• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cái ngày Trầm Dữ Chi tự mình rời đi, Dung Thanh cũng chỉ tới hai ba lần. Hơn nữa mỗi lần tới chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng, không nói cũng không làm. Tăng phòng hẻo lánh này lại biến thành nơi yên tĩnh.


 


Bóng đêm ngày càng dày, tiểu nha hoàn khuôn mặt tròn với đôi trâm bưng lấy nước nóng từ ngoài phòng bước vào, chân tay nhẹ nhàng đổ vào bồn tắm.


 


Lý Tĩnh Gia xưa nay được nuông chiều, bên cạnh không có người hầu hạ là việc hoàn toàn không thể. Nha hoàn này là người Dung Thanh tìm được, nói không nhiều, nhưng làm việc rất thận trọng.


 


Ngày nha hoàn này đến vừa đúng lúc mặt trời ấm áp. Lý Tĩnh Gia dựa nghiêng trên xích đu, thong dong đặt tên cho nha hoàn kia - A Noãn.


 


“Công chúa, nước ấm vừa đủ”.


 


A Noãn thử nước trong bồn tắm vài lần, gật đầu dáng vẻ nghe lời, hành lễ với Lý Tĩnh Gia.


 


Lý Tĩnh Gia mệt mỏi đứng dậy, bàn tay xanh nhạt ở trên thắt lưng mò mẫm một lúc, hoa bào to lớn rơi thẳng xuống đất. A Noãn hơi cúi đầu, nhặt lấy miếng lụa satin, lui ra khỏi phòng. 


 


Thân thể nữ nhân lả lướt thích thú hơi lộ trong bọc y phục. Nàng không gấp gáp xuống nước, chỉ gục bên mép bồn tắm, dùng đầu ngón tay quẹt nhẹ trên mặt nước.


 


“Kẽo kẹt…”.


 


Cửa phòng đột nhiên truyền đến âm thanh, một thân ảnh cao lớn từ từ tiến vào, che lấy nửa ánh nến. Lý Tĩnh Gia hơi chau mày, vừa lúc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Dung Thanh.


 


Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mê người ngừng lại chốc lát, sau đó lộ ra sự ghét bỏ mà bản thân cũng không nhận ra: “Dung Thanh đại sư trăm công nghìn việc, lại có thời gian đến chỗ này?”.


 


Lời nói tràn đầy vị chua, nhưng Lý Tĩnh Gia lại cảm thấy thái độ bản thân vẫn như thường ngày.


 


Áo choàng sợi bông màu trắng bị thấm ướt mấy phần, dính lên cánh tay thon dài, cằm nữ nhân đặt bên mép bồn tắm, hai má nhiễm hơi nước ửng đỏ. Màu mắt Dung Thanh tối đi vài phần, đi đến cạnh mép bồn tắm duỗi tay vớt người lên. 


 


“Làm cái gì vậy?”.


 


Trong lòng Lý Tĩnh Gia dâng lên chút khó chịu không thể giải thích, đôi chân trắng nõn đạp một cái, hung ác trừng nam nhân. Chóp mũi Dung Thanh đã dán lên vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng làm cái gáy vốn đã hồng càng hồng hơn. Bàn tay lớn từ trong tay áo lấy ra đồ vật gì đó, một bên khác lại men theo khe hở trong áo Lý Tĩnh Gia luồn vào.


 


“Tê…”.


Bàn tay y mát lạnh, Lý Tĩnh Gia không thể làm nũng, khẽ kêu lên một tiếng. Lúc đang muốn đè lại bàn tay đang làm loạn kia lại, nam nhân mới lên tiếng: “Nhìn xem”.


 


Lúc này nàng mới chú ý đến thứ đồ vật trên cánh tay kia của Dung Thanh, nền đỏ hoa văn trắng… Đây không phải là tấu chương sao?


 


Lý Tĩnh Gia nghi hoặc quay đầu, nhíu mày nhận lấy. 


 


“Thần nghe Bắc địa có nạn trộm cướp, dân chúng lầm than, trong lòng bùi ngùi vô cùng. Sắp vào kinh, thần phụ từng dạy bảo: “Làm điều thực, lập thành tích, tỏ lòng trung thành, đó là cách của thần… Hạ thần xin chỉ thị, xuất chinh Bắc địa, nếu như không bình định nạn trộm cướp, xin bệ hạ trị tội thần”. 


 


Đây là….


 


Biểu cảm nữ nhân dần nghiêm trọng, ngón tay vuốt nhẹ trên mực đậm, lúc nhìn xuống phần đề chữ, viết ba chữ “ Trầm Dữ Chi”, trái tim đập loạn bỗng ngừng một nhịp.


 


Chàng ta muốn đi Bắc địa?


 


Trầm Dữ Chi điên rồi?


 


Lý Tĩnh Gia muốn đứng dậy, vừa muốn động một chút, lại dừng lại.


 


Tấu chương của Trầm Dữ Chi tại sao lại ở trong tay của Dung Thanh?


 


“Tĩnh Gia muốn để hắn đi sao?”. Dường như thấy được Lý Tĩnh Gia đang suy nghĩ, Dung Thanh liền cắn nhẹ lên dái tai của đối phương, khiến cơ thể mỏng manh trong lòng run nhẹ.


 


Nàng trước giờ chưa từng nghĩ qua, thế lực của Dung Thanh lại lớn như vậy, còn có thể tuỳ ý ngăn chặn tấu chương của đại thần.


 


Nếu như cuốn tấu chương này rơi vào tay Lý Ngang Câu, vậy Trầm Dữ Chi nhất định phải đi.


 


Không được…


 


“Dung Thanh”. Lý Tĩnh Gia hé miệng. Sau một hồi trầm mặc, mới lên tiếng


 


Ý nghĩa trong đó, không nói cũng hiểu.


 


“Xem ra công chúa thật sự đặc biệt để tâm tới Trầm đại nhân”.


 


Giọng điệu Dung Thanh xen thêm vài phần ý lạnh. Ngón tay vốn đang mát xa phần bụng dưới dần tiến lên trên, vân vê núm vú mềm mại như muốn trừng phạt.


 


Lâu lắm không được chăm sóc, lần này đã chọc cho Lý Tĩnh Gia toàn thân đỏ hồng, thậm chí mất kiểm soát mà bật ra tiếng rên rỉ. 


 


Tấu chương trong tay bị nam nhân lấy lại, ném lên trên bàn gỗ. Bàn tay kia từ khe áo luồn vào, ở dưới vú phác họa ấn một hồi, trực tiếp nắm lấy cặp vú mềm mại, cách lớp y phục ôm lấy nhẹ nhàng vuốt ve.


 


Thân thể Lý Tĩnh Gia mềm thành nước, vô lực dựa trên lồng ngực nóng bỏng. Một tay khác khoác lên cánh tay của y, định ngăn cản lại, nhưng thế nào cũng không dùng được lực. Nàng cắn nhẹ môi, ép thần chí bản thân tỉnh táo hơn:       “Dung Thanh, ngươi lại phát điên gì vậy?”.


 


Nam nhân trầm mặc không nói, khí áp toàn thân cực thấp, chỉ nghe thấy một  tiếng “Roẹt”. Áo lụa bị xé nát, chia làm mấy phần nửa treo như tuyết trên thân thể.


 


Cảnh xuân trước ngực lộ ra, hai chân thon dài thoát khỏi lớp mặt nạ thần bí. Lý Tĩnh Gia theo bản năng muốn trốn, lại bị y nắm lấy cổ tay.


 


“Công chúa sao còn xấu hổ như vậy? Ngày đó, công chúa xuống nước, hai viên gò bồng đảo còn luôn dán lên người Dung Thanh, còn có….”.


 


“Dung Thanh, ngươi im miệng cho ta”.


 


Lý Tĩnh Gia hai má đỏ bừng, duỗi tay muốn bịt cái miệng muốn nói tiếp kia. Bị nhắc đến lịch sử đen tối trước kia, nàng vừa ngượng vừa nhức đầu.


 


Vốn dĩ vì muốn kích thích Lý Ngang Câu nên mới tiếp cận Dung Thanh, vốn nghĩ mọi chuyện kết thúc sẽ có thể phủi tay rời đi, nhưng tên nam nhân này lại bắt nàng lại!


 


“Công chúa không muốn nghe, vậy không nói nữa”.


 


Hơi thở nóng bóng lại tiến đến, Lý Tinh Tĩnh Gia bị lồng ngực phía sau lưng rung động đến phát tê. Mảnh vải trên người lung lay sắp rơi sạch, trần truồng ở trong lòng nam nhân.


 


Một nụ hôn nhẹ rơi xuống xương bướm của nàng, môi mỏng vẫn đang đi xuống. Nàng cong người, trốn tránh như sợ ngứa, nhưng bàn tay to ở thắt lưng như dây xích thép, giam lấy khiến nàng không động đậy được.


 


Nụ hôn nhẹ nhàng, thân mật dường như bao phủ tấm lưng nàng. Lúc nam nhân bóp lấy thắt lưng nâng nàng lên, hơi thở ướt nóng lại phả lên eo, nàng cuối cùng cũng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.


 


“ Đừng… Ta muốn… Ta muốn tắm gội! Nước sắp lạnh hết rồi”.


 


Chỉ nghe thấy nam nhân cười nhẹ một tiếng, cắn lấy bờ vai nữ nhân nói: “Tĩnh Gia đang ra hiệu ngầm cho ta sao?”. 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK