Giang hồ loạn cục đã thành, kế hoạch của hắn vẫn chưa xong, cứ chờ đợi đương nhiên không phải là cách, cho nên hai đường minh ám đều bắt đầu hành động.
Ngoài sáng thì lấy thân phận Lăng Vân công tử, kêu gọi các môn tông cảnh giác Trích Tinh lâu nhòm ngó, thậm chí tự mình cùng Thiên Môn đạo nhân nhổ mấy cái ám cọc gần Đại huyện, nhận được tiếng ca khen ngợi.
Trong tối thì lấy thân phận lâu chủ Trích Tinh hạ tử lệnh, bỏ qua đại bộ phận cứ điểm, chỉ giữ lại Duyệt Lai khách điếm làm trạm thăm dò, đem binh lực đánh Tô phủ ở Tấn Dương thành và tổng đàn Trích Tinh Lâu.
Hai động tác này hỗ trợ trong ngoài, khiến thế cục lại trở về khống chế của hắn. Nhưng dù an bài thế nào, cũng chỉ là lấy lại một ít chủ động, tin tức từ Khai Dương mang về vẫn không mấy lạc quan.
Đứng ở trong viện chữ thiên, sắc mặt Ngụy Lăng Vân không tốt lắm, nhìn thẳng ảnh vệ quỳ bên chân:
– Đinh phu nhân mang theo Đinh tiểu thư đi Tê Phượng sơn trang làm khách?
Tin tức này kỳ thật không có gì lạ. Đinh phu nhân vốn là biểu muội của Khưu trang chủ Tê Phượng sơn trang, mang theo nữ nhi đi làm khách cũng chỉ là tiếp kiến bình thường mà thôi. Thế nhưng đối với Ngụy Lăng Vân, lại là tin tức xấu không hơn không kém.
Bởi vì viên Cửu Long hoàn của Đạp Tuyết sơn trang, trùng hợp là của hồi môn phẩm sức của Đinh phu nhân.
Trong nguyên tác, chính là thủ hạ ngầm của Tô lão gia tử đính thân với Đinh tiểu thư mới lừa được viên Cửu Long hoàn từ Đạp Tuyết sơn trang.
Cách này, ban đầu hắn cũng định làm rập khuôn. Chẳng những giết chết nội ứng Tô phủ, còn nghĩ cách dùng dâm tặc tiếng tăm lừng lẫy Diêu Lãng hủy danh dự Đinh tiểu thư, tạo cơ hội cho Nhiễm Phong.
Ai ngờ tự dưng bị kẻ xuyên việt từ đâu ra đâm ngang, chẳng những làm hỏng kế hoạch của hắn, còn thuận tay nhổ viên cờ Nhiễm Phong. Kể từ đó, không thể không dùng tới phương án dự bị với Đạp Tuyết sơn trang – phái người lẻn vào sơn trang trộm Cửu Long hoàn.
Phải biết độ khó cái này cao hơn nhiều. Dù sao Đạp Tuyết sơn trang cũng là một trong tứ đại sơn trang giang hồ, hoàn toàn không dùng người khác họ, trong sơn trang tự thành hệ thống phòng thủ.
Càng chết người là, Cửu Long hoàn vốn là đồ cưới của Đinh phu nhân, trừ bà ta và Đinh tiểu thư, không ai biết viên ngọc nho nhỏ này nằm ở đâu. Mà phòng bị bên hai vị nội quyến này, khỏi nói sâm nghiêm thế nào.
Vừa không thể đả thảo kinh xà, lại phải mò kim đáy biển, độ khó phải nói là rất lớn, ai có thể đoán được lúc này bọn họ còn chạy tới Tê Phượng sơn trang đi chơi vớ vẩn!
Tê Phượng sơn trang xếp hạng trong giang hồ vốn là trên Đạp Tuyết sơn trang, bên hắn lại chưa bao giờ gài người trong đó, chỉ cần hai người bước vào Tê Phượng sơn trang, như vậy tìm Cửu Long hoàn liền không còn một chút hi vọng.
Cơ hội duy nhất cũng chỉ có chặn giết khi bọn họ trên đường trở về, nhưng nay thọ yến Tô phủ sắp tới, không biết có thể vượt qua được lần này không…
Cắn răng, Ngụy Lăng Vân oán hận nói:
– Thôi kệ, Đạp Tuyết sơn trang còn có cơ hội, dù bây giờ không lấy được cũng không phải đợi lâu lắm, bây giờ cứ lấy chuyện Tô phủ làm trọng. Ngươi và Tô Tuân an bài thế nào ?
– Tô đại công tử đã lấy được một ít chứng cớ, đã cùng thuộc hạ an bài cách ra vào Tô phủ ngày đó, nếu như thuận lợi là có thể diệt Tô phủ trở tay không kịp.
Khai Dương giọng nói trầm ổn, trên mặt không lộ ra một chút khác thường.
– Ha ha, chỉ cần không bị tiểu tử Thẩm Nhạn kia phá rối là tốt rồi, cứ đem cơ hội lớn này cho hắn ta đi.
Ngụy Lăng Vân lạnh lùng cười, ngược lại hỏi.
– Dao Quang bên kia truyền tin tức đến chưa ?
– Chưa có tử tấn* của Thẩm Nhạn, Tiết đường chủ phát tin tức đến, muốn trao đổi một chút nhiệm vụ với Lục La phu nhân.
*tin người chết.
– Tiện tì này!
Ngụy Lăng Vân thiếu chút nữa không sức cười nữa, bình thường tranh giành tình nhân cũng thôi, còn cho là tình thú được, giờ là lúc nào, ả còn có tâm tư nổi máu Hoạn Thư?!
Vung ống tay áo, hắn lạnh giọng quát.
– Nếu lần này không bắt được Thẩm Nhạn, ả cũng đừng làm đường chủ gì nữa, trở về tát nước quét nhà đấm lưng cho Lục La đi, cần ả ta làm cái gì nữa!
Khai Dương không nói tiếp, thân là ảnh vệ lâu chủ, đương nhiên gã biết thân phận thật của Tiết Hồng Tiêu, cũng biết rõ chủ nhân có bao nhiêu thích yêu nữ này.
Nhưng gã cũng biết, nếu cản đường chủ nhân, dù có sủng ái đến mấy, coi trọng vạn phần, cũng chỉ là kết cục giày cũ bị vứt bỏ.
Giống như Tiết Hồng Tiêu, giống như cơ nghiệp Trích Tinh lâu này.
Ngụy Lăng Vân không lưu ý tâm tư con trung khuyển này của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm:
– Mặc kệ, ngày mai cứ lên đường cùng Thiên Môn lão nhân đi, Tô phủ chúng ta cũng không thể đi muộn quá, cùng lắm thì phòng bị trên thọ yến nhiều một chút. Dù Thẩm Nhạn còn nhảy nhót được, đại cục đã định, hắn ta còn có thể làm được gì.
Hừ lạnh một tiếng, Ngụy Lăng Vân bảo Khai Dương:
– Ngươi cũng chuẩn bị cho tốt, mấy ngày này đừng rời Tô Tuân, nhất định đừng để hắn ta có bất cứ tiếp xúc nào với Thẩm Nhạn. Đợi đến ngày đó, còn cần ngươi diễn tốt màn kia mới được.
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Khai Dương hơi cúi thấp người, sống lưng thẳng tắp ấy dường như bị động tác khom người này bẻ cong một chút, không nói bất cứ câu nào, gã như xưa biến mất trong phòng.
Ngụy Lăng Vân vẫn không đứng dậy, đầu ngón tay vẫn chầm chậm có tiết tấu gõ xuống bàn. Kỳ thật cái khác hắn không sợ, cũng có mười phần mưu tính và chuẩn bị, thế nhưng nguyên chủ Thẩm Nhạn này vẫn là khiến người ta đau đầu, cái thứ “vầng sáng” của nhân vật chính thật sự là khiến người ta khó lòng phòng bị.
Còn tên Nghiêm Mạc kia…
Dừng động tác trong tay, bên môi hắn mỉm cười lạnh lùng. Giờ xem ra, tiểu tử này khẳng định không phải ngoan ngoãn làm một NPC, mà là một lòng muốn cướp vị trí của mình. Vậy thì buông tay chiến một trận đi! Những năm gần đây hắn chăm học khổ luyện không phải chơi không, là la hay ngựa, lôi ra nhìn hãy nói!
Phất tay áo, Lăng Vân công tử lại khôi phục tiêu sái khí ý ngày xưa, bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Nhạn cảm thấy mình bắt đầu có chút khó thở.
Khinh công của hắn tuy không là độc nhất vô nhị nhưng cũng xưng nổi tiếng trong võ lâm, có thể đuổi theo chỉ ít ỏi mấy người.
Tuy liên tục bị thương vài lần, lại trúng chút độc, nhưng vận khinh công chắc chắc vẫn không một ai có thể đuổi theo. Nhưng hiện tại, nam nhân bên cạnh hắn, tuyệt không bao gồm trong đó.
Bộ khinh công của Nghiêm Mạc quá tốt, không chỉ bộ pháp như quỷ mỵ của y, còn cách có thể từ vách núi dựng đứng rớt xuống vực không ngại và dòng nội kình biến hóa sinh sôi không ngừng.
Từ sau khi nội lực khôi phục, y liền mạnh hơn từng ngày, đừng nói là mình ngày xưa, giờ có gặp Thiếu Lâm Tam tuệ chắc chẳng rơi xuống hạ phong đi?
Đáy lòng hơi có chút bất ổn, thế nhưng cước bộ Thẩm Nhạn không hề thả chậm, nay bóng đêm đang đậm, là thời cơ tốt nhất bọn họ lên đường.
Bởi vì muốn giấu diếm hành tung, lần này hắn và Nghiêm Mạc không cưỡi ngựa mà là từ ám đạo Thúy Yên các đi ra, vận khinh công bay tới Lạc Dương thành Khổ Viên đã chết.
Giữa hai thành cách nhau không tính xa, chỉ hơn trăm dặm đường, nhưng đồng bạn Nghiêm Mạc này, vỏn vẹn nửa ngày, hắn liền có chút không theo kịp.
Đột nhiên, Thẩm Nhạn chậm lại, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lạc Dương thành nguy nga xuất hiện trước mắt, là tòa thành hùng vĩ số một số hai Trung Nguyên, tường thành rộng lớn giống như xuyên thẳng tận chân trời, xa xa nhìn lại, có một khí phách khác lạ.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thẩm Nhạn cười nói:
– Nghiêm huynh, phía trước chính là Lạc Dương thành, nhưng giờ mới vừa canh ba, cửa thành còn chưa mở. Không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một lát, đợi hừng đông lại hãy vào thành.
Nghiêm Mạc lại nhìn Thẩm Nhạn, thản nhiên nói:
– Không cần. Thừa dịp đêm tối vào thành còn tốt hơn, thành lớn như vậy Trích Tinh lâu sẽ có phòng bị, vẫn là dạ tham là diệu.
Thẩm Nhạn không khỏi im lặng, cười khổ nói:
– Nghiêm huynh có điều không biết, Lạc Dương thành này tường cao chừng mười trượng (=33,33m), nếu mang theo ít câu trảo còn có thể leo thử, giờ chỉ sợ là…
– Ta có thể đi lên.
Nghiêm Mạc ngắt lời hắn.
– Cũng có thể mang huynh lên.
Lần này ngay cả Thẩm Nhạn cũng không nhịn mở to hai mắt, đây chính là tường thành mười trượng, vừa không có chỗ bám chân, còn không có dây thừng trợ lực, đừng nói là khinh công bình thường, dù là Tung Vân Thê của Võ Đang cũng chưa chắc được mấy cái, khỏi nói còn mang theo trói buộc. Như vậy cũng được, chẳng lẽ y học là tiên thuật gì đó?
– Năm đó Điếu Ngư thành, hai trăm nghìn đại quân vây khốn, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt là vách đá, ta là từ vách núi hơn mười trượng mấy lần đi đi lại lại, mang về cá sống trong sông. Vương Tri Châu đem mấy con cá đưa vào soái trướng quân địch, ý bảo trong thành thóc gạo không thiếu, nguồn nước dồi dào, mới làm kẻ địch không thể không lui.
Đối lại vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Nhạn, trong đôi mắt sáng sủa của Nghiêm Mạc ánh lên thần thái bức người.
– Phương pháp thân pháp khinh thân* của ta tên là Đạp Vân, nghiêng về thuật đề túng, tòa thành trì này không làm khó được ta.
*ý là cách di chuyển thân thể nhẹ nhàng.
Thẩm Nhạn thật lâu sau không thể nói ra lời, cuối cùng lắc đầu cười:
– Là ta khinh thường Nghiêm huynh.
Đây sao chỉ là vấn đề cái gì khinh thân thuật, Thẩm Nhạn không thể không cười, cũng không thể không khâm phục vạn phần, chỉ vì trong vài lời ít ỏi này lộ tất cả hào khí. Nghiêm Mạc không nói gì, chỉ vươn tay ôm hông Thẩm Nhạn rồi cất bước:
– Phải đi từ chỗ nào, chỉ cho ta xem đi.
Bàn tay nắm chặt hông dường như lại đè vết bầm ngày đó lưu lại.
Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy tim lại đập nhanh lên, trước lúc hắn trọng thương, số lần bị Nghiêm Mạc đỡ hông, ôm vào ngực không thể nói là không nhiều, nhưng mà trước khác nay khác, nay tâm tư hắn sớm đã không thuần, nào có đạo lý thản nhiên nhận chứ.
Càng khỏi nói ở chỗ Phỉ Phỉ hắn vừa mới hạ quyết tâm…
– Nếu vậy, từ Tây môn tiến vào ngoại thành là được.
Thẩm Nhạn cuối cùng vẫn không làm ra động tác gì, chỉ bình ổn tâm tự, vội vàng đáp.
– Khổ Viên có thói quen không muốn người khác biết, chính là mỗi khi đến một thành nhất định chọn ngôi miếu nhỏ ngủ lại, đem một ít pháp khí quý trọng đặt ở trong tăng phòng đối phương. Bản nhân Khổ Viên lại không ở trong chùa, sợ cừu gia tìm mấy miếu thờ đó phiền toái cho nên Thanh Tuyền tự phía tây ngoại thành, rất có khả năng chính là nơi Khổ Viên lần này lựa chọn ngủ lại.
Khổ Viên là du tăng, còn là si cuồng hòa thượng không thế nào thủ thanh quy giới luật, thế nhưng tấm lòng lễ Phật của hắn không thua bất cứ cao tăng đại đức nào, chỉ là không lộ trước mặt người bên ngoài mà thôi.
Cho nên Khổ Viên thật sự dò xét được tin tức gì, có khả năng nhất là gửi những tin tức đó chính là trong miếu nhỏ hắn ngủ lại. Mà điểm này, mặc cho Trích Tinh lâu có mánh khoé thông thiên cũng chưa chắc biết được.
Nghiêm Mạc chân bước không ngừng:
– Chỗ ngủ lại có thể che dấu tin tức? Trước khi chết hắn muốn gặp huynh?
– Không, hắn muốn gặp là Kim Đao môn chủ.
Khuôn mặt Thẩm Nhạn nghiêm túc lên.
– Sau này ta cẩn thận nghĩ lại, Kim Đao môn và Chúc phủ cũng có chút can hệ, thê tử Chúc Bưu hình như chính là cháu ruột của Vương Hổ, nếu Khổ Viên có chuyện gì đó muốn tìm Vương môn chủ thương lượng, làm Trích Tinh lâu sinh kiêng kị, lại muốn vu oan giá họa nên đổ tội lên đầu ta, Chúc phủ huyết án có thể chính là mấu chốt.
– Chúc phủ huyết án cũng là Trích Tinh lâu làm?
Giọng Nghiêm Mạc trầm xuống, giết sạch cả nhà là một trong những chuyện y căm ghét nhất. Năm đó Thát Lỗ xâm lược, mười thất chín không*, không nhà nào là không từng trải qua thảm kịch cửa nát nhà tan. Trong thái bình thịnh thế này lại gây ra huyết án như thế, càng khiến người ta không thể chịu đựng.
*cứ mười người có gia đình thì chín người không còn ai trong nhà.
– Ta ngược lại cảm thấy, chuyện thêm dầu phóng hỏa ở Chúc phủ mới là Trích Tinh lâu…
Chúc phủ diệt môn cùng phóng hỏa dường như là hai việc không quá liên quan nhau, đây mới là chỗ làm người ta kinh nghi. Nhưng trong lòng kẻ lửa cháy đổ thêm dầu đến cùng ôm tính toán gì, thật khiến người ta đoán không ra. Mà Chúc đại tiêu đầu đã nhận cái gì, mới khiến nhà hắn chịu họa bất ngờ như thế?
Trong đầu đang nghĩ tới việc này, Thẩm Nhạn đột nhiên cảm giác dưới chân dừng lại, thì ra hai người đã ở chân tường Lạc Dương thành.
Đứng ở góc tường nhìn lên trên, tường thành dày nặng cứ như vĩnh viễn bất tận, đá xanh gạch vuông đã sớm bị tô thành màu đỏ thẫm, từng phiến đan xen tìm không thấy bất cứ góc cạnh nào, đừng nói móc trảo lên đó, dù là một cây châm cũng không thể đâm vào được. Nhưng thần sắc Nghiêm Mạc lại không hề thay đổi nửa phần, chỉ là bỏ thêm phân lực vào tay, trầm giọng nói:
– Nắm chặt.
Dứt tiếng, thân y đột nhiên vọt lên.
Đề túng thuật vốn là thân pháp khinh công khó luyện nhất, toàn bằng một hơi chân khí quán thông cả người khiến thân hình không rơi. Nhưng đề túng thuật lợi hại thế nào, cũng chỉ là vượt nóc băng tường, diều hâu xoay người, chẳng lẽ còn có thể Nhất Vi Độ Giang, bình địa phi tiên thật sao?
Nhưng mà bên tai tiếng gió gào thét, bên cạnh ấm áp ấm áp, Thẩm Nhạn không khỏi ngừng thở.
Chỉ thấy ánh mắt người bên cạnh sáng quắc, ống tay áo phấp phới, giống như một vị trích tiên phong tư tuấn lãng, giây lát đã cách mặt đất hơn mấy trượng, hơi thở chưa hết, mũi chân nhẹ nhàng đạp lên tường lại nhảy vút lên.
Áo đen rộng rãi bị gió vỗ tựa như một con chim ưng linh hoạt lại khỏe mạnh, tường cao mười trượng cũng chỉ là dăm ba lần hạ chân, bảy tám lần vung tụ, dù cho mang theo trói buộc như mình, cũng hơn cả lững thững sân vắng.
Dường như chỉ một cái chớp mắt, hai người liền bay qua đầu tường rồi rơi xuống.
Khi leo lên cũng không phí sức gì nên không cần nói rơi xuống. Giống như một cọng lông đang rơi, hai người vững vàng bay vào trong thành Thẩm Nhạn mới phun ra trọc khí trong yết hầu. Hắn tập luyện khinh công hơn mười năm cũng chưa bao giờ có cảm xúc ly kỳ như vậy.
Bàn tay ôm hông nhẹ siết mới khiến hắn phục hồi tinh thần, ổn định tâm tư, Thẩm Nhạn mỉm cười với Nghiêm Mạc:
– Nghiêm huynh quả thực hảo thân thủ, Thanh Tuyền tự ở bên cạnh, huynh đi theo ta.
Lần này Nghiêm Mạc không nắm chặt hông Thẩm Nhạn, mà buông tay ra, một tấc cũng không rời đi theo sau hắn.
Hai bóng người đi vào thành Lạc Dương ẩn trong bóng đêm.
Thanh Tuyền tự không phải đại miếu, chỉ là một tòa miếu nhỏ yên tịnh cạnh thôn Nhạc gia thành Tây, ngay cả phòng thiền chính điện cũng chỉ khoảng hai người ra vào.
Bình thường ngay cả hương khói thiện duyên cũng không bao nhiêu, nhưng chủ trì Viễn Năng là vị thiện tâm, chẳng những thu dưỡng không ít cô nhi làm sa di, chăm sóc bọn họ ấm no giáo dục, còn đem những con se sẻ cũng như chùa miếu thu dọn sạch sẽ chỉnh tề. Nay canh bốn vừa qua, nhà sư đã đứng dậy, bắt đầu quét tước đình viện.
Nhưng còn chưa dọn sạch cái sân, hai hiệp khách đi tới đi lui, liền dừng ở trước mặt ông.
– Viễn Năng thiền sư.
Nhìn thấy trên mặt lão hòa thượng có chút kinh nghi, Thẩm Nhạn lập tức bước lên một bước, khom người thở dài.
– Bỉ nhân chính là bằng hữu của Khổ Viên đại sư, lần này đến Thanh Tuyền tự là muốn tìm di lưu của hắn ở nơi này…
Nghe đến câu này, kinh nghi trên mặt Viễn Năng mới chậm rãi nhạt đi, cẩn thận quan sát Thẩm Nhạn một lát, lại nhìn nhìn Nghiêm Mạc đứng ở bên cạnh hắn, khẽ cau mày, cuối cùng mới chậm rì mở miệng nói:
– Thí chủ có phải họ Thẩm? Khổ Viên từng nói với lão nạp, nếu một tháng hắn không trở về tự, có một vị tên là Thẩm Nhạn thí chủ tới chơi thì đem mấy thứ đó giao cho y.
Thẩm Nhạn khẽ thở dài một cái:
– Bỉ nhân chính là Thẩm Nhạn.
Hắn nghĩ Khổ Viên có thể là dò la được cái gì, thế nhưng không ngờ được, hắn còn lưu lại di vật cho mình. Dù chưa bao giờ nói rõ, đại hòa thượng cả đầu si niệm này vẫn tin mình sẽ vì hắn bôn ba, nguyện đem chuyện sau khi chết giao cho hắn.
Viễn Năng gật gật đầu, buông cây chổi trong tay, đi tới một sương phòng khác.
Chỉ lát sau ôm vài thứ ra khỏi phòng, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Nhạn. Thẩm Nhạn nào dám chậm trễ, vội vàng nhận những thứ đó vào tay thì thấy phía trên xếp mấy bộ quần áo cũ, một phần độ điệp*, hai quyển sách, còn có một phong thư.
*thẻ đi tu.
Thấy Thẩm Nhạn nhận lấy những thứ đó, lão hòa thượng khẽ thở dài:
– Khổ Viên sư đệ vì bỉ tự vất vả rất nhiều, mong Thẩm thí chủ có thể toại nguyện sở niệm trong lòng đệ ấy.
Nói rồi, ông lại quay đầu, quan sát Nghiêm Mạc một lát, hai tay chắp lại nói:
– A Di Đà Phật, vị thí chủ này sát khí trên người quá nặng, không biết đã phạm phải bao nhiêu sát nghiệt, e thọ lộc có hại. Mong thí chủ hãy buông bỏ đồ đao mà trở lại lưu ly tâm thanh tịnh của mình.
Những lời này hai người không hề nghĩ đến, Nghiêm Mạc khóe miệng thoáng cong, vừa định nói gì đó, Thẩm Nhạn lại đè cánh tay y trước, nhẹ giọng trả lời:
– Tạ đại sư dạy bảo.
Cung kính thi lễ với hòa thượng, Thẩm Nhạn kéo tay Nghiêm Mạc bước nhanh ra ngoài tự. Giờ này sắc trời đã tảng sáng, không bao lâu trên đường sẽ có người, bọn họ còn phải tìm nơi ẩn nấp thật tốt để xem những thứ này.
Bị người kéo, đôi mắt Nghiêm Mạc hơi tối đen, không nói một lời theo sau đối phương, cũng ra khỏi ngôi miếu nhỏ kia.