• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hậu mở tiệc, mời không ít phu nhân đến.
 
Lý Tĩnh Gia lặng lẽ ngồi vào vị trí, che đậy sóng gió cuộn trào trong mắt.
 
Trầm Dữ Chi tất nhiên là đang cười, còn uống không ít rượu. Trầm Khinh Chi cười xem nhẹ, để Lý Tĩnh Gia cùng Trầm Dữ Chi lên phía trước, nói có lời muốn nói với hai người. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bàn tay to kéo lấy nàng, nàng tỉnh bơ tránh đi, ấn lên đồ vật hiện ra ánh bạc trong tay áo.
 
“Dữ Chi từ nhỏ đã khiến mọi người an tâm, trong chuyện tình cảm, chung quy vẫn không hiểu, sau này vẫn còn phải nhờ công chúa lượng thứ nhiều…” Trầm Khinh Chi giọng điệu dịu dàng, đôi mắt có thể vắt ra nước.
 
Không biết khuôn mặt như Bồ Tát này của nữ nhân đã lấy đi bao nhiêu mạng người.
 
Trầm Dữ Chi đỏ mặt lên tiếng, Lý Tĩnh Gia mặt mày thản nhiên, không nói một lời. 
 
“Hoàng hậu nương nương.” Ngoài điện, một tiểu thái giám lộ chút vui vẻ, lại ra vẻ tâm trạng bi thương, kêu to một tiếng, chạy nhanh đến bên cạnh nữ nhân, thì thầm: “Người của chúng ta đã đồng loạt bắn chết Hoàng thượng và người ngựa của Nhan Thư Dĩnh, không một ai sống sót.”
 
Trầm Khinh Chi khuôn mặt bình tĩnh như cũ, đồng tử lóe lên một tia khoái ý, lại làm ra vẻ kinh hãi. Chốc lát, đôi mắt đỏ hồng một mảng, như không chống đỡ được mà ngã về phía sau.
 
“Hoàng hậu nương nương.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong điện nháy mắt hỗn loạn, mọi người xung quanh tranh giành nhau đỡ, chỉ thấy môi hồng hơi mở, phát ra âm thanh đau khổ cùng tuyệt vọng: “Hoàng thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng băng hà rồi!”
 
Các cung phi đồng loạt chết lặng, các phu nhân lớn tuổi hai chân đều mềm nhũn, dường như đau lòng đến tột cùng mà quỳ xuống.
 

Yến tiếc vốn náo nhiệt giờ đây toàn là tiếng khóc. Thậm chí còn có những phi tần được sủng ái ngất đi.
 
Lý Tĩnh Gia hô hấp bỗng nhiên gấp gáp, hoa mắt chóng mặt, lời thái giám vừa nãy nói, nàng nghe vô cùng rõ ràng…
 
Người ngựa của bọn họ…
 
Cái gì mà người ngựa của bọn họ?
 
Bắn chết người… Bắn chết người!
 
Bọn họ tính toán chính xác Lý Ngang Câu sẽ rời đi, vì thế mới cho người niêm phong mật đạo!
 
Nhưng mật đạo này, trừ nàng ra, trong thiên hạ này không có người thứ hai biết.
 
Là ai... rốt cuộc là ai?
 
Bộ dạng Dung Thanh bày mưu tính kế đột nhiên hiện ra trong đầu, con ngươi Lý Tĩnh Gia đột ngột mở to.
 
Là hắn!
 
Lồng ngực sóng cả cuồn cuộn, cả người căng thẳng, quay đầu nhìn Trầm Khinh Chi suýt nữa khóc ngất.
 
Lý Tống, là tâm huyết của tổ tiên nàng!
 
Hàn quang đột ngột xuất hiện, chỉ thấy trưởng công chúa như điên mà bổ nhào về phía hoàng hậu. Hoàng hậu la hét một tiếng, dùng hết sức muốn đẩy ra.
 
Váy hai người đan xen, mảng máu lớn lan ra lòng bàn tay trên váy, Trầm Khánh Chi đồng tử trợn ngược, bàn tay run run run ấn lên bụng dưới. Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chuôi dao lạnh lẽo ảm đạm kia.
 
“A…” Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám nữ nhân tháo chạy tứ phía, nước mắt cùng với sự hoảng loạn xen lẫn vào nhau.
 
“Trưởng tỷ!” Trầm Dữ Chi vốn luôn trầm ổn kinh hãi gào thét, bước nhanh ngồi trước cơ thể nữ nhân. 
 
Lý Tĩnh Gia ngã xuống mặt đất. Bàn tay như ngọc thấm ướt màu đỏ thẫm nghẹt thở, môi hồng khẽ nhếch, giống như điên mà lộ ra ý cười.
 
Nàng không biết chính mình ở nơi nào, Trầm Khinh Chi đã chết, cũng không có người nào dám ngấp nghé Lý Tống. Hận ý ngập trời trong lòng đối với Lý Ngang Câu theo ý thức mơ hồ trôi dạt.
 
“Đông” một tiếng, nữ nhân ngã xuống mặt đất, khóe miệng kìm chặt cười khổ.
 
Phụ hoàng, huynh trưởng, tên bất hiếu Lý Ngang Câu đã chết, mọi người có thể yên tâm an nghỉ rồi…..  
 
____________
 
Hoàng đế băng hà, Hoàng hậu đau lòng đến tột cùng, lại cùng phu quân rời khỏi….
 
Thái tử còn nhỏ, Trụ trì Kim Thiền Tự sẽ thay tiên đế trao con dấu, ít ngày nữa sẽ đăng cơ. 

 
Tả thừa giám quốc, Hữu thừa nắm quyền, An Bắc Bá thống lĩnh quân lĩnh, phân thành ba thế lực. Nghe nói, đây là cách do Trụ trì Kim Thiền Tự đề ra.
 
Biệt uyển vùng ngoại ô.
 
Lý Tĩnh Gia cuống họng khô khốc như bị thiêu đốt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm chặt, trước mắt là một màn đẫm máu. Trái tim lạnh ngắt từ từ chìm xuống, rơi thẳng hầm băng, dần dần không còn cảm giác.
 
Phụ hoàng cùng mẫu hậu lặng lẽ đứng trong góc tối, mỉm cười nhìn nàng. Nàng theo bản năng nhấc chân bước qua đó, xinh đẹp đầy dịu dàng.
 
“Lý Tĩnh Gia”. Một tiếng gọi nhỏ khàn khàn nặng nề, cảnh tượng trước mắt vỡ nứt, hai mắt nữ nhân trừng lên, như phát điên chạy theo giữ lấy người sắp biến mất kia.
 
Một cảm giác nóng bỏng từ cổ tay truyền tới, thần kinh suy nhược, nàng đột ngột mở mắt, lọt vào mắt lại là Dung Thanh với đôi mắt xanh nhạt.
 
Nàng không chết…
 
Lồng ngực dao động kịch liệt, Lý Tĩnh Gia bỗng chốc nắm lấy áo Dung Thanh, chống đỡ lấy cơ thể ốm yếu mà la hét: “ Tại sao?”
 
Tại sao lại muốn giúp Trầm Khinh Chi?
 
Tại sao lại gạt nàng?
 
Tại sao lại đến trêu chọc nàng?

 
Mái tóc đen nhánh được vấn thành búi nhỏ. Lý Tĩnh Gia cả người run rẩy, sau khi la hét lại ngã xuống giường.
 
Khuỷu tay nâng cao, cây trâm bạc đã được đặt trong lòng bàn tay, mái tóc dài xõa cả lưng.
 
Nàng bất chấp đem cây trâm đâm xuyên qua ngực, đột nhiên bị hắn siết tay lại, ép lên trên giường. 
 
Đôi mắt phủ đầy tơ máu cuộn sương mù, ép lấy cánh tay trên cơ thể mỏng manh kia run rẩy không ngừng.
 

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tĩnh Gia lại rơi lệ.
 
Dung Thanh hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bởi vì ta muốn nàng sống một cách quang minh chính đại!”
 
Chỉ cần Lý Ngang Câu tại vị một ngày, Lý Tĩnh Gia mãi mãi không thoát khỏi hoàng thành. Cho dù có lặng lẽ chạy trốn, cả đời này, dưới sự tra khám của Hoàng Thượng cũng chỉ có thể trốn đông núp tây.
 
Tĩnh Gia của y kiêu ngạo như vậy, sao có thể mai danh ẩn tích, chạy trốn khắp nơi chứ? Chỉ khi Lý Ngang Câu chết! Y muốn Lý Tĩnh Gia sống một cách huy hoàng! Không cần phải chịu sự uy hiếp của người khác. Y muốn Lý Ngang Câu chết.
 
Động tác Lý Tĩnh Gia ngừng lại, sự ngoan cố mà nàng xây dựng trong lòng phút chốc sụp đổ.
 
Nàng thua rồi, Dung Thanh chỉ cần mở miệng, nàng liền thua rồi.
 
Tay lớn đem cây trâm nàng đang nắm lấy gạt đi, hôn nhẹ qua lòng bàn tay, tiếp đến là bả vai, xương quai xanh rồi đến cằm. Cơ thể mỏng manh run rẩy không ngừng, y nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Tĩnh Gia, dán lên đôi môi mềm phác họa.
 
“Ta đã chuẩn bị tốt đường lui, Thái tử đăng cơ, lập ra cái bẫy khiến Trầm Khinh Chi chết, Tĩnh Gia, nàng có biết ngày hôm đó ta sợ hãi cỡ nào…”
 
Âm thanh nặng nề phát ra, cánh tay Dung Thanh vòng qua, ôm chặt người vào lòng.
 
Thời khắc nhận được tin tức, Dung Thanh đại sư vốn trầm ổn suýt nữa ngã xuống, e rằng đây là thất thố lớn nhất trong cuộc đời của y.  
 
Vội vội vàng vàng vào cung, nhìn thấy bộ dáng lộn xộn ở trên đất, chỉ lo chạm vào người liền tan biến. Suốt đêm phong tỏa tin tức, ngựa không dừng vó mang về người…
 
Hôm nay, là ngày thứ bảy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK