Thái Sơn, ngược lại không có âm thanh gì, trên mặt mỗi người đều mang theo buồn rầu.
Mấy bàn xếp ra, đã bao quát hơn phân nửa chính đạo môn tông trong đó.
Trọng đại như thế này sợ là trận thảo phạt Huyết Y môn khi trước. Nhưng Đinh Lịch Đan muốn tìm không phải là bọn họ, ánh mắt lướt qua bên trong liền thấy được Ngụy Lăng Vân ngồi ở thứ tịch.
Hôm nay có thể là sự kiện quá quan trọng, vị Lăng Vân công tử này mặc hết sức chỉnh chu, bạch y như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, một bộ phiêu nhiên dục tiên, khuôn mặt tươi cười lại ôn hòa thân thiết không mất khí độ, quả thực là thu hút sự chú ý của người khác.
Hình như phát hiện Đinh Lịch Đan nhìn mình, hắn hơi quay đầu lại cười về phía ông, nhưng còn chưa kịp nói gì bên cạnh liền có người hô:
– Đinh huynh, bên này mời ngồi.
Lên tiếng chính là môn chủ Kim Đao – Vương Hổ. Đinh Lịch Đan cũng không khác người, thu lại tầm mắt, đi thẳng tới đối phương. Trong Tứ đại sơn trang thì chỉ nhà ông và Kim Đao môn là thân hậu, Thiếu Lâm lại cách Đạp Tuyết sơn trang không xa, chính là đối tượng cần thân cận.
Nhìn Đinh Lịch Đan đi tới, Vương Hổ cười nói:
– Vốn đang nghĩ Đinh huynh sẽ không đến đâu, lần này là đến góp cho vui?
– Vương môn chủ nói đùa.
Đinh Lịch Đan sang sảng cười.
– Nếu không có huynh lấn trên đầu, ta sẽ không lòng nóng như lửa đốt vậy.
– Chỉ giáo cho?
Vương Hổ không khỏi nhíu mày.
– Chẳng lẽ Trích Tinh môn và quý trang còn có khúc mắc gì sao?
– Một lời khó nói hết.
Đinh Lịch Đan cười khổ.
– Sợ là cùng tình huống Vương môn chủ có chút tương tự.
Hai vị đệ tử đích truyền Vương Hổ chết trong tay Trích Tinh môn, nay đã không phải bí mật gì. Nghe Đinh Lịch Đan nói vậy, trên mặt Vương Hổ lại là hiện ra một tia luẩn quẩn, tính tình hắn cũng coi như bộc trực, nay lộ ra biểu tình như vậy, khiến Đinh Lịch Đan lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ Kim Đao môn tao ngộ không chỉ có thế?
Vừa định hỏi tiếp, một tràng tiếng pháo đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, một đám đệ tử Tô phủ ăn mặc chỉnh tề nhộn nhịp đi ra đại sảnh, đồng thời chắp tay với mọi người trong viện, giờ lành đã đến.
Tiếng pháo vừa dứt, Tô lão gia tử liền cầm một chén rượu đi tới giữa đại sảnh, xa xa nâng chén hướng mọi người đang ngồi:
– Lão hủ bất tài, nhận được các vị đồng đạo xem trọng, Tô mỗ nhân ở trong này cảm tạ!
Giọng ông không vang dội lắm, nhưng toàn viện đều có thể nghe rõ ràng, hiển nhiên là dùng nội công cực cao minh, theo lời này, người trong phòng ngoài phòng cũng đều đứng dậy, đủ tiếng chúc mừng đồng thời tới. Cũng không biết là ai cao giọng hô một tiếng:
– Tô lão gia tử nghĩa bạc vân thiên, chính là nhân vật chống đỉnh võ lâm chính phái ta, chúc lão gia tử sống lâu trăm tuổi, đa phúc đa thọ!
Một tiếng nói vừa đúng, mọi người không khỏi cùng hô lên:
– Chúc lão gia tử sống lâu trăm tuổi, đa phúc đa thọ!
Đều là người trong võ lâm, nào không phải trung khí mười phần, một câu chúc này hô chấn Cửu Tiêu, khí phách bức người. Tô lão gia tử ha ha cười, nâng chén quá đầu:
– Đa tạ cát ngôn của các vị khách quý, mời uống cạn chén rượu này!
Nói, ông ngửa đầu uống hết cả chung rượu vào. Chủ nhân kính rượu, ai sẽ không biết điều mà không uống. Mọi người đều nâng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhưng đợi chén rượu vào bụng sau, Tô lão gia tử lại mở miệng, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn:
– Hôm nay các vị tề tụ Tô phủ, cũng không chỉ vì sinh nhật lão phu, còn có đại sự khác. Nghĩ chắc mọi người đều nghe tới thảm án Bạch Loan phong, tặc tử Trích Tinh lâu này có thể nói gan lớn tày trời, chẳng những ngụy trang thành Ngụy hiền chất, còn hiểm độc hại tính mạng trên dưới Bạch Loan phong. Bạch Loan phong chính là cùng cành chính đạo ta, sao có thể dung tha Ma Môn làm càn!
Lời này trung khí mười phần, lại ẩn ẩn mang theo tức giận, có thể nói lời lẽ chính nghĩa, nhưng mà Tô lão gia tử còn chưa dứt lời, trong góc đột nhiên truyền đến một giọng nói:
– Ma Môn hay không Ma Môn, vẫn có thể không đề cập tới nó trước. Trích Tinh lâu này dục vọng thế nào mới là mấu chốt, chẳng lẽ không hỏi bất cứ nguyên do, đánh trước rồi nói sao?
Nghe được lời hơi mang trào phúng này, Tô Mộc nào còn có thể nhịn xuống, tiến lên một bước phẫn nộ quát:
– Là ai?! Đứng ra nói chuyện!
Trong tiền viện này vốn là người chen người, nói ra lời như vậy nào còn có ai không biết là người nào nói, chỉ thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về một phía ở tường viện, một nam tử gầy gò mặc trường sam màu xám đang ngồi trước bàn, một đôi móc sắt hẹp dài đeo ở bên hông, làm dáng người gã càng thêm gầy yếu.
Trước sự chú mục của mọi người, gã vẫn từ từ uống hết rượu trong chén, buông chén rượu mới thản nhiên nói:
– Bỉ nhân là nghe được một ít tiếng gió, Trích Tinh lâu này không phải vì thứ gì khác, chính là mơ ước Cửu Long hoàn trong truyền thuyết, muốn nhất thống giang hồ đấy…
Lời này vừa nói ra, trong viện tức khắc rối loạn, Tô lão gia tử không khỏi hơi nhíu mày trầm giọng nói:
– Nếu Trích Tinh lâu muốn nhất thống giang hồ, còn không tính là Ma Môn, không đáng võ lâm đồng đạo cùng tru* sao? Ngân Câu tiên sinh lời này là có ý gì?
*giết.
Ngân Câu Thư sinh ha ha cười:
– Tô lão gia tử còn không hiểu sao? Nếu thật sự là Cửu Long hoàn khiến cho Trích Tinh lâu điên cuồng như thế, vậy nhà khác vạn nhất nổi tâm tư, chẳng phải cũng muốn cướp đoạt một trận. Tranh đến đoạt đi, ai thành Ma Môn, ai thành ma đồ, còn chưa biết được đâu.
Lời này vốn nên gợi ra một trận sóng to gió lớn mới đúng, nhưng bên cạnh không ít người chẳng những không bác bỏ, ngược lại ánh mắt lóe sáng, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Tô lão gia tử là người sõi đời giang hồ thế nào, chỉ giây lát liền thấy không đúng. Nhưng ông còn chưa mở miệng, Lăng Vân công tử vẫn ngồi ngay ngắn thứ tịch ngược lại đứng lên:
– Ngân Câu tiên sinh lời này không khỏi quá bắn tiếng đe dọa, không nói đến tin đồn Cửu Long hoàn đã sớm mất, còn ai có thể xác nhận Trích Tinh lâu chính là vì thứ trong truyền thuyết đó chứ?
Hắn vừa nói ra, hai giọng nói đồng thời vang lên.
[- Ta có thể.] [– Không phải không thể.]