Nàng chậm rãi đi tới bên người Cố Diễn, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, “Con vừa bệnh nặng một hồi, cần nghỉ ngơi thật tốt, muốn rèn luyện thân thể sau thì để sau đi. Con ngày đó đột nhiên bị bệnh, Văn di sợ hãi đến không nhẹ, lo lắng một buổi tối đều ngủ không yên. Người lớn như thế, cũng không biết chăm sóc thật tốt chính mình, lúc nào mới có thể làm cho người lớn bớt lo a.”
Văn Thục Hà mặc dù là dẫn theo chút trách cứ, thế nhưng toàn bộ ngữ khí nghe ra chính là một từ ái trưởng bối đối với vãn bối quan tâm.
Nếu như Cố Diễn không có những ký ức ấy, cậu cảm giác mình nhất định sẽ bị biểu hiện tinh xảo của Văn Thục Hà lừa, tin tưởng nàng là một người mẹ kế có lòng dạ rộng rãi, là thật sự quan tâm chính mình.
Chỉ là đáng tiếc, Văn Thục Hà những câu nói này tuy rằng nghe thoải mái, thế nhưng Cố Diễn cảm thấy sắp ói ra.
Mẹ nhỏ của cậu quả nhiên có đủ dối trá a…
Bất quá cậu không thể vạch trần nàng, còn phải cùng với nàng tiếp tục diễn kịch.
Cố Diễn cúi thấp đầu xuống, có chút thật không tiện cười cợt, rất có mấy phần dáng vẻ hướng trưởng bối làm nũng , “Văn di, để người lo lắng rất xin lỗi.”
Văn Thục Hà cũng nở nụ cười, chỉ có điều ý cười không đạt đáy mắt.
Nàng xác thực không nghĩ tới mệnh của Cố Diễn lại ngoan cường như thế, như vậy cũng không có chết.
Lúc đó cậu tỉnh lại dọa nàng giật mình, trong lòng cũng là có chút sợ cậu sẽ cùng Lục Duệ cáo trạng là mình nghĩ mưu sát cậu.
Kết quả lại không nghĩ rằng ký ức của cậu lại giống như là bị xóa bỏ vậy, cái gì đều không nhớ rõ. Liền ngay cả người trong nhà, cậu cũng chỉ nhận thức Lục Duệ.
Lời giải thích đối với việc Cố Diễn mất trí nhớ, những người khác đúng là thật tin, thế nhưng một người khôn khéo như Văn Thục Hà, trong lòng trước sau vẫn là để lại một dấu chấm hỏi rất lớn.
Nàng cảm thấy Cố Diễn là cố ý cùng với nàng diễn kịch.
Chỉ có điều, biểu hiện lần này của Cố Diễn làm cho Văn Thục Hà giật mình.
Trước đây, Cố Diễn ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào nàng, nói chuyện đều sợ hãi rụt rè.
Hiện tại Cố Diễn không chỉ nói chuyện thoải mái với mình, hơn nữa tựa hồ còn rất yêu thích nàng.
Điều này làm cho Văn Thục Hà đối với suy đoán trước kia có một tia dao động.
Dù sao cái tính tình kia của Cố Diễn, nếu như không phải mất trí nhớ, tuyệt đối sẽ không rộng rãi hiểu chuyện như thế.
Nàng tỉ mỉ nhìn một chút vẻ mặt cùng thần thái của Cố Diễn xác thực không nhìn ra một điểm không tự nhiên.
Cho nên nói, Cố Diễn quả nhiên là bị bệnh một hồi đầu óc bị hồ đồ rồi?
Văn Thục Hà ở trong lòng trào phúng nở nụ cười, xem ra Cố Diễn tựa hồ thật không nhớ rõ nàng đã từng đối với cậu không tốt, còn muốn sát hại cậu đi.
Này đứa ngốc còn thật sự coi chính mình là mẹ kế thương yêu cậu a.
Văn Thục Hà thu liễm tâm thần, cười đi tới trước người Cố Diễn, “Tiểu tử ngốc, tuy rằng con không phải thân sinh của ta, thế nhưng cũng là ta một tay nuôi nấng, con giống như con đẻ của ta vậy, Văn di không đau lòng con thì đau lòng ai.”
Văn Thục Hà mặt không đỏ tim không đập nói lời nói dối, tiếp tục ở trước mặt Cố Diễn mất trí nhớ đóng vai trưởng bối từ ái, “Đến, Văn di tự mình cho con nấu canh, uống lúc còn nóng. Con thân thể hư, sau này nhất định phải cho ta mỗi ngày đều bổ một chút.”
Cố Diễn cười híp mắt, “Cảm ơn Văn di.” Nói xong một điểm không do dự, trực tiếp cầm lấy cái muôi từng miếng từng miếng uống lên. Trên mặt còn vẫn mang theo nụ cười hài lòng.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, cẩn thận nóng a.” Văn Thục Hà tay phải che miệng nhẹ nhàng cười cợt.
“Không nóng, Văn di ngài đối với con thật tốt.”
Hình tượng của Cố Diễn ở trước mặt Văn Thục Hà là một tiểu bối ngốc nghếch, đối với nàng vô cùng cảm kích, liền ăn canh cũng uống đặc biệt sảng khoái.
Dám uống canh của Văn Thục Hà là bởi vì Cố Diễn dám chắc nàng không dám hạ độc bên trong canh của cậu trước mặt nhiều người như vậy.
Cứ như vậy không chỉ có thể bỏ đi nàng đối với mình lo lắng, hơn nữa chí ít một chốc nàng sẽ không lại cho mình ngáng chân.
Như vậy cậu liền có thể tranh thủ một ít thời gian để cho mình chậm rãi trở nên mạnh mẽ.
Mãi đến tận khi nhìn thấy Cố Diễn ngoan ngoãn uống xong, Văn Thục Hà mới yên lòng.
Cố Diễn này mất trí nhớ xác thực không phải giả.
Nếu như Cố Diễn là giả mất trí nhớ, như vậy cậu nhất định không dám sảng khoái uống xong bát canh mà nàng đưa cho cậu như vậy.
Văn Thục Hà trong lòng vừa chuyển động, lại vân như trước tính toán.
Mặc dù hiện tại Cố Diễn mất trí nhớ, vẫn tin tưởng chính mình như thế, thế nhưng nàng vẫn sẽ không cho phép một cái cái đinh trong mắt ở lại đây.
Trước đây lão công của nàng khi còn tại thế liền vẫn tâm tâm niệm niệm tiện nhân sớm chết kia, còn đem đứa con hoang Cố Diễn này nhận trở về.
Lão công không chỉ có đối với con trai bảo bối của con tiện nhân kia mọi cách giữ gìn, làm cho nàng tức giận nhất vẫn là vấn đề di sản.
Chồng nàng lại ở trong di sản viết, chờ Cố Diễn sau khi kết hôn liền đem một công ty giải trí cùng ba chỗ bất động sản cho cậu.
Lục gia sản nghiệp phần lớn cho Lục Duệ là nhi tử của chính thất thì không nói làm gì, còn lại cái kia bộ phận lại muốn nàng cùng đứa con hoang này phân ra.
Hơn nữa đến cuối cùng tài sản của nàng lại không nhiều bằng của Cố Diễn!
Nàng đây làm sao có thể bình tĩnh!
Văn Thục Hà trước đây vẫn nín giận, e ngại lão công không dám có động tác lớn, bất quá hiện tại chồng nàng không ở, chính mình liền đạt được nhiều cơ hội đối phó Cố Diễn!
Nếu lần trước không đem cậu giết chết, vậy sau này cũng chậm chậm dằn vặt cậu cũng không sai.
Văn Thục Hà nhìn bóng lưng Cố Diễn, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
Văn Thục Hà cùng Cố Diễn hàn huyên một lúc liền đi.
Ở thời điểm nàng rời đi, Cố Diễn thở dài một hơi.
Trời vừa sáng, thời gian liền lãng phí vào chuyện cùng Văn Thục Hà diễn kịch.
Cố Diễn cảm giác mình đại khái mệnh không tốt lắm, trước khi sống lại vẫn thất bại, trước khi chết còn bị người hãm hại, sống lại sau lại muốn rơi vào các loại đấu tranh trong nhà, từ khi cậu tỉnh lại, mỗi một bước đều đi đến mức dị thường cẩn thận.
Bất quá những chuyện này đều không phải điều cậu quan tâm nhất, dù sao Văn Thục Hà hại chết nguyên lai Cố Diễn trong lòng cậu đã rõ rõ ràng ràng, muốn vạch trần nàng chỉ cần chờ đợi thời cơ.
Mà đám người hãm hại mình đời trước cậu không rõ ràng lắm, đám người kia phỏng chừng chính ở sau lưng nhìn chuyện của chính mình mà cười, vì lẽ đó, cậu phải đem những người này toàn bộ tìm ra!
Cố Diễn tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, cậu muốn đi xem chính mình nằm ở trong bệnh viện, hoặc là nói là thi thể của chính mình.
Theo lý thuyết nguyên lai cậu khẳng định là đã chết rồi, thế nhưng cậu nhưng vẫn không hiểu tại sao vẫn không công bố tin tức chính mình kỳ thực đã tử vong.
Cố Diễn mở ra tủ quần áo, tiện tay chọn một cái áo sơ mi trắng cùng quần jean mặc vào.
Đều nói áo sơ mi trắng là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm một người có đẹp trai hay không, điều này mặc dù có chút khuếch đại, nhưng không thể không nói vẫn có chút đạo lý.
Dù sao, không phải ai đều có thể đem một cái áo sơ mi trắng đơn giản xuyên ra mùi vị.
Cho nên khi Cố Diễn nhìn dáng dấp hiện tại của chính mình trong gương, trong lòng vẫn không khỏi nho nhỏ kinh ngạc một chút.
Kỳ thực nguyên bản dáng dấp của cậu cũng coi như là không sai, thế nhưng nếu so với dáng dấp hiện tại của Cố Diễn liền thực sự không bằng.
Cố Diễn tuy rằng gầy yếu, thế nhưng khuôn mặt đặc biệt tinh xảo, quan trọng nhất chính là, ở bên trong giới giải trí có đầy tuấn nam mỹ nữ xinh đẹp là nhờ dao kéo, mà khuôn mặt này của cậu lại là tự nhiên.
Cố Diễn tuy rằng không có khí chất ấm áp như ánh mặt trời, thế nhưng cậu có bề ngoài rất tốt cùng khí chất u buồn. Tổ hợp lên liền đặc biệt làm người thương yêu yêu.
Loại hình này của cậu ở trong giới giải trí liền rất thích hợp làm minh tinh thần tượng, mặc dù là không có hành động liền bằng gương mặt đó mà xuất hiện bên trong phim thần tượng, diễn vai thâm tình thiếu gia liền có không ít fans nữ.
Trên thực tế Cố Diễn tiếp đại đa số nhân vật cũng chính là loại này.
Cố Diễn ngoại hình như vậy mọi người cho cậu lấy một cái tên gọi “Thiếu nữ sư cô sát thủ”.
Kỳ thực không nói những fans nữ điên cuồng kia, chính là mình như thế một đại nam nhân, nhìn khuôn mặt này đều sẽ cảm thấy đặc biệt cảnh đẹp ý vui.
Cho nên nói Cố Diễn ở giới giải trí mặc dù là bình hoa, ngoại trừ có ca ca ở sau lưng phủng ra, tự thân tướng mạo cũng là vô cùng có ưu thế.
Soi gương tự yêu mình một phen, Cố Diễn thoáng thu dọn một chút, liền chuẩn bị đi bệnh viện nhìn chính mình.
Cậu tối hôm qua liền lên mạng điều tra, chính mình hiện tại đang ở một bệnh viện cấp cứu.
Cố Diễn vốn là muốn tự mình lái xe qua, bất quá từ sau khi cậu vừa tỉnh lại liền vẫn ở tại Lục gia, cậu đối với đường xá phụ cận không phải rất quen thuộc, liền để lái xe đưa cậu.
Trước khi đi cậu còn đặc biệt thuận theo đi nói cho Văn Thục Hà một tiếng.
Dù sao hiện tại mình diễn chính là đứa con trai tốt mà.
Báo một cái tên cho lái xe xong, Cố Diễn mở một chút cửa sổ xe, tầm mắt nhìn ra phía ngoài, ý đồ thông qua một ít quang cảnh phán đoán cậu hiện tại ở nơi nào.
Xung quanh đều là biệt thự, đi vòng một lúc mới ra cửa lớn của khu biệt thự.
Cố Diễn dọc theo địa phương lái xe đi qua ở trong lòng phán đoán một chút, biết đại khái cậu hiện tại ở nơi nào.
Không phải là biệt thự thuyết giá trên trời kia trong truyền sao.
Dựa theo giá đất nơi đó Cố Diễn qua loa ước lượng một chốc, hiện tại nơi ở vậy cũng cũng thật là trăm phần trăm không hơn không kém biệt thự a!!! Mặc dù biết Lục gia có tiền, thế nhưng Cố Diễn vẫn bị sợ hết hồn.
Quả nhiêncái loại địa phương đó không phải người bình thường người có tiền liền có thể ở nổi.
Tình hình giao thông trên đường khá tốt, không có kẹt xe, cũng không lâu lắm liền đến đi đến con đường đến bệnh viện kia.
Cách bệnh viện càng ngày càng gần, trong lòng Cố Diễn cũng càng ngày càng sốt sắng. Chờ một chút cũng không biết có thể không thể nhìn thấy chính mình.
Rất nhanh tài xế đem xe đứng ở cửa.
“Thiếu gia, phía trước có rất nhiều phóng viên, lái xe không đi vào.” Tài xế đem tình huống trước mắt nói cho Cố Diễn.
Cố Diễn cau mày, “Phóng viên?”
“Ân, tựa hồ có minh tinh ở trước mặt, phóng viên quá nhiều, ngăn đường. Ngài tạm thời vẫn là đừng xuống, miễn cho bị người khác nhìn thấy.”
Bởi vì Cố Diễn cũng là một đại minh tinh, có nhiều ký giả vây quanh ở cửa bệnh viện như vậy, cậu hiện tại khẳng định liền không thể xuống xe, liền chỉ có thể ở trong xe chờ đợi.
Vì là sợ bị chụp tới, cậu mang theo kính mắt lớn, đem cửa sổ mở ra một ít, nghe bên ngoài đang nói gì đó.
Cậu muốn muốn tìm hiểu một chút bên ngoài đến cùng xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, các ký giả rối loạn tưng bừng, chen làm một đoàn. Các ký giả dồn dập tranh nhau chen lấn hướng về phía trước bậc thang phóng đi.
Cố Diễn ngờ ngợ nhìn thấy bên trong đi ra mấy người, đi ở trước nhất tựa hồ là người đại diện, hắn đang dùng cánh tay chống đỡ các ký giả chen chúc mà tới.
Đi ở phía sau hắn đại khái là minh tinh, chỉ bất quá hắn vẫn cúi đầu, Cố Diễn thấy không rõ lắm.
“Vũ Trì, xin hỏi Tô Việt tình huống bây giờ thế nào?”
“Vũ Trì, Tô Việt tỉnh chưa?”
“Ngạn Vũ Trì ngài đối với Tô Việt lần này có ý kiến gì không?”
Hiện trường tuy rằng rất ầm ỹ, nhưng bởi vì cách đến không xa, không ít phóng viên âm thanh lại rất lớn, Cố Diễn vẫn là nghe đến tên của minh tinh kia.
Trong lòng cậu có một tia mừng rỡ, Ngạn Vũ Trì, hắn là tiền bối của mình!
Ngạn Vũ Trì với cậu là cùng một công ty, khi Tô Việt mới vừa ký kết, ở công ty vẫn là người mới , đối với cậu cũng khá là chăm sóc.
Ngạn Vũ Trì tuy rằng không phải một ngôi sao rất nổi, thế nhưng ở trong lòng khán giả vẫn còn có chút nổi tiếng, đặc biệt các bộ phim cổ trang của hắn.
Ngạn Vũ Trì diễn xuất không sai, Tô Việt làm hậu bối, đối với vị này làm người ôn hòa, làm người cũng khiêm tốn tiền bối rất là sùng bái.
Có thể nói ở bên trong giới giải trí, lúc trước Tô Việt bằng hữu ngoại trừ Thẩm Kim Triêu, còn lại chính là vị này Ngạn Vũ Trì.
Cậu xảy ra vấn đề sau đó phỏng chừng Ngạn Vũ Trì cũng rất lo lắng đi.
Cố Diễn có chút thất thần, còn đang suy nghĩ nên làm sao đi tìm Ngạn Vũ Trì.
Đột nhiên một cái phóng viên tràn đầy kinh ngạc lớn tiếng hỏi, “Cái gì!! Tô Việt tạ thế?”
Tiếp theo lại có người kích động hỏi, “Vũ Trì ngài xác định tin tức này chuẩn xác? Tô Việt là lúc nào rời đi?”
Nghe được tin tức này, các ký giả càng thêm kích động, giơ microphone muốn biết càng nhiều tin tức.
Ngạn Vũ Trì bị phóng viên bao quanh ở trong đó, tâm tình tựa hồ vẫn rất thấp.
Nhưng là các ký giả nhưng vẫn ngăn không cho hắn đi.
Nghe được câu nói kia sau đó, Cố Diễn hoàn toàn sửng sốt, trong óc trống rỗng…
Lập tức Cố Diễn vô lực ngã vào ghế sau xe, khổ sở nhắm hai mắt lại…
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tự mình từ trong miệng phóng viên nghe được tin tức chính mình tạ thế , đối với cậu mà nói vừa trào phúng vừa thương xót ai…
Từ nay về sau, trên thế giới này liền không còn có diễn viên gọi là Tô Việt nữa…
Cái người kia trước khi chết vẫn không có tiếng tăm gì bị người quên lãng, sau khi chết còn để lại tràn đầy hắc lịch sử bị người phỉ nhổ.
Tô Việt, cậu thật sự chết rồi…