• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chùa hoàn toàn yên tĩnh, nơi xa truyền đến tiếng gõ mõ, càng tăng thêm vẻ linh thiêng nơi góc sân.


 


Không ngờ tại nơi thần thánh này, đều bị vây bởi người trong thế tục.


 


Lý Tĩnh Gia đẩy Nhan Thư Dĩnh ra. Mắt phương vẫn giương cao trở nên trong sạch, thành một đám sương mù. Anh mắt không thể giải thích được cứ vậy chiếu tới trong lòng nam nhân, để lại dấu vết.


 


Nàng biết rõ dáng vẻ hiện giờ của nàng khiến bao nhiêu người yêu mến, nhan sắc là vũ khí sắc bé nhất của nàng.


 


Mà vũ khí này, hoàn toàn có thể đánh trúng tim của nam nhân.


 


Quả nhiên, tại nơi sâu trong con ngươi đen trầm của Nhan Thư Dĩnh nổi lên gợn sóng đau khổ. Thành trì của hắn ta trong phút chốc chia lìa, sụp đổ. Bàn tay to vừa vươn ra, Lý Tĩnh Gia lập tức xoay người.


 


Phía sau xương sống như bướm rực rỡ khẽ run lên, lòng bàn tay chống trên khung cửa trông dáng vẻ cực kỳ thê thảm. 


 


Nam nhân lại không nhịn được mà ôm Lý Tĩnh Gia vào trong lòng, vùi cằm vào cổ nàng: “Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…”


 


Cơ thể mỏng manh của Lý Cảnh Gia khẽ run lên, không ngừng rút cánh tay khỏi Nhan Thư Dĩnh, lúc này mới giãy giụa xoay người lại.


 


Hai người nhìn nhau, nàng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngón tay nhợt nhạt nắm lấy tay áo của nam nhân, vừa mở miệng lần nữa, cổ họng nghẹn lại: "Nếu như bảy năm trước Lý Ngang Câu không lên ngôi, ta đã hứa hôn với ngươi từ lâu rồi! Cũng không rơi vào cảnh như vậy! "


 


Nhan Thư Dĩnh chớp chớp mắt rồi lại chầm chậm mở to.


 


Lời này ẩn dụ rất nhiều hàm ý…


 


“Tĩnh Gia, Người… người nói cái gì?” Người trầm ổn chốn quan trường giống như Nhan đại nhân nhưng hiện giờ lại lộ ra nghi hoặc rất nhỏ, hai tay đang ôm eo nhỏ bỗng run lên, đột nhiên cảm thấy không thể dùng sức.


 


Một giọt lệ từ khóe mắt trượt xuống, Lý Tĩnh Gia đỡ lấy ngực của nam nhân, cũng không màng đối phương dò hỏi mà dùng sức đẩy đối phương ra.


 


Xoay người, vào phòng, đóng cửa, mọi hành động liền mạch lưu loát.


 


Cánh tay Nhan của Thư Dĩnh còn ở giữa không trung, nhìn chặt ở cửa gỗ, trong đầu trống rỗng thuật lại lời của  Lý Tĩnh Gia vừa nói.


 


Hứa hôn…


 


Cùng hắn ta?


 


Còn có……


 


Lý Ngang Câu lên ngôi vị hoàng đế!


 


Suy đoán nguy hiểm như nổ tung trong lồng ngực, bước chân của hắn ta dường như lùi về sau vài bước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đính hôn… Đính hôn!”


 


Nhan Thư Dĩnh hít mạnh một hơi, xoay người chạy về phía cửa chùa.


 


Bên trong tăng phòng.


 


Lý Tĩnh Gia dựa lưng nơi cửa gỗ, nghe được tiếng bước chân hơi kích động càng lúc càng xa. Gò má mới vừa rồi còn trộn lẫn bi thương và không cam lòng đã khôi phục chết lặng, ánh mắt cũng trở nên đa tình lạnh lẽo.


 


Nàng duỗi tay lau nước mắt, ủ rũ tiếng về phía chiếc gương.


 


Đừng trách nàng……


 


Nhan Thư Dĩnh có quyền biết chân tướng, mà nàng cũng có quyền lợi để dùng!


