Trên đỉnh núi, một nam tử trung niên thân hình thon gầy khoanh tay mà đứng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng đường mòn chật hẹp dưới núi.
Người trẻ tuổi đi theo phía sau hắn tiến lên trước một bước, trầm giọng nói:
– Đường hậu quân Mông Thát tất phải qua.
Thiếu niên vóc người chưa trưởng thành, giọng cũng mang theo khàn khàn, nhưng không giảm kiên quyết trong lời nói, trang phục màu đen mặc trên người, giống như một con ưng non lộ sát khí.
Nam tử nọ nghe xong cười ha ha:
– Không sai, chính là đường lui của Hồ cẩu! Đáng tiếc sơn lĩnh này rất dốc, Ô Y môn ta ra hết cũng chỉ hơn mười người có thể bôn tập* từ trên núi, Mạc nhi, con sợ sao?
*tập kích bất ngờ.
– Tập võ mười năm, đúng lúc thử một lần.
Trong giọng nói người trẻ tuổi nọ không có cuồng ngạo của thiếu niên bình thường, ngược lại có một phần trầm ổn ngoan lệ.
– Con ngoan.
Nam tử vừa lòng gật đầu, gió núi gào thét, cuốn y bào ô sắc hắn, tay áo bay bay, càng làm hắn cốt gầy khí thế, giống như một cô hạc phiêu nhiên muốn bay.
Ở phía sau hắn, hơn mười hán tử hắc y không nói một lời, đứng sừng sững trên vách núi, hơn cả chùy sắt rừng giáo.
Chỉ mười cái hô hấp, cuối sơn đạo xa xôi truyền đến vó ngựa ầm ầm, sắc trời u ám, cuồng phong gào thét, gót sắt ấy giống như sấm rền cuồn cuộn, đập xuống đất kiên cố.
Tương Dương thành phá, Giang Lăng thế nguy, Thát Lỗ như xích triều, muốn lật đổ xã tắc, gột rửa Thần Châu, có người hận không thể tiêu thảo tự bán*, cũng có người chỉ nguyện đốt ăn thịt này!
*người nghèo không có tiền lấy ngọn cỏ cắm vào đầu tự bán mình để đổi ít tiền.
Trên mặt nam tử lộ ra tiếu ý kiệt ngạo, nhìn chăm chú vào đại quân cuồn cuộn mà đến.
Đây là quân vận chuyển lương thảo từ Tương Dương thành, Thát tử đã ăn hết trên đường Hán nhân, nay có lương thực, có thể nào không vội vàng chuyển về đại trướng.
Nhưng phải qua từ nơi này, không ít người muốn lưu lại đầu người làm mua bán.
Chỉ giây lát, đại quân đã chạy đến trước mặt, lương thảo mấy ngàn người là cảnh gì, giống như một đuôi cự long trông không thấy cuối, bố trí ở sơn đạo, dưới vó ngựa giẫm lên, dãy núi nguy nga đều đang run rẩy, sắp cúi đầu xưng thần.
Hắc y nam tử nọ lại lạnh lùng cười, thúc âm thành tuyến.
– Đi theo ta!
Giọng nói không vang dội gì, dường như ra khỏi miệng liền có thể bị cuồng phong nuốt hết, nhưng mà bên tai mỗi người đều giống như cự lôi vang lên, nam tử nọ cũng không dừng lại, phi thân liền phóng hướng chân núi, ống tay áo rộng rãi bay phấp phới, giống như một con chim lớn vỗ cánh.
Ở phía sau hắn, tất cả mọi người động.
Hơn mười bóng người như mũi tên rời cung, như bay chạy xuống chân núi.
Vách núi này dốc đứng cỡ nào, ngay cả tuấn mã cũng không thể đặt chân, ai có thể nghĩ đến lại sẽ mai phục một tốp kì binh*.
*đội đánh úp.
Chỉ giây lát, đội hắc y nhân này liền lao xuống vách núi, như đao nhọn vậy đâm vào mé trước quân Mông quân, quân trận giống như nộ long lập tức bị kiềm hãm, chợt tiếng giết nổi dậy.
Tuấn mã hí kêu, chiến rống như sấm, nhưng mà tiếng vang to rõ thét dài ép xuống tất cả âm thanh, theo tiếng cười như điên cuồng này, một đội nhân mã vọt ra, hắc y mặt đỏ, lưỡi tuyết nhận giáo bạc, giống như một đội quỷ binh đến từ U Minh Diêm La.
“Sát! Sát! Sát!”
Ba tiếng gầm lên, một tiếng nổ vang, hai đội đại quân giống như vòng xoáy, hung ác mạnh mẽ đánh nhau.
Huyết hoa tóe ra, thiên địa biến sắc!
Lợi nhận đoạn, trường thương gãy, máu tươi đập vào mặt, gân cốt bay ngang, trong loạn quân, phía sau nam tử lên tiếng cười dài, người trẻ tuổi trang phục hắc y thủy chung một tấc không rời.
…
– Bị ám toán?
– Có sư tôn nhắc nhở…
– Ha, cảm thấy mấy Trưởng Lãng bang có ước với chúng ta thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ?
– Bọn họ… cũng kháng Mông.
– Thì sao?
Nam nhân cầm một con rắn ngũ sắc sặc sỡ từ trong chum lên, nhẹ nhàng quấn vào đầu ngón tay.
Xà mình gầy, khớp ngón tay hắn càng gầy, tựa hồ chỉ còn lại có một lớp da, cũng không biết ngửi được cái gì, con rắn kia thuận theo ma sát một chút, đột nhiên răng nanh há lớn, sắp cắn người lại bị ngón tay bên cạnh như chớp giật nắm thất tấc.
– Cho dù là nghĩa quân cũng có lúc ăn người, huống chi chỉ là môn tông giang hồ. Dưới đại nghĩa còn có ích lợi tiền tài, còn có tham dục vọng niệm, hôm nay ta con kề vai chiến đấu, ngày khác xông về phía trước, nào không phải địch nhân? Trong giang hồ này, không có một kẻ chân chính lương thiện, chẳng lẽ con tốn một đời tập võ, chỉ là vì cường thân hộ thể, giữ viện môn nhà mình? Đao đến kiếm đi, hảo dũng đấu võ mới là bản tính người giang hồ, cái gọi là loạn thế, chỉ là mặt nạ để người ta kéo xuống mà thôi.
– … Đệ tử càng nguyện sát tặc!
– Ha ha!
Nam tử nọ cười to lên tiếng, trên tay nhoáng lên một cái, con rắn ấy giống như mất chống đỡ vậy, rũ người xuống, ngón trỏ mảnh dài vạch bụng rắn một cái, lấy ra mật rắn, ném vào trong chén rượu.
– Sát tặc? Con là đệ tử của ta, là môn chủ tiếp theo của Ô Y môn, con muốn để hơn ngàn huynh đệ này ở đâu? Thế đạo này vốn thế, nếu không muốn làm xà trùng đoản mệnh, nhất định phải thành kẻ bắt xà.
Một chén liệt rượu giơ ở trước mặt người trẻ tuổi, so phía trước lại thêm mấy tuổi, y thoạt nhìn cao lớn hơn chút, mặt không tính là anh tuấn, lại ẩn chứa uy thế bức nhân, đó là hung lệ dùng máu tươi vật sống nuôi nấng mà ra, cũng là ân sư điên cuồng dưỡng ra.
Người trẻ tuổi không có nửa phần do dự, nhận chén rượu, đem rượu mạnh cùng mật đắng một hơi cạn sạch.
Đôi mắt nam nhân tựa hồ sáng chút, gật đầu khen:
– Đã hiểu thì giết lại đi. Ô Y môn chúng ta muốn cũng không phải những kẻ treo ‘Giang hồ đạo nghĩa’ ở ngoài miệng, đợi đến ngày nào đó con thật sự hiểu, vi sư liền có thể đem Ô Y môn này chân chính giao vào tay con.
– Sư tôn, người còn có thể…
– Ta không thể.
Nam nhân dừng một chút, ném xác rắn cầm trong tay đi, lặp lại lần nữa.
– Cũng sắp không thể.
…
– Không nghĩ tới lại nhanh như vậy…
Trên giường bệnh truyền đến một tiếng than thở, màn che rũ xuống chợt bị vén lên, một giọng nói vang lên:
– Sư tôn, phải dùng dược…
Người trên giường ngẩng đầu lên, nhìn về phía đệ tử đứng ở bên giường, đó đã không hề là người trẻ tuổi, chém giết vuốt phẳng non nớt trên mặt y, quyền lực thì khiến y không hề thiên chân, y đã thành một nam nhân chân chính, một nam nhân sát phạt quyết đoán, có thể kham trọng trách, chỉ là, không bằng lão nghĩ…
Dù có thế nào, nó vẫn là truyền nhân y bát duy nhất của mình !
Ho nhẹ hai tiếng, cổ tay khô héo nâng lên, nhẹ nhàng vung lên:
– Trời không cho sống lâu, há là thuốc và kim châm có thể cứu. Đừng tốn công nữa.
Nam nhân siết khớp hàm, lại không chịu lui bước nửa phần:
– Chỉ cần có thể lấy được Hỗn Nguyên Hồi Thiên đan của Kim Ngọc môn, nhất định có thể…
– Có thể thì thế nào, giúp ta tục mệnh?
Vị thân hình tiều tụy khẽ run lên, lại như là cười:
– Trên đời này có lẽ có thầy thuốc giỏi hơn ta, nhưng không thể có độc vật lợi hại hơn ta.
– Sư tôn!
Nam nhân cổ họng tắc nghẹn, hơi quỳ xuống.
– Đứa ngốc.
Bàn tay có chút run vươn ra, nhẹ nhàng phủ đỉnh đầu nam nhân, giống như hai mươi năm trước lần đầu tiên lúc cứu y.
– Đáng tiếc con sinh nhầm thế đạo…
Nếu là ba mươi năm trước, có lẽ nó có thể thành một hiệp khách vì nước tận trung, nếu là ba mươi năm sau, nó có lẽ có thể làm một kiêu hùng bễ nghễ tứ phương, chỉ tiếc, nó sinh sai giờ sai ngày.
Trước có sói sau có hổ, còn có bao nhiêu lựa chọn?
Đôi môi nhăn nhúm cong thành khinh trào:
– Thôi, vậy cũng tốt. Ta không được, chẳng lẽ còn trông cậy vào con sao? Không sống được tiêu dao, ít nhất cũng phải vui vẻ mới được.
– Sư tôn?
Hiển nhiên không dự đoán được sẽ nhận được răn dạy như thế, nam nhân hơi hơi sửng sốt, trở tay cầm bàn tay khô gầy của ân sư.
– Hộ tốt tổng đàn, lưu lại hương khói. Giết nhiều Thát tử chút, đừng mất hung danh Ô Y ta.
Ngón tay nhỏ bé yếu ớt ấy nhẹ nhàng nắm chặt tay y.
– Nếu có một ngày, con có thể bình an rời khỏi giang hồ này, thì thay vi sư thưởng thức non sông tươi đẹp này đi.
Lời nói dịu dàng ngoài dự đoán, cũng đơn giản bất ngờ.
Nam nhân hình như nghe hiểu ý lời nói, mũi không khỏi cay cay, suýt nữa rơi lệ.
Y một đời tập võ, nửa đời chém giết, từ ân sư học được chỉ có mánh giết người, âm mưu thủ đoạn, làm sao từng có an nhàn thoải mái như thế.
Nhưng… Nửa đoạn trước, y vẫn có thể làm được.
Thoáng thu hồi cảm xúc, nam nhân rũ mi mắt, trầm giọng đáp:
– Đệ tử tuân mệnh.
…
Trên quan đạo rộng rãi, hai con tuấn mã sóng vai mà phi, một kẻ thuần trắng một kẻ ô hắc, nguyệt bạch ống rộng theo gió phấp phới, kèm tiếng gió vi vút, tiếng móng trong trẻo, tiêu sái khoái ý vô cùng.
– Nghiêm huynh, vì sao đột nhiên muốn đi quan ngoại?
Một giọng nói vang lên, mang theo ấm áp tiếu ý, lại tự thân mật khăng khít.
– Nơi đó là quan ngoại.
Câu này không giống như là trả lời, mà như là vô nghĩa.
– Ha ha, đừng nói, đại mạc tái ngoại, cô yên trường hà, cũng thú vị đấy chứ.
Người nghe lại toàn không ngại, ngược lại trêu chọc nói.
– Không biết chữ ‘Mạc’ trong tên huynh là có ý thế chăng?
– Ta chưa từng hỏi.
Ngừng lại một chút.
– Có lẽ…
– Thật đúng là? Vậy càng phải ở lâu một chút.
Ý cười trong lời nói càng đậm hơn.
– Nói không chừng trong đại mạc còn có thể gặp chút kì sự, huynh không biết, gần đây Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo đã mất tích, đang cùng người Liệt Dương bảo dây dưa không ngớt…
Ý cảnh cùng lãng tử phong lưu lải nhải này tựa hồ không hợp với ngọc diện hiệp khách lắm, lại hơn vài phần thoải mái khoái ý.
Nam nhân không đánh gãy lời người nọ, chỉ là cong thành nụ cười nhàn nhạt.
Song mã chạy như bay, đạp lướt mà đi.
.Hoàn.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Khinh cừu trường kiếm, liệt mã cuồng ca, nhu tình thiết cốt, lời hứa đáng ngàn vàng.
Muốn viết một câu chuyện, một võ hiệp như vậy.
Đây cũng không phải là một võ hiệp đơn thuần, có chút không gian đa chiều và huyễn tưởng vạn vật đều có linh hồn.
Chỉ có tôn trọng, những nhân vật dưới ngòi bút mới thật sự có tôn nghiêm sống ở trong thế giới của họ.
Đây cũng coi như một ảo tưởng tuyệt vời chống đỡ fangirl tiến lên đi =w=
Lúc viết đến phiên ngoại không hề áp lực, viết có chút gian khổ lại rất vui vẻ, xem như vì câu chuyện này chân chính làm cái kết thúc.
Sau này chắc không nên khảo nghiệm chỉ số thông minh của mình, viết cái gì đó thoải mái đơn giản dễ hơn XD