 


Trong gương, khóe mắt hơi phiếm hồng của nữ nhân nhất thời trở nên mê hoặc. Người nam nhân cao lớn lạnh lùng xuất hiện từ phía sau, một tay vòng qua ôm eo nàng. Sau một hồi y phục quấn quýt, cuối cùng ôm nàng vào lòng.


 


“Chuyện vừa rồi vẫn chưa làm xong.” Một âm thanh nặng nề vang lên bên tai Lý Cảnh Gia khiến nàng hơi run lên.


 


Dung Thanh lại không hỏi nàng muốn làm gì?


 


Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thăm thẳm kia, người nam nhân này giống như hồ nước bình lặng, nhìn không thấy đáy.


 


Nếu là có người đi vào, nói không chừng sẽ chết chìm trong đó…


 


Nàng tự hào là người thông minh, nhìn thấu được nhiều người, càng giỏi lợi dụng điểm yếu của người khác, nhưng người nam nhân này lại không có khe hở.


 


Nhiều năm qua sống trong tiền triều hậu cung cẩn trọng cũng làm nàng trở nên cẩn thận. Dung Thanh tuy nói giúp nàng, nhưng một người nam nhân như vậy, làm sao nàng có thể yên tâm giao toàn bộ bản thân mình?


 


Nàng thậm chí không biết người này đêm đó nói “Ta yêu ngươi” rốt cuộc là tình dục đến hay đó là lời âu yếm chân thật xuất phát từ trong tim.


 


Tuy nhiên người nắm giữ toàn bộ huyết mạch hoàng gia, có được vô số tín đồ, trụ trì của Kim Thiền Tự cao cao tại thượng, làm sao có thể động tình với một nữ nhân thanh danh bừa bãi, hơn nữa còn dây dưa với ca ca của mình nhiều năm?


 


Nàng quá nhát gan……


 


Hiện giờ mỗi một bước đi đều như đi bên vách núi, nếu đi nhầm một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.


 


Dung Thanh nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp chợt sáng chợt tối của Lý Tĩnh Gia, thu hết tất cả cảm xúc của nàng vào đáy mắt. 


 


Sau đầu bị giữ chặt, đôi môi mỏng lạnh đột nhiên gần sát. Lý Tĩnh Gia muốn trốn tránh nhưng không kịp, trực tiếp bị ngậm lấy môi dưới, như trừng phạt mà tàn nhẫn cắn một ngụm.


 


Nụ hôn không giống như lúc trước, mà vừa sâu vừa nặng, cắn lấy đầu lưỡi, môi nàng đau đến sưng tấy, lại bắt đầu quét qua lợi và những chiếc răng nhỏ xíu.



 


Nàng dần dần theo không kịp tiết tấu, hô hấp vừa nặng nề vừa gấp gáp, hai má đỏ bừng. Đầu nàng càng mơ hồ vì thiếu dưỡng khí, chỉ có thể thụ động ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn, càng hôn lại càng sâu.


 


Dung Thanh ở tức giận.


 


Nhưng vì sao mà y tức giận?


 


Chẳng lẽ bởi vì hôm nay nàng nói chuyện với Nhan Thư Dĩnh sao?


 


Bọn họ trước nay đều không có quan hệ gì, Dung Thanh cũng cũng chưa hứa hẹn nàng cái gì. vậy dựa vào cái gì nàng không thể tìm đường khác?


 


Ngay luc Lý Tĩnh Gia sắp sửa ngất đi lúc thứ còn ở trong miệng nàng khuấy động rút trở về. Nàng giống như con cá sắp chết đuối, giương môi đỏ mở miệng to hít không khí.


 


Nhưng vừa mới hít thở được một ngụm, cánh môi đã lại bị vây lần nữa, nàng mềm như bông chống đối đối phương, hiển nhiên cũng không hiệu quả.


 


Bị cướp đoạt một hồi, nam nhân lần nữa buông ra, Lý Tĩnh Gia khó khăn hít thở một hơi, cánh môi sau đó đã dán tới.


 


Không biết tuần hoàn như vậy lặp lại bao nhiêu lần, mãi đến khi nàng rưng rưng nước mắt, Dung Thanh mới vùi đầu vào cổ nàng tàn nhẫn mà cắn một miếng:  “Lý Tĩnh Gia, ta yêu ngươi.”



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK